Trại Hoa Đỏ

Chương 11: Những xác chết câm lặng



Quán bia Legend với tiếng ồn ào không thể thoát ra ngoài dễ khiến những người không quen phải ngợp tai. Quán thụt sâu xuống so với mặt đất chừng nửa mét cho ra vẻ giống cái hầm, và những thùng bia khổng lồ trắng bạc dựng trong góc hoàn tất một cảnh quan thi vị cho những con ghiền. Đã hai giờ trưa nhưng dường như chưa ai muốn rời khỏi vại bia đen sánh ngọn trước mặt để về cơ quan. Ngoài kia nắng nóng như đổ lửa. Cái nóng cuối tháng sáu đặc biệt gắt gao và ngột ngạt làm người ta đến khó thở. Trong này có điều hoà mát lạnh, có món chân giò sốt kem kiểu Đức và đặc biệt là những cốc bia nửa lít vàng như mật ong, so với bàn giấy tẻ ngắt ở văn phòng thật khác một trời một vực.

Bách thấy người lâng lâng dễ chịu, anh kiên quyết không uống thêm ly bia nào nữa vì cứ đà này thì đến chiều anh sẽ muốn khoanh tròn ở một góc bàn cơ quan mà gáy như kéo gỗ mất. Hôm nay Mai Thanh mời cả phòng đi uống bia với một lý do chính đáng khiến những gã đàn ông lóng ngóng phân công nhau mua một bó hoa gói sẵn: Ngày sinh nhật cô. Tuy nhiên, Bách biết mười mươi không phải thế.

Mai Thanh chuốc bia cho cả bọn say mèm và những kẻ vụng về cứ uống lên uống xuống rồi nói năng chẳng ra làm sao. Bách nhìn cô nghi ngờ. Mai Thanh thay đổi chiến thuật, cô ta muốn cái gì đây? Người đẹp “Băng Băng” cũng đưa mắt nhìn Bách nghi ngờ. Anh không hề uống những cốc bia cô mời, trái lại cứ nhìn cô chằm chằm. Anh ta muốn cái gì đây?

Đột nhiên màn hình trên điện thoại của Bách loé sáng, một số di động không lưu trong phonebook. Anh ngần ngừ rồi nhấc máy. Đầu bên kia rú rít như bị loạn sóng. Bách a lô hồi lâu rồi mới cúp. Chưa đầy một giây sau, số điện thoại này lại hiện lên. Lần này, âm thanh sạch sẽ nhưng người bên kia im bặt không nói năng gì. Đến lần thứ ba, Bách cáu tiết quát lên.

- Có chuyện gì thì nói nhanh lên. Mất thời giờ quá.

- Anh Bách phải không ạ?

- Một giọng phụ nữ hơi gấp gáp.

- Đúng, tôi là Bách đây ạ. – Anh hạ giọng.

- Tôi là Diên Vĩ, vợ anh Trần Hoàng Lưu, chủ Trại Hoa Đỏ. – Âm thanh đã bắt đầu ồ ồ nhiễu sóng.

- Ồ…chào chị. – Bách hơi ngạc nhiên và hối hận vì câu nói sẵng lúc đầu. – Ban nãy tôi cứ ngỡ có người nhầm máy.

- Tôi muốn nhờ anh một việc.

- Chị cứ nói, có thể giúp gì được cho chị, tôi sẽ giúp hết lòng.

Đối với vợ chồng Trần Hoàng Lưu, Bách cứ thấy cần thiết phải thay đổi giọng nói như thể đang tiếp chuyện với một trong những gia đình quý tộc thời Pháp thuộc, thậm chí anh nói rất chậm, vừa nghĩ vừa nói, như sợ cái cung cách bỗ bã hàng ngày của mình sẽ khiến những người lịch lãm như Lưu và Vĩ phải tổn thương.

- Anh có thể có mặt ở Trại Hoa Đỏ trong chiều nay được không?

- Chị…có thể nói rõ hơn?

- Lại vừa có một người chết.

- Ai chết?

- Một dân bản.

- Đàn ông hay đàn bà, già hay trẻ?

- Phụ nữ.

- Chết vì lý do gì?

- Thắt cổ tự tử.

- Ở đâu?

- Ngay cửa hang, chỗ…bức tượng hình người cụt đầu. Nhưng tôi e rằng, không phải chị ta…tự tử.

- Ý chị là một vụ giết người.

- Tôi không biết, chuyện này rất khó hiểu, vô cùng khó hiểu. Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì từ khi tôi đến đây.

- Thế này, chị Diên Vĩ ạ. Chị nên báo cho công an huyện trực thuộc. Những vụ như thế không cần phải đến thành phố. Nếu bộ phận công an sở tại thấy có điều gì nghi vấn hoặc cần thiết phải trợ giúp điều tra thêm sẽ chuyển hồ sơ lên tỉnh. Ngay bây giờ đây tôi sẽ cho chị số maý cần gọi, chỉ cần chị dập máy...

- Chuyện này không đơn giản như thế, tôi cho rằng công an ở đây không giúp được gì. Trang trại đầy rẫy những bí ẩn, những điều tôi sắp kể ra…họ sẽ…họ sẽ cho rằng tôi bị điên. Rồi họ cũng lại kết luận chị ta tự sát, như tất cả những người khác. Họ sẽ cho chị ta vào một thân cây đục rỗng, đem bỏ vào rừng và tất cả sẽ tiếp tục trong…câm lặng.

- Tôi rất muốn giúp chị, nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, đây không phải nguyên tắc do tự cá nhân tôi đề ra mà toàn ngành phải tuân theo. Ví thử có bất cứ vụ án nào thuộc phận sự phòng chúng tôi giải quyết, cũng phải chờ công văn chỉ thị và sự phân công của cấp trên, không phải ai muốn tự ý điều tra ở đâu cũng được. Sau khi nhận nhiệm vụ rồi, người được phân công sẽ phải…

- Anh là một tên cảnh sát cứng ngắc.

- Đầu dây bên kia hét lên và những âm thanh nhiễu sóng bắt đầu chen vào khiến giọng nói đứt quãng như đứa trẻ vừa nói vừa khóc. – Tôi biết…bạn…chồng tôi, nên…nhờ…nhiều người chết nữa…chị ta…nói…xác chết.

- Sao, chị nói lại tôi nghe, sóng kém quá.

- …

- Chị nói lại đi.

Nhưng đầu dây bên kia đã ngắt máy. Bách bấm lại số vừa rồi nhưng tổng đài báo số thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Anh đặt máy xuống bàn. Giờ Bách mới để ý tất cả những người xung quanh đã im lặng từ lúc anh bắt đầu nghe điện thoại. Cả những bàn bên cạnh cũng nhìn anh chăm chú mặc dù cả “gian hầm” vẫn ầm ĩ những âm thanh bị nhốt kín. Bách nhún vai kiều không có gì, xini đừng để ý và những kẻ bàn bên thôi không nhìn anh nữa. Cú điện thoại đột ngột nên BÁch quên không ra ngoài nghe máy như mọi khi. Thật chẳng hay ho gì khi cứ để những người không quen biết phải nghe thấy anh nói về “xác chết”, “thắt cổ” và “giết người” trên điện thoại như thể người ta bàn chuyện công văn giấy tờ.

