Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 15: Nụ cười xa vời



Ánh sáng tràn ngập bầu trời.

Dưới ánh hoàng hôn, bầu trời nhuộm sắc tím, biển cả sóng sánh màu cam, tất cả đều lung linh tuyệt đẹp như tranh vẽ, thế nhưng lọt vào mắt cậu bé Dung Kỳ lại chỉ là sự lạnh lẽo vô sức sống. Bởi vì hôm nay, cậu sẽ rời bỏ ngôi nhà đã sống mười năm, chuyển đến một nơi khác. Nơi đó, là nơi ở của người bố lần đầu tiên cậu gặp mặt, có vợ của bố và người con của họ nữa.

Đó là một gia đình thanh bình, đầm ấm, nhưng cậu không hiểu, tại sao họ lại muốn một người xa lạ như cậu can dự vào cuộc sống của họ? Chỉ đơn giản vì người mẹ đã sống với cậu mười năm vừa qua đời một tuần trước hay sao? Nhưng điều đó có gì khác biệt? Cho dù lúc bà ấy còn sống, chẳng phải cậu cũng cả ngày một mình đối diện với bốn bức tường ẩm thấp, mốc meo ư? Cậu thật sự không hiểu, mẹ tồn tại và biến mất, rốt cuộc có gì khác nhau.

Người đàn ông với khuôn mặt vô cùng ôn hòa, khi cậu còn chưa mở miệng gọi ông, ông đã cười dịu dàng với cậu.

“Chúng ta đi gặp em gái!” Ông nói như thế, rồi đưa cậu đến bờ biển.

Ngày hôm đó, là lần đầu tiên cậu gặp cô. Dưới bầu trời bao la, một bé gái loạng choạng bước tới, trên khuôn mặt màu lúa mạch, đôi mắt sáng như những vì sao, những viên thạch anh thuần khiết trong trẻo, không hề có chút tạp chất hay sương mù. Không phải cậu chưa từng thấy những đứa trẻ khác, nhưng cô bé có đôi mắt vô cùng xinh đẹp như thế này lại hoàn toàn khác biệt. Nếu phải hình dung, cậu có thể so sánh cô bé với một đám mây màu trắng thuần khiết mềm mại, nhưng sự đẹp đẽ đơn giản đó lại khiến cậu… sợ hãi.

Rất khó có thể diễn tả được cảm giác trong lòng cậu lúc đó, cậu bỗng cảm thấy sợ hãi, sợ sự trong sáng, thuần khiết đẹp đẽ ấy sẽ bị cậu phá hỏng, bị cậu làm cho vấy bẩn. Đúng vậy, cậu rất bẩn. Cho dù sự việc đã qua từ rất lâu rồi, nhưng nó vẫn như dây leo vây quấn lấy cậu, khiến cậu không thể nào thoát ra, cũng không thể nào quên đi được…

Cậu không nhớ sự việc đã xảy ra như thế nào, cũng không nhớ rõ, người đàn bà hàng xóm tay không bao giờ rời điếu thuốc ấy đã lừa gạt cậu bước vào phòng của bà ta bằng cách nào. Điều duy nhất mà cậu còn nhớ, đó là đôi tay gầy gò ốm yếu của bà ta, giống như con rắn trơn ướt, luồn vào trong quần áo cậu, tùy tiện sờ soạng thân thể cậu giống như đang chơi một món đồ chơi.

Ngay từ nhỏ, cậu đã biết mình không giống với những đứa trẻ khác, không chỉ vì cậu chỉ có mẹ không có cha, mà còn bởi ánh mắt của những người xung quanh. Khi họ nhìn cậu luôn có gì đó khác thường pha lẫn kinh ngạc, tựa như khuôn mặt này không nên dành cho một người nghèo túng như cậu. Sau khi đi học, nam sinh trong trường rất ghét cậu, nữ sinh thì đỏ mặt muốn tiếp cận cậu để nói chuyện. Cảm giác của cậu khi đó là, ở gần con gái vẫn cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn so với khi bên cạnh con trai. Giống như người đàn bà hàng xóm độc thân, mỗi lần thấy cậu luôn cười với cậu, mặc dù nụ cười đó cậu không thích, nhưng so với những ánh mắt căm ghét kia nó vẫn tốt hơn nhiều.

