Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 77: Kết Thúc





"Loại tà thuật này sau khi đạt được bát tự có thể đem mệnh số của hai người liên hệ cùng một chỗ."
"Vô hình trung đã bắt đầu đem người đòi vào âm gian, chỉ đợi một lần ngoài ý muốn, vận mệnh triệt để hoán đổi cho nhau."
"Cho nên Từ Ngư bởi vì đi theo cậu nên mới tránh thoát những chuyện ngoài ý muốn kia, thân thể Từ Khang kia sắp không chịu nổi, Vương Thục mới sốt ruột."
Từ Ngư loáng thoáng nghe được thanh âm nam nhân nữ nhân nói chuyện, nhưng hình như ý thức của anh chìm xuống biển sâu, thế nào cũng không tỉnh lại được.
Phó Uyên bên giường nhìn từng chút từng chút Từ Ngư, Lâu Mộc bên cạnh nói: "Sáng nay cổ phiếu Vạn gia nhảy xuống nước, còn bạo phát ra rất nhiều nội tình công ty, không có tài chính hỗ trợ, tổ chức này rất nhanh sẽ mau chóng giải tán.

"
Tán nhân Lăng Duyên ngồi trên ghế nghe xong vẻ mặt hâm mộ: "Rốt cuộc là Phó tổng, ra tay chính là hào phóng, Phó đạo hữu không nghĩ tới về nhà kế thừa gia nghiệp?"
Phó Uyên ngẩng đầu thản nhiên nói: "Lần này vây quét Vạn gia, cũng không phải chỉ có Phó gia ra tay.


"
"Đó là, những lão bất tử Huyền giới, cả đám đều dày." Lâu Mộc gẩy tóc nhấc túi xách của mình lên chuẩn bị rời đi.
"Đi rồi, những người chơi tà thuật còn chờ bị thu thập." Nói xong Lâu Mộc rời khỏi phòng bệnh.
Lăng Duyên tán nhân cũng đứng dậy: "Bần đạo cũng đi góp vui.

"
"Không tiễn." Phó Uyên nói.
Sắc mặt Từ Ngư tái nhợt, anh ở tầng hầm Từ gia mất máu quá nhiều, hơn nữa nhiễm trùng sốt, hiện tại còn đang ngủ say.
Đây là lần đầu tiên Từ Ngư bị thương nghiêm trọng như vậy, tâm tình Phó Uyên tự nhiên không tính là tốt, cậu không bảo vệ tốt Từ Ngư.
Ánh mắt Phó Uyên không còn bình tĩnh như ngày thường, rốt cục cũng có gợn sóng.
Cậu kỳ thật cũng không phải là một người khắc chế, chỉ là rất nhiều chuyện rất nhiều chuyện khó có thể làm cho cậu có quá nhiều cảm xúc, bởi vì từ lúc cậu ra đời đã có rất nhiều thứ, tài phú, trí tuệ, diện mạo cùng với rất nhiều thứ mà nhiều người cần phấn đấu mấy chục năm mới có được những thứ đó.
Thế giới đầy màu sắc không thể làm cho cậu cảm thấy tươi mới, vì vậy nó trở thành một cái nhìn khó khăn để sản xuất cảm xúc bình thường bây giờ.
Từ lúc cậu đi học đến bây giờ, người theo đuổi rất nhiều, Phó Uyên cho tới bây giờ đều là trực tiếp cự tuyệt, tình yêu là tình cảm thế tục nhất, cho dù chưa từng trải qua, nhưng liếc mắt một cái nhìn thấy nó bắt đầu, phát triển và kết thúc.
Bởi vậy mỗi lần Từ Ngư tỏ tình, Phó Uyên vẫn như thường ngày lựa chọn cự tuyệt, cậu cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, tuy rằng có một chút cảm giác xa lạ ở trong lòng sinh sôi nảy nở.
Thẳng đến khi nhìn thấy Từ Ngư toàn thân đầy máu ngất đi, Phó Uyên ngoại trừ có bối rối ra thế nhưng sinh ra một loại ý nghĩ, nếu như đáp ứng anh thì tốt rồi.
Loại tình huống này không cho phép cậu suy nghĩ kỹ, thẳng đến khi Từ Ngư thoát ly nguy hiểm, Phó Uyên có loại cảm giác tâm rơi xuống đất.
Ý nghĩ này vẫn xoay quanh trong đầu mình, cậu không phải là một người chậm chạp, rất nhanh liền hiểu được vì sao mình lại thay đổi suy nghĩ trước kia.
Từ sau khi mẫu thân còn có ông nội qua đời, cậu vẫn luôn là một người, tính ra, Từ Ngư là người ở cùng một chỗ lâu nhất ngoại trừ người thân ra, mặc dù theo thời gian mà nói không tính là thật lâu.
Lượng biến sinh ra biến chất, Từ Ngư cùng cậu ở chung cuối cùng dao động trong lòng cậu, lúc này, Phó Uyên mới hiểu được, không phải tất cả tình yêu đều là dây dưa thẳng thắn, cũng có một loại tình yêu tựa như mưa xuân, nhuận vật nhỏ không tiếng động, chờ đến lúc mình ý thức được, nó đã tồn tại, vả lại không cách nào dứt bỏ.
Từ Ngư nằm ở trên giường cũng không biết Phó Uyên ở trong lòng đưa ra quyết định như thế nào, anh liều mạng muốn tỉnh lại.
Chỉ là dùng sức giãy thoát kết quả chính là mình bay lên, tựa như lần đó ở trong nhà Phó Uyên, linh hồn hắn thoát ly thân thể.
Từ Ngư lại nhìn thấy thế giới không giống người thường này, cho nên vật thể vô sinh mệnh đều là màu đen, Phó Uyên là màu lam, nhìn lên giường, vốn màu xám hắn cũng biến thành một loại lam nhạt.