- Có chuyện gì thế?

- Mạnh ngước đôi mắt đỏ quạch lên nhìn Bách.

- Vụ gì nữa đây?

- Ở Trại…à không, chuyện vớ vẩn ấy mà. Thôi, uống tiếp nào.

- Tự nhiên có điều gì đó khiến Bách kìm lại và anh nâng cao cốc bia lên rồi uống cạn.

- Mọi người cứ vui vẻ đi nhé, tôi phải chạy về cơ quan trước.

- Sao thế, chờ tí rồi mọi người cùng về.

- Tất cả nhao lên.

- Rồi, tôi còn phải chạy qua đây một lát.

Bách nói xong vội vã xách cặp ra ngoài lấy xe. Lúc anh đưa vé cho người trông xe của quán, Mai Thanh từ đâu xuất hiện trước mặt anh.

- Có vụ gì vậy anh Bách? Tôi giúp gì được không?

- Không, tôi chỉ phải chạy qua chỗ hàng máy tính lấy cái máy hôm qua đi sửa.

- Giấu giếm đồng nghiệp là không tốt đâu nhé. – Mai Thanh cười múm mím nhưng mắt cô không cười.

- Còn cô thì sao, cô đang giấu chúng tôi những gì. Cô cứ việc theo đuổi cái màn điều tra khoanh vùng và dùng phương pháp loại trừ của cô đi. Hừ, tôi chủ mưu giết thằng Huy, thằng bạn thân nhất của tôi đấy, tôi làm nội gián bán thông tin cho bọn xã hội đen để đổi lấy tiền bẩn đấy. Cô vừa lòng chưa. Và bây giờ cô làm ơn biến ra khỏi mũi xe tôi cùng với khuôn mặt “Băng Băng” đẹp đẽ của cô đi. – Bách tuôn ra một tràng như thể Mai Thanh là nguồn cơn của mọi sự đau khổ mà anh phải hứng chịu suốt tháng vừa rồi, sau rốt anh cười sằng sặc như hoá rồ.

- Anh say rồi. – Mai Thanh kinh ngạc nhìn Bách. Cho dù đã được trau đồi nghiệp vụ về cách ứng phó với mọi tâm lý tội phạm nhưng Phan Đăng Bách khong phải là tội phạm, hay chưa là một tên tội phạm như cô mong muốn, nên cô không biết phải xử trí như thế nào. Cuối cùng mắt cô đỏ lên như bị cay nắng.

- Cô muốn thế mà, cô muốn cả lũ chúng tôi say bí tỉ mà. Cô vào mà moi tin những thằng đang nốc bia trong kia. Có một tên bẩn thỉu trong đó đấy. Nói thật, từ thuở bé tôi chưa thấy ai điều tra kiểu này bao giờ, chuốc bia cho đồng nghiệp say bí tỉ, cô tưởng cô đang đóng phim xã hội đen Hồng Kông cấp ba chắc. Thằng Mạnh ấy mà, cô có chuốc co nó thêm một thùng bia nữa nó vẫn tỉnh như sáo sậu, vẫn sáng suốt tìm cách để thò tay vào ngực áo của cô thôi.

Mai Thanh giơ phắt cánh tay phải lên. Bách nhún vai.

- Tát đi, lựa đúng cái má tôi ấy, không chừng vớ phải mũ bảo hiểm loại xịn của tôi là sưng tay lên đấy.

Cô đồng nghiệp của Bách đứng trân trân giữa trời nắng hệt một bức tượng, trông đáng thương hết sức, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, má đỏ ửng lên và khoé mắt đã long lanh một giọt nước, tay cô vẫn để nguyên vị trí lơ lửng giữa không trung. Bách nhảy tót lên xe rồi rồ máy. Cơn giận và những lời nói khoái trá vừa rồi khiến sự căng thẳng bấy lâu của Bách được giải toả, nhưng giờ người anh mềm nhũn, hai cánh tay bải hoải. Vừa lúc đó điện thoại của Bách rung lên bần bật báo hiệu có cuộc gọi. Anh cuống quýt rút máy ra nhưng rồi thất vọng, đó là số nhà anh.

- Con đây.

- Chiều về sớm con nhé. Có đám giỗ nhà bác Thông, bác Thông là anh ruột bác Thoáng, người mà lần trước con gặp ở trước cửa ấy, bác Thoáng là con của em họ bà ngoại con. Nếu mồ ma bố bác Thoáng còn sống thì con phải gọi bằng ông trẻ, còn bác Thoáng con gọi là…

- Được rồi, được rồi, con sẽ cố gắng về sớm, nếu không kịp…

- Không, con phải về dự, họ hàng người ta đến đông đủ cả…

- Rồi, rồi,con sẽ về. Con đang bận quá. Chào mẹ nhé.

Bách cúp máy trước vì biết mẹ anh sẽ diễn giải cho có ngọn ngành tới mươi phút không thôi. Anh không hiểu sao những người già lại nặng tình cảm với họ hàng xa xôi đến thế, những người mà phải định hình một lúc mới nhớ nổi mối quan hệ huyết thống giữa đôi bên. Đối với anh, những người như Huy, tuy không máu mủ ruột rà lại hiểu nhau hơn cả anh em ruột, và kể từ ngày ấy, Bách cảm thấy một phần thân thể của mình cũng vĩnh viễn bị vùi xuống đất đen theo Huy mất rồi. Chết, cái chết thật đáng sợ, chỉ trong một tích tắc, con người còn đang tràn đầy sức sống và tham vọng đã chỉ còn là một cái thây ma lạnh toát. Bách chợt nhớ ra điều gì đó, anh vội lấy điện thoại và bấm vào hình ống nghe màu xanh. Máy đổ một hồi dài. “May quá, có sóng”, Bách nghĩ thầm. Đầu dây bên kia có tiếng thở dài.

- Tôi đây.

- Diên Vĩ, ban nãy tôi nghe không rõ câu cuối của chị. Chị nhắc lại được không?

- …

- Tôi xin lỗi, nếu không biết rõ chi tiết, tôi không thể giúp gì cho chị.

- Di có hẹn tôi ra chỗ bức tượng hình người cụt đầu, chị ấy muốn cho tôi xem một thứ gì đó, tôi không chắc có phải một cái xác chết hay không, nhưng khi đến nơi thì chị ấy đã thắt cổ tự tử rồi.

- Đã có ai biết chuyện này chưa?

- Chưa. Tôi muốn giữ nguyên mọi thứ. Tôi nghĩ ra anh. Chỉ có anh là có thể giải đáp được điều này.