Cho đến khi sự việc đó xảy ra, cậu mới hiểu cậu đã hoàn toàn sai lầm. Đằng sau nụ cười đó, không chỉ đơn thuần là sự thiện cảm, mà còn ẩn giấu những điều đen tối.

Cậu không hề kì vọng mẹ sẽ xuất hiện cứu cậu, dẫu sao, hàng ngày thời gian bà ấy uống say còn nhiều hơn lúc tỉnh táo. Vì thế lúc này, cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Khi người đàn bà đó đang ôm lấy cậu hôn loạn xạ, cậu đã với cái gạt tàn thuốc lá đập mạnh vào bả vai bà ta. Bà ta run lẩy bẩy buông tay, cậu nhặt quần áo và cặp sách bị ném vương vãi dưới sàn, liều mạng chạy về nhà.

Kể từ sau ngày hôm đó, cậu luôn thấy mình rất bẩn, cho dù đã không ngừng kì cọ thân thể, cũng không thể nào gột rửa được cảm giác trơn ướt đó trên người. Vừa buồn nôn vừa dơ dáy, cùng với căn phòng mốc meo càng khiến cậu thấy ghê tởm hơn. Sau ngày hôm đó, cậu không bao giờ lại gần bất kì người con gái nào nữa, cho dù người đó có xinh đẹp bao nhiêu, có dịu dàng đến thế nào.

Thế nhưng ngày hôm đó, khi cô bé có đôi mắt tròn xoe ấy vấp ngã nhưng gương mặt vẫn tươi cười đưa tay về phía cậu, cậu lại có suy nghĩ muốn bước đến ôm chặt cô bé. Làm sao lại có một đôi mắt đẹp đến như vậy, phút giây đó, cậu dường như đã thấy cả rừng hoa tuyệt đẹp đang nở rộ từ đáy mắt trong veo ấy. Bàn tay cô bé vô cùng nhỏ, ngón tay mập mạp và ngắn cũn đưa đến trước mặt mong chờ, cơ hồ chỉ cần cậu đưa tay ra là có thể chạm vào đám mây không tì vết trên bầu trời. Thế nhưng, cậu lại sợ, sợ sẽ làm vấy bẩn cô bé. Vì thế cậu lùi về phía sau một bước, nói với cô bé một tiếng: “Bẩn!”

***

Cho đến ngày hôm sau, Dung Tiểu Ái vẫn còn trong trạng thái thất thần. Cô vốn muốn gọi Tư Nhã đến, nhưng nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm qua, cô liền từ bỏ ý định đó. Tiểu Ái rất sợ nghe Tư Nhã nhắc đến tên người đó, hỏi về tình hình của người đó. Cô sợ mình sẽ không chịu được mà nổi cơn thần kinh.

Đúng lúc ấy Thôi Thái Dạ gọi điện đến, còn chưa mở miệng anh đã bị Tiểu Ái mắng té tát. Lúc đầu anh rất tức giận, nhưng thấy cô càng lúc càng mắng kịch liệt hơn, nên cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Thôi Thái Dạ liền hỏi cô đang ở đâu, rồi nhanh như chớp lao đến.

Quán bar lúc này khá vắng vẻ vì những người có thể đến đây giữa ban ngày và ngồi uống rượu rất ít. Lúc anh đến, một cô gái co người ngồi trên ghế sô-pha đang lôi kéo nhân viên bồi bàn đẹp trai, bắt anh ta phải uống rượu cùng cô. Thôi Thái Dạ đến gần kéo nhân viên bồi bàn đó ra. Tiểu Ái nâng ly rượu lên thấy đối diện là khuôn mặt gợi cảm, phóng khoáng của anh, thì lập tức mỉm cười: “Ồ anh đến nhanh như vậy à? Có muốn uống một ly không? Phải rồi, anh chàng đẹp trai lúc nãy đi đâu rồi?”

Sự lo lắng ban đầu trong lòng anh vừa tan biến, ngọn lửa tức giận lại bừng lên, anh để lại tiền, không nói lời nào lập tức kéo cô đi. Anh cũng không thèm để ý người trong lòng đang kéo áo anh kêu như thế nào, cứ thế lôi cô vào trong xe.

