Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 4: 4: Anh Dũng Trúc Mã ╥﹏╥





Cuộc sống của ba năm cấp ba thật tẻ nhạt!
Mặc dù tôi học ở lớp kém nhất trong trường nhưng tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng của đám bạn cùng lớp.

Mỗi ngày đều làm đề, đọc sách.

Tôi quả thực rất tự hào về tính tự chủ của mình.

Cho dù chính xác thì tôi không hẳn là học các tài liệu nhưng tôi vẫn có thể tự tin một cách khó hiểu.

Có lẽ là vì tôi đã quá quen thuộc với các loại câu hỏi.

Các kì thi vừa hay lại tựa các câu hỏi mà tôi đã đọc qua.

Sau đó tôi có thể thuận lợi đạt tiêu chuẩn...!
Kỳ thật tôi là một người hơi quái dị.

Tôi luôn muốn có một trái tim của một người thục nữ, trở thành một người cô gái đáng yêu.

Tuy nhiên, vì một số chuyện khi còn nhỏ (trở thành sứ giả hộ mệnh của Ly Thiên Thu), nên ước muốn trở nên đáng yêu của tôi dần bị mai một.

Tuy nhiên, tôi vẫn tin rằng, chỉ cần đọc thật nhiều sách, có kiến thức sâu rộng thì tính cách tôi sẽ dần ổn trọng, bình tĩnh, rồi tôi sẽ trở nên dễ thương hơn.

Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay tôi đọc sách gì, hôm sau tôi lại quên mất.

Do đó tôi phải đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Mặc dù chứng cận thị của tôi đã đem đến không ít rắc rối cho tôi, nhưng nó cũng khiến tôi trông có vẻ nữ tính hơn.

Vì vậy tôi chưa bao giờ muốn mua kính áp tròng mà vẫn luôn mang một cái kính đen có thể che cả nửa khuôn mặt.


Bất quá, hôm nay cái kính yêu dấu đã đi cùng tôi ba năm nay bị làm hỏng.

Mắt kính vỡ thành đôi, lòng tôi cũng vì thế mà rạn vỡ.

Đại thúc phía trước còn vênh vào tự đắc mà trừng mắt với tôi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Là do cô không có mắt đấy chứ."
Tôi giấu đi vết thương trong lòng, trầm mặc ngồi xổm xuống, nhặt kính lên.

Gọng kính văng ra tận bên kia, mắt kính bây giờ đã vỡ nát, trên đó còn có dấu chân.

Việc này là do vị đại thúc đó cố tình làm.

Hồi nãy tài xế xe buýt phanh gấp làm tôi đứng không vững rồi vô tình đạp phải chân chú, nhưng tôi cũng đã thành thật xin lỗi rồi.

Tuy nhiên, có vẻ người này vẫn oán giận nên thừa cơ hội đẩy đầu tôi một phát khiến kính của tôi bị rơi xuống.

Trước khi tôi kịp nhặt lên, hắn liền giẫm một phát nát bét luôn.

Chú này chắc chắn là một tên ma men, người đầy mùi rượu.

Hùng hùng hổ hổ chỉ vào tôi, không ngừng dùng ngón tay chọc vào đầu tôi, xem tôi như một nơi để trút giận.

Tôi ôm chặt balo chứa đầy sách, chậm rãi nắm chặt tay lại, cố gắng làm bản thân bình tĩnh, tuyệt đối không thể đánh người.

Tôi chính là muốn trở thành thục nữ nhẹ nhàng, đánh người là một việc làm vô cùng thô lỗ, không tốt.

Tôi nhặt kính lên, đem từng mảnh bỏ vào balo.

Sau đó không nói lời nào mà đứng lên, cũng không để ý đến chú đó, mở sách ra tiếp tục đọc.


Vì bị cận nên tôi để sách sát mắt, người khác nhìn thấy khẳng định sẽ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Ừm, tôi quả thực rất thích học.

Cho dù tan học, tôi cũng không cùng đám bạn hát hò, liên hoan mà dành thời gian để học.

Mọi việc đều để hoàn thành ước nguyện trở thành thục nữ...!
"Đã đến trạm XXX.

Xin hãy xuống xe ở cửa sau."
Tôi nhấc cái balo nặng nề của mình lên, hung hăng đẩy rồi giẫm một phát lên chân của chú đó.

Tôi ra tay quá nhanh nên vị đại thúc kia phản ứng không kịp, chỉ có thẻ che eo rồi nhảy cẫng lên kêu thảm thiết.

Tôi nhanh chóng nhảy xuống xe, đưa ngón tay bẩn về phía hắn.

Chờ đến khi tôi làm xong hết mấy việc này tôi mới phát hiện, tôi quả thực đáng sợ, chẳng thục nữ tẹo nào.

Chú đó tức giận đến phát run, liền đi theo tôi xuống xe, đuổi theo tôi đòi đánh, liên tục mắng: "Tiện nhân." Tôi đã nhiều năm không đánh nhau, cũng không tập luyện, nên đương nhiên tôi không đọ nổi chú trung niên đó.

Ngay khi thấy bị đuổi theo, tôi liên vội trốn vào một cửa hàng đồ ăn vặt.

Chủ cửa hàng nhìn tôi ngạc nhiên: "Cô đang làm gì đấy? Ra ngoài nhanh, người ngoài không được phép vào đây."
Tôi thật sự cho rằng tôi xong đời rồi.

