Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 82: Tam thú tranh sủng



Từng cơn gió nhẹ thanh mát buổi sớm mai  thổi vào trong động, thân thể nhỏ nhắn đang   rúc vào lồng ngực gợi cảm của nam nhân vì lạnh mà càng ôm chặt hơn đôi tay   cường tráng: “Hồ ly sư phụ, ta lạnh!” 

Hắn khẽ ngồi dậy, nhìn không chớp mắt khuôn mặt khả ái   ngây thơ của thiên hạ đang say ngủ, trong mắt lấp lánh ánh tím, đôi tay to   lớn ấm áp nhẹ nhàng xoa cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang thì thào nói mê của nàng:   “Tiểu nha đầu, thêm việc tối qua cứu nàng khỏi tay năm tên cọp xấu xa kia,   tổng cộng là ba lần rồi, theo như truyền thuyết Bắc quốc ta, nàng vĩnh viễn   sẽ không thoát khỏi tay ta. Dù cho trong lòng nàng chỉ có Cổ Nguyệt Lan, ta   cũng nhất định không buông tay.” Lúc này, khí chất sắc bén vốn được che giấu   dưới vẻ ôn nhu dịu dàng bên ngoài càng lộ rõ hơn nhưng vẫn vô cùng gợi cảm   quyến rũ. 

“Ưm~~~ tiểu bạch thái, đừng tới làm phiền ta!” Gạt vật   đang tác quái trên mình ra, ta xoay người tiếp tục say sưa ngủ. 

“Hừ, cái con hồ ly béo múp kia, ta sớm muộn gì cũng cho   ngươi vào nồi nấu chín. Tiểu nha đầu này ngay cả ngủ cũng không ngoan ngoãn   nghe lời gì hết, thế nhưng…ta thích…ta thích tiểu nha đầu đáng yêu hay gây   chuyện là nàng.” Khóe miệng gợi cảm hơi nhếch lên, đầu ngón tay tà ác đùa   giỡn da thịt tuyết trắng mẫn cảm: “Tiểu nha đầu, nhanh tỉnh một chút được   không, nếu không ta không kiềm chế được lại một lần nữa muốn nàng~~~” 

“A Ngưu ca~~~ huynh không sao rồi chứ?” Ta dụi dụi hai   mắt, nhìn nam thanh niên bừng bừng sức sống trước mặt, lại nhìn nhìn y phục   chỉnh tề trên người mình, A Ngưu ca quả nhiên là A Ngưu ca, vô cùng dịu dàng   cẩn thận, còn nhớ rõ giúp ta mặc quần áo lại, không phải mới sáng sớm đã lõa   thể xấu hổ nhìn hắn. 

“Tiểu thư Nha Nha, nàng~~~ vẫn ổn chứ?” Hắn kéo đôi tay   mũm mĩm của nàng vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc dài mềm mượt như tơ, sau đó   di chuyển lên xoa vuốt đôi môi anh đào mọng nước: “Tối hôm qua may mà có   nàng, nếu không, ta…ta vĩnh viễn không được nhìn thấy nàng nữa~~~” 

“Hihi, A Ngưu ca, một mạng đổi một mạng, đây là điều đương   nhiên.” Không quen thân mật như vậy cùng hắn, ta nhẹ nhàng nghiêng người   tránh né. 

“Đừng rời đi!” Cảm giác nàng cứng nhắc rời người tránh né,   trên mặt hắn hiện rõ vẻ bi thương quyến luyến khiến nàng ngay lập tức ngã vào   trong lòng hắn: “Đừng đi mà, để ta được bên nàng thêm lúc nữa được không.   Tiểu thư Nha Nha, ta thích nàng, còn nàng thì sao?” Ngón tay thon dài vuốt ve   chiếc cằm nhỏ nhắn, hắn nhỏ nhẹ tiếp tục mê hoặc nàng: “Ta thích nàng…còn   nàng, nàng có thích ta không?” 