Chiếc DBS suốt chặng đường phóng như bay, mặt Tiểu Ái tái mét níu chặt tay nắm cửa, không dám hé miệng nửa lời. Khó khăn lắm mới chờ được lúc anh dừng xe nhưng cô lại bị anh ôm chặt vào trong lòng.

Tiểu Ái quan sát tòa nhà chung cư trước mắt, còn chưa kịp hỏi câu gì, đã bị anh đưa vào một căn hộ hai tầng.

“Có rượu không?” Đang cầm chiếc khăn ấm từ trong phòng tắm bước ra, thấy Tiểu Ái hỏi vậy, sắc mặt Thôi Thái Dạ càng trở nên sa sầm.

“Vẫn còn muốn uống? Uống say rồi lại đi cùng với người đàn ông khác làm chuyện bậy bạ đúng không?” Anh ném mạnh chiếc khăn lên mặt cô.

Tiểu Ái kéo chiếc khăn trên mặt xuống, không khách khí hét lại: “Làm gì mà nổi nóng với tôi! Tôi với ai làm chuyện bậy bạ có can hệ gì đến anh chứ? Tôi cứ thích cùng với người khác làm chuyện bậy bạ đó, cứ loạn... Ư ư!” Mấy từ cuối cô còn chưa nói ra đã bị môi Thôi Thái Dạ chiếm lấy. Thôi Thái Dạ thực sự tức giận rồi, vừa hôn vừa cắn, giày vò môi Tiểu Ái, chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng, vì cô cứ cách một ngày lại làm cho anh tức muốn chết.

Trong khoảnh khắc môi và lưỡi hòa quyện, Tiểu Ái đột nhiên nhớ 1ại cảm giác run rẩy tuyệt vọng ngày hôm qua. Cô run cầm cập cắn mạnh vào lưỡi anh. Thôi Thái Dạ bị đau liền buông cô ra, trong đáy mắt ánh lên vẻ tức giận.

Không phải khuôn mặt đó, không phải khuôn mặt điển trai đến mức làm cho trời đất chuyển sắc, cũng không phải đôi mắt màu trà sâu thẳm. Khuôn mặt đối diện này, gợi cảm điển trai, vừa ngang tàng vừa cao quý. Đôi mắt màu đen của anh, bất kể lúc nào cũng tràn ngập sự mê hoặc độc đoán.

Tiểu Ái bất lực ngồi xuống, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Cô đang làm gì vậy? Đang phân biệt người hôn cô có phải là anh trai cô không ư? Thật là buồn cười! Tưởng chừng như đây là câu chuyện cười hoang đường nhất mà cả đời này cô biết đến.

Tiếng than từ đỉnh đầu truyền đến, Tiểu Ái cảm thấy Thôi Thái Dạ đang nhẹ nhàng xoa đầu mình, chan chứa sự an ủi và bất lực: “Tiểu Ái, em rốt cuộc làm sao vậy? Nói với anh, đuợc không?”

Tiểu Ái càng nghĩ càng buồn cười. Nói với anh ta ư? Nói như thế nào đây? Người bạn tốt nhất của anh, hôm qua đã cưỡng hôn em gái của anh ta ư? Quả thật là điên rồi!

Tiểu Ái khẽ cựa quậy, di động bỗng vang lên, cô liếc nhìn số điện thoại không nói gì ấn nút tắt. Tiểu Ái sắp quên mất đây là lần thứ mấy trong ngày cô từ chối cuộc gọi của anh. Nếu cô tùy hứng nổi giận, anh sẽ không để ý cô nữa. Anh chưa từng kiên nhẫn đến như vậy, hết lần này đến lần khác gọi đến, dường như muốn nói với cô, sự việc ngày hôm qua không phải do cô phát sốt nằm mơ, mà tất cả đều là sự thật. Có người đã thay đổi, có người đã khác, cuộc sống của cô điên loạn mất rồi!

