Trái Tim Của Kẻ Sát Nhân

Chương 13: Dã thú



- Thiếu gia, cậu xuống thành phố tiện thể đưa thiếu phu nhân đi dạo luôn, ở trên này lâu quá sẽ gây bức bối! - Bà quản gia nhẹ nhàng hơn hẳn mọi ngày.

- Tôi đi bàn công việc, đưa cô ấy đi cùng có thể không tiện lắm. Lịch đã xếp kín, sợ rằng không đủ thời gian! - Dương Phong vừa nói vừa sắp xếp lại một số tài liệu.

- Nhưng...

- Công việc đã bận đến như vậy tôi cũng không thể làm khó anh ấy, với cả tôi cũng phải chuẩn bị cho lễ cưới, phải chuẩn bị rất nhiều! - Diễm Nhi lên tiếng, vẻ mặt rất khó coi.

- Vậy để tôi giúp cậu đem đồ ra xe! - Bà quản gia nói nhưng trong lòng có phần khó chịu.

Diễm Nhi và bà quản gia cùng Dương Phong đi ra xe thì đã thấy Mary đứng đợi sẵn ở đó.

- Tiểu thư! Sao cô lại ở đây? - Bà quản gia ngạc nhiên.

- Ta xuống thành phố mua đồ! Đã xin phép mẹ rồi! - Mary nói rồi ngồi vào trong xe, trước lúc đó đã kịp nhìn thấy gương mặt ghen tức của Diễm Nhi.

- Vậy tôi đi! - Dương Phong cầm lấy túi đồ từ tay bà quản gia rồi ngồi vào xe.

Chiếc xe bảy chỗ dần lăn bánh trên con đường sỏi đá.

- Anh! - Mary trèo xuống hàng ghế thứ ba ngồi cùng Hàn Minh.

- Sao lại xuống đây? - Anh giật mình ái ngại nhìn Dương Phong.

- Tẹo nữa đưa em đi chơi! - Cô cười tươi lay lay tay anh.

- Nhưng thiếu gia...! - Hàn Minh lúng túng.

- Anh trai em bận lắm, có lẽ không có thời gian đi chơi cùng em được đâu! Anh đi với em đi mà! - Mary nhõng nhẽo ngồi sát lại gần anh.

Bất chợt một cái nhìn đằng đằng sát khí chiếu vào làm cô rùng mình qua kính chiếu hậu.

- Giải quyết xong việc anh sẽ đưa em đi! - Dương Phong bất ngờ lên tiếng.

- Vâng! - Mary nín cười trả lời.

Kết quả thành công mỹ mãn! Cô cũng chẳng thể ngờ anh lại dễ dụ đến vậy.

