Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 71: Tín vật đính ước



Ánh dương buổi sớm nhẹ nhàng   lan tỏa khắp nơi, phủ tể tướng trải qua một đêm yên tĩnh cuối cùng cũng   nghênh đón một ngày bận rộn, để chuẩn bị cho ngày sinh nhật lần thứ mười bốn   của tiểu thư Nha Nha, mọi người trong phủ đều chuẩn bị vô cùng công phu từ   rất lâu, đến ngày hôm nay mới có thể vui vẻ náo nhiệt đón chào một bước ngoặt   lớn trong cuộc đời của nàng.Từ sáng sớm mẹ mỹ nhân đã lục đục   chuẩn bị sắp xếp, đóng gói tỉ mỉ từ đầu đến chân cho ta, còn cho ta ăn trước   một quả trứng gà đỏ phù hộ mọi việc sau này đều được thuận lợi, nhìn nữ nhi   béo tròn trắng muốt, Lâm Đại Đại có hơi không nỡ rời xa. Nhưng may mắn nữ nhi   đã tìm được một vị phu quân thương nó chiều nó, trở thành nữ chủ nhân của   Huyền Nguyệt sơn trang, xem ra cả đời không cần lo chuyện cơm áo.

“Nha Nha, đêm nay ông bà ngoại   mời đến rất nhiều công tử tiểu thư danh môn đến dự tiệc, con đừng đến muộn,   dù sao con cũng là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay.” 

“Con biết rồi, mẫu thân, Nha Nha   nhất định sẽ không làm mất mặt cha mẹ nữa đâu.” 

Hic hic…nhớ tới chuyện say   rượu lần trước ngày mừn thọ ông ngoại, ta càng thêm thành khẩn bổ sung một   câu: “Nha Nha cam đoan nhất định sẽ không tái diễn việc say rượu như lần   trước nữa. Mẫu thân yên tâm.” 

“Ừ, Nha Nha thật ngoan.” Mẫu thân   nhẹ nhàng nắm tay ta, dặn dò cẩn thận: “ Nhớ kĩ luôn đi theo sư phụ con,   không được đi lung tung.” 

“Vâng! Con biết rồi.” Lần trước   tự ý đi một mình, thiếu chút nữa bị Bắc Ngao Liệt bắt đi mất, ta đâu còn dám   làm liều nữa 

Sau khi mẹ mỹ nhân bị ông bố mạnh   mẽ kéo đi, ta nhìn dáng vẻ yêu kiều nũng nịu trong gương của mình không hiêu   sao vẫn thấy không hài lòng. Ngày hôm qua hồ ly lại một lần nữa đề cập đến   chuyện thành thân với cha dược vương, chặt đứt tư tưởng thoái hôn của ta.   Haiz… Vương Nha Nha ta, vào thời  đẹp   nhất trong đời cũng đã bị tên hồ ly kia cướp đoạt mất, tuổi còn trẻ đã phải   ra nhập hàng ngũ hiền thê lương mẫu 

“Tiểu Nha Nha, nàng đang suy   nghĩ cái gì vậy?Hử…” Nhìn dáng vẻ âu sầu bi thương của nàng, đôi mắt xanh   bích hơi nheo lại, một luồng khí đầy nguy hiểm thổi đến, nắm chiếc cằm nhỏ   của ta, bức ta nhìn thẳng vào đôi mắt xanh cuộn sóng của hắn: “ Có phải đang   nghĩ đến việc sắp được gả cho vi sư nên cảm thấy rất vui sướng đúng không?” 

“Ha ha … Đúng rồi, chỉ cần nghĩ   đến việc được gả cho sư phụ là ta vui mừng đến rớt nước mắt luôn…” Nói những   lời trái với lòng mình nhưng ta vẫn phải cố nặn ra một nụ cười hài lòng,   huhu…lại là đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta ngay lập tức, hồ ly khốn   kiếp, ta ghét ngươi. 

“Hừ, đừng tưởng ta không biết nàng   đang nghĩ gì…”, hắn dùng môi vuốt ve làn môi đỏ mọng của ta: “Vương Nha Nha,   nàng chết tâm đi, số phận đã định nàng phải    làm nữ chủ nhân của Huyền Nguyệt sơn trang, làm mẫu thân của các con   ta.” Nói xong, đôi môi gợi cảm ép xuống, hôn hít mê hoặc. 