Không lâu sau đó, di động của Thôi Thái Dạ lại vang lên. Anh bước đến một chỗ khác nghe máy, Tiểu Ái bỗng xông tới trước mặt anh ra sức lắc đầu. Anh không hiểu nhìn cô, cuối cùng vẫn nói với người trong điện thoại: “Không có, cô ấy không ở cùng mình. Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?” Dung Kỳ không trả lời, có thể thấy giọng nói của anh trong điện thoại có phần mất bình tĩnh, chưa nói được mấy câu đã gác máy.

Thôi Thái Dạ nhìn Tiểu Ái, một lần nữa xoa đầu cô: “Lại cãi nhau, phải không?”

Tiểu Ái nhìn anh, một lúc sau mới thốt lên một câu: “Nếu tôi muốn xin anh cho tôi ở lại mấy ngày, anh có bằng lòng không?” Đôi mắt Tiểu Ái hơi ướt, dường như cô đã khóc, đôi mắt đen giống như đôi mắt con thú nhỏ bị thương, lóe lên tia yếu ớt đơn độc. Anh cong khóe môi: “Yêu cầu của em, đã khi nào anh từ chối chưa?”

“Thôi Thái Dạ...” Tiếu Ái bĩu môi, bước lên phía trước ngả vào lòng anh, ôm chặt người đàn ông khi thì ngang ngược vô lý, lúc lại quan tâm cô chu đáo từng chút một.

Ngày thứ ba, Tiểu Ái vẫn chưa quay về nhà. Điện thoại không nhận, đoàn làm phim không đến, hoàn toàn biến mất không tin tức. Dung Kỳ dựa vào lưng ghế, nhíu mày xoa xoa huyệt thái dương. Người trợ lý đứng bên cạnh liếc nhìn sắc mặt anh, run rẩy đưa anh kịch bản đã sửa xong: “Chuyện này, anh Aki, Dung Tiểu Ái đã mất tăm mất tích hai ngày rồi, mấy cảnh quay của cô ta quyết định cắt bỏ hay như thế nào?”

“Thế nào, bây giờ cậu là đạo diễn đấy hả?” Ánh mắt từ từ lóe lên, nhìn có vẻ hững hờ, nhưng lại ẩn chứa sự sắc lạnh khiến cho người ta ngộp thở. Người trợ lý kia vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, cái cô Dung Tiểu Ái kia sao lại biến mất đúng lúc tâm trạng Aki không tốt chứ? Cô ta trốn đi, làm khó cả đoàn phim, hai ngày nay không ai dám lớn tiếng tức giận.

Người trợ lý đợi thêm một lúc nhưng không thấy anh nói gì, rón rén định lui ra thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng thở dài của anh: “Nói với bọn họ, Dung Tiểu Ái trước đó đã xin tôi nghỉ phép, tôi nhất thời quên mất không nói. Còn về cảnh phim của cô ấy, trước mắt cứ để đấy, đợi đến khi cô ấy quay lại sẽ bổ sung thêm.”

Người trợ lý vâng vâng dạ dạ rồi bước đi.

Dung Kỳ mệt mỏi rã rời dựa vào lưng ghế, anh đã hai đêm không ngủ, người rõ ràng rất mệt, nhưng tại sạo ngay cả đến một chút buồn ngủ cũng không có. Giới hạn chịu đựng của con người là bao lâu, năm ngày, hay bảy ngày? Dung Kỳ ngẩng đầu, trên bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng đang trôi lững lờ. Anh nhìn chăm chú khoảnh khắc đó, cuối cùng nhắm mắt lại, theo dòng hồi ức phiêu du đến chân trời xa vời vợi.

Anh không biết từ khi nào đã khiến cô không vui, ngay từ ngày đầu tiên bước vào sống cùng gia đình họ, cô đã bày ra dáng vẻ giận dỗi. Anh nghĩ, có lẽ sự tồn tại của anh không phải là chuyện vui vẻ gì.