Mary chợt nhớ đến cuộc nói chuyện của anh với bà quản gia và Diễm Nhi. Cảm thấy trong lòng vui lạ thường, anh không có thời gian cho cô ta nhưng lại có thời gian cho cô, tại sao có thể không vui cho được!

~~~~~~~~

- Alo! - Có cuộc gọi đến, Dương Phong nhấc máy lên nghe.

Không rõ người đối diện nói chuyện gì nhưng gương mặt anh có phần biến sắc, hai hàng lông mày chau lại.

- Ông Trần! Ông không thể nói như vậy được! Nhờ có tôi số hàng của ông mới qua được cục hải quan, số hoa hồng như vậy là quá ít! - Anh trả lời.

Nghe Dương Phong nói như vậy Hàn Minh đặt điện thoại xuống, dõi theo cuộc nói chuyện.

- Ông như vậy làm tôi thất vọng quá! Coi như chúng ta chưa có cuộc giao dịch này! - Dương Phong nói rồi dập máy, phong thái vẫn rất nhẹ nhàng bình tĩnh.

Mary toát mồ hôi hột nhìn về phía Hàn Minh, cô biết rằng anh đang tức giận.

- Thiếu gia! Sao rồi? - Chần chừ vài giây Hàn Minh gặng hỏi.

- Trần Minh Hải lật lọng! - Anh day nhẹ hai bên trán.

- Hắn ta dám? - Hàn Minh ngạc nhiên.

- Đối với hắn, số tiền ba sáu triệu đô là quá nhiều! Lòng tham không đáy!

" Ôi mẹ ơi, ba mươi sáu triệu đô không phải quá nhiều, mà là cả gia tài đấy! " - Mary thốt lên thầm nghĩ.

- Thiếu gia không cần tức giận như vậy! Dù sao đó cũng chỉ là số tiền nhỏ! - Hàn Minh thở dài.

" Nhỏ cái b**p ấy! " - Mary chép miệng thầm rủa.

- Thưa thiếu gia! Đã bắt được người! - Hàn Minh nghe điện thoại rồi nói với Dương Phong.

- Đến đó! - Khóe môi anh cong lên, lạnh lùng nói.

" Sắp có biến! - Mary háo hức chờ đợi.

Chiếc xe dừng lại tại một căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố.

- Em ở trên xe, chốc nữa anh sẽ quay lại! - Dương Phong nhắc nhở cô.

- Ở đây một mình em sợ lắm! - Mary giữ lấy tay anh.

- Vậy xuống xe đi! - Anh thở dài rồi nói.

Cô mỉm cười, làn nào dùng chiêu này với anh cũng thành công như vậy.

Mary theo anh vào bên trong. Trong đó một nhóm người áo đen đã đứng đợi sẵn, xếp thành một hàng dài ngay ngắn.

- Xin chào ông chủ! - Thấy Dương Phong, họ cúi người nói to.

Anh ngồi vào chiếc ghế nhung đỏ. Mary chau mày,đó chẳng phải là chiếc ghế mà cô đã từng nhìn thấy sao.

Mary đang suy nghĩ thì một chiếc đèn vụt mở. Ánh sáng le lói yếu ớt soi mập mờ một người đàn ông trung niên. Ông ta bị trói chặt, trên người chi chít vết thương.

- Cậu đừng hòng lấy được tiền từ tôi! - Thấy Dương Phong, ông ta gằn giọng.

- Sao chúng mày lại kiến ông ta ra nông nỗi này, dù sao cũng là một chủ tịch uy quyền! - Anh chép miệng nhìn ông ta.

- Mày thử giết tao đi! Tổ chức của mày sẽ không yên ổn đâu!

- Ông Trần, sao có thể nói như vậy! Tôi đâu cần tiền của ông! Tôi đang muốn nói tới vấn đề khác! - Dương Phong dựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn.

Ông ta im lặng nhìn anh.

- Chỉ là, tôi tốn rất nhiều công để giúp số hàng của ông trót lọt qua cục hải quan!

- Mày im đi! Từng tưởng tao không biết mày đã thao túng cục hải quan, cục hàng hải! Chỉ cần tao nói ra, mày sẽ bị tử hình! - Ông ta hét lên, hai mắt hằn lên mạch đỏ.

- Ông đừng dọa thế! Tôi rất sợ đấy! Cục hải quan và hàng hải là của nhà nước, tại sao tôi có thể thao túng được, tôi chỉ là con trai của cổ đông một công ty! - Anh cười, nụ cười mà Mary chưa từng thấy bao giờ, nó thật đáng sợ.

- Mày lừa được ai, lừa được bố mẹ mày, ông Nguyễn! Nhưng không qua mắt được tao đâu! Hắc bang của mày gây ra bao tội ác, buôn lậu hàng trắng, vũ khí, buôn bán phụ nữ và trẻ em, thao túng quân đội nhà nước, tất cả hải quan, hàng hải một tay mày nắm giữ! Còn muốn tao kể tiếp không? - Ông Trần chậm rãi nói, nhếch môi cười.

Dương Phong im lặng, gương mặt không có chút biến đổi.

- Số tiền mày lấy từ các quan chức cấp cao mỗi năm là bao nhiêu? Mày nhớ không? À còn nữa, số người trong lồng kính nhà mày chắc chắn không dưới hai trăm người! Giết người vô tội, cho họ vào lồng kính để trưng bày! Mày quả thật là một con dã thú bệnh hoạn! - Ông ta kinh bỉ nhìn anh.

Mary run người, không tin vào tai mình. Cô vịn tay vào thanh ghế để đứng vững.

Cô xâu chuỗi sự việc. Những lồng kính cô đã nhìn thấy, người đàn ông bị bắn chết cô nhìn thấy qua màn hình máy tính. Rốt cuộc đây có phải là sự thật? Đây là thân phận của anh sao? Một thiếu gia thực chất là bang chủ Hắc bang, tội ác tày trời.

- Tay chân của ông làm viêc rất có hiệu quả! Nhưng ông đã biết quá nhiều! - Dương Phong mỉm cười đứng dậy.

- Muốn giết tao sao? Một phát đạn, rất đơn giản với mày! - Ông cười khẩy nhìn anh.

Một thanh niên mặc vest đen dùng hai tay kính cẩn đưa cho Dương Phong một khẩu súng.

- Không cần! Dùng cái này có vẻ hợp hơn! - Anh phẩy tay, lấy ra trong túi một chiếc dao găm nhỏ.

- Tao đoán không sai! Một con dã thú bệnh hoạn đáng kinh tởm.

- Vậy thì con thú bệnh hoạn này sẽ không tha cho con mồi của nó đâu! - Dương Phong cười lướt mũi dao trên mặt ông ta.

Mũi dao sắc bén dần nhuốm dòng máu đỏ tươi.

- Chiếc dao này quả thực rất sắc đúng không? - Anh ngây dại nhìn mũi dao đỏ.

Nói rồi Dương Phong vứt con dao lại phía sau. Anh lấy ra một con dao khác đã cũ kĩ.

- Dao sắc không hợp với ông! - Dương Phong ra lệnh cho đám đàn em đặt tay ông ta lên bàn.

Anh đặt lưỡi dao lên ngón tay ông ta, chau mày di thật mạnh. Máu từ từ phun ra, bắn lên gương mặt hứng thú đến điên rồ của anh.

- Aaaaaa...! - Ông ta vì đau đớn mà hét lên.

Mary sợ hãi đứng sau lưng Hàn Minh. Anh ta ra tay quá độc ác, dùng dao cùn để tăng thêm độ đau đớn...

- Khớp xương của ông thực sự rất cứng! - Dương Phong thở dài đặt dao xuống.

Anh xắn tay áo, nhấc ngón tay đã nhuốm đỏ vì máu của ông ta lên.

- Aaaa...! - Tiếng kêu gào thảm thiết của ông lại một lần nữa vang lên.

Mary tò mò hé mắt nhìn. Cô kinh hãi rụng rời tay chân. Là Dương Phong đã dùng tay bẻ xương ông ta. Xương đốt ngón tay rời ra nhưng đốt ngón tay ấy vẫn chưa đứt hẳn. Nó lơ lửng được nối bằng một mảnh da đang rỉ máu.

- Muộn giờ mất rồi! - Anh nhìn đồng hồ thở dài.

- Giải quyết nốt đi! - Dương Phong ném lại con dao cho đàn em rồi đi về phía Mary.

- Ông chủ! Thuốc này mới được thử nghiệm xong, thành công rồi! - Hàn Minh lấy ra trong túi một chiếc hộp nhỏ.

- Thuốc gây mất trí nhớ tạm thời?

- Vâng!

Dương Phong nhìn về phía Mary, ra hiệu cho Hàn Minh.

Hàn Minh lấy ra trong đó một viên con nhộng nhỏ, anh bóp miệng Mary rồi cho viên thuốc bắt cô nuốt xuống.

Mary nhanh chóng sau đó đã ngất đi.