"Từ Ngư?" Phó Uyên cảm giác được Từ Ngư.
Nghe được thanh âm của Phó Uyên, Từ Ngư trong nháy mắt bị kéo trở về thân thể, tiếp theo trước mắt tối sầm lại, ngũ giác dần dần phục hồi, rậm rạp đau đớn xuất hiện.
Từ Ngư mở mắt ra, ánh sáng ban ngày rất chói mắt, khiến cho anh rơi lệ.
Lúc này, Phó Uyên phủ tay lên mắt anh nói: "Từ từ mở mắt ra.

"
Đợi Từ Ngư thích ứng, Phó Uyên buông tay xuống, môi Từ Ngư có chút khô ráo, đang muốn uống nước, nước liền đến bên môi anh.
"Bọn họ đâu?" Ý thức của Từ Ngư hoàn toàn thanh tỉnh sau đó hỏi.
"Vương Thục trở thành người thực vật, hai người còn lại đã chết." Phó Uyên đơn giản nói.
Từ Ngư nghe xong cũng không có nhiều vui vẻ, Từ Đạo Ninh dù sao cũng là bố của anh, anh làm không được triệt để nhẫn tâm tuyệt tình.
"Phó Uyên, cậu nói xem, một người sống rốt cuộc là vì cái gì?" Từ Ngư tựa vào gối đầu hỏi.
Anh từ trên người từ Đạo Ninh những người này tựa hồ thấy được một loại trào phúng đến từ vận mệnh, bất luận chấp nhất cái gì, kết quả chính là một hồi trống rỗng.
Mà anh thậm chí không thể đối với cuộc sống có quá nhiều suy nghĩ cùng yêu cầu đối với tương lai, bởi vì rất nhiều người đời này đã có thể nhìn thấy đầu, thêm một phần chờ mong, đều là mơ mộng ban ngày.
Bọn họ rõ ràng đã có cuộc sống tốt hơn đại bộ phận mọi người, nhưng vẫn phải tiếp nhận ngoài ý muốn đến, cuối cùng trở nên mặt mũi đáng ghét.
"Không có đáp án." Phó Uyên trả lời.
Từ Ngư nở nụ cười một chút, cũng không biết vì cái gì, nhìn Phó Uyên vẻ mặt bình tĩnh nói bốn chữ "Không có đáp án", trong lòng anh có chút buồn bực kia tựa hồ từng chút từng chút biến mất.
"Này, Phó Uyên, cậu thích ăn đồ ăn tôi nấu sao?" Từ Ngư hỏi.
Trong ánh mắt Phó Uyên sinh ra một tia dao động, cậu lập tức đoán được lời Từ Ngư muốn nói.
"Không chán ghét." Phó Uyên nói.
Từ Ngư vẻ mặt "Đã sớm biết cậu sẽ nói như vậy", anh giữ chặt tay Phó Uyên kéo một câu hỏi: "Không chán là thích sao? "
Từ Ngư hỏi ra vấn đề này một chút cũng không khẩn trương, anh là người bị cự tuyệt nhiều lần, nhiều hơn một lần nữa cũng không sao cả, chỉ là ông trời thật vất vả mới để cho anh gặp phó Uyên, anh không muốn bỏ qua.
"Ừm."

Từ Ngư: "Hả? "
Đầu tiên anh còn tưởng mình nghe lầm, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Phó Uyên, Từ Ngư bắt đầu trở nên khiếp sợ, anh nắm lấy ngón tay Phó Uyên cũng không tự giác dùng sức.
Phó Uyên đây là thừa nhận, Từ Ngư không nghĩ tới kinh hỉ đến nhanh như vậy.
Đúng lúc này, y tá đẩy cửa tiến vào rút kim, Từ Ngư lập tức phục hồi tinh thần muốn thu hồi tay mình.
Phó Uyên lại không để cho anh như nguyện, hắn cầm tay Từ Ngư nắm ở trong lòng bàn tay mình.
Từ Ngư đỏ mặt, thậm chí không dám nhìn biểu tình y tá.
Y tá rất bận rộn, căn bản không chú ý hai người có cái gì, rút kim xong thấy Từ Ngư đỏ mặt cổ đỏ, liền thuận miệng nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Đo nhiệt độ cơ thể một lần nữa.

"
"Nửa tiếng trước đo qua, không nóng." Phó Uyên nói.
Chờ y tá đi rồi, Từ Ngư vẫn ngượng ngùng ngẩng đầu, Phó Uyên lại từ trên ghế chuyển đến trên giường, sau đó ôm Lấy Từ Ngư nói: "Lần trước là trộm hôn, lần này như thế nào cũng phải quang minh chính đại một lần, anh cảm thấy thế nào? "
Từ Ngư mặt càng đỏ, nhưng cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Uyên, có chút bất đắc dĩ nói: "Hỏi cái gì, hôn là được.

"
Từ đó về sau, giới hung trạch thiếu đi một đôi đối tác cấp trên, có thêm một đôi nam tình nhân, đương nhiên điều này cũng không ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì, những căn nhà được xưng là "hung trạch" kia còn đang diễn ra tình hận tình cừu trên đời người, chờ người hữu duyên tiếp theo mở cửa.
—------------------------------------------------------
【Tác giả có câu nói】: Văn bản kết thúc, văn bản tiếp theo có thể phải lên kế hoạch hai tháng sau, tạm thời rời khỏi một thời gian, phải cố gắng phấn đấu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.