Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 48: Thích





Tình yêu là chuyện khó hiểu nhất trên đời này, Mục Tu mang theo oán khí ngủ say mấy trăm năm, thế sự tang thương, đấu chuyển tinh di, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn không quên được người kia.
Mấy trăm năm trước, thiếu niên tướng quân hăng hái Mục Tu là thiên chi kiêu tử, một lòng chỉ có thủ gia hộ quốc, lui địch ngàn dặm, lập được chiến tích bất bại.
Hăn vốn nên trở thành chiến thần không chê vào đâu được, chỉ là thân thể phàm thai, làm sao có thể không có nhược điểm, Khổng Xuân chính là nhược điểm của anh.
Rõ ràng thân là nam tử, lại nhu nhược dễ vỡ, bởi vì dung mạo như nữ tử, Mục Tu lần đầu tiên gặp y, Khổng Xuân đang bị hai đại hán hèn mọn muốn kéo đi chuyện ngụ ý tính cẩu thả.
Mục Tu làm sao có thể nhìn người vô tội chịu khổ trước mặt mình, anh ra tay, cứu Khổng Xuân, nghiệt duyên của hai người bắt đầu từ đó.
Về sau ngẫm lại, đó chẳng qua là lợi dụng lòng trắc ẩn của hắn đạt được mục đích tiếp cận mình mà thôi.
Ân cứu mạng, lấy thân hứa hẹn, Khổng Xuân được cứu phải ở lại phủ tướng quân làm người, Mục Tu không có phản đối.
Khi hắn chinh phạt bên ngoài, Khổng Xuân ở phủ tướng quân như cá gặp nước, rất nhanh lăn lộn đến bên cạnh Mục Tu.
Mục Tu một lòng chỉ biết đánh giặc chưa bao giờ biết ôn hương nhuyễn ngọc, tự nhiên không biết Khổng Xuân so với nữ tử còn mềm hơn có thủ đoạn như thế nào.
Khổng Xuân diễn một sự thích khắc chế mà thâm trầm, Mục Tu thì một chút một chút đi vào lưới tình mà y dệt.
Một đêm đánh thắng trận, Mục Tu cùng bộ hạ uống rượu chúc mừng sau khi kết thúc, được Khổng Xuân đỡ vào phòng, sau đó hai người đều không đi ra.

Ngày hôm sau, nhìn Khổng Xuân đầy dấu vết, Mục Tu bỗng nhiên say đâm đầu, thì ra hắn thật sự thích Khổng Xuân.
Khổng Xuân sau khi tỉnh lại không cầu danh phận cùng tiền tài càng làm mục tu hài lòng, hai người qua một đoạn thời gian ngọt ngào.
Khi đó mục tu đã trải qua sa trường nhìn từng trận máu chảy thành sông, hoài nghi ý nghĩa chiến tranh, thậm chí sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi, Khổng Xuân xuất hiện bất quá là làm sâu sắc thêm loại cảm giác mệt mỏi này.
Hắn không ý thức được, có một số việc từ lúc bước vào cũng không còn có cơ hội hối hận, cũng không ý thức được Khổng Xuân cùng mình càng ngày càng thân mật âm thầm đưa ra tình báo phủ tướng quân.
Không biết có phải mình đối với tử vong có dự cảm thái quá chuẩn hay không, Mục Tu lần thứ hai xuất chiến, bỗng nhiên ôm lấy Khổng Xuân, hứa hẹn trở về thành thân.
Khổng Xuân rất khiếp sợ, trong ánh mắt là cảm xúc Mục Tu nhìn không hiểu, Mục Tu chỉ thấy Khổng Xuân khóc.
Còn hắn thì sao, lau sạch nước mắt khóe mắt Khổng Xuân rồi xoay người rời đi, cũng không trở về nữa.
Hắn bị phục kích, một hồi ác chiến, Mục Tu có cường đại đến đâu cũng không thoát khỏi bị thương tử vong, thẳng đến sau khi chết hắn mới biết người bên gối Khổng Xuân là tác phẩm tinh tế do địch nhân phái tới.
Mục Tu vừa hận vừa oán, nhưng lại có ích lợi gì, hắn đã chết, thậm chí không cách nào rời khỏi mảnh đất đã chết này.
Mục Tu một lòng oán khí càng ngày càng nhiều, hấp dẫn rất nhiều cô hồn dã quỷ.
Bao nhiêu năm trôi qua, gặp lại gương mặt quen thuộc kia, Mục Tu không cách nào ức chế sự gần gũi của mình.
Chỉ tiếc, Khổng Xuân cũng giống như mấy trăm năm trước, y căn bản không phải thật lòng cùng mình ở cùng một chỗ, y vẫn giống như trước kia, một lòng muốn anh biến mất.
Mục Tu hận ý càng sâu, lần này anh muốn bắt Khổng Xuân trở về, để cho y không thể rời khỏi mình nữa, đem sổ sách kéo dài trăm năm này tính toán kỹ càng.
Từ Ngư trong nhà cũ cảm nhận được một cỗ khí tức âm trầm, anh không tự giác tới gần Phó Uyên.
Phó Uyên không biết đốt cái gì, sau đó đưa cho anh một chén tro: "Đem tro rót dọc theo nhà một vòng.