Cô luôn thích những đồ vật xinh đẹp, từ nhỏ đã như vậy rồi. Tủ quần áo của cô có rất nhiều váy công chúa với các màu sắc khác nhau. Bố và vợ ông rất cưng chiều và yêu thương cô, chỉ cần cô mở miệng, cái gì họ cũng có thể mua cho cô. Đương nhiên, họ cũng đối xử với anh tốt như vậy, cho dù anh chưa từng chủ động đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với họ, họ cũng chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ cho anh. Quần áo sạch sẽ, cặp sách đẹp, hộp bút kiểu mới nhất, vở bài tập trắng xóa... Mỗi lần nhận những thứ đó, anh đều lễ độ nói cảm ơn. Sự xa cách của anh, ở trong mắt họ lại trở thành hiểu chuyện, mỗi lần như vậy họ đều vui vẻ khen ngợi anh, đồng thời dặn cô đang ngồi bên cạnh chơi đùa tuyệt đối không được phá hỏng đồ của anh trai.

Anh không hiểu, một bé gái nhỏ như vậy sao có thể nghịch ngợm nhiều đến như thế. Cái gì cô cũng thích chơi, chơi cái gì là phá hỏng cái đấy. Mỗi lần bố mẹ ra khỏi nhà làm việc, cô luôn đong đưa đôi chân nhỏ mập mạp ngắn cũn, chạy đến trước mặt anh, giành lấy những thứ vừa mua, đôi mắt to đen nháy hiếu động đó luôn lóe lên tia nhìn giảo hoạt. Chỉ có những lúc chơi khăm anh, cô mới cười vui vẻ như vậy, dùng nụ cười lúc hoàng hôn trên bãi biển lần đầu tiên hai người gặp nhau, cười với anh, sau đó làm mặt quỷ.

Nhiều khi anh đã nghĩ, rốt cuộc có phải chỉ để nhìn thấy nụ cười như vậy, mà anh hết lần này đến lần khác cố tình lờ đi những trò đùa quái ác của cô hay không nữa? Những suy nghĩ trong lòng, anh đều không nói ra. Thời gian cô độc đã quá lâu, anh gần như quên mất cách giao tiếp với con người như thế nào. Không biết, thì sẽ không làm. Dẫu sao, dù chỉ yên lặng đứng một bên thôi, anh cũng có thể thấy được nụ cười của cô rồi.

Về sau, khi bố và vợ ông phát hiện ra thói xấu của cô, liền lôi cô ra để giáo dục tư tưởng. Nào là phải nghe lời, phải tôn trọng anh trai, phải độ lượng, không được nhỏ mọn... Khi nghe họ giảng giải, cô thường ra sức chớp chớp cặp mắt to của mình, tỏ vẻ vô tội và rất ngoan ngoãn. Nhưng khi họ vừa đi khỏi, cô liền xông đến trước mặt anh, chống eo, lè lưỡi với anh. Một cô bé còn nhỏ như vậy, mà đã hiểu thế nào là kẻ hai mặt. Người như cô, rõ ràng đáng ghét nhưng lại luôn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu, bởi vậy mà càng nuông chiều cô hơn.

So với bạn bè cùng trang lứa, cô là đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm. Vào những ngày hè sau khi tắm gội xong cô vẫn thích trần truồng chạy khắp nơi. Có lần, sau lúc tắm rửa, cô chơi trò trốn tìm với mẹ. Mẹ cô cầm chiếc khăn tắm đuổi đằng sau, cô thì thích thú cười chạy khắp nơi, hết đứng trên bàn lại leo lên ghế, cuối cùng bị lăn từ trên ghế sô-pha xuống, rơi đúng vào người anh khi anh dang ngồi trên sàn nhà đọc sách. Có mùi bạc hà mát lạnh cùng hương sữa êm dịu của con gái bay vào mũi anh. Cô hình như đã bị làm cho khiếp sợ, cả người trần truồng, nằm sấp trong lòng anh. Cô chớp chớp mắt với anh, con ngươi đen nháy trong veo sáng như gương, những sợi tóc mềm mại uớt sũng, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu đỏ mọng, còn cả những ngón tay mập mạp đang níu lấy quần áo anh. Cô đáng yêu, sạch sẽ như thiên sứ xinh đẹp, thuần khiết vừa từ những đám mây rơi xuống.

