Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 39





Mang theo một loại tò mò đối với những điều không biết, Từ Ngư từ sau khi biết chuẩn bị có người tới vẫn nghe động tĩnh của chuông cửa, lại nói tiếp, từ sau khi anh thay đổi công việc, anh tựa hồ hoàn toàn bị kéo vào một vòng tròn khác, cái này còn chưa tới hai tháng, đã trải qua lại phong phú đủ để người khác nói cả đời.
Trước kia anh là một người làm từng việc, thích nhất chính là xây dựng kế hoạch và hoàn thành mọi thứ theo kế hoạch, chỉ tiếc, ngoài đời thực có quá nhiều biến số, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp những biến đổi đó.
Ví dụ như anh dự định mười năm trả hết tiền mua nhà, nhưng lại gặp phải tình huống thất nghiệp, anh cho rằng mình sẽ xui xẻo, ai có thể nghĩ đến sau khi tìm được việc làm mới, anh thậm chí có thể trả hết nợ nhà trước thời hạn.
Sau khi những điều không thể đoán trước trở thành thói quen hàng ngày, Từ Ngư cũng trở nên lười biếng, anh không còn lập kế hoạch, mà lựa chọn chấp nhận, thậm chí bắt đầu mong đợi những điều không rõ.
Khi chuông cửa vang lên, Phó Uyên đi qua mở cửa, Từ Ngư nhìn thấy một mỹ nữ tóc dài mặc áo khoác lông màu cà ri đậm, giày Martin màu đen, lưng đeo một chiếc túi đen có đinh tán đi vào.
"Phó Uyên, đã lâu không gặp." Thanh âm của mỹ nữ phảng phất như tuyết mùa xuân, có chút nguội lạnh mang theo một loại sức sống.
Phó Uyên đóng cửa lại: "Từ Ngư, rót nước.

"
Từ Ngư "À" một tiếng liếc mắt nhìn mỹ nữ vài lần rồi đi vào phòng bếp.
"Đó chính là cộng sự của cậu sao, nhìn rất ngoan ngoãn." Lâu Mộc nhìn phương hướng phòng bếp nói.

"Kia là những con búp bê cần xử lý." Phó Uyên tựa hồ không có ý tứ hàn huyên, trực tiếp chỉ vào những con búp bê trên mặt đất ở phòng khách nói với Lâu Mộc.
Lâu Mộc nhướng mày: "Đây là thái độ mời người giúp đỡ của cậu sao? "
"Tôi đã báo cáo với Huyền Tâm, cho dù không phải cô thì học cũng sẽ phái người khác của Lâu gia đến xử lý." Phó Uyên nói thẳng.
Nghe được lời của anh, thần sắc Lâu Mộc cuối cùng cũng nghiêm túc lên, Từ Ngư rót nước xong bưng ra, liền nhìn thấy Lâu Mộc đã nhấc một con búp bê lên quan sát.
Sau khi buông nước xuống, Từ Ngư nghĩ thầm, bằng hữu của Phó Uyên thật đúng là giống như Phó Uyên, trong mắt đều là công việc.
Bất quá anh không nghĩ tới cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như vậy lại là cái gọi là sĩ quan, anh còn tưởng rằng là cái loại lão giả ẩn cư trong núi rừng lâu năm.
Lâu Mộc tay trái cầm búp bê, tay phải vươn ra, Từ Ngư nhìn thấy sợi tơ giống như tơ tằm tiến vào búp bê.
Tiếp theo búp bê bỗng nhiên run rẩy, những sợi tơ kia có thể xuyên thấu thân thể búp bê, sợi tơ càng ngày càng nhiều, đúng lúc này, trước ngực búp bê nứt ra, một tảng đá màu đen rơi xuống.
"Hồn Ti." Phó Uyên nói với Từ Ngư.
Từ Ngư đến gần cậu thì thầm hỏi: "Cái đó là gì? "
"Hồn Ti là linh hồn của Sĩ sư biến thành, là một loại vũ khí, có tác dụng khống chế, công kích cùng bắt lấy linh hồn." Phó Uyên không có tình cảm gì tự thuật nói.
Miệng Từ Ngư há lên thành hình chữ "O", lần đầu tiên anh nghe được chuyện huyền huyễn như vậy, vì thế ánh mắt anh nhìn về phía Lâu Mộc có thêm một loại kính sợ.
Tảng đá màu đen rơi xuống, Lâu Mộc phóng ra hồn ti lại không thu hồi, bởi vì những hồn ti kia nắm lấy chính là linh hồn bị vây trong búp bê.
"Con quỷ này làm sao bây giờ?" Lâu Mộc nhìn về phía Phó Uyên, nàng chỉ có thể phá hư và khống chế, cũng không có kỹ năng nào khác.
"Để tôi đến siêu độ." Phó Uyên nói.
Lỗ tai Từ Ngư giật giật một chút, siêu độ? Đó không phải là công việc hòa thượng hay sao, nhìn tóc Phó Uyên, Từ Ngư quyết định trầm mặc.
Lâu Mộc nở nụ cười một chút: "Phó gia các cậu quả nhiên đủ tạp, công việc của hòa thượng cũng tranh giành làm.