~~~~~~~

Trong một cửa hàng quần áo...

- Bộ này được không? - Mary đi ra từ phòng thử đồ, trên người cô là chiếc váy màu trắng tinh khôi ngắn quá nửa đùi, phía trên lộ ra vòng ngực căng tròn.

- Quý khách rất có mắt nhìn, bộ đồ này mới được thiết kế, được may thủ công rất tỉ mỉ! - Cô nhân viên bán hàng cười tươi nhanh miệng nói.

- Quá ngắn, quá thiếu vải! - Dương Phong trả lời, đứng dậy đi về phía Mary. Anh cởi chiếc áo bên ngoài ra rồi khoác lên vai cho cô.

- Anh chị quả thực rất đẹp đôi! - Cô bán hàng như tan chảy trước hành động của anh.

- Đây là anh trai tôi! - Mary nhỏ giọng nói, vẻ mặt đầy ái ngại.

- À, còn rất nhiều mẫu váy khác, quý khách có thể xem thêm! - Cô lúng túng lảng sang chuyện khác.

- Em thử chiếc váy này đi! - Dương Phong đưa một chiếc váy màu xanh dương nhạt cho Mary.

Cô miễn cưỡng đi vào trong phòng thay đồ. Mary bước ra, chiếc váy màu xanh nhạt không quá ngắn, vừa đủ kín đáo nữ tính nhưng lại mang cảm giác thu hút khó cưỡng.

- Bộ váy này rất hợp với quý khách. Vừa đem lại cảm giác dịu dàng nhưng cũng hiện đại trẻ trung! - Cô nhân viên xuýt xoa.