- Được rồi, chị cứ để nguyên như thế và chờ tôi đến nhé. Bây giờ hãy cứ bình tĩnh, không có gì phải sợ cả. – Bách nhắc nhở theo thói quen, nhưng anh cảm thấy điều đó là thừa. Diên Vĩ hoàn toàn bình tĩnh. Cô ta chỉ kích động một chút khi bị Bách từ chối.

- Vâng, rất cảm ơn anh. Anh đừng báo cho chồng tôi hay bất kỳ ai biết nhé. Tôi không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới công việc của mọi người.

- Lưu không có ở đó?

- Không, anh ấy về từ trưa rồi.

- Ok, hẹn gặp lại chị.

Bách cúp máy rồi nhìn đồng hồ. Bây giờ là 14 giờ 10. Anh về gara lấy xe mất 10 phút. Từ nội thành đến thị trấn đường khá đẹp, anh sẽ chạy với tốc độ 80km/ giờ, chỉ 15 giờ 30 là tới nơi, chặng còn lại đường núi quanh co, phải mất tiếng rưỡi mới đến được Trại Hoa Đỏ, nhưng mùa này mặt trời đi chậm, 6 giờ trời vẫn còn nắng chang chang, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới công việc của Bách. Rất nhanh sau đó, anh phóng thẳng xe về nhà. Bách vẫn gửi ô tô ở một sân trường tiểu học chỉ cách đó hơn trăm mét, nhưng anh không dám về nhà để cất xe máy mà định sẽ gửi lại ông bảo vệ trường. Anh ngại nhất trên đời là phải thoả thuận và đôi co với bà mẹ mau nước mắt.* * *Đúng 15 giờ 30, Bách đã nhìn thấy nhà hàng cơm phở hôm anh và các đồng nghiệp dừng lại để ăn trưa. Bách cho xe đi hết địa phận của cái thị trấn ảm đạm này và bắt đầu giảm tốc độ trên chặng đường đồi núi. Đúng lúc đó, điện thoại của Bách đổ chuông.



- Sao giờ này vẫn chưa về hả con. Mọi người chuẩn bị ăn hết rồi.

- Mẹ và các bác cứ ăn trước đi, con còn đang bận họp, sẽ về ngay bây giờ.

- Các bác đang trách con đây này…

- Con sẽ…Bách không kịp nói hết câu, một bóng đen đã lao thẳng vào xe của anh. Bách chỉ kịp vừa phanh vừa đánh tay lái sang bên phải là vực sâu hun hút. Khi anh kịp định thần lại những gì đã xảy ra, mồ hôi trên trán, trên ngực, trên tay Bách túa ra như tắm. Anh thận trọng mở cửa xe, đúng như dự đoán, một nửa bánh trước bên phải đã ngấp nghé ngoài vực thẳm. Bách rùng mình, cảm giác như vừa ngoi lên từ miệng âm phủ. Thằng lái xe kia có lẽ tưởng con đường hoang vu độc đạo này chỉ có một mình hắn một đường nên mới lái kiểu ấy. Nhưng rõ ràng chặng này thẳng tăm tắp không ngoắt ngoéo, nghĩa là lái xe đôi bên đều có thể nhìn thấy nhau từ đằng xa, vậy mà nó cứ lao như bò tót nhìn thấy tấm vải đỏ.

Bách ngoái lại sau, con đường vắng lặng không một bóng người. Chiếc xe màu đen đã biến mất dưới ánh mặt trời như bị phù phép. Đúng là chiếc xe ma, hoặc gọi là một chiếc xe điên cũng được. Bây giờ thiếu gì kẻ điên húc cả xe lên vỉa hè để hoá ra ma cả chục người vô tội. Bách chui trở lại vào xe, từ tốn cài số lùi, bánh xe bị gợn đà quay tít. Nó tự ủi chiếc xe nhích thêm một chút nữa ra miệng vực. Giờ mũi xe kênh hẳn về phía trước. Người Bách ướt đẫm, anh lẩm bẩm.

- Huy ơi, cậu ngồi đằng sau nhờ thắt dây an toàn vào nhé, lần này mình sẽ cẩu nó lên.

Bất thần, chiếc xe rệu rã rú lên một tiếng kinh hồn rồi bật lại đằng sau. Bách phanh khựng lại, anh nhìn thấy mình đã ở chính giữa mặt đường.

- Cảm ơn cậu, giờ thì cậu ngủ tiếp đi nhé.

Bách quệt mồ hôi trán, anh cúi nhặt chiếc điện thoại đã văng tận dưới gầm ghế bên kia và nhét vào túi. Anh vào số một, chiếc xe như nấc lên rồi bon bon lao đi trên con đường gồ ghề sỏi đá.17 giờ 15, Bách đã có mặt ở cổng Trại Hoa Đỏ. Anh nhìn thấy Diên Vĩ đi đi lại lại vẻ sốt ruột ở sân trước. Bách mở cửa xe.

- Tôi cũng vừa hụt chết đấy chị ạ. Xác chết ở đâu17 giờ 35, Bách và Diên Vĩ đứng dưới chân bức tượng hình người cụt đầu.

- Sao chị bảo ở đây? – Bách băn khoăn.

- Không, phía trên này.

Anh làm theo Diên Vĩ, cúi mình luồn xuống chân bức tượng, và thoắt cái hai người đã sang đến mặt bên kia. Mặc dù đã được báo trước, Bách không khỏi giật mình khi nhìn thấy một thân người thõng thượt phía trên. Trông nó thật kinh khủng, đôi bàn chân thòi ra tím tái dưới bộ váy dân tộc và dưới ánh chiều tà, mái tóc xổ tung phất phơ tô điểm thêm phần kinh dị cho hình ảnh chết chóc này. Xác người phụ nữ bị buộc bởi chính chiếc khăn vấn đầu của chị ta, đầu kia treo trên một mỏm đá nhọn xù xì. Rất lâu sau, Bách mới cất lời.

- Chị giúp tôi hạ cái xác này xuống.

- Trời ơi, tôi không làm được. – Vĩ quay mặt đi.

- Một mình tôi không hạ nó xuống được. – Bách nhìn lên cái xác, nếu anh trèo lên để tháo chiếc thòng lọng, hẳn nó sẽ lăn lông lốc xuống dưới.

- Hoặc chị trèo lên tháo dây buộc và tôi giữ cái xác ở dưới, hoặc ta sẽ làm ngược lại.

Vẻ hãi hùng hiện lên trên khuôn mặt Vĩ.

- Không, tôi sẽ lên tháo dây buộc.

- Chờ chút đã. – Bách vội trèo lên phần nút buộc phía trên xem xét rồi vòng trở xuống.

- Chị có thể leo lên được rồi.