"
Phó Uyên không để ý tới lời nàng mang theo ngữ khí châm chọc, lấy ra một chuỗi Bạch Ngọc Bồ Đề niệm chú ngữ.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc, Từ Ngư cũng không kinh ngạc, chỉ là anh giật mình nói: "Đây là siêu độ sao."
Lâu Mộc đi tới nói: "Được rồi, chỉ là học chút vặt vãnh, cũng may anh ta không phải là người khoe khoang, nếu không phải làm cho các đại sư cười chết.


"
"Ồ." Từ Ngư không thích nghe người khác nói Phó Uyên, anh rốt cuộc cùng Phó Uyên cũng có quan hệ đồng nghiệp.
"Đúng..." Từ Ngư đè lại trái tim đập thình thịch của mình, đột nhiên cười với mình làm gì đó.
"Nhìn tính cách ngoan của cậu, sao lại đi theo tảng băng trôi lớn như Phó Uyên này, không bằng ngươi đi theo tỷ tỷ đi, tỷ tỷ mang cậu đi ăn ngon uống cay." Lâu Mộc sớm đã mất búp bê, dùng một tay vươn hồn ti dắt bóng bay nắm lấy hồn phách, tay kia lúc nói lời này còn nắm lấy đôi tay của Từ Ngư dắt đi.
Từ Ngư hô hấp cũng không thuận, anh còn chưa nói gì, hồn ti của bàn tay Lâu Mộc liền thu về.
Chỉ thấy Phó Uyên mở mắt, không quá cao hứng nhìn Lâu Mộc nói: "Tiếp theo!"
Lâu Mộc cười khẽ một chút nói: "Liền đùa giỡn tiểu cộng sự của cậu một chút mà thôi, cậu trừng cái gì mà trừng, Phó đại thiếu gia ngươi không phải phó vô tình xưng là mặt lạnh lạnh, như thế nào? Cuối cùng giống như một con người? "
Lâu Mộc thấy Phó Uyên không trả lời, có chút vô tình "hừ" một tiếng bắt đầu cầm lấy búp bê.
Mười lăm búp bê đều giải quyết xong, chỉ còn lại Lôi Ngọc, Lâu Mộc một tay cầm lên nói: "Cái này sao lại không bị trói? "
" Ông ta là Lôi Ngọc, người làm ra những con búp bê này." Phó Uyên nói.
Lâu Mộc ánh mắt một thước, nắm lấy tay Lôi Ngọc dần dần dùng sức: "Ông làm sao có thể biết cách chế tạo ra Khôi Lỗi? "
Lôi Ngọc giãy dụa một chút, Lâu Mộc vươn hồn ti ra, tuy rằng không nói gì, nhưng Từ Ngư cảm giác bọn họ đang trao đổi cái gì đó.
"Thì ra là như thế." Lâu Mộc nói xong nhìn về phía Phó Uyên.
"Khó trách cậu muốn viết báo cáo, xem ra chuyện này không đơn giản."
Phó Uyên không nói gì, tiếp tục siêu độ, Lôi Ngọc thân ở trong búp bê cảm giác thân thể của mình bỗng nhiên biến thành nhẹ nhàng, ông bay lên, mặc dù đối với hậu quả mình tạo thành vẫn mang trong lòng áy náy, nhưng Lôi Ngọc cũng chỉ có thể làm được nhiêu đó mà thôi.
Nếu như ngay từ đầu ông không làm những con búp bê này thì tốt rồi, chỉ là ông quá nhớ cháu gái mình, hiện tại ông đã chết, có phải còn có thể gặp cháu gái một lần hay không.