“A Ngưu ca, huynh trước tiên buông ta ra đã.” Giọng nói   khẩn thiết thổi vào trong tai khiến trong lòng ta rung động từng hồi, ta chỉ   có thể cười gượng chống đỡ trước đôi mắt đầy bất an của hắn, chân tay luống   cuống, cái miệng nhỏ nhắn khẽ 

nói: “Chuyện tối qua cũng là bất đắc dĩ, A Ngưu   ca, huynh đừng quá bận tâm.” 

“Tiểu thư Nha Nha, nàng đừng tự lừa chính mình nữa, nếu   trong lòng nàng không có ta, nàng sao có thể dùng chính thân thể mình để cứu   ta.” Hắn muốn nàng, dù nàng có nguyện ý hay không hắn cũng không thể buông tay,   trong đôi mắt chợt nồng đậm sắc tím, hắn tức giận đặt thân thể nhỏ bé dưới   thân mình, làn môi gợi cảm nóng bỏng tiếp xúc với đôi môi anh đào: “Lần đầu   tiên của ta đều đã thuộc về nàng, nàng còn muốn ruồng bỏ ta sao?” 

“A Ngưu ca, chúng ta ra ngoài trước đã được không?” Nhìn mỗ   ngưu ngây thơ như vậy, không sai, tấm thân xử nam của hắn đã dâng trọn cho   ta, thế nhưng xem tình cảnh trước mắt, ta thấy đi ra ngoài vẫn an toàn hơn,   củi khô dễ cháy, chỉ sợ mỗ ngưu quá cuồng dã lại lần nữa áp đảo ta. 

“Tiểu thư Nha Nha, hôm nay nàng phải nói rõ ràng cho ta.”   Hắn ngẩng đầu trong chốc lát rồi lại cúi xuống mải miết hôn, càng lúc càng cuồng   dã. 

“Tăng A Ngưu, ngươi mau buông ta ra.” Hơi thở nam nhân nhẹ   nhàng bao phủ, cảm giác run rẩy quen thuộc tối qua lại một lần nữa khơi dậy   khát vọng từ nơi sâu thẳm nhất, ta cố sức đẩy hắn ra: “Ta nói muốn đi ra ngoài,   ngươi có nghe thấy hay không?” 

“Tiểu nha đầu chỉ thích dằn vặt ta, ta thật muốn ăn sạch   nàng ngay lập tức.” Cảm nhận được một trận hỏa dục dâng trào trong lòng khiến   mỗ ngưu oán hận đứng lên, hít sâu vài hơi rồi mới hé ra nụ cười dịu dàng như   mọi khi: “Được, tiểu thư Nha Nha muốn đi ra ngoài chúng ta liền ra ngoài vậy.” 

Khung cảnh bên dòng suối nhỏ tươi đẹp, tiếng chim hót líu   lo, phảng phất hương hoa thơm dìu dịu. 

“A Ngưu ca, chúng ta trở về đi.” Ta giật nhẹ áo mỗ ngưu, cẩn   thận dặn dò hắn: “Chuyện tối hôm qua huynh không được tùy tiện nói với người   khác, đặc biệt là…” 

“Đặc biệt là Cổ Nguyệt Lan với Lang Minh Thần đúng không?”   Khuôn mặt bỗng chốc lạnh băng vô cảm, hắn xoay người ôm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn,   khóe môi phảng phất nụ cười chua xót: “Tiểu thư Nha Nha yên tâm, ta sẽ không   nói đâu.” 

“Xin lỗi, A Ngưu ca.” Đôi mắt ảm đạm của hắn khiến ta chợt   cảm thấy vô cùng áy náy, tuy rằng ta đã trả giá lại bằng thân thể mình, nhưng   chung quy mọi chuyện cũng do ta gây nên. 

“Tiểu thư Nha Nha, nàng có thể thỏa mãn một nguyện vọng   nho nhỏ của ta hay không?” Đôi mắt nhìn ta đầy thâm tình, bên trong còn phảng   phất thỉnh cầu khẩn thiết. 

“Được, huynh nói đi, chỉ cần có thể ta nhất định sẽ đồng ý   với huynh.” 