Vĩ nhìn lên như để ước lượng độ cao rồi nhanh nhẹn tháo đôi giày đế mềm. Phía mé bức tượng hình người cụt đầu có những mỏm đá nhô ra đủ cho hai người ngồi, và chúng tự xếp thành hình bậc thang như để dành sẵn cho những người có ý định treo cổ tự tử. Phía trên cùng là một mỏm đá rất dài, cũng là vị trí buộc chiếc dây thòng lọng. Tuy vậy, để leo lên được đó cũng không dễ dàng gì, ít ra nó cũng không phải bậc thang gỗ nhà sàn. Trái với hình dung của Bách, Vĩ leo lên thoăn thoắt một cách đáng ngạc nhiên.

Khác với thân hình mảnh mai tựa hồ chỉ có thể đi dạo quanh công viên hay bồn nước, cô đặt đôi chân trần vững chãi trên từng bậc đá rồi thoáng cái đã lên đến bậc trên cùng.

- Bây giờ thế nào? – Vĩ cúi xuống, bàn chân cô đã ngang mặt cái xác, nhưng rõ ràng là cô tránh không nhìn vào nó.

- Chị tháo mối buộc ra rồi tôi giữ ở dưới.

- Anh giữ luôn đi nhé.

- Được rồi.

Bách hít một hơi dài rồi túm lấy đôi chân còn đang lủng lẳng phía trên. Cái xác vẫn còn chút hơi ấm nhưng đã có phần cứng lại. Anh giục.

- Tháo nhanh lên, tôi giữ lâu không nổi đâu.

Nhưng Bách chưa nói hết câu thì tay anh đã nặng trĩu. Cái xác đổ ập lên vai Bách. Anh vội vàng đặt nó xuống đất.

- Tài thật, làm thế nào mà chị tháo được nút buộc nhanh thế, tôi thấy nó thắt rất rắc rối.

Vĩ nhún vai.

- Tôi cũng không biết.

Anh bắt đầu cúi xuống cái xác. Người chết không nhắm mắt, theo như Vĩ nói thì từ hôm cô chứng kiến những cái chết ở Trại Hoa Đỏ, chưa một cái xác nào nhắm được mắt cả. Vĩ đã lùi ra một mô đá cách đó khá xa và ngồi quay lưng lại. Cô cứ ngồi bất động như vậy cho đến khi nghe thấy Bách gọi.

- Có chuyện gì vậy?

- Chị có thể quay về trang trại để đón các cán bộ được rồi.

- Cán bộ nào? – Vĩ ngơ ngác.

- Tôi đã báo cho công an địa phương. Tôi cần sự trợ giúp, hơn nữa, về danh chính ngôn thuận, đây cũng không phải việc của tôi. Tôi tiến hành điều tra là sai quy cách. – Bách nhìn đồng hồ. – Trên đường đến đây tôi đã báo cho họ rồi, bây giờ có thê họ cũng đã tới nơi.

- Vậy sự có mặt của anh ở đây chẳng giúp gì được sao? – Vĩ thất vọng.

- Nếu phải nhờ đến mấy tay cảnh sát vườn thì tôi cũng chẳng gọi cho anh làm gì?

- Ấy chết, chị không được loạn ngôn. Đã là cảnh sát thì ai cũng cao quý như ai. Là để cho chính tắc thôi, còn thông tin tôi đã nắm được sơ sơ rồi.

- Như thế nào?

- Mắt Vĩ vụt sáng lên.

- Nạn nhân tắt thở lúc 13 giờ, chết là do bị chèn ép đường thở.

- Ý tôi là…chị ta chết vì lý do gì? – Vĩ liếc nhanh cái xác. – Ý là…có phải do tự chị ta…

- Tôi đã nói rằng, nạn nhân chết do bị chèn ép đường thở, không phải chết do bị chèn ép động mạch hay tĩnh mạch cổ, da mặt cũng không tím tái hay bị phù. Dưới vết treo hơi chếch lên trên còn có một vệt nằm ngang rất mờ. Điều này rất có thể không phải do nạn nhân tự treo cổ mà chết do bị siết cổ.

- Nghĩa là…chị ta bị giết?

- Tôi phỏng đoán thế. Vết rất mờ kia có thể do một sợi dây khác gây ra, rồi sau khi nạn nhân tắt thở mới bị treo lên lần hai. Nhưng tôi không chắn chắn lắm, nếu thời gian nạn nhân siết cổ và sau đó bị treo lên không cách xa nhau thì những dấu vết này là rất khó xác định. Hơn nữa, có nhiều trường hợp nạn nhân tự treo cổ sẽ chết do phản xạ ức chế thần kinh, các dấu hiệu cũng tương tự như thế này.

- Anh phải cho một đáp số chính xác đi chứ. Chị ta bị giết hay tự tử? – Vĩ hơi gắt lên.

- Tôi không thể. Chỉ trong một phút mà tôi có thể giải được mọi ẩn số về nhưng cái chết thì…

- Bách nghĩ đến hình ảnh khủng khiếp trong ngôi biệt thự Pháp cổ.

- đặc biệt khi hung thủ lại là nhưng tên tội phạm chuyên nghiệp.

- Tội phạm chuyên nghiệp ư? Tội phạm chuyên nghiệp ở Trại Hoa Đỏ ư? – Vĩ mở to mắt hãi hùng.

- Tôi không có ý thế, nếu giả thuyết của tôi đúng, chí ít kẻ này cũng phải là một tên sát nhân máu lạnh, tính toán đến từng đường đi nước bước một cách cực kỳ khôn ngoan.

- Nghĩa là anh nghiêng về giả thuyết chị ta bị giết?

- Dường như Vĩ đang cố hết sức để dồn ép Bách một câu trả lời.

- Tôi dựa vào…trực giác của tôi.

Bách chợt giật mình đánh thót. Anh chợt nhớ ra cái từ mình vừa thốt thành lời là hết sức quen thuộc. Con người khắc nghiệt luôn nhắc đi nhắc lại từ này làm anh phát điên. Trực giác, trực giác là cái gì vậy? Ông ta đã mỉm cười.

- Một bác sỹ tìm ra tác nhân đang hoành hành trong cơ thể con bệnh, một tay thợ khoá dò ra viên bi bị hỏng một cách oái oăm trong ổ khoá, tất cả, không phải do học hành, do thực hành nhiều mà được. Đó không phải là cảm tính, mà là thiên bẩm, là khả năng mà ông Trời trao tặng cho mỗi con người.

Ông ta lại còn nhắc đến ông Trời, lúc ấy Bách hơi nhếch mép. Cái nhếch mép chua chát hàm ý coi thường của Bách dễ nhận thấy đến nỗi ông ta nhún vai, và quay đi để tiếp tục… trả lời điện thoại. Nói như vậy, nghĩa là trực giác của anh giờ mới “phát tác”. Không phải bất kỳ trường hợp nào cũng có thể căn cứ vào các dấu hiệu. Vậy thì, nếu trực giác lần này của anh đúng, nghĩa là những gì Vĩ nói là đúng, những cái chết trong Trại Hoa Đỏ đều là bất thường.

- Vậy…kẻ đó…giết chị Di nhằm mục đích gì? – Vĩ tiếp tục.

