Trải Qua Bao Thăng Trầm - Cửu Đâu Tinh

Chương 105: Ngoại truyện 06 Ước mơ đã đạt được [Hết]



Trên chiếc bàn dài trong phòng khách tầng áp mái của tòa nhà Vọng Giang số 1, bộ đồng phục màu xanh trắng vẫn còn nguyên vẹn trên đôi vai gầy của Sầm Tây.Bây giờ anh đã bỏ đi vẻ ngây thơ của sáu năm trước, kỹ năng nấu ăn cũng khác hẳn ngày xưa, có sự tiến bộ vượt bậc về chất lượng.

Cô gái chống tay yếu ớt hai bên người, dưới lòng bàn tay là những tờ bài thi chưa hoàn thành từ nhiều năm trước.Sầm Tây buồn cười hỏi: “Chu Thừa Quyết, hôm nay sau khi xong việc anh lại không ngủ à?

Trong khoảnh khắc chìm đắm tột cùng, Sầm Tây chợt nhớ về quá khứ.” Chu Thừa Quyết kết luận, “Muốn ôn tập cái gì đặc biệt hơn sao?

Cũng tại chiếc bàn dài ở Vọng Giang, hai thiếu niên cùng mặc đồng phục xanh trắng ngồi đối diện nhau, cách nhau một chiếc bàn.Cuối cùng Sầm Tây không chịu nổi nữa, thò một tay ra từ chỗ nấp, bịt chặt miệng anh lại.

Năm đó, họ có những lý tưởng cao đẹp và mục tiêu giống nhau, cả hai đều ở độ tuổi thuần khiết chỉ phấn đấu vì điểm số, mỗi người một tờ bài thi và một cây bút.Bạn cùng bàn.

Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía chàng trai đối diện: “Làm không?”Cô nhớ anh trước kia rất nghiêm túc cơ mà.

Chàng trai không do dự đáp: “Làm.”Sầm Tây chỉ có thể vùi đầu sâu hơn.

Vào một đêm hè sáu năm trước, khi gió thổi cây rung, hai thiếu niên tràn đầy sức sống đã chăm chú làm bài thi.Nhưng chỉ sau hai giây, anh lại phá vỡ ảo tưởng của cô một cách tinh quái: “Anh thích làm hơn.

So đáp án, đua tốc độ, họ cùng nhau thức trắng qua nhiều đêm làm bài.Tất cả đều là do anh không ngủ, rảnh rỗi làm để gi.

Giờ đây, cả hai đã hoàn thành mục tiêu ban đầu, cùng nhau bước vào trường đại học mà họ đã hẹn ước, trở thành một nửa không thể tách rời trong cuộc đời của nhau.” Anh hỏi.

Vẫn là ban đêm, vẫn là nơi này, chàng trai năm xưa đã trút bỏ vẻ ngây thơ, ngang ngược mạnh mẽ giam giữ cô gái trước mặt, nở nụ cười tinh quái, cố gắng tái hiện lại chuyện ngày xưa.ết anh.

Chu Thừa Quyết cười như không cười, trầm giọng hỏi: “Làm không? Bạn cùng bàn.”“Ừm.

“…” Sầm Tây đã kiệt sức đến mức không thể thốt ra lời nào.Sau đó cô cảm nhận được một rung động nhẹ, đó là tiếng cười khẽ của anh.

Tờ giấy thi trống rỗng đã ướt đẫm dưới lòng bàn tay thay cô trả lời.Nửa đêm, Sầm Tây mới thực sự hiểu ý nghĩa câu nói của Chu Thừa Quyết không lâu trước đó, rằng anh vẫn còn quá nhẹ nhàng với cô.

Nửa đêm, Sầm Tây mới thực sự hiểu ý nghĩa câu nói của Chu Thừa Quyết không lâu trước đó, rằng anh vẫn còn quá nhẹ nhàng với cô.Nhưng anh vẫn không chịu yên, cứ hôn lên tay cô, khiến lòng bàn tay cô nóng bừng không ngừng.

Cô không biết mình đã về phòng tắm như thế nào, không biết anh đã giúp cô làm sạch ra sao, cũng không biết đã trở lại giường bằng cách nào.Sầm Tây không phải kiểu người dễ quên mọi thứ khi uống rượu, hầu hết thời gian cô đều biết độ của mình khi uống, nhưng dù có uống quá chén, cô cũng không quên những gì xảy ra trước khi ngủ.

Ngày hôm sau, cô ngủ đến tận trưa, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.“Anh không mệt sao?

Chu Thừa Quyết lo lắng cô để bụng đói quá lâu sẽ hại dạ dày, nên đã đánh thức cô dậy giữa chừng, đút cho cô ăn vài miếng trong lúc cô vẫn còn mơ màng, rồi để cô tiếp tục ngủ say.Giờ đây, cả hai đã hoàn thành mục tiêu ban đầu, cùng nhau bước vào trường đại học mà họ đã hẹn ước, trở thành một nửa không thể tách rời trong cuộc đời của nhau.

Mãi đến hơn 3 giờ chiều, Sầm Tây mới dần dần tỉnh táo trở lại.“

Khi mở mắt, cô vẫn được Chu Thừa Quyết ôm trong lòng.Bạn cùng bàn.

Dù không hề buồn ngủ, anh vẫn nằm cùng cô cả buổi chiều.“Đói bụng rồi.

Sầm Tây không phải kiểu người dễ quên mọi thứ khi uống rượu, hầu hết thời gian cô đều biết độ của mình khi uống, nhưng dù có uống quá chén, cô cũng không quên những gì xảy ra trước khi ngủ.Cũng tại chiếc bàn dài ở Vọng Giang, hai thiếu niên cùng mặc đồng phục xanh trắng ngồi đối diện nhau, cách nhau một chiếc bàn.

Đêm qua cô không uống nhiều, những gì xảy ra trước khi ngủ mà chấn động rất mạnh, cô khó có thể không nhớ.“Được, anh không nói nữa.

Khi hoàn toàn tỉnh táo, ký ức lập tức ùa về, những cảnh tượng ám muội liên tiếp tràn vào tâm trí.“Bình thường thôi.

Cô không dám nhớ lại thêm nữa, xoay người, úp mặt chặt vào lồng ngực Chu Thừa Quyết.Mãi đến hơn 3 giờ chiều, Sầm Tây mới dần dần tỉnh táo trở lại.

Sau đó cô cảm nhận được một rung động nhẹ, đó là tiếng cười khẽ của anh.Sầm Tây bị anh chọc tức, vừa véo anh vừa cố gắng nặn ra hai chữ bằng giọng khàn đến mức khó nghe: “Bình thường.