“Ta có thể gọi nàng một tiếng Xuân Hoa muội muội được không?” 

“Hì hì, A Ngưu ca, huynh biết rõ ta không phải Xuân Hoa muội   muội của huynh mà.” 

“Coi như là hoài niệm cuối cùng của ta với muội ấy.” Hắn cố   chấp cúi đầu tiến lại gần ta: “Tiểu thư Nha Nha, có được không?” 

“Vậy cũng được.” 

Một làn gió khẽ thổi qua, ta cùng mỗ ngưu nhìn nhau đắm đuối… 

“Xuân Hoa muội…” Hắn nhẹ nhàng nâng đôi tay nhỏ bé lên,   trong giọng nói chứa chan yêu thương, sóng mắt lanh lanh lưu chuyển. 

“A Ngưu ca…? Đối diện với đôi mắt tình ý sâu nặng của hắn,   tóc gáy ta dựng ngược lên, tự niệm trong lòng đây là giả, đây là giả thôi! 

“Hay cho một đôi tiểu tình nhân nồng nàn đắm đuối.” Trong   đôi mắt bích lục chứa đầy bão tố phong ba hung hiểm 

“Hay cho một đóa hồng hạnh không sợ chết dám vượt tường.”   Trong đôi mắt lam chứa đầy hàn khí lãnh khốc tàn độc tà ác. 

“Sư phụ, người đến rồi?” Nghĩ đến việc tốt do mình gây ra,   ta hơi lùi người lại, không dám tiến đến phía trước. 

“Hứ, đồ nhi thân ái, đào hôn có phải rất thú vị không?” Hắn   kéo người đang nấp sau mỗ ngưu về phía mình, ôm chặt nàng vào lồng ngực,   trong mắt hiện rõ sự tức giận: “Nàng không muốn gả cho ta đến vậy sao?” 

Bị hắn ôm chặt đến nỗi không thở nổi, ta lập tức minh oan   cho bản thân: “Không phải, không phải vậy, ta chỉ không muốn thành thân quá sớm   thôi. Sư phụ, người cứ buông ra đã, trước nghe ta giải thích được không?” 

“Vật nhỏm nàng nói đi, tối qua có phải đã cùng hắn làm ra   chuyện đáng xấu hổ hay không?” Đôi mắt lam như bị lửa giận lãnh khốc bao phủ:   “Nói mau, có phải nàng đã hồng hạnh vượt tường sau lưng ta đúng không?” 

“Ta~~~ sư phụ, ta không có.” Ta kinh hoàng nhìn sắc mặt hồ   ly không đổi càng lúc càng đóng băng, ta vội vàng giải thích. 

“Ta…” 

“Không phải sao? Nàng còn muốn lừa bản vương đến bao giờ nữa?”   Đôi mắt lam hung hãn nhìn chằm chằm về phía tử y nam nhân vẫn thong dong bình   tĩnh như cũ: “Tối hôm qua hắn trúng nhuyễn hương phệ cốt tán, không cùng nữ tử   ân ái, hắn còn có thể ung dung đứng ở đây hay sao?” 

“Ta…ta…sao ngươi lại biết được?” 

“Hứ! Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng có   làm. Tối hôm qua nàng đã ở chung với hắn như thế nào, có phải nàng nằm trong   lòng hắn, có phải cùng hắn vuốt ve hay không? Nói! Nàng nói đi!” Giọng nói   ghén ghét của mỗ lang mỗi lúc một lớn, câu cuối cùng như gào thét giận dữ: “Tiểu   yêu tinh chết tiệt, có phải vì nàng yêu hắn nên mới chủ động giúp hắn mà giải   độc không?” 

