Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 89: Thư chia tay



Edit: Tiểu Tuyết Lang

Đại sảnh xanh vàng rực rỡ, bên cạnh sân khấu gỗ lim tinh xảo là ba cặp đẹp đôi như thiên tiên tuyệt phối. Ba vị mỹ nữ khuynh nước khuynh thành ngồi trước ba tên mĩ thú cười đến thẹn thùng, tim đập như hươu chạy, đôi mắt ngập nước nước run run, thân thể mảnh khảnh nhẹ nhàng, đối với một bàn toàn mỹ thực nhẹ nhàng nếm thử, lúc này trong lòng các nàng đã sớm rối loạn thầm nghĩ mau mau được cùng người trong lòng mình ở nơi riêng tư nào đó thổ lộ tiếng lòng ái mộ của mình.

Không nhìn ba vị mỹ nữ kia bộ dáng thướt tha, lay động phong chủng vạn tình, ba vị nam nhân tuyệt mĩ chính là liên tiếp nhìn ra phía cửa đại sảnh, mấy nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm này bọn họ đã chịu đủ rồi, vẫn là Nha Nha nhà bọn họ ngây thơ đáng yêu nhất. Nhưng mà vật nhỏ đáng yêu tính tình nóng nảy kia, vì sao còn không tức giận vội vàng chạy đến khởi binh hỏi tội?

Cổ Nguyệt Lan nhàm chán dùng tay nâng cái cằm hoàn mỹ, đôi mắt ngọc bích mê người vẫn tỏa sáng ưu nhã ung dung, Nha Nha đồ nhi của hắn, có thể vì lòng ghen tị với người khác mà sẽ chủ động yêu thương nhung nhớ, sẽ ngoan ngoãn bù lại vài ngày cho hắn vì tương tư mà sinh khổ không?

Một yêu mĩ lang toàn thân hắc y nhẹ nhàng cong khóe miệng, chỉ cần vật nhỏ kia chủ động chạy đến nhận sai, hắn nhất định sẽ mang nàng lột sạch, sau đó hung hăng đặt ở trên giường làm ba ngày ba đêm. Nhớ đến hình ảnh thân thể trắng noãn nhiễm phấn hồng tỏa ra hào quang, dục vọng trong mắt lam càng lúc càng nồng đậm.

Ánh mắt lạnh như băng nhẹ nhàng lóe lên sắc tím phảng phất lo lắng, tiểu nha đầu kia, không biết đã ăn bữa trưa cùng bữa tối chưa nữa? Tuy rằng miệng nói là sẽ mang đồ ăn thừa còn lại, nhưng chính hắn đã sớm tự mình tỉ mỉ chuẩn bị. Nghĩ đến cảnh tượng nha đầu kia có thể tuyệt thực, lại đứng ngồi không yên.

Nhìn thấy trời đã tối cũng không thấy bóng dáng người trong lòng, nghe bên tai là tiếng nói ong ong như ruồi bọ của mỹ nữ, ba người hận không thể lập tức đến bên cạnh người mà trong lòng luôn nhung nhớ, cho dù bị nàng lạnh nhạt, không thể ôm thân thể mềm mại, nhưng nhìn thấy cũng có thể đỡ thèm a.

“Không biết Nguyệt công tử bình thường ngoài luyện võ còn thích làm những gì nữa?” Khuôn mặt xinh đẹp khẽ ngẩng lên, tiếng nói mềm mại như tri âm tri kỷ, lúc này thiên kim nhà thái phó thầm nghĩ làm cho nam nhân áo trắng tập trung mọi lực chú ý lên người mình, trong mắt rõ ràng mang tình ý say đắm.