Sầm Tây chỉ có thể vùi đầu sâu hơn.” Sầm Tây tiếp tục cố chấp.

Chẳng mấy chốc, bên tai vang lên giọng trầm ấm của Chu Thừa Quyết: “Em mà càng vùi xuống nữa, có lẽ anh sẽ phải ôn tập lại cho em đấy, bạn cùng bàn.”“…

“…” Một tay Sầm Tây vẫn bị anh nắm chặt, cô chỉ có thể dùng tay còn lại véo anh một cách vô lực, “Anh không được nói nữa…”“

“Được, anh không nói nữa.”Nói thì nói vậy, nhưng Chu Thừa Quyết không dám quá đáng, dù sao đêm qua mới là lần đầu tiên, lần đầu tiên đó đã kéo dài đến tận sáng hôm sau mới kết thúc.

Sầm Tây không ngờ Chu Thừa Quyết lúc này lại nghe lời và phối hợp như vậy.“Anh cũng thắc mắc.

Nhưng chỉ sau hai giây, anh lại phá vỡ ảo tưởng của cô một cách tinh quái: “Anh thích làm hơn.”“

Sầm Tây: “…”“Dậy không?

“Em không thích sao? Bạn cùng bàn.” Chu Thừa Quyết hỏi dồn.Dù anh có muốn, anh cũng không nỡ làm tổn thương cô.

“…” Sầm Tây chỉ muốn véo ch.ết anh.“

“Sáng nay khi em cầu xin anh, trông em cũng khá là thích thú.” Chu Thừa Quyết cố nén cười, vẫn tiếp tục trêu chọc cô gái nhỏ trong lòng mình, người có khuôn mặt đỏ bừng đến không thể chịu nổi.“

Sầm Tây bị anh chọc tức, vừa véo anh vừa cố gắng nặn ra hai chữ bằng giọng khàn đến mức khó nghe: “Bình thường.”” Sầm Tây chỉ muốn véo ch.

“Cái gì?” Chu Thừa Quyết nhướng mày, không tin vào tai mình, cũng không tin vào sự can đảm lúc này của cô.“

“Bình thường thôi.” Sầm Tây tiếp tục cố chấp.Cô không biết mình đã về phòng tắm như thế nào, không biết anh đã giúp cô làm sạch ra sao, cũng không biết đã trở lại giường bằng cách nào.

“Ồ…” Chu Thừa Quyết kết luận, “Muốn ôn tập cái gì đặc biệt hơn sao?”Sầm Tây dồn hết sức đạp anh mấy cái, Chu Thừa Quyết cũng không tránh, cứ cười để cô đạp cho sướng.

Sầm Tây: “…?!”“Em nói sớm đi, anh có thể phối hợp mà, có cầu có ứng.

“Em nói sớm đi, anh có thể phối hợp mà, có cầu có ứng.”” Một tay Sầm Tây vẫn bị anh nắm chặt, cô chỉ có thể dùng tay còn lại véo anh một cách vô lực, “Anh không được nói nữa…

“…”Xong xuôi anh mới nói: “Anh đi làm đồ ăn cho em.

Nói thì nói vậy, nhưng Chu Thừa Quyết không dám quá đáng, dù sao đêm qua mới là lần đầu tiên, lần đầu tiên đó đã kéo dài đến tận sáng hôm sau mới kết thúc. Dù anh có muốn, anh cũng không nỡ làm tổn thương cô.“

“Dậy không?” Anh hỏi.Cô không dám nhớ lại thêm nữa, xoay người, úp mặt chặt vào lồng ngực Chu Thừa Quyết.

Sầm Tây vốn siêng năng, trước kia vừa mở mắt là dậy ngay, nhưng ở bên Chu Thừa Quyết lâu rồi, cô càng ngày càng thích lười biếng và nũng nịu, cuộn tròn trong lòng anh lắc đầu: “Nằm thêm chút nữa, không có sức…”Đêm qua cô không uống nhiều, những gì xảy ra trước khi ngủ mà chấn động rất mạnh, cô khó có thể không nhớ.

“Đúng là không ra gì.” Chu Thừa Quyết để cô tựa vào mình, cười nói, “Lúc cào anh thì có sức đấy chứ.”“Em không thích sao?

Cuối cùng Sầm Tây không chịu nổi nữa, thò một tay ra từ chỗ nấp, bịt chặt miệng anh lại.“

Nhưng anh vẫn không chịu yên, cứ hôn lên tay cô, khiến lòng bàn tay cô nóng bừng không ngừng.“Đúng là không ra gì.

“…”Sầm Tây: “…?!

“Đói bụng rồi.”“

Cô nhớ anh trước kia rất nghiêm túc cơ mà.Sầm Tây không ngờ Chu Thừa Quyết lúc này lại nghe lời và phối hợp như vậy.

Sầm Tây dồn hết sức đạp anh mấy cái, Chu Thừa Quyết cũng không tránh, cứ cười để cô đạp cho sướng.Sầm Tây liếc nhìn về phía Chu Thừa Quyết, không nhịn được cười thành tiếng.

Xong xuôi anh mới nói: “Anh đi làm đồ ăn cho em.”Bị Chu Thừa Quyết trêu chọc như vậy, Sầm Tây cũng hết buồn ngủ, lười biếng lăn lộn trên giường một lúc rồi dậy đi ra phòng khách.

“Ừm.”“Ừm…

Bây giờ anh đã bỏ đi vẻ ngây thơ của sáu năm trước, kỹ năng nấu ăn cũng khác hẳn ngày xưa, có sự tiến bộ vượt bậc về chất lượng.Ngày hôm sau, cô ngủ đến tận trưa, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Bị Chu Thừa Quyết trêu chọc như vậy, Sầm Tây cũng hết buồn ngủ, lười biếng lăn lộn trên giường một lúc rồi dậy đi ra phòng khách.” Chu Thừa Quyết nhướng mày, không tin vào tai mình, cũng không tin vào sự can đảm lúc này của cô.

Chu Thừa Quyết vẫn đang bận rộn trước bếp đảo, Sầm Tây theo thói quen tết cho chú chó nhỏ Lại Đây một bím tóc đẹp.Sao lại tung tóe hết cả thế?

Cô vừa tết vừa hỏi nó: “Sao hôm nay lông của mày rối thế này? Sao lại tung tóe hết cả thế?”“

Mặt Lại Đây ủ rũ sủa gắt về phía Chu Thừa Quyết hai tiếng, như đứa trẻ mách lẻo, đáng yêu vô cùng.“

Sầm Tây liếc nhìn về phía Chu Thừa Quyết, không nhịn được cười thành tiếng.“

Cơm vẫn chưa xong, cô về phòng tắm rửa mặt xong thay một bộ đồ đơn giản rồi quay lại phòng ăn.“Ồ…

Qua một đêm, không gian quen thuộc này dường như lại có sự thay đổi mới.Trong tầm mắt, trên kệ tủ và bàn lại có thêm nhiều khung ảnh và đồ trang trí mà trước đây chưa thấy.