“Tiểu Nha Nha, vì sao không nói lời nào? Vi sư đang nghe   đây.” Đôi mắt xanh bỗng chốc biến thành sắc lục quỷ dị, tay càng dùng thêm   sức dịu dàng xoa cần cổ tinh tế của nàng, tiện đà không để ý đến hai nam nhân   kia, bàn tay tiếp tục len vào bên trong vạt áo, hung bạo nắm lấy vật mềm mại   đẫy đà, chỉ mới nghĩ nơi mềm mại này đã để chon am nhân khác hôn qua, đố kị   đã dâng đầy trong lòng: “Đồ nhi thân ái, nàng nói vi sư phải phạt nàng thế   nào mới được đây?” Vừa dứt lời, làn môi đã cướp đoạt chiếm hữu đôi môi đỏ   mọng của ta. 

“Ưm, sư phụ, người mau buông ta ra, huhu~~ đừng như vậy!!”   Chưa từng thấy một sư phụ điên cuồng như vậy khiến ta hơi sợ hãi, sự phẫn nộ   ngùn ngụt tỏa ra từ hắn làm ta nức nở: “Sư phụ, đừng như vậy, đừng làm Nha   Nha sợ.” 

“Buông vật nhỏ ra, Cổ Nguyệt Lan, nhanh buông nàng ra.”   Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sắp vì hít thở không thông mà trắng bệch, Lang Minh   Thần nhanh chóng xông lên phía trước, cố sức kéo nàng ra khỏi tay bạch y mỹ   nam. 

“Tiểu thư Nha Nha, nàng không sao chứ?” Hắn nhẹ nhàng ôm   thân thể đang bất an, trong mắt hiện rõ ánh sáng tím lạnh lẽo: “Cổ Nguyệt   Lan, chuyện tối hôm qua tất cả đều do ta, nàng chỉ vì không muốn ta chết nên   mới tốt bụng cứu ta, ngươi trút giận lên nàng làm gì? Các ngươi muốn chém   muốn giết cứ tìm đến ta được rồi!” 

“Tốt bụng? Chính bởi nàng tốt bụng ta mới càng hận.” Nhìn   nữ nhân trong lòng tử y nam tử, vì sao, vì sao thân thể thơm mềm kia không   phải là của riêng hắn? Vì sao hắn vẫn chỉ là một trong những nam của nàng?   “Vương Nha Nha, nàng qua đây cho ta!!” 

“Sư phụ, đừng tức giận vì Nha Nha được không? Đừng tức   giận nữa mà.” Bàn tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng hắn, khuôn mặt nho nhỏ vùi sâu   vào trong lồng ngực to rộng: “Tối hôm qua A Ngưu ca vì ta mà bị kẻ khác ám   toán, nếu như không có huynh ấy, ta đã sớm bị năm con cọp xấu xí kia tiền dâm   hậu sát rồi, bởi vậy, ta không thể trơ mắt nhìn huynh ấy chết được.” 

“Bởi vậy nàng cam tâm tình nguyện để hắn ôm nàng, có được   nàng đúng không?” Hô hấp càng thêm nặng nề, một bàn tay lớn mạnh mẽ nâng ta   lên khiến cơ thể ta dính chặt vào hắn, tay kia nắm chặt cái cằm nhỏ của ta:   “Nói đi, tối hôm qua ở cùng hắn có phải rất thỏa mãn không? Có phải không?   Nói! Có phải không?” 

“Huhu~~~ đau quá~~~” Hồ ly xấu xa, hồ ly chết tiệt! 

“Đau hả, nàng mà cũng biết đau sao? Ta cứ nghĩ tim nàng   được đúc bằng sắt đá cơ mà.” Trong mắt hắn như băng lạnh mờ mịt, khóe miệng   cong lên một nụ cười lạnh giá: “Người trong lòng nàng rốt cuộc là ai, là ta,   Lang Minh Thần hay tên Tăng A Ngưu kia. Nói!” 

“Huhu~~~ sư phụ, ta, trong lòng ta thích nhất chính là   người!!” Nhìn đôi mắt bích lục băng lãnh, trong lòng ta cuồn cuộn đau đớn,   loại cảm giác bị hắn lạnh lùng, căm ghét như này đâm sâu vào trong lòng, ta   ôm chặt hắn: “Sư phụ, ta thích người, thích nhất chính là người!!” 