“Cũng không có gì cả, cùng lắm là ngẫu nhiên giết người, diệt một môn phái nào đó thôi.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm chặt mặt bàn, trong mắt xanh biếc là tàn lãnh hung quang, “Chỉ cần bọn họ dám chống lại ý ta, là nam ta sẽ chặt đứt tay chân bọn họ rồi ném lên núi cho sói ăn, là nữ thì sẽ bán đến kỹ viện cho bọn nam nhân vô cùng dơ bẩn mỗi ngày chà đạp mười tám lần. Dù sao chỉ có một câu, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.” Nói xong, đối với nữ nhân sợ đến trắng bệch cả mặt nhếch lên khóe miệng” Tiểu thư cảm thấy thế được không?”

Bị dọa đến toàn thân phát run thiên kim nhà thái phó không thể nói câu nào, chỉ có thể mở cái miệng nhỏ nhắn nhẹ đáp một tiếng, sau đó sỡ hại cúi đầu, không dám ngẩng lên nữa.

“Lang vương gia, ai cũng nói ngươi ở trên chiến trường bách chiến bách thắng, là thật sao?” Tiếng nói như giọng chim hoàng oanh vang lên, tài nữ có tài đánh đàn nhẹ nhàng nhìn hắc ý nam tử tà mị, âm thầm gửi đi ánh mắt long lanh.

“Ngươi nói, bản vương đập nát đầu bọn họ, dùng óc cho ngựa ăn, lại lấy tim gan bọn họ cho binh lính ăn. Nhìn thấy đồng đội bị chết thảm như vậy, bọn họ còn cảm đảm đánh nữa sao?” Khuôn mặt như cũ vẫn tà mị mê người, chính là nhìn trên khuôn mặt, ánh mắt sắc lạnh âm trầm khát máu.

“Ụa~~” Nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng đó, ba mĩ nữ không khỏi nôn khan một trận, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.

“Tăng đại ca, ngươi thì sao? Vì sao thủ nghệ của ngươi lại giỏi như vậy? Bình thường ngươi nấu những món gì?” Mị hoặc ngước lên dung nhan yêu kiều, xưa nay thiên kim tướng quân luôn can đảm trắng trợn đưa ra khiêu khích.

“Đồ ăn? Nói đến thật sự khiến tiểu thư chê cười, bình thường ta rất thích nấu canh chuột, hấp cóc, ăn cháo giun, xào cơm với sâu bọ. Thế nào? Có phải chỉ nghê thôi cũng rất hấp dẫn phải không?” Tay lại gắp một ít thứn ăn bỏ vào chén của thiên kim nhà tướng quân,cười lạnh như băng “Nào thử ăn thạch sùng xào ta làm xem, rất ngon đó.”

“Ụa~~” rốt cục, ba vị thiên kim bình thường đoan trang hào phòng, tao nhã khôn khéo nhịn không được, bèn cùng nhau chạy ra ngoài, ở trong hoa viên không ngừng nôn mửa.

Xem như không có việc gì gọi Cổ quản gia đang đứng bên cạnh, vẫn lạnh như băng ra lệnh “Ba thúc, đem các nàng ném vào xe ngựa, đều để họ tự về, về sao đừng để các nàng bước vào biệt viện một bước.” Hừ~~ so với đồ nhi nhà mình, quả thực chỉ là một bọn tầm thường xoàng xỉnh.

“Trang chủ,đây là Nha Nha tiểu thư đưa cho ba người, các vị xem qua thế nào.” Nói xong liền đem ba phong thư đưa tới trước mặt ba người.

“Vì cái gì không đưa sớm cho chúng ta một chút?” Nhìn thấy có vân tay nhỏ bé trên mặt bìa, một loại dự cảm không tốt chậm rãi dâng lên trong lòng ba người, từng đợt sợ hãi rất nhanh bao phủ toàn thân.

Giọng nói mang theo ngụ ý không tốt nhẹ nhàng trả lời ” Nhìn thấy các vị cùng ba vị mỹ nhân chuyện trò vui vẻ, ta là một hạ nhân sao lại không biết xấu hổ quấy rầy.” Một chút không đồng ý nhìn ba tên mỹ thú, nhìn thấy Nha Nha tiểu thư cô đơn, Cổ Ba quan gia cũng hiểu được bọn thật sự là hơi quá đáng “Ta ra ngoài trước.”