- Câu này tôi phải hỏi chị mới đúng, chẳng phải lúc gọi điện chị có nói người này hẹn chị ra đây để muốn nói một điều gì đó. Hình như chị ta vừa phát hiện được thứ gì?

- Tôi cũng không biết đó là cái gì, chị ta có nhắc đến từ “chết” nhưng tôi cho rằng đấy không phải là một xác chết. Nếu anh phát hiện ra một xác chết thì liệu anh có đủ bình tĩnh hẹn một người nào đó ra để chứng kiến không?

Bách gật đầu.

- Chị nói rất chính xác. Vậy theo chị “thứ đó” là cái gì?

- Tôi không biết. Chỉ có điều chị ta rất hay nhắc đến ma rừng, chị ta sợ ngoài tôi ra, nếu co người thứ hai nghe được sẽ kể cho ma rừng biết và ma rừng sẽ bắt mất hồn chị ta. Ma rừng đã bắt mất con trai chị ta rồi.

- Bắt ai? – Bách nhíu mày.

- Con trai chị ta, bị ma rừng bắt mất hồi nó mới trạc tuổi thằng Bảo con tôi.

Bách đưa mắt nhìn Vĩ nghi ngờ. Anh bắt đầu thấy người phụ nữ này kỳ quặc. Dường như cô ta tuyệt đối tin tưởng vào những câu chuyện hoang đường đó. Bầu trời đỏ bầm máu về phía đằng tây, những ánh vàng suộm như muốn níu kéo nốt vài tia huy hoàng còn sót lại trước khi ngày tàn khiến khuôn mặt người chết cũng vàng ệch đi một cách quái đản. Vài tiếng kêu kỳ dị của một loài chim rừng nào đó thỉnh thoảng nổi lên giữa thinh không bổ sung thêm phần u tịch. Bách dường như cũng đang bị Vĩ dẫn dụ vào nhưng câu chuyện kỳ dị kia. Anh im lặng không nói gì. Bất thần, một tiếng cười ré man dại ngay trên đầu Bách. Anh rùng mình ớn lạnh. Vĩ cũng giật bắn mình. Họ cùng ngẩng đầu lên, một vật to lớn, đen sì đậu ngay trên mỏm đá mà ban nãy là vị trí của nút buộc thòng lọng. Đôi con mắt đỏ lòm đầy sát khí.

- Loài chim chết. – Vĩ thì thầm.

- Cái gì?

- Chim Chết. Nếu ai không may nghe phải tiếng kêu của nó, ắt sau đó sẽ gặp phải chuyện chết chóc. Tiếng kêu của chim Chết không bao giờ mang lại điềm lành.

- Thì mình chả gặp chuyện chết chóc đây còn gì. Xác chết đang ở ngay trước mặt. – Bách gượng cười pha trò, kỳ thực cảnh này chẳng khiến ai có thể cười nổi.

- Không phải thế. – Vĩ vẫn thì thào như sợ con ác là kia nghe thấy. – Hôm nọ tôi đã nghe thấy tiếng nó ở trong ngôi nhà cổ. Người kia đã bảo tôi thế.

- Người kia là ai?

- Người đàn bà thổi sáo. Chị ta luôn thổi sáo vào bất kể giờ nào. Ôi…

- Vĩ chợt ôm mặt.

- Sao vậy? – Bách hốt hoảng.

- Chị có sao không?

- Không. Tôi vừa chợt nhớ ra, bất cứ khi nào tôi nghe thấy tiếng sáo, thì y như rằng chẳng bao lâu sau lại xuất hiện một xác chết. Lúc trên đường xuống đây, tôi cũng nghe thấy tiếng sáo. Tôi đã ngờ ngợ, tôi đã cảm thấy một sự chẳng lành, không ngờ điều đó lại là sự thật. – Vĩ nấc lên. – Anh Bách, tôi thấy sợ quá, tôi thực sự thấy sợ quá.

Bách không biết làm thế nào, anh vỗ vỗ vai người phụ nữ, tức thì cô ta túm chặt lấy anh bằng bàn tay lạnh toát.

- Nhất định là có điều gì đó không bình thường. Anh phải điều tra cho ra.

Bách suýt buột miệng “Điều không bình thường là ở cô đấy. Chim Chết. Tiếng sáo. Ma rừng. Thật tôi chưa hiểu ra làm sao cả”, nhưng thấy dáng điệu thê thảm của Vĩ, anh lại mím miệng lại. Nhưng Vĩ dường như hiểu hết ý nghĩ vừa rồi trong đầu Bách, cô thốt lên, giọng giận dữ.

- Anh nghĩ là tôi bị điên đúng không? Tôi biết, rồi thế nào anh cũng lại nghĩ như vậy. Tôi bị điên đúng không?

Câu cuối cùng Vĩ hét to lên, mắt long sòng sọc như được gắn bởi đôi mắt của một người khác, khoé môi cô rung rung. Bách lúng túng.

- Tôi không hề nghĩ như thế. Quả thật…

- Anh đã nghĩ như thế. – Vĩ bật khóc. – Tôi đã tin tưởng ở anh.

Trong phút chốc Vĩ biến thành một con người khác. Cô mất hết cả vẻ điềm đạm quý phái thường ngày. Giờ cô ta ngồi sụp xuống đất, mặt mũi méo xệch và tóc tai bê bết. Tay Mạnh vẫn suốt ngày lải nhải “ Phụ nữ chỉ đẹp khi họ cố tình làm đẹp” chắc là có ý này. Bách thở dài, anh lái câu chuyện sang một chủ đề khác.

- Thôi được rồi, chỉ vì tôi chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, rồi cô sẽ kể lại hết cho tôi nghe. Bây giờ tôi hỏi cô một câu cuối cùng, ở trang trại này, cô có ý nghi ngờ ai không?

Vĩ nói luôn không cần suy nghĩ.

- Hôm cô gái tự tử chết, tôi đã nghĩ ngay đến A Cách vì hôm trước bắt gặp hai người cãi lộn rất hăng trong ma trận. Khi nhìn thấy tôi, thái độ của họ hết sức không bình thường. A Cách yêu cô gái đó, tôi biết thế, nhưng hôm cô ta chết, tôi lại không hề nhìn thấy anh ta ở đó. Còn người điên kia, tôi lại cho rằng có thể vì cứu tôi mà anh ta phải chết.

- Tôi chưa hiểu.

- Có thể vì cứu tôi mà lão thầy mo đã giết chết anh ta.

- Lão thầy mo là ai? – Nhưng ngay sau đó Bách lại nhìn đồng hồ.

- Chết thật, chị quay về đón mấy người kia giúp tôi, tôi sẽ ở lại đây canh chừng. Còn những câu chuyện của chị, có quá nhiều tình tiết nên tôi e là ngay tức thì sẽ không truyền đạt hết được. Với lại tôi cũng cần phải ghi chép nữa. Giờ thì chị đi luôn đi.