Bởi vì chủ cừa hàng không giúp tôi, hắn cho rằng tôi là con gái của vị đại thúc kia, nên hắn không muốn can thiệp vào chuyện gia đình của người khác.


Khi chủ cừa hàng đẩy tôi ra ngoài, chú đó liền nhân cơ hội nắm lấy cổ áo của tôi, không nói hai lời liền cho tôi một cái bạt tai thật lực.

Tôi trước nay chưa từng thấy ai tàn bạo như thế này, cho dù đã từng bị gọi là "Nữ lực sĩ" nhưng bây giờ tôi cũng bị vị đại thúc này làm cho sợ đến mức có chút phát ngốc.

Cái bạt tai thứ hai chuẩn bị giáng xuống thì bị một bàn tay trắng nõn nà vững vàng khống chế.

Tôi ngẩng đầu lên, là Ly Thiên Thu.

Khuôn mặt Ly Thiên Thu lạnh băng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào vị đại thúc một cách dữ dội.

Cậu vặn cổ tay của chú đó khiến hắn ta kêu la thảm thiết, vội vàng buông tôi ra.

Thành thật mà nói, khi tôi còn học cấp hai tôi đã đọc qua vô số tiểu thuyết ngôn tình như "Bá đạo tổng tài yêu ta".

Tôi còn có hằng hà sa số lần ảo tưởng rằng khi tôi gặp kẻ xấu thì nhất định sẽ có một siêu cấp đại soái ca đến cứu trợ, sau đó thì hàng loạt những tình tiết cẩu huyết ngọt ngào sẽ xảy ra.

Giờ quả thực có một siêu cấp đại soái ca từ trên trời giáng xuống giúp tôi nhưng tôi lại chẳng có cảm giác rung động gì gì đó như các nữ chính trong ngôn tình.

Từ trước đến nay đều là tôi bảo vệ cậu, cậu luôn trốn sau lưng tôi.

Hiện giờ phong thủy đã đổi, cuối cùng tôi cũng được cậu bảo vệ một lần.

Loại cảm giác này quá ảo diệu, cứ như bà mẹ tự hào vì cậu con trai đã trưởng thành của mình cuối cùng cũng đã có thể báo hiếu.

Tôi bày ra vẻ mặt "Đù, kinh thế!" nhìn Ly Thiên Thu nhanh gọn khống chế đại thúc, rồi nhìn ánh mắt dữ dội của cậu khi vị đại thúc đó liên tục xin tha rồi chạy trối chết.

Chờ Ly Thiên Thu đi đến, tôi vỗ tay: "Quả nhiên là top 3 thành tích thể dục.

Không tồi không tồi!
Ly Thiên Thu vẫn trưng bộ mặt lạnh như băng ấy, cậu duỗi tay hướng đến mặt tôi.

Lúc đó tôi sợ rằng cậu sẽ tát tôi bởi vì biểu cảm của cậu thật sự quá khủng bố.


Nhưng may là cậu không làm thế.

Cậu chỉ xoa đầu tôi một cách khủng bố đến nỗi gà lên làm ổ đẻ trứng cũng được.

Về tới nhà, vì mẹ bận việc đi làm nên không về nhà, trong nhà thì không có ai nên tôi liền nhiệt tình mời Ly Thiên Thu vào.

Ly Thiên Thu đã quen với cách bối trí trong nhà của tôi nên rất dễ dàng tìm được hòm thuốc.

Cậu gọi tôi lại, muốn giúp tôi băng bó.

Bởi vì đại thúc đó xuống tay rất nặng nên một nửa mặt tôi đã sưng vù, môi cũng chảy máu.

Tôi ngoan ngoãn ngồi trước mặt cậu, hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Nhà cậu cách đây rất xa, trừ khi tôi đến tìm còn không thì cậu chả bao giờ đến đây.

Ly Thiên Thu ngước mắt nhìn, nhàn nhạt mở miệng: "Cậu quên đồ ở nhà tớ, nên tớ đến để trả lại." Cậu lấy găng tay từ túi áo rồi đưa trả cho tôi.

Tôi nhận lấy găng tay, phát hiện đôi găng này đã được giặt giũ sạch sẽ, còn nhẹ nhàng tỏa mùi hương.

Ly Thiên Thu này so với một đứa con gái như tôi còn cẩn thận hơn nhiều.

Nếu găng tay của cậu mà rơi ở nhà tôi thì chắc chắn tôi sẽ trả lại cho cậu nguyên xi, căn bản không nghĩ đến việc giúp cậu giặt sạch.

Ngón tay thon dài, trắng nõn nà của Ly Thiên Thu bôi thuốc mỡ, giữ đầu tôi không để nhúc nhích, tinh tế lau mặt cho tôi.

Từ nhỏ đến lớn, không biết cậu đã giúp tôi bôi thuốc bao nhiêu lần, không thể đếm xuể.

Thế nên cậu biết cách bôi thuốc mà không làm tôi đau.

Thuốc mỡ lành lạnh bao phủ khuôn mặt tôi làm tôi run rẩy.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi liền thích ứng với nhiệt độ của thuốc, híp mắt cười vui sướng mà hưởng thụ sự phục vụ của Ly Thiên Thu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.