Không biết cô đã thấy cái gì, mà cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên toét ra, cười sảng khoái, phấn khởi. Cô túm lấy quần anh cố gắng trèo lên, cơ hồ muốn dựa vào người anh để đứng lên. Tuy nhiên, anh sợ cánh tay nhỏ bé mà cô đưa ra, không nghĩ ngợi gì, liền hất đứa bé trên người ra. Cô ngã sõng soài trên sàn nhà, bắt đầu gào khóc. Mẹ vội chạy đến ôm lấy cô, vừa quở trách vừa dỗ dành nhẹ nhàng. Anh ngẩn người đứng bên cạnh, một lúc lâu không động đậy. Sau lần đó, cô không dám lại gần anh nữa. Có lúc muốn đùa anh cũng phải cảnh giác nhìn anh trước, nếu như anh đang nhìn thì cô sẽ nhanh chóng trốn ra xa.

Có một thời gian, anh từng khát khao cô đến gần. Anh kỳ vọng cô giống như trước đây, xuất hiện bên anh không có gì phải sợ hãi, lộ ra nụ cười xấu xa, sau khi đã đạt được mục đích rồi thì làm mặt quỷ với anh.

Khi lên cấp ba, có những lần sau khi ngủ trưa dậy, anh phát hiện ra trên sách của mình xuất hiện thêm mấy chữ viết nguệch ngoạc. Kể từ đó, anh thường xuyên ở nhà ngủ trưa hơn, mỗi lần ngủ trưa đều không để mình ngủ say. Những lần ấy, quả nhiên cô sẽ lại gần. Khi cầm theo côn trùng, khi thì mang muối, lúc lại mang theo dao... đủ các trò tinh quái, mỗi lần đều rón ra rón rén, giỏ trò xấu mà vẫn còn cười ngốc nghếch, miệng dương dương tự đắc lẩm bẩm: “Xem anh ngày mai đến lớp làm thế nào. Cho anh chết, ai bảo trong nhà này cái gì anh cũng hơn tôi. Tôi thật muốn cạo trọc đầu anh, xem anh còn đẹp trai được nữa không...” Thực ra lúc đó anh rất muốn nói, cho dù em cạo trọc đầu anh, anh cũng không tức giận, không mắng em, chỉ cần em vui, tùy em muốn làm gì thì làm.

Thế nhưng, anh chưa bao giờ mở mắt khi cô lại gần. Anh sợ trong lúc vô thức cử động sẽ làm cô sợ mà bỏ đi mất, vì thế anh cố tình nhắm mắt lại để lắng nghe, cho dù đó chỉ là tiếng thở nhỏ hay tiếng lẩm bẩm của cô. Đối với anh, khoảng thời gian ngắn ngủi mà yên bình đó, giống như toàn bộ cuộc đời. Giá như, cuộc đời thật sự có thể đơn giản như vậy, chỉ là lặp đi lặp lại những khoảnh khắc vô cùng yên bình đó…

Thời gian trôi đi, Tiếu Ái càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt mũm mĩm ngày nào đã trở nên nhỏ nhắn, trong nụ cười sảng khoái đã tăng thêm sự dịu dàng ngọt ngào khiến người khác không thể rời mắt. Năm thứ hai trung học, cô đã cao 1m65, thân thể thiếu nữ dần dần có sự thay đổi, những đuờng cong quyến rũ ngày càng hiện rõ. Thói quen thích mặc đồ đẹp cũng không thay đổi theo thời gian, trong tủ quần áo của cô đa phần là những chiếc sơ-mi xinh đẹp cùng váy xếp nếp cực ngắn.

Ở trường học, số người thích cô ngày càng nhiều, đa phần đều là nam sinh, cứ mỗi khi tan học hoặc cuối tuần, họ lại mượn cớ đến nhà tìm cô.

Không biết từ khi nào, Tiểu Ái dần đần mất đi hứng thú với những trò đùa quái ác đối với anh trai. Một tập phim mới, hay công viên giải trí có kẹo cây bông, kem ốc quế, đều thu hút sự chú ý của cô. Dung Kỳ thật sự không hiểu, tại sao cô luôn thích thú với những thứ vô vị đó. Người sùng bái bản thân, yêu thích và điên cuồng say đắm chính mình, những điều đó thì có ý nghĩa gì chứ?