Vô số ánh sáng bao vây thân thể Lôi Ngọc, ông ở cuối ánh sáng tựa hồ thấy được một thân ảnh.
Từ Ngư nhìn hồn ti thu hồi, biết linh hồn cuối cùng nơi này đã bị tiễn đi, không biết có phải ảo giác của anh hay không, căn phòng này tựa hồ trở nên trống rỗng.
Loại cảm tình nôn nóng, hận ý, nhớ nhung tràn ngập trong phòng đều hoàn toàn biến mất.
"Những thứ này để tôi mang đi." Lâu Mộc nhặt tảng đá đen trên mặt đất lên cất vào trong túi.
"Định Hồn Thạch, đây là đồ của Lâu gia các ngươi." Phó Uyên nhìn chằm chằm Lâu Mộc.

Lâu Mộc cười lạnh: "Anh hoài nghi chúng tôi? "
Phó Uyên không nói gì, Lâu Mộc nói: "Đúng là định hồn thạch, chỉ là phía trên còn thêm một tầng thuật pháp, quỷ hồn bên trong khôi lỗi sau khi tìm được quỷ chết thay cũng không thể tự do, ngược lại sẽ bị thu hồi, về phần đi nơi nào tôi cũng không biết, nhưng những con quỷ này đều dính máu, tục xưng là ác quỷ.

"
Lời nói của nàng làm cho sau lưng của Từ Ngư rùng mình, ác quỷ?
Lúc trước chiếm cứ trong phòng anh còn chưa tính là ác quỷ, ác quỷ kia nguy hại càng thêm đáng sợ, nhiều búp bê như vậy, nếu thật sự đều tìm được quỷ chết thay, phải sinh ra bao nhiêu ác quỷ.
"Hạn Diễm." Phó Uyên thần sắc biến đổi.
Lâu Mộc nghiêm túc: "Không có khả năng, Hạn Bạt ngàn năm qua, chỉ có nơi âm khí chí thịnh tự nhiên sinh ra, làm sao có thể có người ra? "
"Điều tra tảng đá này." Phó Uyên tỉnh táo lại nói với Lâu Mộc.
Lâu Mộc bĩu môi: "Đương nhiên, Lâu gia xảy ra trộm cắp chúng ta tự sẽ xử lý, về phần thuật pháp này lại xuất phát từ tay ai, cũng không biết.

"
Nói xong Lâu Mộc không còn tâm tình thoải mái như khi tới, cũng không chào hỏi trực tiếp rời đi.
"Các cậu đang nói cái gì vậy?" Từ Ngư nghe xong liền lâm vào mơ hồ.
Phó Uyên tựa hồ cũng không có ý định giải thích cho anh, mà là nói: "Những con búp bê này đã xử lý xong, cậu nói cho Bàng gia, để cho bọn họ tìm cơ hội đốt đi.

"
"Ồ." Từ Ngư mất hứng nói, không nói thì không nói, anh còn không muốn biết nhiều như vậy, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, vừa nghe cũng không phải chuyện tốt gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.