Trong tầm mắt, trên kệ tủ và bàn lại có thêm nhiều khung ảnh và đồ trang trí mà trước đây chưa thấy.“

Sầm Tây nhớ lại năm đó, khi cô đồng ý sẽ ăn cơm cùng anh mỗi ngày, đêm hôm đó chàng trai hào hứng đến mức thức trắng đêm, ngày hôm sau cả căn nhà cũng giống như hôm nay, xuất hiện nhiều thứ mới mẻ.Chẳng mấy chốc, bên tai vang lên giọng trầm ấm của Chu Thừa Quyết: “Em mà càng vùi xuống nữa, có lẽ anh sẽ phải ôn tập lại cho em đấy, bạn cùng bàn.

Tất cả đều là do anh không ngủ, rảnh rỗi làm để gi.ết thời gian và tiêu hao năng lượng.Chàng trai không do dự đáp: “Làm.

Sầm Tây buồn cười hỏi: “Chu Thừa Quyết, hôm nay sau khi xong việc anh lại không ngủ à?”“

“Ừm…”Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía chàng trai đối diện: “Làm không?

“Anh không mệt sao?” Sầm Tây thực sự tò mò, dù sao lúc đó cô đã mệt đến mức không thể mở mắt.” Chu Thừa Quyết cố nén cười, vẫn tiếp tục trêu chọc cô gái nhỏ trong lòng mình, người có khuôn mặt đỏ bừng đến không thể chịu nổi.

“Anh cũng thắc mắc.” Người đàn ông không quay lại, nhưng vẫn trả lời từng câu, “Rõ ràng là anh mới là người động đậy, sao lại là em mệt nhỉ?”” Sầm Tây thực sự tò mò, dù sao lúc đó cô đã mệt đến mức không thể mở mắt.

Sầm Tây: “…”“

Chu Thừa Quyết không những không mệt, mà còn hưng phấn vô cùng, hoàn toàn không buồn ngủ.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên của anh, tuy trông có vẻ thành thạo hơn Sầm Tây, nhưng thực tế anh cũng chỉ là một người mới học cùng khám phá với cô, chưa từng trải qua chuyện này, nên hưng phấn đến mức không ngủ được cũng là chuyện bình thường.

Sầm Tây cong môi cười, trong lúc chờ ăn cơm, rảnh rỗi xem từng tấm ảnh anh đã bày biện ra.

Phần lớn những tấm ảnh mới in ra đều là ảnh của Sầm Tây lúc nhỏ, bao gồm cả những tấm do Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên chụp, lẫn những tấm chụp ở Gia Lâm. Tất cả đều được in ra cùng lúc.

Trong số đó còn có một tấm ảnh Chu Thừa Quyết nhận giải cuộc thi đua xe đạp hồi nhỏ. Phần thưởng là một chiếc mũ bảo hiểm trẻ em mà anh đã tặng cô 6 năm trước.

Sầm Tây dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cầm tấm ảnh quay lại nhìn anh. Cô thấy anh đang mở một chai nước tinh khiết, đổ vào nồi, rồi theo thói quen ném vỏ chai vào túi giấy chuyên đựng vỏ chai rỗng bên cạnh. Cô không kìm được hỏi: “Anh có thói quen thu gom vỏ chai từ khi nào vậy?”

“Từ lớp 10 à…?” Chu Thừa Quyết đặt sườn đã rửa sạch vào nồi đất: “Cũng lâu rồi.”

“Khoảng 8, 9 tuổi đi.”

Thảo nào năm đó lần đầu cô đến Vọng Giang giao đồ ăn, anh có thể lấy ngay từ trong phòng ra hai túi vỏ chai rỗng đưa cho cô.

Tim Sầm Tây đập hơi nhanh: “Lần đó ở sân bóng rổ, em tìm anh xin vỏ chai rỗng…”

“Anh nhận ra em từ lâu rồi, không thì em nghĩ anh vui vẻ giúp đỡ như vậy sao?”

“Nào là giúp em nhặt vỏ chai khắp sân, rồi đánh tên tóc vàng hộ em trước cửa nhà thờ, lại còn dẫn đường cho em về, sợ em đi lạc nên cứ hai bước lại dừng lại một lúc.”

“Thật tình cờ nhỉ.”

“Người khác đâu có được đãi ngộ như vậy đâu.” Chu Thừa Quyết xoay người, lười biếng dựa vào kệ bếp, khẽ cười với cô, “Lâu rồi không gặp, chào mừng em trở về.”

**

Chu Thừa Quyết trở về nước khi mới 8 tuổi.

Lớn lên ở nước ngoài, xung quanh anh toàn là giáo viên, bạn bè và người giúp việc nói tiếng nước ngoài trôi chảy, anh cũng không ngoại lệ.

Mới về nước, cậu bé Chu Thừa Quyết khá không quen. Tiếng Trung kém, giao tiếp với mọi người xung quanh không suôn sẻ, khó hòa nhập nhanh vào môi trường mới.

Lúc đó, bọn trẻ đều còn nhỏ, thêm vào đó học sinh ở trường tư thục của cậu phần lớn xuất thân từ gia đình giàu có, sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều từ bé. Vì thế tính cách chúng càng tinh nghịch hơn, không dễ chấp nhận một đứa trẻ như Chu Thừa Quyết vốn không nói rõ được tiếng mẹ đẻ.

Ban đầu chỉ là lạnh nhạt và tẩy chay, không muốn cùng nhóm với anh, cũng ích kỷ không muốn chia sẻ đồ chơi. Dần dần, tình hình càng trở nên tồi tệ hơn, kèm theo là những lời chế giễu và trêu chọc vô tội vạ.

Một nhóm trẻ con chia bè kết phái bắt nạt anh, xô ngã anh, cướp đồ dùng cá nhân, xé nát giấy vẽ, đánh đổ khay thức ăn của anh.

Trớ trêu thay, Chu Thừa Quyết từ nhỏ đã có tính cách không thích phụ thuộc vào người khác. Sợ ba mẹ lo lắng, anh cũng không có thói quen mách lẻo.

Họ không thích anh, anh cũng không hạ mình để lấy lòng.

Đồ ăn bị đổ xuống đất, cảm xúc vẫn không chút gợn sóng, anh lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ rồi đói bụng một mình rời khỏi lớp học.