Đúng vậy, những gì anh nghĩ và những gì cô nghĩ hoàn toàn khác nhau. Cô có thể vì một lần thi trượt mà gào khóc rất lâu, hay vì trên mặt mọc mấy cái mụn mà không ngừng chửi mắng. Cũng có khi vì không mua được chiếc váy mình thích mà buồn rầu cả ngày, hay vì ai đó ở lớp được khen ngợi mà cô thì không được nên cảm thấy vô cùng ấm ức... Rất nhiều lần, anh đã muốn nói với cô, thực ra những cái đó đều không quan trọng.

Quan trọng là, quan trọng là... Cũng giống như trước đây, anh không thế nào nói ra được, thực ra ngay cả bản thân anh cũng không hay biết, thứ quan trọng nhất tồn tại trong tim rốt cuộc là cái gì. Cho đến khi cô thi đỗ vào trường nghệ thuật, sống trong kí túc xá ở nơi xa xôi nhất thành phố Z, anh quyết định đến đó thực tập và ở lại làm việc luôn.

Cho đến khi năm lớp mười cô cùng với một nam sinh trong trường tên là Hứa Kỷ Dương yêu nhau.

Cho đến khi anh tận mắt trông thấy cô và cậu ta hôn nhau vào một buổi chiều mùa xuân năm đó.

Cho đến khi trong lòng anh cuộn trào những đợt sóng tình cảm khác thường cùng với sự phẫn nộ ngập đầu khiến cho anh ngạt thở.

Rõ ràng như thế, điên cuồng như thế, bi thương như thế, anh không còn đường để quay lại nữa rồi! Năm đó, cánh cửa đen tối đã chính thức mở ra trong cuộc đời anh.

Ngày thứ bảy kể từ khi Dung Tiểu Ái mất tích, một bản tin đăng trên một tạp chí nhanh chóng được rỉ tai trong đoàn làm phim. Bối cảnh của bức tranh là cảnh biển mê người xanh biếc, diễn viên chính là Tiểu Ái và một anh chàng đẹp trai đeo kính đen quyến rũ phong độ - Nhị thiếu gia Thôi Thị.

“Quốc vương Thôi Thị nhúng tay can dự, sau khi kéo dài thời gian lễ đính hôn, Nhị thiếu gia Thôi Thị cùng bạn gái sinh viên hẹn hò trên đảo Bali.” Giật tít tiêu đề là phong cách thường thấy của giới showbiz. Nội dung chẳng qua cũng chỉ là chuyện lễ đính hôn trước đó không được tiến hành như dự kiến, và việc Dung Tiểu Ái gần đây bước chân vào làng nghệ thuật, nhưng nổi bật và gây chú ý nhất chính là bốn chữ “quốc vương Thôi Thị” bất ngờ xuất hiện.

“Oa! Không phải chứ? Thôi Quốc Phong lâu nay không có tin tức gì, vậy mà vì chuyện này ông ấy đã phải lộ diện, Tiểu Ái quả thật không đơn giản!” Lúc rảnh rỗi, mấy nhân viên đoàn phim lại tụ tập với nhau tán gẫu.

“Cô ta lâu nay mất tích, hóa ra là cùng với công tử giàu sang đi hẹn hò ở đảo.”

“Ừ, anh nói xem cô ta làm vậy có được không? Có chỗ dựa là đại gia liền bỏ bê công việc, bây giờ chưa tốt nghiệp mà đã làm khổ người khác như vậy rồi! Không biết sau này nổi tiếng, cô ta còn thế nào nữa đây!”

“Cô không nên tuyệt đối hóa như vậy! Thôi Thái Dạ không phải đã tỏ tình trên ti vi rồi đấy thôi, anh ta phong lưu như vậy, đã có lần nào thật lòng như thế đâu! Nói không chừng hai người ấy đang yêu nhau thật!”

“Thôi đi! Mấy chàng công tử nhà giàu thì lấy đâu ra thật lòng chứ! Tôi thấy, chắc chắn là Tiểu Ái không cần anh ta nữa, anh ta mới ra sức theo đuổi, liền bày ra cái màn tỏ tình trên ti vi đó. Tiểu Ái xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm thế!”