“Ưm…” ta bị hắn hôn đế mức sắp   không hít thở nổi, chỉ đành rơm rớm nước mắt mặc hắn chà đạp, đối diện với   đôi mắt xanh đầy dục hỏa.” 

“Vì sao, vì sao ta lúc nào thấy   cũng không đủ.” Nhìn thân hình nhỏ bé yếu đuối ngã trong lòng mình, dung nhan   yêu kiều mê người như hoa như ngọc, Cổ Nguyệt Lan không ngừng thì thầm bên   cần cổ trắng nõn: “Tiểu Nha Nha, nàng phải nhớ kĩ, không được rời xa ta.” 

Bị mỗ hồ trêu trọc bên tai khiến   toàn thân ta không nhịn được run rẩy, hơi thở gấp gáp dồn dập của hắn khiến   tóc gáy ta dựng đứng, ta đành rụt cổ cụp tai nhẹ nhàng thỏa hiệp: “ Ưm…Được   rồi, Nha Nha biết rồi, trước tiên cứ buông ra đã được không?” 

“Tiểu đồ nhi thân ái của ta,   nàng nói nơi này liệu đã có tiểu Nha Nha chưa nhỉ?” Đôi tay thon dài nhẹ   nhàng vỗ về cái bụng béo ú của ta: “Để cho chắn chắn, vi sư có nên làm thêm   vài lần không nhỉ?” Ngón tay lại nhân tiện mò mẫm vào bên trong lớp y phục,   kéo lộ ra bờ vai trắng nõn. 

“Sư phụ, ban ngày ban mặt thế này,   người đừng làm bậy.Hơn nữa, hôm nay có rất nhiều khách khứa đến, nếu để bọn   họ thấy được, nhất định sẽ khiến cha mẹ ta 

không hài lòng.” Ta nhanh chóng   kéo lại áo xống bị kéo ra rồi lại ngăn chặn đôi tay 

“Tiểu Nha Nha, đừng lo lắng, vi   sư sẽ không làm bậy đâu.” Nói rồi hắn cầm bàn tay nhỏ bé của ta đưa lên miệng   hôn, tay còn lại cố tình cởi nút thắt chiếc yếm làm lộ ra bộ ngực sữa đẫy đà   trắng nõn: “Ưm…đẹp quá, thật sự rất đẹp.” Nhìn mỹ cảnh trước mặt, mỗ hồ gian   tà hít sâu một hơi, đôi mắt xanh ngọc bích càng thêm sâu thẳm. 

“Sư phụ, đừng mà.” Đầu ngón tay   giảo hoạt đã bắt đầu quấy phá nụ hồng mai béo mập, sắc hồ ly căn bản không   buồn để ý đến sự phản kháng của ta, cúi xuống cắn mút hương vị ngọt ngào:   “Á…không được.” ta bị hồ ly khiêu khích, đầu óc như muốn nổ tung, khắp cơ thể   run rẩy tê dại…huhu…Vương Nha Nha, ngươi là đồ vô dụng. Ta vừa lau nước mắt   vừa nũng nịu mắng hắn: “Hồ ly chết tiệt, ta ghét ngươi.” 

“Được rồi, được rồi, đừng khóc   nữa.” Cổ Nguyệt Lan lưu luyến tách ra khỏi bộ ngực sữa mềm mại, dịu dàng   chỉnh sửa lại quần áo cho thiên hạ trong lòng: “Vi sư khong phải đã nó sẽ có   chừng mực hay sao?” Hắn cố gắng đè nén dục vọng đang trào dâng mãnh liệt   trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô nhóc mũm mĩm đang nức nở kia: “Nào, để sư phụ   tặng quà sinh nhật cho nàng được không?” 

“…” Ta nhất định không thèm để   ý đến hắn, hứ, đồ hồ ly xấu xa, ta mà thèm quà của ngươi chắc. 

“Tiểu Nha Nha, đây chính là tín   vật chỉ có nữ chủ nhân Huyền Nguyệt sơn trang mới có.” Từ móng vuốt  hồ ly lấy ra một cây trâm ngọc bích: “Đồ   nhi biết có bao nhiêu nữ nhân mơ ước có được nó không? Nào, để vi sư giúp   nàng cài trâm.” 

Nhìn cây trâm ngọc bích qua   chiếc gương, ta không kìm được giơ tay lên sờ nhẹ, nghĩ đến cảnh sau này cứ   bị người ta gọi cái gì mà Cổ phu nhân, trong lòng không tránh khỏi ngũ vị tạp   trần, hương vị chua cay đắng ngọt này xem ra cũng chỉ có Vương Nha Nha ta mới   thấu rõ. 