Trường học không lớn, anh cũng không có nơi nào để đi, chỉ có thể cố gắng tìm một nơi vắng vẻ để ở.

Gốc cây đa bên cổng trường trở thành căn cứ bí mật riêng của anh.

Ở đó, anh có thể yên tâm ở một mình, không ai có thể tìm thấy anh, cũng không ai có thể bắt nạt anh.

Cho đến một ngày, từ ngoài hàng rào sắt vọng vào giọng nói trong trẻo của một cô bé: “Xin chào, cậu có thể giúp tôi nhặt chai nước này được không?”

Chu Thừa Quyết lập tức cảnh giác, nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh. Anh không hiểu rõ cô bé nói gì, cũng không biết cô có ác ý hay không.

Anh không lên tiếng, chỉ nhìn theo hướng ngón tay nhỏ của cô bé chỉ, trên đất có hai chai nước rỗng bị vứt bừa bãi.

Chu Thừa Quyết chậm rãi tiến lên, nhặt đồ lên, rồi mặt không biểu cảm đi đến trước hàng rào sắt, do dự đưa chai ra.

Trong khoảnh khắc trao đổi, anh vô thức hỏi bằng tiếng Anh: “Cậu là ai?”. Đối phương rõ ràng không hiểu, nhưng không giống như các bạn học trong trường, không hiểu rồi chế giễu anh không biết nói.

Cô bé chỉ hơi lúng túng gãi đầu, ngượng ngùng cười với anh, rồi vắt óc nặn ra một câu “Thank you” không đúng cách.

Chu Thừa Quyết sửng sốt, phản ứng một lúc, bỗng khẽ bật cười.

Đó là nụ cười đầu tiên từ khi về nước, một nụ cười chân thành, từ tận đáy lòng và thoải mái của anh.

Nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài vài giây, từ đằng xa nhanh chóng vọng lại tiếng ch.ửi rủa của lũ đáng ghét: “Nó ở đây! Lên! Đừng để nó chạy mất!”

Một đám trẻ ranh kéo bè kéo lũ ùa đến gốc cây đa gần cổng trường.

Chu Thừa Quyết năm đó chưa bắt đầu dậy thì, không cao lớn, thể hình cũng không to, lại chỉ có một mình, đối đầu trực diện với chúng không có chút cơ hội thắng nào.

Anh theo phản xạ muốn chạy, nhưng không có đường thoát, gần như mọi hướng đều có người đang xông đến.

“Cậu qua đây, nhanh lên!” Từ phía sau truyền đến giọng nói bình tĩnh của cô bé vừa nãy. Cô vừa gọi, vừa nhanh nhẹn dùng cây kim nhỏ cạy khóa đơn giản trên cổng.

Thật ra Chu Thừa Quyết vẫn không hiểu cô đang hô gì, nhưng chạy về phía cô theo bản năng.

Ra khỏi cổng, cô bé nắm cổ tay cậu, cùng chạy ra ngoài.

Nhưng tay cô đầy đồ, túi rác nhặt dọc đường, hộp đồ ăn vặt chưa giao, cùng với một Chu Thừa Quyết lúc đó chạy chưa nhanh lắm.

Một đống vướng víu nhanh chóng ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của hai người, đám trẻ ranh cũng nhanh chóng đuổi theo từ cổng trường.

Sầm Tây khá có kinh nghiệm đối phó với kiểu bắt nạt này, khi không thể chạy nữa, cô sẽ nghiêm túc đối đầu trực diện.

Cô bé dậy thì sớm, dù suy dinh dưỡng, trông có vẻ gầy yếu, nhưng vẫn cao hơn các bạn trai cùng tuổi một cái đầu.

Hơn nữa từ nhỏ cô đã leo trèo khắp núi đồi ở Gia Lâm, làm đủ thứ việc nặng nhọc, đối phó với đám “hoa trong nhà ấm” ở thành phố này vẫn khá dễ dàng.

Năm đó, tóc cô còn chưa dài như bây giờ, chỉ buộc một chùm nhỏ sau gáy, cứ thế mạnh dạn dang rộng hai tay, một mình chắn trước mặt Chu Thừa Quyết.

Chu Thừa Quyết không biết cô đã nói những lời hung dữ gì với đám côn đồ kia, anh không hiểu, nhưng anh biết, cô bé đang bảo vệ anh.

Sầm Tây khí thế hung hăng, miệng lưỡi lanh lợi, những lời nói ra khá đáng sợ.

Đám trẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu rõ ràng chưa từng thấy cảnh này, nhanh chóng bỏ chạy gần hết.

Còn lại vài đứa sĩ diện vẫn đang hùng hổ giả vờ, bước từng bước ép sát. Sầm Tây không do dự, tiện tay đặt đồ xuống đất, lao vào đám đông một mình chống lại nhiều người.

Cô bé gầy yếu nhưng có sức, dễ dàng chiếm thế thượng phong nhưng không kéo dài trận đánh, thấy tốt thì dừng. Cô nhặt đồ lên, kéo Chu Thừa Quyết tiếp tục chạy.

Ánh nắng hè gay gắt xuyên qua tán cây rọi lên người cô bé, Chu Thừa Quyết vừa được cô kéo chạy, vừa nhìn bóng lưng được bao phủ bởi hào quang ấm áp trước mặt, trong khoảnh khắc cảm thấy, đây có lẽ là tiên nữ nhỏ mà trời phái đến để cứu cậu.

Qua hai ngã rẽ, cả hai thở hổn hển từ từ dừng lại.

Chu Thừa Quyết đói mấy ngày, lúc này hơi kiệt sức, ngồi bừa xuống gốc cây.

Bụng kêu vài tiếng không đúng lúc, anh đói đến mức dạ dày cồn cào, lại vừa chạy mạnh, môi trắng bệch, thậm chí còn hơi buồn nôn.

Tình trạng của Sầm Tây tốt hơn anh nhiều, nhanh chóng như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xổm trước mặt cậu. Đôi mắt nai đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh, đưa bàn tay nhỏ non nớt ra, vỗ vỗ lên bụng đang kêu ọc ọc, giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào: “Cậu đói bụng phải không?”

Giọng phổ thông của Sầm Tây cũng mang chút âm điệu quê mùa của Gia Lâm, không chuẩn lắm. Chu Thừa Quyết có thể hiểu được những câu thông dụng, nhưng lúc này vẫn chưa hiểu cô nói gì.

Sầm Tây nhận ra điều đó, vừa làm động tác ăn cơm về phía anh, vừa hỏi: “Cậu cũng không có cơm ăn sao?”

Lúc này Chu Thừa Quyết đã hiểu, gật đầu với cô bé.

