Hoàng hôn buông xuống, nhìn đồng hồ đã 6h30 chiều, nó cũng hoàn thành xong thiết bị mới. Nó đứng dậy bước tới bàn làm việc với lấy áo khoác để sau ghế ngồi rồi ra khỏi phòng, Tomoyo thấy Sakura trên phòng thiết bị bước xuống liền hỏi:
- Cậu làm xong rồi hả ? – Tomoyo cầm bịch bánh khoai tây đi tới.
- Ukm nhưng tớ cần nhiều hơn nữa. – Sakura cầm áo khoác xách ngược lên vai.
- Mới 6h rưỡi thôi mà cậu về sớm vậy ?
- Tớ phải có mặt ở nhà trước khi Syaoran về.
- Ờ, vậy cậu về đi. – Tomoyo tiễn nó ra cửa.
- Sao về dễ dàng vậy được chứ tiểu thư ! – ra đến cửa Sakura tinh nghịch nhìn Tomoyo
- Bộ còn quên gì hả ? – Tomoyo ngây ngô nhìn nó.
- Quên cái này nè... haha – nó giật bịch bánh khoai tây trên tay Tomoyo rồi bay nhanh ra xe.
- Con nhỏ này... đúng là cái tật ham ăn không bỏ, có bịch bánh mà cũng giật . – Tomoyo nhăn nhó khó chịu.
- Haha... trong nhà thiếu gì, cậu biết tớ rồi còn chấp nhất đồ ăn với tớ nữa. – nói xong nó lái xe đi mất để Tomoyo ở lại trong biệt thự nhìn theo chiếc xe cười khúc khích.
Nó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng và dẹp tắt nụ cười thiên thần đó, chiếc mui trần lao nhanh trên con đường. Những chiếc xe khác nhìn thấy liền nhường đường nếu không thì vào nhà xác nằm cũng không hay.
Khi chiếc mui trần của Sakura vừa rời khỏi, Tomoyo cũng sắp xếp mọi thứ trong biệt thự rồi xuống gara lái xe đi. 1 chiếc xe khác trong bụi cây gần đó cũng bám đuôi theo cô về đến gần biệt thự Daidouji, đợi 15 phút sau, chiếc xe đó lái thẳng vào cổng biệt thự, 1 chàng thanh niên bước vào:
- Tomoyo !
- Chào cậu Eriol, tiểu thư mới về, cậu ngồi chờ 1 lát để tôi lên gọi tiểu thư. – ông Wei nghe tiếng gọi của Eriol liền từ trong bếp chạy ra.
- Dạ, không cần đâu để con lên gọi cô ấy. – Eriol lướt qua ông Wei rồi chạy lên phòng Tomoyo.
- Er...Eriol, sao cậu lại tới đây ? – Tomoyo mở cửa phòng nhìn Eriol ngạc nhiên.
- Cậu và Sakura đang tính làm gì vậy ?
- Tớ...
- Các cậu làm gì không thể cho tớ biết được sao ? 2 cậu có xem tớ là bạn nữa không vậy ?
- Eriol... cậu ...
- Giờ thì mau kể toàn bộ cho tớ nghe không là tớ qua hỏi thẳng Sakura đấy.
- Đừng... được rồi tớ sẽ nói. – Tomoyo không còn biết phải trốn tránh thế nào đành kể hết toàn bộ kế hoạch và câu chuyện cho Eriol nghe.
Khoảng 7 giờ 30 phút, Syaoran từ công ty trở về. Vừa vào nhà anh liền đi thẳng lên phòng nó, mở cửa ra thấy nó đang ngồi trên bàn làm việc chế thuốc mới. Syaoran nhìn nó yên tâm, anh bước tới bên nó:
- Đó là gì vậy nhóc ? – anh nhìn lọ thuốc trên tay nó hỏi.
- R75 loại 2, 3 tiếng đồng hồ. – nó vẫn không rời mắt khỏi lọ thuốc.
- Vậy em làm tiếp đi, ta đi tắm rồi em cùng xuống dưới nhà ăn cơm nhé.
- .... – nó im lặng chăm chú vào lọ thuốc trên tay.
Syaoran mỉm cười bước ra không quên quay lại nhìn nó rồi đi. Tiếng cửa vừa đóng lại, R75 cũng vừa được làm xong. Nó mở laptop lên, tin nhắn của Tomoyo hiện lên:
- Tờ vừa làm xong thiết bị mới cho cậu rồi.