- Anh muốn ở lại đây một mình? – Vĩ ngạc nhiên, khuôn mặt hốc hác nhoè nhoẹt nước.

- Tất nhiên là cũng chẳng hay ho gì. – Bách gượng cười. – Nhưng đây là công việc của tôi mà, chị đã gọi tôi đến đây, còn hỏi tôi câu ấy hay sao.

Vĩ cũng mỉm cười.

- Cảm ơn anh, tôi quay lên nhé.

Vĩ bước đi bằng dáng điệu hết sức nhanh nhẹn,nhưng sực nhớ ra điều gì, cô quay lại, khuôn mặt thản nhiên đến lạnh lùng,hoàn toàn mất hết dáng vẻ bối rối khi nãy.

- Anh có thể chưa vội tiết lộ việc này với chồng tôi được không?

- Tại sao?

- Anh ấy sẽ bắt tôi trở về thành phố ngay lập tức.

- Chị vẫn cứ muốn ở lại đây, sau tất cả mọi chuyện? – Bách kinh ngạc.

- Đúng thế. Tôi chưa thể quay về được. Đó là số mệnh.

- Số mệnh nào cơ? – Bách càng sửng sốt.

Nhưng Vĩ đã chui qua chân bức tượng và biến mất sau khối đá đen sì. Người phụ nữ này thật là kỳ lạ, kỳ lạ hệt cái trang trại này. Bách tiến ra sát mép vực, ngó đầu xuống dưới như thể sẽ tìm thấy ở dưới đó tất cả mọi đáp số cho hàng loạt câu hỏi lũ lượt mọc ra trong đầu anh từ lúc bắt đầu đi qua thị trấn. Nếu có một kẻ giết người ở cái trang trại xinh đẹp này, điều đó thật vô cùng kinh khủng.

Hai vị cán bộ lần lượt bắt tay Bách. Người có hàm răng vàng khè và chiếc áo sơ mi cháo lòng hồ hởi vỗ vai anh một cách thân thiện, đôi lúc nhìn Bách đầy kính nể sau khi anh đưa thẻ ra giới thiệu.

- Mình tên là Phả, hàm trung tá. Mình có đứa em cũng trạc tuổi cậu nhưng nó lại đang buôn sắt thép xi măng ở trên tỉnh.

Sự so sánh chẳng ăn nhập vào đâu của người đồng nghiệp làm Bách thấy buồn cười. Còn người kia hơn Bách chừng năm tuổi, nhìn anh vẻ khinh khỉnh và hơi khó chịu khi Bách tự giới thiệu.

- Đây là phận sự của chúng tôi, sao phải phiền quan anh xuống tận đây.

- Cô Diên Vĩ, là chủ Trại Hoa Đỏ có nhắn tin cho tôi. Chúng tôi là bạn bè luôn có phận sự qua lại, thăm hỏi cô ấy mỗi khi có chuyện.

- À ra thế. – Gã kia nheo mắt và mỉm cười vẻ như đã hiểu. Tuy nhiên, Bách thấy rõ là anh ta đã hiểu sang một ý khác.

- Thực ra, cô ấy là vợ của cậu bạn tôi.

Nhưng những cán bộ công an địa phương có vẻ không quan tâm, họ bắt đầu công tác khám nghiệm hiện trường. Họ cũng đi quanh khu vực nạn nhân treo cổ trong vòng bán kính ba mét để tìm kiếm tang vật rồi xem xét qua loa tử thi đang được đặt trên nền đất, sau đó ghi chép. Bách thấy một thanh niên đi cùng mặc áo pull quần ka ki đang ngồi đợi cách đấy khá xa, anh tò mò hỏi.

- Người kia là ai vậy?

- Phiên dịch. – Gã trẻ hơn vẫn cắm cúi ghi chép.

- Bố ai mà nói chuyện được với cái bọn thiểu số này. Tiếng Mường chúng tôi còn bập bẹ được chứ…

- Tưởng khu vực này là của tộc Mường hết.

- Về cơ bản thì là thế nhưng cái bản heo hút này có từ lâu đời rồi, của một dòng họ lâu đời từ đâu di dân đến đây, có thể là tộc Tày. Mà sao lại có thằng hâm hấp đến tận đây xây trang trại. Bây giờ tôi mới biêt đấy. Đến tôi vào đây còn bị lạc đường.

- Tôi thì chả thích vào đây tý nào.

- Người đồng nghiệp thân thiện của anh lên tiếng. – Kinh lắm, toàn hồn ma bóng quế.

- Ông bảo gì? – Bách giật mình.

- Cái tộc người này lạ lắm, chẳng đi lại giao du bao giờ, nhưng cách đây hai mươi năm, hồi tôi mới vào nghề, xấp xỉ tuổi anh bây giờ, có thằng tù vượt ngục trốn lay lắt đến tận bản này để trú tạm. Dĩ nhiên là không ai tìm thấy nó. Nhưng rồi có lần người ta phát hiện ra nó đứng lơ ngơ giữa đường trên thị trấn, thế là bị tóm liền. Sau nó mới kể đủ chuyện ma quỷ kinh hồn ở đây. Đến một đêm trăng thượng tuần thì thằng bé hết chịu nổi, cắm đầu chạy một mạch suốt đêm. Nó bảo chui lại vào tù còn sướng hơn.

- Ma quỷ thế nào?

- Ôi giời, nó kể nhiều lắm, chúng tôi suốt ngày lấy làm chuyện ngồi lê những lần trực đêm. Chả biết có tin được không nhưng cứ kể vui thế, ghê nhất là nó kể cái đêm nó bỏ chạy ấy, có một bóng người đàn bà lướt qua cửa sổ, nhưng…người đầy máu, chảy ra tong tong từ hàng trăm lỗ thủng trên người.

- Thôi đang làm việc, ông cứ kể kinh bỏ mẹ. Xác chết thì lù lù ra đây. Nó lại chả ngồi dậy bây giờ ấy.

Người đàn ông kia im bặt. Không ai bảo ai nhưng ngay cả những người công tác trong ngành an ninh luôn sẵn sàng đối diện với cái chết và xác chết đều cảm thấy không khí của rừng núi quanh đây lẩn quẩn đầy những ám khí.

- Xong rồi, bây giờ thế nào? – Anh cán bộ trẻ hơn gắt lên.

- Bảo tụi dân bản khuân về mà chôn thôi.

- Người vừa kể chuyện ma gại gại chân nọ vào chân kia.

- Khoan đã. – Bách ngạc nhiên. – Các anh không tiến hành thẩm vấn à?

- Thẩm vấn ai?

- Cả hai đồng thanh kêu lên.

- Thì… thẩm vấn theo nguyên tắc điều tra.

