Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 111: 111: Hạnh Phúc




Thiên Minh vừa nhảy xuống nước thì Hạ Vy ngoi lên.

Cô bật cười:
“Em đã rất cố gắng rồi mà chỉ biết lặn, bơi vẫn kém.”
Nói rồi cô bám vào Thiên Minh, cùng anh bước lên bờ trong sự ngỡ ngàng của Mỹ Dung.
“Cô… cô ta biết bơi sao?”
Hạ Vy dành cho Mỹ Dung một ánh mắt sắc như dao cau:
“Cô nghĩ tôi sẽ ngu ngốc để bản thân gặp nguy hiểm nữa hay sao? Lần ở bể bơi đó tôi đã đồng ý tha cho cô nhưng vụ tai nạn xe hơi sau đó cũng là nhằm vào tôi đúng không cô Mỹ Dung?”
Mỹ Dung hoàn toàn tỉnh táo, khác hẳn với vẻ điên loạn, ngốc nghếch thường thể hiện ra bên ngoài:
“Nhằm vào cô thì sao nào?”
Hạ Vy lạnh lùng nói:
“Có hai lựa chọn cho cô.

Một là sẽ tới toà hai là tiếp tục giả vờ điên.”
Mỹ Dung tức giận, hai mắt ánh lên tia nguy hiểm, lập tức vung tay về phía Hạ Vy nhưng chính Trần Vĩnh đã giữ cô ta lại:
“Hạ Vy đã nhân nhượng rất nhiều lần.

Bản thân anh cũng có lúc nghi ngờ em đã khỏi bệnh.

Anh thật sự thất vọng khi em vẫn còn suy nghĩ muốn hại Hạ Vy.”
Mỹ Dung nhìn sang Thiên Minh nhưng đáp lại cô ta chỉ là ánh mắt lạnh như băng.

Thiên Minh nói với Hạ Vy:
“Chúng ta đi thôi.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, nhìn sang Trần Vĩnh và bà Lan:
“Đây là lần cuối cùng con tha cho Mỹ Dung.

Nếu còn một lần hại con hoặc những người con yêu mến thì cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm về tất cả tội lỗi mà mình đã gây ra.”
Bà Lan khẽ gật đầu.


Bà hiểu sự việc lần này đã chạm tới giới hạn của Hạ Vy.

Trước kia, có lẽ vì bà Phụng, ông Thanh, Hải Phong, Trần Vĩnh và cả bà nữa nên Hạ Vy mới nương tay như vậy.

Cũng may sự việc lần này không đi quá xa, nếu như thực sự xảy ra chuyện, không biết sẽ phải làm sao.
Đúng lúc này, Mỹ Dung giống như một người điên, lao tới ôm lấy tay Thiên Minh nhưng anh lập tức gạt cô ta ra.

Ánh mắt Thiên Minh không giấu nổi vẻ thất vọng.
“Em có biết bố mẹ nuôi của em, Hải Phong và cả anh nữa đã mong em có thể đứng vững trên con đường mình đã chọn không?”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Chưa bàn tới chuyện gì xa xôi, chỉ riêng việc có mối quan hệ tốt với Hải Phong đã đủ khiến cho sự nghiệp của em trong giới người mẫu phất lên như diều gặp gió.”
Mỹ Dung nước mắt ngắn dài, nói lời xin lỗi Thiên Minh.
Anh nói thêm:
“Nhưng bây giờ quá muộn rồi.

Em luôn đổ lỗi cho Hạ Vy, cho rằng cô ấy cướp tất cả mọi thứ của em.

Vậy em đã bao giờ nghĩ em có thực sự thuộc về nơi đó không? Em đã sống cuộc sống lẽ ra Hạ Vy phải được hưởng.

Cô ấy sống hơn hai mươi năm trong nghèo khó, tủi nhục vậy em thì sao? Hạ Vy luôn hướng về phía trước, cố gắng hết mình trong khi em chỉ biết đổ lỗi cho người khác.”
Dứt lời, Thiên Minh kéo tay Hạ Vy rời đi.

Mỹ Dung ngồi thụp xuống đất khóc thành tiếng.

Thiên Minh nói đúng.

Cho dù có khoác lên mình bộ cánh phượng hoàng thì cô ta vẫn chỉ là một con chim bình thường mà thôi.

Hạ Vy trong khó khăn vẫn thể hiện rõ bản lĩnh của mình còn cô ta lại tự mình đạp đổ tất cả.
Lẽ ra với sự hậu thuẫn của Hải Phong, cô ta đã có chỗ đứng vững chắc trong làng mẫu.

Chỉ có điều sai lầm nối tiếp sai lầm.

Giờ đây sẽ chẳng còn cơ hội nào cho Mỹ Dung nữa.