Hồ ly sư phụ:

Ngươi đã tìm được giai nhân là nữ chủ nhân của Huyền Nguyệt sơn trang, Vương Nha Nha ta cũng sẽ không liều chết quấn lấy ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta đơn phương kết thúc hôn ước cùng ngươi, ngươi đi đường của người, ta đi cầu của mình, nam đây nữ đó, không thể ở chung.

Hắc y yêu lang:

Thật cao hứng rốt cục ngươi cũng hiểu được chỗ nào mà chằng có hoa thơm cỏ lạ, cần gì phải đơn phương yêu mến một đóa hóa nhỏ. Nói vậy ngươi đã hiểu được vì sao lại vì một Vương Nha Nha mà bỏ qua cả một khu rừng là vô cùng ngu xuẩn. Từ này về sau, không cần xuất hiện trên mặt ta nữa.

A ngưu ca:

Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm. Ngươi là Tăng A Ngưu hay là Bắc Ngao Liệt ta không muốn nghĩ nữa. Quan hệ chủ tớ của ta và ngươi ngày hôm nay chính thức xóa bỏ. Ngươi trở về Bắc quốc đi, làm hoàng đế tốt, có hậu cung ba nghìn người, cũng không còn quan hệ gì với Vương Nha Nha ta.

Mở phong thư ra, vốn nghĩ có thể nhìn đến mật ngữ triền miên cùng tri kỷ, nhưng nhìn đến dòng chữ ngắn ngủi kia, sắc mặt ba người liền xám xịt, xám biến thành trắng, trắng biến thành đen, rồi từ đen chuyển sang lạnh như băng, hichic~~ Vương Nha Nha, nàng sao có thể làm như vậy? Cho dù chúng ta có làm cái gì sai, nàng sao có thể đối xử với chúng ta như vậy?

Ba người toàn thân mềm nhũn, nhẹ buông tay, ba tờ giấy lả tả rơi trên mặt đất. Cuối cùng là một hàng chữ 6 kí tự bắt mắt, người lập thệ: Vương Nha Nha.

Tiểu đồ nhi, nàng thật tàn nhẫn, ta lao tâm khổ trí bao vệ nàng, yên lặng ở bên cạnh bảo hộ nàng, tám năm đối với ta như nỗi khổ tâm không thể nói ra, như cầm trong tay lửa nóng, vậy mà chỉ vì ta nhất thời sai phạm, nàng lại vứt bỏ ta? Ánh mắt ngọc bích vô cùng ảm đạm, không thể được, tuyệt đối không thể được…

Tiểu yêu tinh, Lang Minh Thần ta tuyệt đối một lòng với nàng. Vì nàng, ta còn không để ý đến tự tôn của mình, chỉ cần nàng có thể tha thứ cho ta. Về sau, ta sẽ không lại bức bách nàng,cũng sẽ không lại dụ dỗ nàng, cũng sẽ không lại tìm nữ nhân khác khiến nàng tức giận, nhưng van cầu nàng, tuyệt đối không thể không cần ta…

Tiểu nha đầu, hóa ra nàng đã biết thân phận của ta rồi sao? Nàng không nói ra, chứng minh trong lòng nàng có ta. Thực xin lỗi, chuyện hôm nay ta là bị bọn họ buộc làm, ta chỉ là đầu bếp của một mình nàng, ta không có nấu ăn cho nữ nhân khác. Ta không cần làm hoàng đế, ta không cần hậu cung ba nghìn người, ta chỉ nguyện ý làm nô lệ cho nàng, một nô lệ của riêng nàng…

Ba người liền chạy ra ngoài như kẻ mất hồn, Vương Nha Nha, nàng nhất định không thể lại bỏ đi, không thể không cần chúng ta, càng không thể vứt bỏ chúng ta mà hồng hạnh xuất tường….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.