- Có gì mà phải điều tra. Mụ này treo cổ tự tử. Chúng tôi làm biên bản rồi, cứ việc về mà chôn thôi. Mà ông cũng lắm chuyện, đã có ông ở đây là yên tâm rồi, thấy sự việc thế thì cứ thế mà tiến hành, chôn đi là xong,còn phải gọi chúng tôi đến đây. Rồi thì xăng xe, rồi thì công sức, chúng tôi có được cấp công tác phí cho những việc như thế này đâu. Giờ mò về nhà cũng phải nửa đêm chứ tưởng à. Mụ vợ nó lại đá cho tung người. – Anh ta tuôn ra một tràng rồi cười hi hí như tự xua đi bực bội trong lòng.

- Không được, nhỡ đây là án mạng thì sao. Các anh phải thẩm vấn cho kỹ. Dù là tự tử cũng vẫn phải ghi lại biên bản lời khai của những người làm chứng, đó là nguyên tắc.

Người kia thôi cười, anh ta tiến lại gần Bách, miệng phả ra mùi thuốc lào nồng nặc.

- Sao? Ông tưởng ông là cái gì mà đến đây dạy bảo chúng tôi. Tôi nói cho mà biết nhá. Phép vua thua lệ làng nhá. Ông có nguyên tắc của ông, chúng tôi có nguyên tắc của chúng tôi. Chúng tôi đã đến đây lập biên bản, xem xét thi thể nạn nhân thấy không có điều gì khả nghi, thế thì chôn thôi. Cứ đúng nguyên tắc mà làm.

- Nhưng các anh đã biết lý do gì mà chị ta tự tử chưa?

- Ôi dào, cần gì phải lý do, bọn thiểu số có cả nghìn lý do, thất tình, bị chồng đánh cho một trận cũng uống thuốc trừ sâu tự tử. Lúc nào cậu tạm cất nguyên tắc của cậu rồi lên phòng tôi cho xem cả xấp hồ sơ. Có con bé bị cả năm thằng cưỡng hiếp thì mặt vẫn vui phơi phới, về nhà người yêu tát cho một cái lại đùng đùng nổi giận trèo lên ngọn cây rồi lao đầu xuống đất.

- Dì gì thì anh vẫn cứ phải ghi biên bản lời khai để bổ sung vào hồ sơ. Đôi khi, hung thủ lọt tội chỉ vì nhưng tắc trách đơn giản như thế này.

Tức thì mùi thuốc lào hôi rình càng bốc lên tận óc Bách.

- Anh bảo chúng tôi tắc trách, anh là cái quái gì ở đây mà tinh tướng. Ở thành phố thì anh là kinh, ở đây có khi ra đường còn bị lạc. Chỉ có nghiệp vụ của anh kém chứ không phải chúng tôi tắc trách. Vụ tự tử sờ sờ ra đấy lại bảo là giết người, giết mụ này để trấn lột chắc, hay là…

- Thôi, Hùng, người ta đã chết rồi, anh này nói cũng có ý đúng, nhưng tiếc là chúng tôi có ít thời gian quá, từ đây lên huyện phải mất hai tiếng, tối trời thế này có lẽ phải hơn ba tiếng mới về được tới nhà. Sáng mai lại có cuộc họp sớm trên tỉnh. Người này được chúng tôi xác định chắc chắn là tự tử rồi, có lấy thêm lời khai cũng chỉ là… nguyên tắc thôi, nên tốt nhất cứ tiến hành đem chôn cho đỡ tội người ta.

Bách biết rằng có đôi co với những người này cũng chẳng có thêm được lợi ích gì. Rõ ràng họ tin đây là một vụ tự tử, nếu không có thứ trực giác bất ngờ kia xuất hiện mà chỉ căn cứ vào các dấu hiệu và hoàn cảnh khách quan ở một trang trại hẻo lánh, rất có thể Bách cũng coi đây là một vụ tự tử. Anh đành hạ giọng nhún nhường.

- Thì tôi cũng biết các anh có lý, nhưng chả lẽ mời các anh đến đây rồi mà không làm cho hết nhẽ, và bà chủ của Trại Hoa Đỏ cũng có ý mời các anh ở lại dùng bữa rồi sáng mai về sớm. Đằng nào cũng vậy rồi, có thể tối nay các anh lấy lời khai cho xong việc.

Hai đồng nghiệp xa lạ của Bách có vẻ băn khoăn, trung tá Phả hình như xuôi tai, có lẽ ông ta nhớ tới khuôn mặt khả ái của nữ chủ nhân.

- Thôi thì cũng được, nể lời ông cán bộ thành phố, chúng tôi ở lại lấy lời khai cho hết nhẽ vậy. Bảo bà chủ chuẩn bị cơm nhạt, canh nhạt sớm để chúng rôi còn làm việc nhé.

- Ăn uống ở đây kinh bỏ mẹ, vừa ăn vừa nghe kèn đám ma à. – Gã công an tên Hùng làu bàu trong miệng nhưng cũng không thấy cau có nữa.

- Lúc nào các anh lấy lời khai cho phép tôi ngồi dự nhé. – Bách ướm lời.

- Rất hân hạnh, ví thử để anh làm việc đó luôn hộ chúng tôi thì càng tốt. – Trung tá Phả lại cười toe phô hàm răng vàng xỉn.

Khi cả ba về tới sân trước, bóng đêm đã phủ dạy lên Trại Hoa Đỏ. Bách thấy Vĩ ngồi bất động trên một bậc cầu thang. Nhìn thấy anh, Vĩ giật mình đứng dậy rồi luống cuống gọi to.

- A Cách, bật đèn, bật đèn.

Người thanh niên hôm trước mang ô ra đón anh vội đặt hai xô nước xuống đất và chạy vào một cái lán gỗ nhỏ xíu gần khu nhà kính, tức thì cả sân trang trại sáng rực. Cùng lúc đó, tiếng máy nổ vang lên ồ ồ. Khung cảnh giống hệt đêm đầu tiên anh đến dự lễ khánh thành. Thật kinh khủng, ngày hôm đó anh đã phải nhìn thấy một xác chết và hôm nay lại là một xác chết thứ hai, cách nhau chưa đầy nửa tháng.

- Hai cán bộ đây chuẩn bị lấy lời khai của toàn bộ những người trong trang trại, vì đường sá xa xôi, công việc lại nhiều nên đến mai họ mới về được. Chị bảo người chuẩn bị bữa ăn tối cho chúng tôi. – Bách nói như thể anh đang điều hành cái trang trại này vậy.

- Tôi sẽ bảo người chuẩn bị ngay. Tôi còn phải làm gì nữa?

- Trước hết, chúng tôi muốn “tham quan” nơi ở của nạn nhân. – Trung tá Phả đề nghị. – Trong khi đó cô cũng bảo người của cô mang cái xác kia về khâm liệm được rồi.

Vĩ ngay lập tức đi về phía cuối trang trại và chừng mươi phút sau mới quay trở lại.

- Mời các anh đi theo tôi.

- Chú Bách.

Vừa dợm bước, Bách đã nhìn thấy một bóng bé nhỏ chạy về phía mình. Phải định thần vài giây anh mới nhớ được tên thằng bé.

- Chào ông chủ nhỏ, cháu đang làm gì đấy?