“Tiểu Nha Nha, tốt nhất là phải như vậy.” Đôi mắt bích lục   hơi nheo lại: “Nếu đã thích ta như vậy thì không được phép chạy nhảy lung   tung trêu ghẹo hết nam nhân này đến nam nhân khác nữa.” 

“Còn ta thì sao, tiểu yêu tinh, nàng có thích ta không?   Nàng mau nói rõ cho bản vương, trong lòng nàng đến cùng có ta hay không?” Hắn   triển khai nụ cười mê hoặc, tuấn nhan tà mỹ tản ra sức quyến rũ của ác ma: “Nàng   mau thành thật nói ra đi.” 

“Ta~~ Ta không biết~~” Yêu thì chưa đến mức nhưng nếu nói   không phải, vậy cảm giác phảng phất không nỡ rời xa trong lòng ta là gì? 

“Ừm~~~ bản vương chỉ biết rằng nàng chính là lưu luyến ta   đúng không?” Hắn đột nhiên cúi đầu mơn trớn đôi môi đỏ mọng của nàng: “Tiểu   yêu tinh…cho dù nàng có thích bao nhiêu nam nhân đi nữa, bản vương cũng sẽ   không buông tay.” Dứt lời lại cười rộ lên một nụ cười tà mị điên đảo chúng   sinh. 

“Tiểu thư Nha Nha, chuyện tối hôm qua bọn họ đều đã biết,   nói vậy nàng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được nữa, dù sao thân thể   xử nam của người ta đã trao hết cho nàng rồi.” Hắn nũng nịu đáng yêu nhìn ta:   “Nàng không được ruồng bỏ ta a~~`” 

“Hứ, nam nhân khốn kiếp chỉ giỏi giả bộ đáng thương. Ai   chứng minh ngươi còn là xử nam, biết đâu lịch sử phong lưu của ngươi cũng huy   hoàng không kém bản vương đâu.” (Haha, rau sâu ghen tị vs rau sạch là đây) 

“Tiểu thư Nha Nha, nàng nói đi, trong lòng nàng có ta hay   không?” 

“Chuyện này, A Ngưu ca, huynh biết rõ mà, chỉ có món ăn do   huynh nấu ta mới ăn được, bởi vậy ta nhất định sẽ không ruồng bỏ huynh đâu.” 

“Tiểu thư Nha Nha, cảm ơn nàng!” Nhìn dáng vẻ hắn yêu   thương vuốt ve đôi má phấn hồng, dịu dàng say mê nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ hé   mở làm ta muốn nói: “A Ngưu ca, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa huynh.”,   nhưng cuối cùng lại không dám nói ra. 

“Tiểu Nha Nha, ngoan ngoãn mang tiểu bạch thái ra bờ suối   kia rửa mặt, đợi lát nữa chúng ta quay về phủ tể tướng.” Hắn đặt quả cầu lấm   lem bùn nằm bẹp dưới đất từ nãy giờ bị mọi người coi như không khí vào lòng   ta: “Ta có việc muốn nói với bọn họ.” Nói xong  lại khẽ hôn ta một cái. 

“Tiểu yêu tinh, dù xảy ra chuyện gì nàng cũng đừng lại đây   biết không? Bản vương cũng không muốn làm tổn thương nàng.” Một bàn tay lén   lút đặt lên người ta, sau đó lại cúi đầu ghé sát bên tai cắn nhẹ vành tai mềm   mềm mẫn cảm, đầu lưỡi tận lực liếm mút một trận điên cuồng khiến ta không kìm   được run rẩy hắn mới tà ác thì thầm: “Bản vương biết nàng thích ta, nếu không   sao lại có cảm giác với ta như vậy.” (Kĩ thuật cao siêu nhất hội:v) 

“Tiểu thư Nha Nha, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”   Hắn nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán ta, nhìn thẳng vào mắt ta   đầy thâm tình: “Cho dù phải chết ta cũng không hối hận, tất cả những chuyện   đêm qua chính là hồi ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời ta.” (Miệng ngọt như mía lùi <3) 

Ta vừa đi về phía bờ suối vừa quay đầu nhìn lại ba tên cầm   thú mỹ mạo kia. Kì lạ thật, ta vừa nói cái gì vậy? Vì sao hai tên sói hồ siêu   cấp bá đạo cùng A Ngưu đáng thương không nơi nương tựa kia đều nhìn ta với vẻ   bình tĩnh như vậy? Lẽ nào ta đã nói bậy bạ gì đó, chắc là không đâu? 