"
"Tôi đi?" Từ Ngư không xác định.
Phó Uyên: "Nếu không? "
Từ Ngư thở ra một hơi, trước khi đi ra ngoài, anh đáng thương hỏi Phó Uyên muốn hộ thân phù.
Phó Uyên đem bồ đề châu trên cổ tay đưa cho anh, Từ Ngư cả kinh: "Nhìn ra được đây tuyệt đối là thứ tốt, cậu cứ như vậy đưa cho tôi? "
"Không cần thì trả lại." Phó Uyên cũng không quay đầu lại nói.
"Muốn, muốn." Từ Ngư vội vàng cầm hạt châu đi ra ngoài.
Mưa bên ngoài thực sự lớn, ông rất nghi ngờ rằng những tro này sau khi rơi xuống cũng sẽ được giải phóng, nhưng vẫn rơi xuống.

Cho dù trời mưa, Từ Ngư vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa nồng đậm, anh có chút kinh ngạc, hoa nở trấn này thật đúng là không tầm thường.
Rắc tro xong không biết có phải có chút cảm mạo hay không, Từ Ngư có chút mơ màng, anh đi vào phòng, nhìn Phó Uyên sinh ra một loại khô nóng.
Từ Ngư kéo kéo quần áo, cổ áo sơ mi mở rộng đi đến phía sau Phó Uyên nói: "Rắc xong rồi."
Phó Uyên nói: "Sau khi bố trí phòng ngự xong, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát, chờ mưa ngừng, phải đến ngôi mộ kia xem một chút.

Nói xong Từ Ngư không đáp lại cậu, Phó Uyên có kỳ quái, xoay người liền nhìn thấy Từ Ngư vẻ mặt đỏ ửng, ánh mắt đáng thương nhìn cậu.
"Anh...!Có chuyện gì vậy? Phó Uyên cau mày hỏi.
Từ Ngư đi qua, tay đặt lên vai Phó Uyên trước, sau đó nâng tay sờ mặt Phó Uyên nói: "Phó Uyên, cậu thật đẹp trai.

"
Xúc cảm mềm mại làm cho Phó Uyên luôn luôn bình tĩnh có chút cứng ngắc, ai ngờ Từ Ngư cũng không bỏ qua, mà là hai tay ôm lấy cổ anh cậu lượt hôn môi.
Phó Uyên phục hồi tinh thần, một tay cầm một đôi tay của Từ Ngư, sau đó đề cao thanh âm nói: "Từ Ngư, thanh tỉnh.

"
Từ Ngư mở miệng, thở hồng hộc nói: "Tôi nghĩ...!Tôi muốn nói chuyện với cậu...!Cho ta..."
"Câm miệng." Tai Phó Uyên có chút đỏ, nhưng cậu ý thức được Từ Ngư là trúng chiêu, nhưng khi nào?
Từ Ngư còn vặn vẹo muốn tới gần cậu, Phó Uyên rút dây thừng trói hai tay anh lại, sau đó ôm người ném lên sô pha.
Từ Ngư giống như một con sâu xoay qua xoay lui trên sô pha, Phó Uyên có chút đau đầu, trên người Từ Ngư không có tà khí, rốt cuộc là cái gì?
"Phó Uyên.

Giúp tôi.

