Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 4: Oan Khi





Từ Ngư mang theo đồ đạc của mình vào khách sạn.

Trong lòng Từ Ngư đang nhỏ máu, giá cả một buổi tối ở đây chính là tiền lương nửa ngày của anh, nếu không phải Thanh Lữ cách công ty quá xa, Từ Ngư khẳng định sẽ không tốn nhiều tiền như vậy để ở khách sạn.

Ngồi ở trên giường, Từ Ngư rất nhanh liền cảm thấy mệt mỏi, mấy ngày nay không ngủ ngon, khiến anh không khỏi cảm thấy vô cùng mệt nhọc và buồn ngủ.

Khi tiếng chuông báo thức vang lên, trời còn chưa sáng, Từ Ngư cầm lấy điện thoại di động nhìn, ở trên giường ôm chăn trở mình, anh ngủ đủ tám tiếng, thật sự là một giấc ngủ vô cùng tốt đẹp.

Không có bàn tay ma, không có tóc dài, không có con quỷ đáng sợ kia, khói mù trong lòng Từ Ngư đều tản đi không ít, kéo rèm cửa sổ ra, thời tiết vô cùng tốt.

Sau khi nhiệt độ tăng lên, băng tuyết tan chảy, Từ Ngư đánh răng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn động tác đánh răng trong chốc lát chậm lại, anh cảm thấy mấy tòa nhà xa xa sao lại có chút quen mắt.

Vội vàng đi làm, anh không có thời gian dư thừa để suy nghĩ, lập tức rửa mặt rồi rời khỏi khách sạn, khi chạy tới ga tàu điện ngầm gần nhất, nhìn mấy chữ "Trạm ngõ cũ" thì Từ Ngư lập tức nhớ tới.

Mấy tòa nhà kia không phải là nơi xảy ra sự kiện livestream nhảy lầu đang được tìm kiếm nhiều nhất hiện nay sao, trong lòng Từ Ngư trở nên lạnh lẽo, cảm thấy xui xui.

Sau khi tự mình trải qua chuyện quỷ dị, nhìn thấy loại chuyện này đều sẽ tránh như tránh tà.


Cũng may trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, Từ Ngư thở phào nhẹ nhõm lấy điện thoại di động ra, lần nữa lật xem tin tức trước kia về ngôi nhà của nhà mình, tuy rằng Phó Uyên nói sẽ giải quyết chuyện này, nhưng là xác suất chỉ có năm mươi phần trăm, Từ Ngư cũng phải tự mình nghĩ biện pháp.

Tin tức cũ từ lâu đã mất đi sức hút, vì vậy nhiều phương tiện truyền thông đưa tin về vấn đề này cuối cùng đã dừng lại trên tin tức rằng ngôi nhà đã được bán đấu giá.

Bất quá lần này Từ Ngư nhìn qua vụ án tình sát này, bỗng nhiên phát hiện ra một chỗ kỳ quái, trong những bài viết kia đều để lộ ra tin tức nam nữ chủ án tình sát, nhưng duy nhất là người thứ ba kia, cũng chính là tình nhân đồng giới của vị nam chủ kia thì một chút thông tin cá nhân cũng không có.

Điều này vô cùng kỳ lạ, bây giờ trong thời đại mạng thông tin bùng nổ này, bất cứ ai làm bất cứ điều gì cư dân mạng rất nhanh sẽ tìm ra thông tin của người đó.

Từ Ngư suy đoán, người này hoặc là ngày thường che dấu quá tốt, hoặc là bối cảnh đủ cường đại, có thể làm cho tin tức trên mạng về anh ta đều biến mất.

Sau khi đến ga, Từ Ngư ghi lại phát hiện mới của mình rồi xuống tàu điện ngầm.

Ban ngày công ty vẫn rất bận rộn, buổi trưa Từ Ngư vội vàng ăn cơm xong, tổ trưởng nhận được tin tức, có một đại diện công ty lớn muốn đến đàm phán hợp tác quảng cáo sản phẩm mới.

Bộ phận quảng bá trực tuyến của Từ Ngư cũng phải xuất hiện hai người cùng nhau họp với bọn hạ, chị lão trong tổ đương nhiên gọi anh đi cùng mình.

Ở trong phòng họp, Từ Ngư ngồi ở vị trí khiêm tốn, khi đại bộ phận mọi người đến, sếp tổng của công ty bọn họ mới mang theo một người đi vào.

Người đàn ông này hơn ba mươi tuổi, một thân bộ âu phục hai dây màu xám đậm, cà vạt sọc màu nâu đen, áo sơ mi sọc trắng cùng với một đôi giày derby màu đen, từ kẹp cổ áo đến cổ tay áo, trâm cài đều vô cùng tinh xảo.

Từ Ngư bắt đầu hoài nghi công ty bọn họ có phải chuyên môn trải thảm đỏ cho vị đại lão này hay không, cho nên đại lão mới ăn mặc cầu kỳ như vậy.

Sau khi vị khách quý này ngồi xuống, cả phòng họp lặng ngắt như tờ, Từ Ngư nhìn thấy mấy vị đại ca đại tỷ đối diện đều bắt đầu mắt bốc lên hoa đào.

"Xin chào mọi người, tôi là Trần Tiềm.

" Ông chủ này giới thiệu bản thân rất ngắn gọn.

Người trâu bò không cần nhiều lời, người phía dưới tự nhiên sẽ đi tìm đủ loại cách để tìm ra tin tức về anh ta, Từ Ngư liền vụng trộm mở điện thoại di động lục soát Trần Tiềm.