“Cổ Nguyệt Lan, ngươi thấy thế nào? Nếu vật nhỏ đã nói   không chán ghét ta, lại còn có cảm giác như vậy với ta, thế nên nếu không có   ta nàng ấy sẽ vô cùng thương tâm khổ sở.” 

“Tiểu nha đầu cũng không thể không có ta, nếu như không có   ta nấu ăn cho nàng, cái gì nàng cũng không ăn được.” 

“Hừ, thật không? Vậy Lang vương gia cùng thần bếp muốn Cổ   mỗ phải thế nào đây?”

“Một câu thôi, bản vương không thể rời xa nàng.” 

“Ta cũng chỉ thích một người là nàng ấy thôi, nếu không đã   không cam tâm tình nguyện từ bỏ giang sơn làm trâu làm ngựa cho nàng.” 

“Kì thực có thêm hai nam nhân nữa yêu thương nàng không   được hay sao? Với tính tình của nha đầu kia, chỉ sợ mình ngươi cũng không ứng   phó nổi. Bản vương đã không ngại cùng ngươi chia sẻ nàng, ngươi còn muốn thế   nào nữa?” 

“Chia sẻ nàng? Lang vương gia tính toán cũng thật quá hoàn   mỹ rồi đó, ngươi không định hỏi trước ý kiến của tướng công danh chính ngôn   thuận ta đây hay sao?” 

“Dù thế nào ta nhất định sẽ không bao giờ buông tay nàng.”   Nhớ tới thân thể mê người như hoa anh túc của nàng, mỗ ngưu càng thêm kiên   quyết bảo vệ lậo trường, tuyệt đối không buông tha cho mỹ thức đã đưa đến tận   miệng. 

“Cổ Nguyệt Lan, ba người chúng ta đều đã đồng sàng cộng   chẩm với nàng, vật nhỏ ngọt mê người như vậy, ngươi nghĩ chúng ta có thể   buông tay sao?” Nhớ tới thân thể thơm ngát mềm mại kia, tên sói háo sắc này   càng quyết không nhượng bộ. 

“Chỉ cần ta giết chết các ngươi, nàng chỉ có thể là của   riêng mình ta.” Trong mắt hắn lồ lộ sát ý, không gian xung quanh bắt đầu sục   sôi tóe lửa. 

“Dù cho võ công của ngươi cao đến đâu, ngươi cho rằng có   thể địch lại hai người chúng ta sao? Nếu bản vương liên thủ cùng hắn, ngươi   nghĩ mình có bao nhiêu phần thắng.” 

“Dù thế nào, tướng công của nàng chỉ có thể là ta!!! Người   nàng yêu nhất cũng là ta, hai điểm này các ngươi đừng hòng địch lại nổi ta.” 

“Nói vậy là ngươi đồng ý để hai chúng ta ở bên cạnh nàng?   Lúc nào chúng ta muốn nàng cũng được chứ?” 

“Đừng cao hứng quá sớm, đồ nhi Nha Nha của ta sao có thể   để ngươi muốn gì được đấy.” 

“Cổ Nguyệt Lan, ngươi nghĩ là ngươi có thể chắc?” 

“Đương nhiên là vậy rồi, bởi vì ta là tướng công của nàng,   mà các ngươi á, cùng lắm cũng chỉ là gian phu lén lút mà thôi.” Nói xong hắn   vận lực phi thân đến bờ suối ôm lấy thiên hạ đang ngẩn ngơ tắm táp cho con hồ   ly nhỏ béo mập kia, trong chớp mắt đã biến mất khỏi rừng cây. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.