Sầm Tây nhìn hộp đồ ăn vặt bên cạnh chưa kịp giao, bị đánh đổ, ngượng ngùng đưa đến trước mặt anh: “Bị đổ rồi, cậu có muốn ăn không?”

Ban đầu cô định giữ lại để mình ăn. Dù sao cô cũng quen ăn đồ thừa rồi, có cái ăn là tốt lắm rồi, không có tư cách kén chọn.

Nhưng cô nghĩ cậu bé trước mặt có cơ hội đi học, ăn mặc cũng rất tươm tất, có lẽ sẽ không muốn động vào những thứ trông không ra gì như thế này, nhưng cô thực sự không có gì tốt hơn để đưa cho anh, chỉ có thể giơ món đồ tạm đủ no bụng này lên, rụt rè hỏi: “OK không?”

Chu Thừa Quyết gật đầu mạnh: “OK.”

Cô bé vui vẻ ngồi xuống bên cạnh anh, mở nắp hộp ra từng cái một, đưa cho anh đôi đũa.

Chu Thừa Quyết không biết dùng, đổi sang thìa.

Sầm Tây vừa nhìn anh ăn, vừa cười tự nói: “Cậu biết nói chuyện mà.”

Chu Thừa Quyết ăn no được nửa bụng, tìm kiếm tất cả từ vựng trong đầu, ghép thành một câu lắp bắp, nói với cô rằng mình chỉ là không giỏi nói tiếng phổ thông, không biết chữ.

Sầm Tây suy nghĩ nhanh, nhanh chóng kết luận: “Ồ, tôi hiểu rồi, cậu không phải là người câm, cậu chỉ là người mù chữ thôi.”

Lời nói ngây thơ không có ác ý, chỉ là hơi thẳng thắn.

May mà Chu Thừa Quyết cũng không hiểu.

Sầm Tây lại an ủi: “Không sao, tôi không được đi học, cũng không biết chữ, tôi cũng là người mù chữ.”

Chu Thừa Quyết khiêm tốn học hỏi, hỏi cô ý đó là gì.

Sầm Tây dùng tiếng Anh nửa mùa của mình pha lẫn với giọng Gia Lâm, giải thích rõ ràng cho anh hiểu nghĩa của từ “mù chữ”.

Đó là từ vựng phức tạp đầu tiên Chu Thừa Quyết học được khi về nước.

Sầm Tây luôn ở bên cạnh cho đến khi Chu Thừa Quyết ăn xong, nhanh nhẹn dọn dẹp xong đống bừa bộn, mới đứng dậy tạm biệt: “Tôi phải về đây, cậu cũng về đi học đi, được đi học thật tốt, đừng bỏ học nhé.”

Chu Thừa Quyết suy nghĩ một lúc, nói: “Cậu cũng đi học đi, ở Nam Gia.”

Sầm Tây cười lắc đầu, không nói rằng ở đây người ta không cho cô đi học, chỉ cong mắt vẫy tay chào cậu: “Bye~”

Chu Thừa Quyết: “Bye.”

Năm đó chưa phổ biến giao hàng, Sầm Tây cũng chỉ lén từ Gia Lâm đến chỗ dì, giúp chạy vặt.

Làm hỏng một đơn giao hàng, dượng sẽ mắng cô, đôi khi còn động tay động chân.

Ngày hôm đó, cô bé nhặt chai nước cả buổi chiều, vẫn không gom đủ tiền bữa ăn bị đánh đổ, đói bụng về cửa hàng bị dượng mắng một trận, còn bị đánh mười mấy cái vào lòng bàn tay.

Gặp lại anh là vào một cuối tuần.

Sầm Tây vẫn len lỏi trong các ngõ ngách Nam Gia giao đồ ăn, tình cờ giao đến khu chung cư ở trung tâm thành phố của Chu Thừa Quyết, gặp anh cô đơn bên bể bơi của khu.

Sầm Tây sợ nước, không dám lại gần bể bơi, vẫy tay gọi anh lại.

Chu Thừa Quyết vừa thấy là cô liền chạy lại.

“Cậu lại không có cơm ăn à?” Sầm Tây hỏi.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Chu Thừa Quyết đã có thể hiểu giọng nói mang âm điệu của cô, nghe vậy liền gật đầu.

Thật ra điều kiện gia đình anh tốt, dù ba mẹ bận công việc, ở nhà cũng có người giúp việc chăm sóc, chỉ cần không ở trường, không thể nào để anh đói được.

Nhưng anh muốn chơi với cô thêm một lúc, nên cứ thế thuận miệng trả lời.

Sầm Tây tiếc nuối giơ tay ra, biểu thị hôm nay mình cũng không có gì để cho anh ăn, nhưng anh có thể cùng cô đi nhặt chai nước bán lấy tiền, nhiều người sức mạnh lớn, nhặt nhiều một chút, sẽ đổi được một bữa ăn.

Chu Thừa Quyết cũng là đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa, chưa từng làm việc như vậy, cảm thấy nghe rất thú vị, liền đi theo cô.

Cô bé đi trước dẫn đường, anh ngoan ngoãn đi theo sau.

Mỗi tay một túi nhựa, cô nhặt được cái nào thì ném vào túi của anh.

Hai đứa trẻ cứ thế trên đường phố Nam Gia, từ lúc mặt trời gay gắt, vội vã đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh đèn đường kéo dài hai cái bóng nương tựa vào nhau.

Tổng cộng bốn túi chai nước, cuối cùng đổi được một cái bánh bao, một chai nước ngọt vị cam năm xu.

Sầm Tây nhét cả hai thứ vào lòng Chu Thừa Quyết, chuẩn bị tạm biệt anh.

Chu Thừa Quyết nhìn chai nước cam, hỏi cô: “Cậu muốn uống không?”

Sầm Tây lắc đầu.

Tiền của họ chỉ đủ mua một chai.

Chu Thừa Quyết cảm thấy cô đang nói dối, lúc mua, cô rõ ràng hớn hở nói với anh, thứ này ngọt và ngon như thế nào.

Chu Thừa Quyết không do dự, nắm cổ tay cô, dẫn cô về nhà mình.

Về đến nhà, anh để Sầm Tây ngồi vào bàn ăn đợi.

Chu Thừa Quyết thích ở một mình, để yên tĩnh, nên người giúp việc không ở lại, mỗi ngày làm xong việc cần làm là về.

Trong phòng ăn có một bàn đầy thức ăn người giúp việc đã nấu và hâm nóng sẵn, Chu Thừa Quyết lần lượt bày ra trước mặt Sầm Tây, đưa cho cô thìa và dĩa.

Cuối cùng Sầm Tây chọn đôi đũa.