" Từ Ngư khó chịu kêu lên.
Phó Uyên phiền lòng, lấy băng dính dính lấy miệng Từ Ngư, Từ Ngư khóc, anh cảm giác lúc này mình giống như cá nấu chín, khó chịu muốn chết.

Ý thức không rõ ràng lắm, anh thậm chí oán giận Phó Uyên không muốn giúp mình giải tỏa, ngoài ý thức anh đã vứt bỏ cái gọi là cảm giác đạo đức cùng xấu hổ.
Phó Uyên gọi điện thoại tìm người cầu cứu, sau khi đem vấn đề của Từ Ngư gửi qua, vị đại sư kia suy đoán là một loại hoa ở giữa âm dương lưỡng giới, tên là Câu Tâm.
Câu tâm có thể phóng đại ý nghĩ bí ẩn nhất trong lòng người thậm chí không dám tự thừa nhận, có một số ý nghĩ ngay cả bản thân cũng chưa chắc đã rõ ràng.
Phó Uyên nghe xong nhìn Từ Ngư lộ ra một ánh mắt tối nghĩa, anh đấm ngón tay nói: "Có biện pháp gì giải trừ loại trạng thái này? "
"Thỏa mãn anh ta hoặc là chờ hoa hiệu biến mất." Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói.
"Mất bao lâu?" Phó Uyên hỏi hiển nhiên là loại thứ hai.
"Cái này không xác định, phải xem anh rốt cuộc trúng bao nhiêu."
Phó Uyên cúp điện thoại, sau đó đi đến bên sô pha, cánh tay chống trên sô pha nhìn Từ Ngư hỏi: "Từ Ngư, anh thích đàn ông? "
Từ Ngư còn có chút ý thức, phản ứng hồi lâu mới lắc đầu, nhưng chân anh đã bất giác trượt đến đùi Phó Uyên.
"Vậy anh...!Anh thích tôi không? "Phó Uyên do dự hỏi một chút, anh tự nhận mình không phải là người tự kỷ, chỉ bởi vì Từ Ngư hiện giờ biểu hiện ra khát vọng bộ dáng của anh làm cho anh không thể không hoài nghi.
Từ Ngư phản ứng lâu hơn, thích Phó Uyên sao? Đàn ông không thể thích đàn ông là suy nghĩ đầu tiên của anh ta, nhưng anh ta quả thật thích đi theo Phó Uyên, anh cho mình cảm giác an toàn, khiến anh cảm thấy an tâm.
Hơn nữa Phó Uyên có đôi khi quả thật rất làm cho người ta động tâm, lúc trước ở trong nhà Phó Uyên, hiểu lầm Phó Uyên thích mình, sau khi biết là hiểu lầm, Từ Ngư trong nháy mắt mất mát.
Nhưng Từ Ngư không dám suy nghĩ nhiều, bởi vì hoa cao lanh như Phó Uyên nhất định là ai cũng không hái được, càng nhiều khát vọng, càng thất vọng, huống chi Từ Ngư không muốn trở thành số ít trong xã hội.
Bản năng sinh tồn cho anh biết tòng chúng là một loại biểu hiện an toàn, cho dù là trong chuyện tình cảm này.
Hiện giờ anh dưới ảnh hưởng của một đám dục niệm kỳ quái, giống như phá tan gạch cầu kia, đối với phó Uyên trong nháy mắt ý nghĩ vô hạn phóng đại, làm cho anh không khống chế được.
Phó Uyên xé băng dính trên miệng Từ Ngư, cúi đầu nghe Từ Ngư nói: "...!Thích..."
- -----------------------------------------
【 tác giả có lời nói 】:
Trong này thiết lập của hoa Câu Tâm chính là phóng đại vô hạn một ít ý nghĩ bí mật trong nháy mắt, ví dụ như một người bình thường chỉ là không thích thứ gì đó, sau khi phóng đại sẽ trở thành muốn phá hủy thứ gì đó, đồng dạng Từ Ngư đối với Phó Uyên chỉ là có chútấn tượng tốt, sau khi phóng đại trở thành một loại cảm xúc tình yêu ngắn ngủi, giải thích một chút, cũng không phải tình cảm đột nhiên thay đổi hoặc xúc tác, xem như là một chút trợ công, bởi vì dựa theo tính cách của hai người, quả thật rất khó thuận lợi nghĩ thông suốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.