- Cháu đang cho gấu ăn ạ.

- Nguy hiểm quá.

- Nó ăn mật ong. Cháu bôi mật ong lên một cái que rồi nhét qua khe cho nó. Chú đến đây để điều tra à?

- Mắt Bảo sáng lên háo hức.

Bách giật mình. Sao thằng bé lại biết? Nhưng Vĩ áng chừng hiểu, cô xua tay.

- Nó vẫn cú tưởng tượng ra anh là thám tử siêu nhân như trong phim hoạt hình. Anh xuất hiện ở đâu thì ở đó có kẻ gian. Đừng làm phiền chú nữa con, chú đến chơi thôi.

- Chắc chú lại muốn điều tra về ông điên bị rơi xuống vực hôm nọ.

- Bảo níu lấy tay Bách.

- Thôi nào Bảo. – Vĩ quát lên. – Ai cho phép con nhắc đến những chuyện ấy. Lên nhà và ngồi yên đó chờ mẹ.

- Con trai em đấy à? – Hùng nheo mắt. – Sao em trẻ mà đã có con lớn thế, mà trông nó chẳng giống em gì cả.

- Nó giống bố. – Vĩ kéo tay Bảo lên nhà sàn.“ Nó cũng chẳng giống bố tẹo nào”, Bách nghĩ bụng. Có lẽ đã bắt được thằng bé ngồi im một chỗ, bà mẹ quầy quả quay trở lại. Cả ba người đi theo Vĩ, khi băng qua sân sau, Bách thấy A Cách và người phụ nữ lần trước lôi ma rừng ra doạ Bảo đang vội vã chạy đi. Chắc họ dã được Vĩ báo cho biết sự việc khủng khiếp kia.

- Trang trại này hiện có mấy người? –Bách đột ngột hỏi.

- Ngoài gia đình tôi và những người…đã chết thì Trại Hoa Đỏ có bốn người làm: Ráy, A Cách, và hai vợ chồng già. Ngoài ra, còn có ông trưởng, nhưng chúng tôi không coi ông ấy là người làm. Ông ấy không muốn xa nơi này nên vẫn ở đây. Với lại, còn một bà già nữa, bà cô của cô gái đã tự tử, nhưng bà ấy không phải người phục vụ trang trại mà do không chịu dời nhà đi nên chồng tôi cho cả gia đình họ ở lại. Giờ hai người cháu đã chết, bà ta ở một mình trong căn nhà cũ tít dưới kia.

- Còn ai nữa không?

- Còn…lão thầy mo, nhưng lão trốn đi ngay trong hôm xảy ra chuyện, nên tôi cũng không coi lão là người của Trại Hoa Đỏ nữa. – Vĩ bậm môi lại.

Họ đã đứng trước ngôi nhà gỗ của Di, nó tối om và hoà lẫn vào bóng đen của khu rừng nhân tạo. Vĩ bước vào trước, bật đèn, rồi đứng nép sang một góc. Căn nhà xinh xắn, ngăn nắp. Bách và hai người đồng nghiệp địa phương chia nhau kiểm tra các hòm xiểng trong nhà. Chỉ mười phút là họ đã xong việc vì đồ đạc của người quá cố chẳng có gì nhiều, chỉ là một chiếc hòm gỗ đựng vài bộ quần áo kiểu dân tộc, vài thứ trang sức lặt vặt và những túi đựng lá cây khô treo lúc lỉu trên xà nhà. Trong chiếc hòm kê ở góc, Bách tìm thấy hai thứ làm cho anh chú ý: một hình nộm bằng cỏ khô bé như quả dưa chuột, màu khô mốc, trên lấm tấm những vết đen đặc quánh không biết là chất gì và một bức ảnh được gói trong chiếc khăn thêu.

- Đây là con trai chị ấy, bị mất tích cách đây ba năm. – Vĩ giải thích.

- Người mà chị bảo rằng bị ma rừng bắt mất?

- Đấy là chị ta bảo thế. – Vĩ gắt lên.

- Đúng rồi, bản này có nhiều trẻ con bị mất tích, từ lâu rồi. – Trung tá Phả lên tiếng. – Trên phòng chúng tôi còn lưu trữ nhiều hồ sơ. Từ lúc mới vào nghề tôi đã thấy có hồ sơ lưu về những vụ trẻ con mất tích ở bản này. Đấy là chưa kể phần lớn các vụ dân bản không chịu khai báo. Họ đổ riệt cho ma rừng hành và bắt đầu tổ chức các lễ cúng tế điên rồ. Người ở đây là thế, ốm đau cũng cúng, tai ương hạn hán cúng, mất trộm cúng, cứ có gì lạ là lại xì xụp cúng tế.

Bách chăm chú nhìn tấm ảnh. Đứa bé trai trông ngơ ngác và có một nốt ruồi rất tức cười trên chóp mũi.

- Không ai điều tra gì hay sao? – Bách hỏi.

- Điều tra chứ. Không thu được kết quả gì. Mới đầu người ta phỏng đoán là trẻ con bị cọp xơi, nhưng vùng này làm gì có cọp, rồi lại cho rằng bọn chúng bị ngã xuống vực chết. Chịu, nói thì phản khoa học chứ đôi lúc tôi cũng tin có ma rừng thật ấy chứ. Cậu người thành phố không biết, ở những nơi thâm sơn cùng cốc này chuyện gì cũng có thể xảy ra. 6 giờ sáng, Bách bị đánh thức bới những âm thanh quái lạ. Anh mở cửa. Một quang cảnh âm u hiện ra trước mắt: Tất cả những thành viên còn lại của Trại Hoa Đỏ tụ tập ở sân sau, trừ bé Bảo. Họ đứng quanh một thân cây khoét rỗng. Thi thể người chết được liệm vải trắng và đặt vào giữa. Họ khóc ri rỉ không thành tiếng, rõ ràng không phải vì đau khổ khóc thương người đã khuất mà chỉ như một nghi thức quen thuộc. Cuộc sống giữa thiên nhiên hà khắc với những vụ trẻ con mất tích, người treo cổ tự tử đã khiến họ trở nên khô cằn như sỏi đá. Nếu Bách phải trải qua một cuộc sống như họ, chắc anh cũng giống như loài hải ngư dưới đáy biển sâu, bị mắc cạn vào đám rong biển và chết dần cho đến khi biến thành lớp vôi hoá thạch. Anh vội vàng rời khỏi trang trại ngay trong sáng hôm đó.

Khi cho xe lùi lại để quành ra cổng, Bách nhìn thấy những chùm hoa đỏ rợp lên trong khu nhà kính, màu đỏ bao quanh hàng rào, vươn lên những bậc thang nhà sàn và bò quanh hồ nước. Chỉ sau một đêm, hoa nở ngập tràn, một màu đỏ quái lạ ngợp khắp trang trại. Bách vào số một, chiếc xe giật cục rồi lao đi trên con đường mòn cũng đã chói lọi một màu hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.