Cô bé còn nhỏ, thường xuyên ăn không no, có gì ăn nấy, hoàn toàn chưa biết khách sáo.

Ngồi trên ghế ăn cao, hai chân không chạm đất, cứ thế đung đưa bắt đầu ăn.

Chu Thừa Quyết lại chạy ra quầy bar, như khoe vật quý, bưng một ly nước cam tươi vắt qua.

Lần đầu tiên trong đời Sầm Tây được uống nước cam thật sự là ở nhà Chu Thừa Quyết.

Chỉ một ngụm, đôi mắt nai xinh đẹp đã lấp lánh ánh sáng ngạc nhiên vui sướng.

“Thích không?” Chu Thừa Quyết hỏi.

“Thích!” Sầm Tây hào hứng trả lời.

Chu Thừa Quyết lại làm cho cô một ly nữa.

Tối đó cô uống liền tám ly nước cam, uống đến nỗi bụng tròn vo, khóc lóc chạy vào nhà vệ sinh.

Chu Thừa Quyết lo lắng kê một cái ghế ngồi trước bồn cầu đối diện với cô, ở trong nhà vệ sinh với cô suốt nửa tiếng đồng hồ.

Trước khi rời đi, anh hỏi cô tên gì.

Sầm Tây không muốn nói tên thật của mình, suy nghĩ một lúc, chỉ nói, Tiểu Cam, cô là Tiểu Cam.

Từ đó về sau, Chu Thừa Quyết yêu thích tất cả mọi thứ liên quan đến cam quýt.

Trong nhiều ngày đêm sau đó, anh đều đi cùng Tiểu Cam qua lại trên các con phố lớn nhỏ ở Nam Gia, nhặt từng chai không bị vứt trên đường.

Sau đó, anh thấy cô vất vả, bèn nhờ ba mẹ gắn thêm một ghế phụ nhỏ vào xe đạp của mình, chở cô tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày của hai đứa.

Một buổi chiều cuối tuần nọ, hai người gặp phải nhóm ranh con mà Sầm Tây đã đánh ở trường trên đường.

Bọn chúng cũng đi xe đạp, thấy là hai người, lập tức bao vây từ các hướng, cố gắng đâm ngã hai người xuống đất.

Chu Thừa Quyết đạp bàn đạp thật nhanh, cố gắng bỏ xa lũ ranh con phía sau, nhưng tiếc là tuổi còn quá nhỏ, khả năng kiểm soát không mạnh lắm, bỏ xa được chúng, nhưng lại đâm vào cây đa cổ thụ bên đường.

Cũng không sao lớn, chỉ là trán Sầm Tây không may, bị u lên một cục hơi đỏ.

Chu Thừa Quyết tự trách mình vô cùng, về nhà lấy mũ bảo hiểm của mình cho cô.

Sầm Tây không chịu, nói chỉ có một cái, anh cũng phải đội.

Chu Thừa Quyết nói anh có thể về nhà bảo ba mẹ mua thêm một cái.

Sầm Tây không đồng ý, cô khó khăn lắm mới có được một người bạn, sợ một khi để ba mẹ đối phương biết, tình bạn cũng sẽ kết thúc.

Khi ở Gia Lâm luôn như vậy, ba mẹ của bạn nhỏ vừa nghe cô là đứa trẻ từ gia đình như thế, vừa nghe cô có một người cha như vậy, liền ra lệnh cho con cái không được kết bạn với cô, không được chơi với cô.

Chu Thừa Quyết nghĩ đến cuộc thi đua xe đạp do trường tổ chức, giành giải nhất sẽ được thưởng một cái mũ bảo hiểm.

Anh vui vẻ kể cho Sầm Tây về chuyện này, nói rằng mình đã chuẩn bị tham gia cuộc thi, mời cô bé đến xem vào ngày diễn ra.

Cô bé đồng ý và quả thật đã có mặt tại hiện trường vào ngày thi đấu.

Nhưng cuối cùng hai người vẫn không gặp được nhau.

Anh đã gặp phải một nhóm kẻ xấu bắt nạt mình.

Bọn nhóc đó lên kế hoạch chặn đường và đánh anh dọc theo đường thi đấu, quyết tâm đánh anh đến nửa sống nửa ch.ết.

Sầm Tây làm sao có thể để chuyện như vậy xảy ra. Năm đó cô còn nhỏ, chỉ muốn bảo vệ người bạn duy nhất của mình. Nhiều hành động thiếu suy nghĩ chín chắn, chỉ dựa vào lòng can đảm không sợ ch.ết, một mình chặn đường phục kích của bọn chúng.

Sầm Tây bị đánh khá nặng, nhưng mấy tên khốn kia cũng không được lợi lộc gì.

Chu Thừa Quyết hoàn thành cuộc thi mà không gặp trở ngại nào, thành công giành vị trí thứ nhất, khiến mấy thằng nhóc xấu xa tức đi.ên lên, ai về nhà nấy bắt đầu mách lẻo ác ý.

Phụ huynh nhanh chóng tìm đến cửa hàng nơi cô ở, mắng mỏ cô một trận tơi bời.

Dượng không thể bồi thường tiền, trước mặt mấy phụ huynh đó đã đánh cô một trận nhừ tử, để họ hả giận.

Cuối cùng vẫn là dì út đã ngăn lại, bà kéo Sầm Tây nhỏ vào một góc khuất, lén đưa cho cô một ít tiền, khuyên cô về Gia Lâm.

“Con đã gây ra chuyện quá lớn rồi, dì cũng không giữ được con nữa. Sầm Tây à, sau này phải ngoan hơn một chút, đừng đánh nhau nữa, hãy chăm chỉ học tập. Nếu có thể thi đỗ vào trường cấp ba ở Nam Gia thì hãy quay lại nhé?”

Sầm Tây biết mình đã gây ra rắc rối lớn cho dì út, dù cơ thể đau đớn đến mức nào cũng chỉ liên tục xin lỗi với đôi mắt đẫm lệ.

Ngày hôm sau, cô trở về Gia Lâm, cho đến trước khi vào cấp ba, cô không còn đến Nam Gia nữa.

Dù Chu Thừa Quyết như mất hồn tìm kiếm cô khắp các ngõ ngách, cuối cùng vẫn không thể tìm thấy cô, chiếc mũ bảo hiểm nhỏ cũng không thể tặng được.

Anh bắt đầu một mình đi dọc theo những con phố mà cô đã dẫn mình đi qua để nhặt chai nước, dần dần hình thành thói quen thu thập chai rỗng.

Suy nghĩ của trẻ con cũng khá thú vị, anh nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ quay trở lại bên cạnh mình, hỏi xem anh có chai rỗng nào không, đến lúc đó, anh có thể lấy ra rất nhiều chai để tặng cô.

