Trại Hoa Đỏ

Chương 27: Người mẹ kế



Lưu ngồi tựa lưng vào góc nhọn hình chữ V trong ma trận. Bình minh đã hằn lên nền trời những quầng sáng màu hồng, màu mỡ gà và lam tím. Sương sớm buông lơ lửng khiến Lưu cảm thấy ớn lạnh. Anh không muốn ở lại cái trang trại xui xẻo này thêm một ngày nào nữa. Ngay sau khi về thành phố, anh sẽ đưa tin rao bán nó, hy vọng sẽ có một đại gia sở thích kỳ quái nào đó nhận lời mua nó. Anh muốn xoá sổ cái địa danh này trong óc mình, chỉ coi như một cơn ác mộng trong hàng vạn giấc mơ khác. Tuy nhiên, anh không thể đưa Vĩ và con trai trở về nhà ngay được. Xác của Ráy đã được chở về phòng giám định pháp y trên thành phố. Họ sẽ tiến hành mổ tử thi và sau đó trao trả lại nơi bản quán. Anh và Diên Vĩ phải ở lại để nhận cái xác và sau đó chỉ đạo công việc chôn cất chị ta cho tử tế. Lưu sốt ruột, bên phía cảnh sát làm thủ tục chậm như rùa bò.

Lúc họ đưa xác Ráy qua trang trại, Lưu đã nhìn thấy đôi mắt mở trừng trừng của chị ta, rồi đôi mắt của Sương, của gã điên và của cô gái treo cổ tự vẫn. Lưu nhắm mắt lại, những đôi mắt xoáy tròn xung quanh và những cánh tay tím tái của họ nguều ngoào như vươn lên từ địa ngục. Vậy mà Diên Vĩ vẫn muốn ở lại trang trại. Sau tất cả mọi chuyện, cô còn muốn ở đây vì lý do gì? Càng ngày Lưu càng cảm thấy thái độ của Diên Vĩ kỳ lạ đến độ anh không lý giải được. Những lần nói chuyện với cô qua điện thoại, giọng nói của Diên Vĩ hết sức không bình thường, và điều đó khiến anh lo lắng. Anh đã sốt ruột đến độ phải tự mình lái xe từ thành phố về đây ngay trong đêm. Cô muốn ở lại đây. Tại sao? Không một người phụ nữ nào muốn ở lại Trại Hoa Đỏ sau tất cả những gì đã xảy ra. Càng nghĩ, Lưu càng cảm thấy căng thẳng và đứng dậy để trở về nhà chính. Lúc đi qua ngôi nhà đá ong cuối cùng còn sót lại, anh thấy mụ chủ nhà đang ngửa mặt lên trời mà hú hét. Mái tóc trắng như cước xổ tung dưới gió. Anh rùng mình. Rất có thể bà ta đã hoá điên sau cái chết của hai đứa cháu.

A Cách đã dậy để chạy máy nổ và bắc vòi nước dẫn về chuồng gấu cọ rửa. Hắn ta nhìn anh bằng ánh mắt thù địch và lạnh lẽo. Lão trưởng bản đang múa một bài võ trước cửa nhà, vội vàng ngừng lại và quay trở vào. Lũ người này làm sao thế? Lưu thấy mồ hôi trên trán rịn ra. Lần đầu tiên, anh thấy hối hận khi đã quyết định mua miếng đất này.

Đôi vợ chồng già đang loay hoay tưới nước cho những bồn hoa trên sân sau. Biết trước ánh mắt của họ, Lưu nhìn thẳng và vội vã đi lên nhà. Anh không tìm thấy Vĩ trong buồng. Lúc anh thức dậy và đi ra khỏi nhà thì cô vẫn còn đang ngủ say. Đám chăn gối để lộn xộn và còn nguyên hơi ấm, chứng tỏ cô cũng chỉ vừa thức dậy. Nếu vậy, anh đã phải nhìn thấy cô ở nhà dưới. Có thể Vĩ đã sang phòng của bé Bảo.

Từ lúc về trang trại, anh không cho phép thằng bé con của Di ngủ chung với Bảo nữa, nên Bảo ngủ một mình, còn thằng bé kia sang nhà trưởng bản. Lưu nhẹ nhàng sang phòng bé Bảo. Anh tránh gây tiếng động trên sàn gỗ, sợ rằng hai mẹ con sẽ thức giấc. Anh ghé mắt qua cánh cửa khép hờ và ngay lập tức, cảnh tượng đang diễn ra trong phòng khiến toàn thân anh lạnh toát. Diên Vĩ, vợ anh, trong bộ quần áo ngủ màu trắng, đang giơ cao con dao nhọn, lưỡi dao hướng thẳng xuống dưới và mục tiêu của cô lại chính là bé Bảo đang ngủ say trong đống chăn. Lưu xô vội cánh cửa phên nứa. Vĩ giật mình. Đôi mắt cô mở to kinh hoàng. Lưu quát to.

- Cô đang làm gì vậy?

- Em …em ,,,

- Vĩ líu cả lưỡi đến không phát âm thành tiếng.

- Cô định giết con tôi?

Bé Bảo thấy ầm ĩ đã ngồihẳn dậy. Khuôn mặt ngơ ngác nhìn bố mẹ. Vĩ giấu con dao ra sau lưng, luống cuống.

- Không phải thế.

- Cô muốn giết thắng bé. Tôi biết. Tôi đã nhìn thấy. – Lưu dằn từng tiếng vẻ cay đắng.