“Được rồi, vi sư còn phải đi   chuẩn bị mấy việc tối nay, tiểu Nha Nha nhớ phải ở trong phòng chờ ta trở lại   biết không?” 

“Biết rồi.” Haiz, sinh nhật   tuổi mười bốn bi thảm của ta… 

“Vương gia, sao lại là ngươi?”   Nhìn yêu nghiệt một thân hắc y, ta chỉ biết than thầm một tiếng, thương thế   của tên sắc lang này đã bình phục lên nhiều, khiến hắn càng thêm yêu mỹ kiều   diễm. 

“Sinh nhật vật nhỏ, ta đương   nhiên phải đến rồi.” Đôi mắt lam cẩn thận nhìn trái phải trên dưới một lượt,   bất mãn nheo mắt: “Tiểu yêu tinh mê người này, sao lại quyến rũ như vậy chứ,   hứ, có phải nàng quyến rũ hồn phách bản vương còn chưa đủ nên đêm nay còn muốn   trêu chọc nam nhân khác nữa đúng không?” 

“Lang Minh Thần, ta không phải   vậy.” Ta cũng bất mãn phản đối lại, hai mắt trừng lớn tức giận lườm hắn:   “Ngươi đi ra ngoài cho ta.” 

“Đi ra ngoài? Nàng nói, bản   vương sẽ làm theo hay sao?” Hơi thở nóng rực phảng phất qua hai gò má phúng   phính, nhìn làn ra hơi ửng đỏ, ngực hắn lại nổi lên một trận ngứa ngáy khó   chịu, dục vọng dưới thân dần dần bùng nổ, mỗ lang chậm rãi gần gũi, đôi môi   tựa như cố ý lại tựa như vô tình chạm lên cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng kia. 

“Tiểu yêu tinh, nhớ kĩ, nếu dám   nói với nam nhân khác một câu ta nhất định sẽ cắn sưng cái miệng bé xinh   không ngoan ngoan của nàng đó.” Dứt lời liền cong môi cười, rồi đột nhiên cúi   đầu vùi sâu vào đôi môi đỏ mọng luôn dụ dỗ hắn, chậm rãi liếm mút thưởng thức   như thưởng thức rượu ngon. 

“Ưm…” Ta đánh, ta đánh, đánh   hắn. Tên sói háo sắc này, bình phục rồi quả nhiên vẫn biến thái như cũ, bàn   tay nhỏ bé mạnh mẽ đánh lên người hắn: “Buông…buông ta ra…” 

“Tiểu yêu tinh…” Qua một lúc   lâu, Lang Minh Thần mới từ từ buông ra, thỏa mãn nhìn đôi môi sưng đỏ đầy mĩ   lệ: “Vật nhỏ, nàng đẹp quá.” Nhìn y phục thướt tha để lộ những đường cong mê   người, mỗ sắc lang ngây người vô thức vươn tay ôm chặt vòng eo đẫy đà rồi lại   mò mẫm lên ngực, cách lớp quần áo bắt đầu vuốt ve, hưởng thụ những tiếng rên   rỉ gấp gáp mị hoặc đang bật ra từ khóe môi ta. 

“Ưm…không được, đừng đụng vào   đó…” Không ngờ tên hồ ly vừa đi lại nhảy đâu ra tên sói này vào góp vui,   huhu…ta không muốn như vậy đâu. 

Những thanh âm yêu kiều bật ra   khiến dục hỏa trong lòng mỗ sói lạ càng thêm nhộn nhạo cháy bỏng, đỡ chặt lấy   thân thể đang run rẩy đứng không vững của ta khiến thân thể mềm mại xinh đẹp   dán chặt vào lồng ngực nóng cháy của hắn, bàn tay to lớn nâng khuôn mặt nhỏ   nhắn triền miên dịu dàng trầm luân trong nụ hôn sâu. 

“Buông ta ra, có người đến.”   Nghe tiếng bước chân gấp gáp mỗi lúc một đến gần, ta vô lực đánh nhẹ lên   người sắc lang đanh động tình: “Lang Minh Thần, ưm, buông ra.” 

