Edit: Kiều Trinh
Beta: Mùn
Sau khi hoàng thượng đi, phòng chỉ còn lại nàng cùng Lê Thiên.
Nàng không còn gì luyến tiếc nằm trên bàn, buông mí mắt, nhìn Lê Thiên: “Ngươi như thế nào lại trở lại?”
Lê Thiên ngồi ở đối diện nàng, hắn một thân áo dài màu xanh, mái tóc dài cột lên, ngũ quan tuấn lãng, con ngươi sáng như sao, hắn nghiêng mặt không thèm nhìn nàng, cứng rắn mở miệng: “Là tú cầu của nàng rơi trúng ta.”
Lời nói này của hắn, giống bảo như nàng sai rồi? Nàng chợt ngồi thẳng người, lại không cẩn thận đụng tới miệng vết thương, vừa đau vừa tức, nàng oán trách hắn: ” Có phải ta đã nói với ngươi rằng đừng bước vào thủ đô nữa không? Ta không phải đã để ngươi cách xa ta ra sao?
Lê Thiên nghiêm mặt, cũng không thèm nhìn tới nàng một cái.
Cái tính tình xấu xa này của hắn, nàng thật sự rất muốn đánh hắn.
Nàng một lần nữa nằm xuống, cằm chống xuống bàn, gục mí mắt, nghĩ biện pháp giúp Lê Thiên thoát thân.
Nàng nói với hắn: “Hoàng Thượng có thể thương tiếc ta một hai lần, nhưng không có nghĩ hắn có thể một mực bênh ta.
Cho nên, nếu như ta vẫn một mực cầu xin hắn thả ngươi, hắn sẽ chán ghét, đến lúc đó ta thất sủng, ta có thể khóc chết hắn cũng chả màng.
Nếu không ngươi lưu tại nơi này của ta một thời gian, chờ ngày nào đó tâm tình của Hoàng Thượng tốt, ta nói hắn thả ngươi đi.”
Lê Thiên nâng mắt lên, con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia ưa tư, hắn muốn nói lại thôi, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ta nhận tú cầu của ngươi.”
“Ta biết.” Ta hướng hắn vẫy vẫy tay, trấn an hắn nói: “Việc này ta sẽ giải quyết, ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.” Dừng một chút, ta vẫn không nhịn được oán trách hắn: “Đều tại ngươi không hiểu tại sao lại quay trở lại, nếu không ta cũng không nhức đầu như này.”
Mặt Lê Thiên lập tức lạnh, hắn cắn chặt răng, bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Tam công chúa thật sự có thái độ này? Nói gì thích người khác… ngươi thật là!” Lê Thiên tựa hồ bị ta làm cho tức giận đến nóng nảy, cũng nói không nên lời.
Ta ngẩn người, không biết hắn vì cái gì lại tức giận.
Ta vội trấn an hắn: “Trước tiên đừng nóng giận! Ta cùng ngươi nói, cái tính xấu xa này của ngươi nhất định phải sửa lại, bằng không về sau đắc tội người khác, ta nhất định khó có thể cứu được ngươi.”
Lê Thiên nắm hai quả đấm, miệng thở hổn hển mấy cái, hắn mới bình tĩnh lại.
Nàng thây bộ dạng kia của hắn, thầm nghĩ hắn có phải hay không đang liều mạng khống chế xúc động muốn bóp chết nàng.
Nàng liền buồn bực, nàng lại không làm gì hắn, không phải chỉ là than phiền với hắn đôi câu thôi hay sao? Hắn như vậy đã tức giận? Thật là lòng dạ hẹp hòi.
Ly Thiên Thu từ trước đến nay không có nhỏ mọn như vậy.
Lê Thiên liếc nhìn nàng một cái, cứng rắn mở miệng hỏi nàng: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
Nàng vốn dĩ không cảm thấy vết thương đau, bị hắn hỏi như vậy, nàng cảm thấy miệng vết thương đau quả thực muốn mệnh.
Nàng vén lên ống tay áo, để hắn nhìn miệng vết thương trên tay nàng: “Ngươi nhìn xem ······”
Nàng còn chưa nói xong, Lê Thiên như là gặp quỷ, đột nhiên ngửa ra sau, thiếu chút nữa không từ trên ghế ngã xuống.
Hắn nhanh chóng đứng lên, quay lưng lại không nhìn nàng, xấu hổ nói: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân! Tam công chúa xin tự trọng!”
Nàng nhìn phản ứng của hắn, nàng khẽ nhếch miệng, nửa ngày không thể khép miệng lại.
Qua một hồi lâu, ta mới buông tay áo, trả lời: “Thất lễ, thất lễ.”
Lúc này, nàng thấy lỗ tai của Lê Thiên hồng thành màu gan heo.
Nàng hơi lúng túng, vội nói một câu, định hóa giải bầu không khí: “Ta chính là xem ngươi như bằng hữu, mới cho ngươi xem, người bình thường ta không cho hắn nhìn.”
Không nghĩ tới Lê Thiên càng là xấu hổ buồn bực, cổ hắn cũng biến thành màu gan heo.
Qua một hồi lâu, hắn mới mở miệng nói với nàng: “Cái này không tốt.
Nữ tử luôn phải chú ý đến ngôn ngữ và cử chỉ của mình, không ổn, liền sẽ bị người ta thuyết giáo.
Cho dù là ta, ngươi cũng không thể ······”
“Thanh danh của ta dù gì cũng xấu, xấu thêm một chút thì đã sao? Ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều.” Nghe Lê Thiên nói lải nhải lại còn nói đạo lý với nàng, nàng liền nhớ tới lúc học trung học Ly Thiên Thu thấy tổng điểm của nàng không đạt tiêu chuẩn mà giáo huấn nàng, cùng nàng nói lý, thực phiền.
Vì thế nàng lập tức cắt ngang lời Lê Thiên.
Lê Thiên nghẹn một chút, mới vừa muốn nói gì rồi lại thôi.
Lúc này, nha hoàn bưng cơm trưa của nàng đi vào, Lê Thiên vừa thấy trên khay có gà quay, hắn mặt tối sầm, trực tiếp để cho nha hoàn mang đi.
Nàng ngẩn người, vội mở miệng: “Chậm đã! Tiểu Hạnh, bưng trở lại cho ta.”
Lê Thiên ngữ khí lạnh đi vài phần, đối với nha hoàn nói: “Bưng đi.”
Giọng điệu của Lê Thiên so với nàng uy nghiêm hơn vài phần, Tiểu Hạnh bị Lê Thiên làm hoảng sợ, mặc kệ ánh mắt khát vọng của nàng, vội vội vàng vàng bưng gà quay đi.
Nàng quả thực muốn đấm bàn khóc rống, nàng ủy khuất mà nhìn hắn: “Vì cái gì không cho ta ăn cơm? Dựa vào cái gì không cho ta ăn cơm?” Nàng với hắn rốt cuộc ai mới là công chúa? Hắn bày ra bộ dáng sẽ không sợ ta giết hắn như vậy? Quá đáng quá đáng!
Lê Thiên quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhàn nhạt mà đối với nàng mở miệng: “Ta đi làm cho ngươi một chút đồ ăn thanh đạm.”
Cái này, nàng biết khổ tâm của hắn, bởi vì nàng bị thương, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.
Nàng vội thu hồi biểu tình căm giận của mình, hết sức khách khí đối với hắn nói: “Lê công tử, làm phiền.”
Lê Thiên nhìn ta nhanh chóng thay đổi dáng vẻ , hắn hừ một tiếng, liền xoay người rời đi