Tuy rằng các phương diện đều có chút giống minh tinh, nhưng tin tức trên mạng về anh ta ít đến đáng thương, Từ Ngư tìm trong ảnh hội nghị thường niên của công ty Trần Tiềm mới nhìn thấy được anh ta.

Toàn bộ quá trình hội nghị vô cùng thuận lợi, sếp tổng phía sau còn chuyên môn tổ chức ăn cơm, trên đường Từ Ngư thế nhưng bị tổ trưởng gọi tới.

"Sếp tổng gọi cậu đi ăn cơm cùng với bọn họ.


" Tổ trưởng nói.

Tổ trưởng vỗ vỗ bả vai anh: "Mới lạ, nghe nói vị giám đốc trẻ tuổi kia thích như này, vừa mới ở chỗ sếp tổng liền hỏi tin tức của cậu.


Từ Ngư nghe xong nhíu mày, anh nghe hiểu ý tổ trưởng, không nghĩ tới Trần Tiềm này còn rất làm ra vẻ.

"Được, em biết rồi, vừa vặn cọ một bữa cơm.

" Từ Ngư làm bộ thoải mái cười nói.

Trưởng nhóm giơ ngón tay cái lên: "Có triển vọng, uống ít thôi nhé.

"
Từ Ngư cười cười nhìn tổ trưởng rời đi, sau đó cùng sép tổng đi đến bữa tiệc, người làm cà phê không nhất định có tình cảm, ví dụ như sếp tổng của bọn họ, trực tiếp chọn một nhà hàng đắt nhất.

Quy tắc ngầm nơi công sở rất nhiều, Từ Ngư không phải người mới, biết nên tránh như thế nào, một bữa tiệc xuống, Trần Tiềm từ lúc bắt đầu ăn cơm cũng chưa từng làm chuyện gì khác thường, chính là thêm bạn tốt với anh, lúc rời đi đặc biệt quan tâm hỏi anh vài câu.

Sau khi giải tán, Từ Ngư đưa sếp tổng lên xe, sếp tổng nói: "Nắm chắc thật tốt.

"
" Sếp tổng ngài lại nói đùa rồi, không còn sớm, ngài đi bảo trọng.

" Từ Ngư đóng cửa xe lại, xe đi xa rồi chìm mặt xuống.

Loại chuyện này đối với anh mà nói anh là rất bài xích nó, anh là trả giá sức lao động kiếm tiền, cũng chưa bao giờ nghĩ tới hành động đi đường tắt.

Trở lại khách sạn, Từ Ngư nằm trên giường một chút cũng không muốn động đậy, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Thế nhưng trong giấc ngủ anh cảm giác được một loại âm lãnh đánh tới, anh nghe thấy một thanh âm bén nhọn quanh quẩn trong đầu.

"Tôi hận! "
Từ Ngư Yểm dừng lại, anh hình như tiến vào một loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trong mộng mình không phải là mình, giống như trở thành một người khác.

"Tôi cùng nữ nhân kia đã chặt đứt, chúng ta có thể tiếp tục ở cùng một chỗ.


" Anh nghe thấy mình dùng giọng điệu của một người đàn ông xa lạ nhìn nam nhân đối diện nói.

Người đàn ông ở phía đối diện cười nhạo: "Cậu còn không hiểu quy tắc trong cái vòng này sao? Tất cả chỉ là chơi đùa mà thôi, một khi cậu trở nên nghiêm túc như vậy thì trò chơi không có ý nghĩa nữa.

"
Người đàn ông đứng yên tại chỗ nói: "Tất cả mọi người trên đời này không phải ai cũng là một người tốt, tôi và cậu không phải con gái, làm xong liền không có hậu quả gì, chia tay liền xong, không gây rắc rối cho nhau.

"
Nói xong nam nhân xoay người rời đi, Từ Ngư che miệng khóc, anh thấy móng tay đang bịt miệng khóc là một đôi bàn tay đã được trang trí chăm sóc cẩn thận, hơn nữa nam nhân làm sao có thể để tóc xoăn thật dài.

Điều này làm cho Từ Ngư trong lòng vừa cảm thấy quái dị lại cảm thấy sợ hãi, anh muốn thoát ly loại trạng thái này, rốt cục một hơi phảng phất thuận theo, làm cho ý thức của anh dần dần thanh tỉnh.

Từ Ngư mở to mắt, đèn trên đầu giường sáng lên, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, nhưng cũng không có chuyện gì quỷ dị phát sinh.

Chẳng lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao? Từ Ngư nghĩ, anh từ trên giường đứng lên đi WC, trong lúc rửa tay nhìn gương ánh mắt híp lại một chút.

Tiếp theo anh giơ tay lên từ trên cổ kéo xuống một sợi tóc xoăn dài, ngực Từ Ngư kịch liệt phập phồng, sau lưng lông tơ đều dựng đứng lên.

"Một sợi tóc mà thôi, có thể là bộ phận vệ sinh của khách sạn không sạch sẽ.

" Từ Ngư an ủi mình, sau một khắc sau liền ném tóc vào nhà vệ sinh, ấn nút xả sạch sẽ.

Lần thứ hai đi vào giấc ngủ, Từ Ngư thế nào cũng không ngủ được, anh cảm thấy sự tình này không đơn giản một chút nào, vì thế đem chuyện mình mơ cùng sợi tóc trên người nói cho Phó Uyên.

Đại khái nửa giờ sau, Phó Uyên gửi tới mấy chữ: Oán khí đã tăng lên, ngày mai gặp mặt lại nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.