Tiếng bước   chân càng gần khiến trong lòng ta càng hốt hoảng, cố dùng sức đẩy hắn ra   nhưng lại bị hắn mạnh bạo giữ chặt gáy không cách nào nhúc nhích được. Chiếc   lưỡi thơm tho bị ép dây dưa triền miên chặt chẽ cùng hắn. 

“Nha Nha…ta muốn nàng…nàng cũng   biết ta đợi rất lâu rồi mà…” Giọng nói khàn khàn như rót mật vào tai, sự   quyến rũ gợi cảm khiến ta trong phút chốc thất thần. 

“Lang Minh Thần…” Đôi tay xấu   xa của hắn không ngừng xoa bóp bộ ngực sữa đẫy đà, thân thể ta không thể phản   kháng chỉ có thể run rẩy tê dại: “ Ta xin ngươi đấy, mau buông ta ra.” 

“Vật nhỏ, xét đến hôm nay là   sinh nhật của nàng, bản vương đành tạm buông tay vậy.” Nhìn đôi mắt mơ màng,   đôi môi nhỏ hơi hé mở vô cùng khả ái, Lang Mình Thần không phải chưa từng thử   qua cảm giác mĩ lệ tiêu hồn nhũn xươngnhư vậy, có điều không cần vội, bằng   kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của hắn, chỉ cần chậm rãi mê hoặc nhất định   sẽ khiến mỗ Nha phải thuần phục trước kĩ xảo cao siêu của hắn… 

“Đây là cái gì, vì sao không   tháo ra được.” Cảm giác trên cổ tay mát lạnh, ta chưa kịp phản ứng lại đã bị   mỗ lang đeo vào tay một chiếc vòng lam tinh tế, lấp lánh trong suốt  dưới ánh nắng. 

“Đừng cởi, vô dụng thôi, đây là   vòng lam ngọc chuyên dùng cho chính phi,    một khi đã đeo vào nếu như không có chìa khóa chuyên dụng của bản   vương đương nhiên không thể tháo ra…Vương phi Nha Nha của ta, bản vương thực   sự vô cùng mong chờ một tương lai không xa dùng kiệu lớn tám người khiêng   rước nàng vào cửa, sau đó sẽ từ từ thưởng thức thời gian bên nàng.” Nói xong   liền lập tức buông kẻ đã tức đến bốc khói là ta, nhanh chóng ra khỏi phòng. 

“Hắn tới làm gì vậy?” Một đôi   mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào bóng dáng nam nhân áo đen đang xa dần, khuôn   mặt tuấn mỹ cố kìm nén mây đen sầm sì kéo đến. 

“Không có gì.” Nhìn mỗ ngưu mặc   một thân áo tím tuấn tú, vốn dĩ rất dịu dàng thành thật, tỉ mỉ chăm sóc, có   điều vừa nghĩ đến sự việc xấu hổ đêm đó, nhớ tới  mỗ ngưu cầm tay ta dùng giọng nói đau thương   khi nhắc đến thân thế bi thảm còn hơn chuyện tình Lương Chúc, ta chỉ dám cúi   đầu  không dám nhìn hắn: “A Ngưu ca,   huynh tới rồi.” 

“Tiểu thư Nha Nha, vì sao hai   ngày nay tiểu thư luôn tránh né ta.” Đôi mắt đen híp lại nhìn chằm chằm vào   ta, trong giọng nói mang theo chút bất mãn chất vấn lại: “ Có phải đêm đó ta   đã làm ra chuyện bất nhân với tiểu thư không?” 

“Không có, tuyệt đối không có,   không phải ta đã nói rồi sao? Ta chỉ đỡ huynh lên giường thôi.” Nghe giọng   nói hơi mang chút đáng thương, ta lập tức ngẩng đầu, chân thành trả lời lại. 

“Thật không?” Chăm chú nhìn cô   tiểu như bé nhỏ, khuôn mặt nhỏ hắn đáng yêu của nàng làm khuôn mặt hắn từ từ   dịu dàng tĩnh lặng. Từ trên cao ngắm nhìn dung nhan tinh tế, hơi thở ấm áp phả   nhẹ lên khuôn mặt phúng phính, trong không khí bất chợt dâng lên một không   khí mãnh liệt: “Thế nhưng thân thể thuần khiết của ta đã bị tiểu thư Nha Nha   nhìn thấy hết rồi. Tiểu thư nói xem sau này phải làm thế nào bây giờ, chắc   chắc không còn nữ nhân trong sạch nào thích ta nữa mất.” 