“Chào mừng em trở về.” Chu Thừa Quyết lặp lại một lần nữa.

Sầm Tây cười ngẩng đầu lên, rõ ràng là đang cười, nhưng nước mắt lại không kìm được trào ra từ gò má.

“Lâu rồi không gặp.”

“Ừm, lâu rồi không gặp.”

**

Năm nay đón Tết, hai nhà đối diện nhau ở Lục Cảnh Uyển đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.

Chu Thừa Quyết và Sầm Tây giờ đây là mối quan hệ như thế, cha mẹ hai bên đều rất hài lòng, không ai có ý kiến gì, ngay cả đón Tết cũng phải tụ tập lại với nhau.

Sầm Tây và Chu Thừa Quyết chạy qua chạy lại hai nhà, bên này gọi dán câu đối, bên kia lại kêu treo đèn lồng.

Chu Thừa Quyết trêu cha mẹ mình: “Năm nay tiền lì xì phải cho nhiều một chút.”

Giang Lan Y liếc nhìn anh, chê bai: “Năm nay con không có đâu, tất cả đều cho con gái của mẹ.”

Từ trước bà vốn là mẹ đỡ đầu của con gái Uông Nguyệt, gọi con gái con gái, cũng đã gọi hai năm rồi.

Chu Thừa Quyết rất không hài lòng với cách gọi này: “Con gái gì mà con gái, bỏ cái ý nghĩ đó đi, mẹ chỉ có con dâu thôi.”

“Con dâu cũng được, dù sao cũng tốt hơn con trai.” Giang Lan Y nói xong, lại nhìn về phía Sầm Tây, “Mẹ sẽ cho con tất cả tiền lì xì.”

Một câu như vậy, Chu Thừa Quyết cũng không có ý kiến gì, dù sao có phần của anh, cuối cùng anh cũng sẽ nhét hết cho Sầm Tây.

Năm nay đón Tết, quần áo mới của Sầm Tây do hai người mẹ cùng dẫn đi chọn, chọn đầy một xe, ít nhất cũng tám mười bộ.

Cô thử suốt cả ngày, khi về đến nhà, chỉ còn sức để gọi điện cho Chu Thừa Quyết.

Điện thoại vừa gọi đi, chàng trai ở đối diện lập tức sang ngay.

Anh thành thạo thay cô công chúa đang nằm trên giường công chúa xoa vai bóp chân, không dám có một lời than phiền.

Phục vụ cô thoải mái dễ chịu.

Sầm Tây thoải mái duỗi người, lúc này mới nói với anh: “Mẹ mua cho em rất nhiều bộ quần áo mặc Tết, Tết chỉ có mấy ngày, mặc không hết.”

Mùa đông lại không phải lúc nào cũng cần thay đổi quần áo.

Chu Thừa Quyết lại có suy nghĩ riêng của mình: “Cũng tốt, mấy bộ cũng không nhiều, anh xé hai ngày là hết.”

“…”

Sầm Tây muốn đuổi anh đi, nhưng lúc này lại không có sức, đành phải thôi.

Đêm giao thừa, một nhóm người tụ tập ở Lục Cảnh Uyển.

Lý Giai Thư, Nghiêm Tự và những người khác cũng đến, ngay cả Chu Khang Lạc cũng đến góp vui.

Sầm Tây nhận tiền lì xì cả ngày, nhiều đến mức phải dùng vali để chuyển.

Người nhận vui vẻ, người cho càng vui vẻ hơn.

Mọi người đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.

Chỉ có một người không vui lắm.

Đó là Chu Khang Lạc.

Thằng nhóc này năm ngoái bị Chu Thừa Quyết lừa thảm hại, cho đến bây giờ vẫn cố chấp tin rằng, Sầm Tây là chị em của cô Lý Giai Thư, vậy là cô hai của nó.

Nhưng gia đình họ Chu không phải là không cho phép những chuyện vi phạm đạo đức luân thường sao?

Nó không thể làm bạn trai của cô hai, tại sao anh trai lại có thể kết hôn với cô hai?

Chu Khang Lạc rất ấm ức và tức giận, tức đến mức muốn ăn một hơi năm mươi cái cánh gà chiên coca.

Nhưng cánh gà chiên coca lại là món ăn yêu thích nhất của cô hai, nó còn phải để lại cho cô hai một chút, nếu không có thể sẽ bị anh trai đánh ch.ết.

Kỳ nghỉ ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, mọi người lần lượt quay trở lại guồng quay bình thường của cuộc sống.

Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên không từ bỏ việc làm từ thiện, mục đích ban đầu của họ là giúp đỡ nhiều người cần giúp đỡ hơn, dù đã tìm lại được con gái ruột, họ vẫn như trước đây, bôn ba ở những nơi đang chờ đợi hy vọng.

Chỉ là số lần về Nam Gia quả thật nhiều hơn không ít, Sầm Tây vẫn đang học ở Đại học Nam Gia, cứ đến cuối tuần, Uông Nguyệt sẽ về Nam Gia, tự mình đến trường đón con gái về nhà, cùng nhau sum họp hai ngày, trò chuyện về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống mấy ngày không gặp, nói về tình cảm, nói về tương lai.

Ngoài việc đi học, Sầm Tây còn viết tiếp nửa cuốn tiểu thuyết của mình, nửa đầu gần như là sự thật, nửa sau phần lớn là tương lai chưa kịp xảy ra, tương lai chưa đến, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng.

Sách bán rất chạy, theo lời Lý Giai Thư, đó là mức độ có thể nằm im hưởng nhàn.

Nhưng với điều kiện gia đình hiện tại, dù cô làm gì, dường như cũng không cần phải lo lắng về sinh kế như trước đây nữa.

Bên cạnh cô, có quá nhiều người yêu thương và ủng hộ cô.

Chu Thừa Quyết dẫn cô về một căn hộ, theo sở thích của cô, anh đã lén mua căn nhà này cho cô.

Cô tham quan một vòng, sự yêu thích từ tận đáy lòng không thể che giấu được.

Chỉ là khi nhìn thấy hồ bơi riêng trên tầng lửng, cô vẫn không kìm được lộ ra vẻ lo lắng.

Chu Thừa Quyết hỏi cô: “Bây giờ em vẫn sợ nước sao?”

“Em không sợ nữa.” Thật ra từ khoảnh khắc anh cứu cô lên, cô bỗng nhiên không còn sợ lắm nữa, bởi vì cô biết, anh sẽ không bỏ rơi cô, “Em lo cho anh…”

“Anh không có cảm giác gì cả.” Sự thay đổi của anh, cũng chính là vì lần cô vô tình rơi xuống nước đó.