- Anh điên rồi. Anh không được ăn nói càn rỡ. – Vĩ liếc sang bé Bảo vẻ hoảng sợ.

- Thằng bé nghe thấy sẽ nghĩ thế nào.

- Đúng, tôi cũng đang tự hỏi thằng bé sẽ nghĩ thế nào nếu như mẹ nó lại đang tâm ra tay giết con mình.

- Anh im đi. – Vĩ thở hổn hển.

- Chuyện không phải như thế, Sao anh lại có ý nghĩ quái dị như vậy.

- Tôi còn có thể nghĩ gì được nữa. Bất cứ người nào nhìn thấy cảnh này cũng sẽ phải nghĩ như tôi. Ôi lạy thánh Ala, may mà tôi vào kịp.

- Không phải như anh đang nghĩ đâu. – Vĩ trả lời yếu ớt.

- Không phải tôi “nghĩ” mà là tôi nhìn thấy. Vậy cô giải thích đi, cô cầm con dao đó để làm gì.

- Em…

- Cô muốn giết nó, vì nó không phải là con đẻ của cô. – Lưu dằn giọng.

Bé Bảo mở to mắt. Miệng nó há hốc như đang xem một bộ phim kinh dị. Thậm chí lời nói vừa rồi của Lưu còn gây sốc hơn bất cứ cảnh tượng rùng rợn nào.

- Chỉ vì nó là con riêng của tôi và cô là mẹ kế nên cô căm ghét nó.

- Anh…

- Cô đã từng căm ghét nó, đã từng muốn tống nó ra khỏi nhà, đã từng bắt tôi phải giao kèo rằng nếu không có nó trong nhà, cô mới đồng ý kết hôn với tôi.

- Đó là chuyện trước đây…

- Tôi đã tưởng mọi sự thay đổi. Tôi đã lấy làm mừng. Nó tin tưởng cô, coi cô như mẹ nó, tưởng cô là mẹ nó và chuyện là như thế đấy. – Lưu nhếch mép.

- Anh không có quyền nói tôi như thế. – Vĩ gào lên. – Sau tất cả những gì tôi đã đối xử với con tôi.

- Nó không phải là con cô. Hành vi tử tế của cô là để nhằm che giấu một tâm địa giết người.

Diên Vĩ lăn xả vào Lưu và cào cấu như hoá dại.

- Đồ dã man, anh không có quyền nói như thế.

Lưu lùi lại sau để đỡ, miệng không ngớt kêu lên.

- Cô điên rồi. Cô điên rồi.

Con dao vẫn nằm trong lòng bàn tay Vĩ rạch một vết dài trên cánh tay trần của Lưu. Lưu đỏ mặt giận dữ.

- Cô định giết tôi chắc? – Anh vớ vội chiếc áo sơ mi của Bảo đang treo trên tường để chặn không cho máu chảy ra.

- Thằng Sương đã cảnh báo tôi điều này nhưng tôi không tin. Tôi đã tin ở cô. Tôi đã tin rằng theo thời gian, thần kinh của cô đã dần trở lại ổn định.

Đến lượt Vĩ há hốc miệng. Hai tay cô thõng xuống, con dao bị thả buông cắm phập xuống nền gỗ.

- Anh đã biết tất cả?

- Tôi biết. Tôi biết chứ. Nhưng tôi đã yêu cô, tôn trọng cô và nghĩ rằng với những thứ thuốc mà cô đang bí mật dùng hàng ngày, rồi mọi thứ sẽ ổn. Cô sẽ là người mẹ tốt. Tôi thật không ngờ…Vĩ quỳ sụp xuống đất, hai tay ôm lấy mặt, miệng rên rỉ những điều không rõ. Bé Bảo khóc rống lên. Nó không biết phải làm gì. Nó hết nhìn bố rồi lại nhìn cái ngưòi mà nó vẫn đinh ninh là mẹ đẻ ra nó. Sau trận khóc, nó rơi vào một cơn ho rũ rượi. Nó gập người lại để ho. Bình thường, khi nó hơi húng hắng, mẹ nó đã vội đi lấy cho nó ly nước rồi vỗ vỗ vào lưng, nhưng lúc này, người vẫn bảo vệ và chăm sóc cho nó ngồi yên không nhúc nhích như một người xa lạ. Những tràng ho của nó rơi vào yên lặng. Bố nó cũng đứng im bất động, đôi mắt trống rỗng.

- Tôi không thể để nó ở gần cô được nữa. – Mãi sau Lưu mới cất lời. Anh cảm thấy thật nặng nề khi phải nói câu này.

- Bảo sẽ ở lại đây cho đến khi tôi đưa cô về và tìm được một bệnh viện phù hợp.

- Không. – Vĩ gào lên – Tôi không vào viện. Tôi xin anh, cho tôi ở gần con tôi.

- Tôi vô cùng muốn thế, song không thể. – Lưu lạnh lùng. – Sau tất cả những gì đã xảy ra. Tôi không còn tin cô nữa.

Anh quay đi. Ngoài sân, đôi vợ chồng già thấy ồn ào nên dõi mắt về phía cửa sổ nhà sàn. Bình tưới cây trên tay họ vẫn xối xả vào bồn hoa. Những cánh hoa đỏ bắt nước trĩu nặng và ủ rũ như đống váy áo tả tơi của đám vũ nữ sau một đêm quay cuồng trên sân khấu. Máu đỏ loang ra, nhức nhối, khiến bất kỳ người nào chạm mắt phải cũng không thể nhìn lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.