“A Ngưu ca, chuyện này huynh   không nói, ta cũng không nói nhất định sẽ không ai biết đâu. Chắc chắn thê tử   tương lai của huynh cũng không biết được. Hơn nữa huynh bình thường chính   trực, tài nấu ăn lại giỏi như vậy, khẳng định một đống nữ nhân đều mong ngóng   được bước vào cửa Tăng gia.” Không phải chứ, A Ngưu ca, chẳng lẽ huynh ngây   thơ như vậy sao? Ta có làm gì đâu mà bị huynh nhìn bằng ánh mắt ai oán trách   móc như vậy chứ? Nói trắng ra ta không phải phụ trách gì với huynh hết. 

“Tiếu thư Nha Nha, có phải tiểu   thư muốn trốn tránh trách nhiệm hay không?”    Đôi mắt đem hiện lên vẻ quật cường không cam lòng: “Nam nhân Tăng gia   chúng ta tù trước tới giờ đều đối với nữ nhân đã có gần gũi da thịt mà…chung   thủy một lòng, bởi vậy mặc kệ tiểu thư có chịu hay không, Tăng A Ngưu ta nhất   định sẽ theo tiểu thư cả đời.” 

“A Ngưu ca, huynh đừng đến đây,   huynh đừng bước thêm tới nữa được không?” Nhìn mỹ ngưu lang đanh không ngừng   tiến lại gần, ta thực sự bị hắn làm cho hoảng hốt: “A, huynh ôm ta làm gì?” 

“Tiểu thư Nha Nha, ta biết tiểu   thư phải gả cho Nguyệt công tử, ta cũng không mong gì hơn, chỉ cần nàng cho   ta ở bên cạnh nàng, nhìn nàng, bảo vệ nàng, mỗi ngày được nấu cơm cho nàng là   đủ rồi.” Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng, từ trong người lấy ra một đôi   hoa tai bằng ngọc tím vô cùng tinh mỹ: “Đây là di vật mẹ ta để lại, bà muốn   ta đưa lại cho thê tử mình sau này. Tuy rằng chúng ta không thể thành thân   nhưng ta vẫn muốn tặng lại cho nàng.” Nói xong không để ý đến sự phản kháng   của ta liền giúp ta đeo đôi hoa tai lên, đôi mắt phảng phất buồn nhìn ta đầy   hi vọng: “Tiểu thư Nha Nha, đừng tháo nó xuống được không, ta xin nàng đó.” 

“Chuyện này, A Ngưu ca ta…” Nhìn   đôi mắt đẹp như sắp rơi lệ, ta lại rơi vào trạng thái cảm thương sâu sắc, lời   nói đến đầu môi rồi lại thay đổi: “Được rồi, coi như quà sinh nhật huynh tặng   ta vậy, huynh yên tâm, nó rất đẹp, ta sẽ không tháo ra đâu.”

“Cảm ơn nàng, tiểu thư Nha Nha,   cảm ơn nàng đã để ta được ở bên cạnh, ta thực sự rất vui sướng.” Đôi mắt nhìn   mỗ Nha đầy thâm tình, làn môi gợi cảm nhẹ nhàng mơn man lên cái miệng chúm   chím kia rồi hôn chụt một cái: “Sinh nhật vui vẻ, tiểu thư Nha Nha của ta.” 

“A…” Ta bụm chặt miệng, chết lặng   nhìn chằm chằm người áo tím đang tủm tỉm cười, chậm rãi xoay người ròi đi,   thật không ngờ mỗ ngưu luôn trung hậu thật thà tương lai đầy hứa hẹn cũng làm   loại chuyện trộm hương lấy ngọc như vậy. huhu…

Vương Nha Nha, có phải ngươi đồng   ý quá nhanh rồi hay không? 

Sờ sờ chiếc trâm ngọc bích trên   đầu, nhìn vòng ngọc lam trên tay, lại lắc lắc đôi hoa tai màu tím, huhu…ban   am nhân này không quản ta có đồng ý hay không cứ ương ngạnh bắt ép ta: quà   của mỗ hồ ta tuyệt đối không dám không mang, quà mỗ lang lại không tháo ra được,   còn quà mỗ ngưu kia lén đưa tặng kia, nếu như tháo ra chỉ sợ hắn đập đầu tự tử.   Haiz…nhận ba tín vật ước định như vậy cũng không biết là họa hay là phúc nữa   đây… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.