Thiên Minh lái xe đưa Hạ Vy về biệt thự của gia đình mình.

Anh mỉm cười:
“Anh không ngờ em học bơi đấy.”
Hạ Vy vui vẻ nói:
“Em không thể để bản thân mình rơi vào nguy hiểm một lần nữa.

Tuy rằng quá trình học cũng chẳng dễ dàng gì nhưng phải cố gắng để xoá đi yếu điểm chí mạng này.

Em vẫn còn muốn ở bên cạnh người mình yêu thương.”
Thiên Minh lấy quần áo trong tủ của mình đưa cho Hạ Vy:
“Em mặc tạm đi.

Có lẽ tối nay chúng ta ở lại đây luôn.

Ngày mai sẽ quay về Hà Nội.”
Hạ Vy lập tức đồng ý.

Đã rất lâu rồi cô và anh mới xuất hiện ở đây.


Những ký ức về lần đầu tới nơi này ùa về khiến Hạ Vy tủm tỉm cười.
Thiên Minh thấy vậy liền trêu chọc cô:
“Ngày đầu tiên tới đây em ngủ say như chết.

Thật may là anh vẫn còn kiềm chế được nếu không đã chung phòng với em rồi.”
Hạ Vy bật cười:
“Hôm đó chúng ta vừa mới gặp nhau lần đầu mà.

Thật chẳng đứng đắn tẹo nào.”
Thiên Minh nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Vy từ phía sau:
“Cùng tắm đi.

Anh sẽ cho em thấy anh đứng đắn ra sao.”
Hạ Vy vội xua tay:
“Chia nhau ra cho nhanh.

Anh ở phòng này còn em sang phòng của khách.”
Thiên Minh kiên quyết từ chối đề nghị của Hạ Vy.

Anh đã cho người lui xuống khu nhà bên dưới để họ có thể tự nhiên “vui đùa” thoả thích.
Kết quả là Hạ Vy dầm nước quá lâu nên lạc cả giọng, Thiên Minh phải trổ tài “hái thuốc” trong vườn nhà để cô dễ chịu hơn.
Hạ Vy vừa ăn quất hấp mật ong và nghệ vừa tủm tỉm cười:
“Thực ra trong đám cưới cô dâu cũng không cần nhiều lời, chỉ cần ngoan ngoãn cúi chào quan khách thôi.”
Thiên Minh lấy tay điểm nhẹ vào trán của Hạ Vy rồi nói:
“Đúng là không cần nói nhiều nhưng sức khoẻ là quan trọng.

Anh không muốn đêm đầu tiên với tư cách là vợ chồng mà em lại im thin thít đâu.”
Hạ Vy nghe tới chuyện này liền đỏ mặt.

Cô chuyển chủ đề:
“Hôm trước em đi thử váy cưới cùng Linda và Vân Anh, váy phải sửa một chút đó.”
Thiên Minh bật cười:
“May cho nhỏ lại đúng không?”
Hạ Vy ngạc nhiên:
“Sao anh biết?”
Thiên Minh xoè hai bàn tay ra, cao giọng nói:
“Bàn tay vàng trong làng cảm nhận là đây.”

Dứt lời, anh cầm thìa bón thuốc trong bát cho Hạ Vy:
“Em học hành vất vả, chưa kể tới chuyện đi lại nhiều, việc cơ thể “teo” lại chẳng có gì là lạ.”
Hạ Vy ngước nhìn Thiên Minh rồi nghiêm túc nói:
“Anh đừng nghĩ quá nhiều về việc trước kia em đã sống khổ ra sao.

Chỉ cần nhớ hiện tại em đang rất hạnh phúc là được.”
Thiên Minh nhẹ nhàng ôm Hạ Vy vào lòng:
“Anh luôn cảm thấy mình phải bù đắp cho em thật nhiều.

Nếu như ngày đó anh kiên quyết bảo vệ luận điểm của mình thì có thể em đã sớm được về với gia đình mình.

Nếu như anh không phải là một thằng bé ngu ngốc có thể mọi chuyện đã khác.”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười:
“Ngốc ạ.

Khi đó anh còn nhỏ tuổi mà.

Bản thân người lớn cũng không nhận ra.

Hơn nữa nếu như em trở về từ sớm biết đâu anh lại không thích em.”
Thiên Minh lắc đầu:
“Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Nhất định vẫn sẽ yêu em như hiện tại.”
Dứt lời, Thiên Minh liền cúi xuống hôn lên môi Hạ Vy.

Chỉ vài ngày nữa thôi đám cưới của họ sẽ diễn ra, nhất định anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho người thương của mình.

Một cô gái tốt như Hạ Vy xứng đáng có được hạnh phúc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.