“Xuống thử không?” Chu Thừa Quyết hỏi.

Sầm Tây hơi do dự: “Em không sợ thì không sợ, nhưng em không biết bơi.”

Chu Thừa Quyết cảm thấy kỹ năng này khá quan trọng, khi cần thiết có thể phát huy tác dụng, dĩ nhiên, anh tự nhiên hy vọng cô bình an vô sự, cả đời không cần phải gặp lại tình huống như vậy, nhưng vẫn cảm thấy cô nên học, mọi người đều có thể yên tâm hơn nhiều.

Sầm Tây cũng đồng ý với quan điểm của anh.

Kỹ đa bất áp thân (*), cô vốn là người có khả năng học tập mạnh mẽ và rất sẵn lòng học hỏi, thêm vào đó có Chu Thừa Quyết trực tiếp dạy, chắc chắn không khó.

(*) Kỹ đa bất áp thân (技多不压身): kỹ (技) là kỹ năng, tài nghệ, áp (压) đè nén, ép, bức bách, câu này nghĩa là người có nhiều tài nghệ thì khả năng tồn tại càng cao.

Việc học bơi nhanh chóng được quyết định.

Cuối tuần hai người rảnh rỗi, Chu Thừa Quyết liền chuẩn bị đưa cô đi mua một số thiết bị cần thiết.

Nhưng vừa đi, Sầm Tây đã phát hiện mọi chuyện dường như bắt đầu phát triển theo hướng không kiểm soát được.

Ban đầu, Chu Thừa Quyết còn khá nghiêm túc chọn cho cô vài bộ đồ bơi tốc độ thường mặc khi tập luyện, vừa chọn vừa giới thiệu cho cô: “Loại đồ bơi tốc độ này phải mua cỡ nhỏ, càng ôm sát, càng không dễ đọng nước, lực cản càng nhỏ tốc độ càng nhanh.”

Rất chuyên nghiệp, đúng là cách suy nghĩ của vận động viên chuyên nghiệp khi chọn đồ bơi.

Nhân viên bán hàng cũng cười gật đầu: “Đúng vậy, loại này dùng để tập bơi là tốt nhất, nhược điểm duy nhất có lẽ là khó mặc khó cởi, hơi chật.”

Khó cởi.

Chu Thừa Quyết dường như bừng tỉnh điều gì đó, lần đầu tiên thoát ra khỏi tư duy của vận động viên chuyên nghiệp, nhìn nhận vấn đề này từ một góc độ khác.

Sau khi mua vài bộ đồ bơi tốc độ, anh lại hướng ánh mắt về khu vực bikini.

Sầm Tây kịp thời ngăn anh lại: “Thôi, mua xong rồi về thôi.”

Nhân viên bán hàng nhìn theo ánh mắt của anh, lại cười nói: “Những bộ bên này phù hợp cho đi nghỉ mát, nếu đi công viên nước, thêm một chiếc khăn choàng, sẽ là lựa chọn rất tốt.”

Chu Thừa Quyết nghiêng đầu hỏi cô: “Em thích bộ nào? Chọn vài bộ đi.”

Sầm Tây gần như có thể đoán được số phận của những thứ này khi mua về nhà, lập tức từ chối: “Không cần đâu, em chỉ muốn cái nào giúp tăng tốc độ…”

“Đồ bơi tốc độ có thể giúp em nhanh hơn.” Chu Thừa Quyết dừng lại một chút, ghé vào tai cô thì thầm, “Những cái bên này, có thể giúp anh nhanh hơn.”

Nếu cô không học luật, lúc này có lẽ đã bóp ch.ết anh tại chỗ rồi.

Cô không nghĩ nó có thể giúp anh nhanh hơn, chỉ sợ nó khiến thời gian của anh kéo dài hơn…

“Không có cái nào em thích sao?” Chu Thừa Quyết lại hỏi một lần nữa.

“Không có!” Sầm Tây kiên quyết không chịu.

“Được thôi, nếu em không thích cái nào, vậy anh sẽ chọn theo ý anh, cũng vừa hay.” Chu Thừa Quyết nói mà mặt không đỏ tim không đập, “Tôi thích tất cả, gói hết cho tôi đi.”

Sầm Tây: “!!”

Tối hôm đó, mặt nước của hồ bơi riêng trên tầng lửng không còn yên bình nữa.

Động tác của Chu Thừa Quyết gây nên từng đợt sóng, bọt nước đập mạnh vào thành hồ, anh chiếm hữu cô một cách mãnh liệt.

Cuối cùng, Sầm Tây thẫn thờ nhìn những mảnh vải đồ bơi tốc độ trông có vẻ dày dặn đang trôi nổi tội nghiệp trên mặt nước, phản ứng đầu tiên là, nhân viên bán hàng lừa cô!

Đồ bơi tốc độ này rõ ràng cũng không khó cởi!

Cuối tháng 6, Sầm Tây cuối cùng cũng thắng vụ kiện đầu tiên và quan trọng nhất trong đời mình, hòn đá lớn treo trong lòng cũng hoàn toàn rơi xuống.

Chu Thừa Quyết sắp xếp một chuyến du lịch, định đưa cô đi giải tỏa tâm trạng.

Hai điểm đến đầu tiên, Sầm Tây vẫn chưa nhận ra có gì đặc biệt, đến điểm thứ ba, cô bất chợt hỏi anh: “Anh lại đọc sách của em phải không?”

“Đọc nửa sau, đúng không?” Cô hỏi dồn.

“Ừm…”

Mỗi điểm đến trong chuyến đi này, mỗi khung cảnh cô từng tưởng tượng trong sách, đều hiện ra trước mắt cô một cách chân thật, không giấu giếm.

Nửa sau của cuốn sách, chưa từng xảy ra, là ý tưởng của cô, là tưởng tượng của cô, là mong ước của cô.

Mà Chu Thừa Quyết đã kiên nhẫn đọc hết tất cả những ước mơ của cô, rồi tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ cho cô.

Từng chữ từng câu, lần lượt biến chúng thành hiện thực.

“Em muốn sống cuộc sống như thế nào, anh sẽ cùng em sống cuộc sống như thế.” Chu Thừa Quyết mạnh mẽ vùi mình vào cơ thể cô, “Có phải giống hệt không?”

“Đúng… ừm…” Sầm Tây không thể nói thêm gì nữa.

Thật ra cũng không hoàn toàn giống như vậy. So với tương lai cô tưởng tượng, hiện thực trước mắt còn có thêm vài mảnh vải màu sắc rách nát đang trôi nổi trên mặt nước.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.