- Lấy bộ này nhé! - Dương Phong mỉm cười nhìn cô.

Mary xị mặt, ôm khư khư lấy chiếc váy ngắn kia!

- Tuổi của em không được mặc những bộ đồ như vậy! Đi nào, chúng ta thanh toán! - Anh xoa đầu an ủi cô.

Cô miễn cưỡng đặt chiếc váy đó lại, theo anh ra quầy thanh toán.

- Của quý khách đây ạ! - Cô thu ngân đưa cho Dương Phong một chiếc túi giấy.

- Đi nào! - Anh nhận lấy, mỉm cười nói với Mary.

- Anh ra trước đi! - Cô phẩy phẩy tay.

Dương Phong đành nhìn cô thở dài rồi đi ra ngoài trước.

Đợi anh ra cửa hàng, Mary chạy như bay lấy chiếc váy trắng kia ra quầy thanh toán.

- Thanh toán giúp tôi với!

- Thưa quý khách, vị khách kia đã trả tiền cho chiếc váy này rồi!

- Không phải, đó là trả tiền cho chiếc váy dài kia, còn đây là váy khác! - Mary giải thích.

- Thưa quý khách, lúc nãy vị khách kia đã thanh toán cho cả hai chiếc váy rồi! - Cô nhân viên thu ngân mỉm cười.

- Vậy sao? Cảm ơn nhé! - Mary cười trừ rồi cầm chiếc váy đi theo Dương Phong ra ngoài.

Chiếc xe ô tô đã đỗ sẵn trước cửa hàng.

- Tâm cơ khó lường! - Mary lầm bầm rồi ngồi vào ghế cạnh Dương Phong.

- Sao cơ? - Anh quay sang hỏi lại.

- Không có gì! - Cô mỉm cười.

- Thưa thiếu gia! Giờ chúng ta đi đâu ạ? - Tài xế hỏi.

- Về biệt thự! - Nghĩ vài giây rồi Dương Phong trả lời.

- Sao về sớm vậy? - Mary nhăn mặt.

- Đi đi! - Mặc kệ câu hỏi của cô, anh nói với tài xế.

Tài xế ái ngại nhìn Dương Phong rồi lại nhìn Mary nhưng rồi cũng bắt đầu khởi động xe.

- Anh ơi! - Cô lay lay tay áo anh, nịu gọi.

- Sao? - Dương Phong trả lời cộc lốc, chăm chú nhìn tài liệu trên tay.

- Quay lại chơi một chút thôi! - Mary ghé sát lại gần anh, mắt chớp chớp.

Anh buông tài liệu xuống quay sang nhìn cô.

Tay Mary đan vào tay Dương Phong thật chặt.

- Đi mà! Một chút thôi! Nhá nhá! - Cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh.

Dương Phong bật cười. Anh lảng tránh ánh mắt của cô, chỉ sợ rằng nhìn vào đó thêm giây phút nào nữa anh sẽ siêu lòng mà gật đầu mất.

- Không được, chúng ta phải về, ở nhà còn rất nhiều việc.

- Chẳng phải anh đã làm việc cả ngày hôm nay rồi à? - Mary xị mặt.

- Việc ở nhà là việc khác! Phải chuẩn bị cho đám cưới ngày mai, rất bân rộn!

- Đám cưới? - Mary ngạc nhiên.

- Ừ, mai là đám cưới của anh và Diễm Nhi! - Dương Phong mỉm cười.

- Vậy sao? Nhanh thế? - Trong chốc lát thần sắc trên gương mặt cô biến chuyển. Mary thẫn thờ cười gượng.

- Ừm! Vậy nên hôm nay anh mua cho em bộ váy đấy, anh muốn ngày mai em sẽ thật xinh đẹp!

- Cảm ơn! - Cô nhỏ giọng nói rồi nhìn xuống tay mình.

Mary chột dạ buông tay anh ra rồi lảng sang chuyện khác.

- Chúc hai người hạnh phúc! Chắc hẳn anh... rất yêu cô ấy! - Cô nói mà như tự lấy dao đâm vào tim mình vậy, đau lắm, cảm giác như nó đang rỉ máu.

- Ừ! Đó là một cô gái tốt!

Cô im lặng. Mary chỉ sợ mình nói thêm anh lại chạm vào vết thương ấy thêm lần nữa. Rất đau, tưởng như không thở được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.