- Cậu giỏi lắm. Vậy kế hoạch sẽ tiến hành sớm hơn dự định.
- Sakura à, tớ có chuyện này ...
- Chuyện gì vậy Tomoyo ?
- Eriol biết tất cả mọi chuyện rồi.
- Tớ biết rồi.
- Cậu biết, từ khi nào chứ, cậu ấy vừa mới nói với mình đây thôi mà.
- Khi rời khỏi biệt thự tớ đã thấy xe cậu ấy trong bụi cây gần đó nên tớ biết chắc chuyện này sẽ xảy ra.
- Vậy cậu để Eriol tham gia chứ ?
- Nếu cậu ấy có thể giữ bí mật cho chúng ta thì cậu cứ cho cậu ấy tham gia.
- Ok, mai cậu vẫn qua đây chứ ?
- Tất nhiên rồi, tớ còn phải ăn món của tiểu thư Tomoyo đây nấu chứ... hì hì.
- Cậu đúng thiệt là....
- Thôi được rồi, tớ phải xuống nhà với Syaoran không anh ta sẽ nghi ngờ.
- Được rồi, cậu đi đi.
Nó xóa hết mọi tin nhắn của Tomoyo, shut down máy tính, nó đi tắm. Tiếng nước làm át mất tiếng gõ cửa của Syaoran, anh không thấy Sakura trả lời, anh mở cửa bước vào phòng. Syaoran nghe tiếng nước chảy cũng đoán được nó đang tắm, nhìn lên bàn những thành phần của R75 chưa dọn dẹp. Anh giúp nó sắp xếp lại cho gọn gàng, anh vô tình quay lưng lại nhìn thấy nó đang bước ra khỏi phòng tắm trên người chỉ quấn 1 chiếc khăn bông. Nó thấy anh liền hốt hoảng:
- Áaaaaaaa......- nó hốt hoảng la lên.
- Ơ...ta...ta... - nó la lên làm Syaoran lúng túng không biết xử trí thế nào.
- Anh...anh làm gì trong phòng tôi vậy hả ?
- Ta...ta...ta chỉ... - anh sợ làm nó sợ dần dần bước tới
- Anh ở yên đó không được lại gần. – nó lùi ra sau, vô tình trượt chân – áaaaa...
Anh thấy nó dậm phải vũng nước rồi ngã xuống, ngay lập tức anh chạy lại đỡ nó. Khuôn mặt anh bây giờ cách khuôn mặt nó chỉ 2cm, cả hai người mặt đều ửng đỏ 4 mắt trợn tròn nhìn nhau, không gian im lặng đến nỗi nghe cả tiếng con tim đang loạn nhịp. Marry nghe thấy la của nó lật đật chạy lên, vừa bước vào cô nhìn thấy anh đang ôm nó liền la lên:
- Hai người đang làm gì vậy ?
- Đâu có gì đâu – cả 2 nhìn Marry hốt hoảng đồng thanh đáp.
- Không có mà ôm ôm ấp ấp thế kia. – vừa nói Marry vừa chỉ về phía cả 2
- Áaaa... - nó nhìn Syaoran la lên làm anh hết hồn thả nó ra.
- Ui da !! – anh thả ra làm nó té "bịch" xuống đất.
- Ta...ta xin lỗi... ta quên mất đang đỡ em... - Syaoran xuýt xoa xin lỗi.
- Không sao.... Giờ thì 2 người ra ngoài đi – mặt nó đỏ cả lên.
Nó đứng dậy với lấy bộ đồ trên giường rồi chạy ngay vào phòng tắm thay đồ, còn anh thì mặt ngày càng đỏ, tim đập càng nhanh hơn, ngượng ngùng anh đi 1 nước xuống phòng ăn. Marry nhìn bộ dạng của anh liền chạy theo anh miệng cười khúc khích , lần đầu cô thấy anh xấu hổ đáng yêu như 1 đứa con nít. Từ lâu Marry hiểu rằng mình sẽ không có được trái tim của Syaoran nên đã buông bỏ tình yêu đơn phương này, nhường lại cho cô em nhỏ Sakura và luôn thầm mong trái tim nó sẽ mở lòng với Syaoran.