“Quên đi!” Mấy người đều phá lên cười, đẩy người nhân viên đoàn phim vừa nói, một mực hỏi anh ta có phải là đã thích Dung Tiểu Ái rồi không.

Đám nhân viên đang xô đẩy nhau cười, bỗng nữ diễn viên chính Phạm Tĩnh Tĩnh hét lên một câu: “Tôi không đóng nữa”, suýt thì dọa chết mấy người họ.

Chuyện gì nữa đây? Lại sắp mắc bệnh ngôi sao nữa à? Nghĩ cũng lạ, tuy Phạm Tĩnh Tĩnh thường ngày hay mắc bệnh ngôi sao, nhưng trước mặt đạo diễn Aki lại luôn lịch sự. Thứ nhất, Aki là đạo diễn quốc tế có tên tuổi, mặc dù thời gian debut[1] không nhiều, nhưng danh tiếng lẫy lừng. Phạm Tĩnh Tĩnh nếu muốn tiến quân vào thị trường quốc tế, còn phải nương nhờ nhiều. Thứ hai, tất nhiên là vì Aki sở hữu một khuôn mặt rất đẹp. Những đạo diễn có thực lực trong giới điện ảnh không phải là ít, nhưng đồng thời có được khuôn mặt như vậy thì xem ra chẳng có mấy người. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của anh ta thôi cũng đủ khiến người ta điên đảo. Đôi mắt màu trà ấy luôn ẩn chứa sự xa cách, lạnh lùng, thờ ơ, tạo cho người khác cảm giác khó tiếp cận, nhưng cũng chính điều đó lại hấp dẫn họ. Không chỉ phụ nữ, đàn ông khi thấy cũng phải ngây nguời.

[1] Ra mắt, xuất hiện lần đầu với vai trò nào đó. Ở đây có nghĩa là xuất hiện trước công chúng với vai trò đạo diễn.

Vì thế, từ khi Phạm Tĩnh Tĩnh gia nhập đoàn làm phim đến nay, cô ta luôn đối xử rất tử tế với đạo diễn. Nhiều khi phải quay đến đêm cũng không oán thán một câu, vậy mà hôm nay lại lớn tiếng nói với anh không quay nữa. Lẽ nào bệnh ngôi sao của Phạm Tĩnh Tĩnh lại phát tác rồi ư?

Mấy người không dám đến gần xem sắc mặt của hai người đó, liền kéo trợ lý quay phim từ hiện trường sự việc lúc nãy đi tới, vây chặt anh ta mà truy hỏi. Vị trợ lý đó lén nhìn về phía Dung Kỳ mấy lần, sau đó mới nhỏ giọng kể cho họ nghe. Lần này không thể trách Phạm Tĩnh Tĩnh được, với sắc mặt và giọng điệu dạy dỗ Aki lúc nãy, ai mà không khỏi tức giận. Thật sự không coi đại mỹ nhân ra gì rồi. Cuối cùng anh ra còn khuyến cáo, sự nóng nảy của Aki hôm nay đã lên đến đỉnh điểm, vì vậy khuyên họ nên tập trung vào công việc, bớt mở miệng, bớt nhìn ngó lung tung, tụ tập đám đông ầm ĩ, bằng không cứ chuẩn bị tinh thần mà chịu trận. Cả mấy người nghe thấy thế đều lạnh cả sống lưng, vội ném tạp chí xuống, người nào không có việc cũng tự tìm việc mà làm.

Họ không để ý, trên ghế nghỉ ngơi cách đó không xa, đạo diễn Aki sau khi mang vẻ mặt chưa nguôi giận ngồi xuống, đã tức giận vò nát tờ tạp chí đang đặt trên bàn rồi ném ra xa. Trên trang bìa tạp chí, cô gái với nước da màu lúa mạch mặc bộ đồ bơi xinh đẹp màu tím, đang thân mật nắm tay người đàn ông đi bên cạnh. Từ đôi mắt đen nháy trong veo ấy, ánh lên niềm vui sướng và hạnh phúc vô bờ bến.

Nụ cười đó đã từng thuộc về anh, nhưng giờ đây nó là của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.