Tống Hân mang đến champagne, mỗi người đều uống một chút rồi tụ lại dự định cùng nhau chơi bài poker Texas hold ’em.
Trong nhóm bọn họ, Phục Thành nổi danh là shark. Mỗi lần Tống Hân chơi với hắn đều thua thảm nên gã kéo Từ Thiếu Ngải và thêm Trần Thiên Dương đi. Ba người ngồi chơi đấu địa chủ (斗地主) ở phòng khách, còn những người khác thì ngồi trong phòng sinh hoạt.
Ở đây Cố Thần làm cái, ba lá bài công khai, ngoại trừ Chu Phi Hào, trong tay hai người khác là hoa bài.
Cố Thần vừa xào bài, vừa nói: “Tên Tống Hân kia không có ý tốt, lần trước ông thắng anh ta escape, anh ta nhớ rất dai. Ông không tới nhìn xem à?”
Tống Hân mới vừa mua siêu thuyền hai thân, không đợi tới lúc phun nước sơn mới đã bại dưới tay Phục Thành.
Phục Thành mỉm cười, che bài ném đi, nói: “Lần sau ra biển chơi, để Tống Hân chủ trì đi.”
Những người khác cất lên tiếng cười không tử tế gì.
(92)
Tống Hân – người đang giữ đường cong báo thù trong lòng, vừa chia bài vừa nói: “Dương Dương, trò này chúng ta chơi sao vậy?”
Trần Thiên Dương chỉ chỉ mình, xua tay, biểu thị không quan trọng.
Tống Hân bèn nói: “Dựa theo cách chơi tụi tôi, điểm tích lũy gấp bội.”
Trần Thiên Dương cũng không rõ cái phép tính này lắm, nhưng khi cậu bốc lên thì là lá vương nổ (王炸, một lá bài lớn). Cậu hoài nghi Tống Hân vốn chẳng xào bài kỹ.
Địa chủ phát bài đến chỗ Từ Thiếu Ngải, Từ Thiếu Ngải không có muốn, lần lượt tiếp đến Tống Hân, Tống Hân trực tiếp cầm lấy được át chủ bài, “Dương Dương có muốn biết chuyện trước kia của Phục Thành không? Muốn tôi nói hết cho cậu chớ?”
Trần Thiên Dương nhìn sang phòng sinh hoạt một cái, như vậy không tốt lắm nhỉ?
Tống Hân dịch lại gần xíu, còn chưa mở lời, Từ Thiếu Ngải đã kéo Trần Thiên Dương, nói: “Đừng nhìn lén, qua kia ngồi.”
Sau đó anh ta nhắc nhở Trần Thiên Dương: “Đừng tin anh ta. Anh ta muốn phân tán lực chú ý của cậu đó, để thắng cậu nữa. Thắng thua với tụi tôi rất lớn, nghiêm túc chút.”
Trần Thiên Dương xem bài trong tay, lễ phép nở nụ cười với Tống Hân, sau đó dời một chút qua bên cạnh Từ Thiếu Ngải.
Một trận kết thúc, Tống Hân bị nổ choáng, Từ Thiếu Ngải tính toán ở bên cạnh, nói: “Gấp mười sáu lần, hỏa cân (火斤), sáu ngàn tư, một người ba ngàn hai.”
Tống Hân lấy điện thoại ra, “Quét mã đi.”
Từ Thiếu Ngải cười híp mắt lấy điện thoại, nói với Trần Thiên Dương: “Lại đây lấy tiền.”
Lúc Trần Thiên Dương đưa điện thoại di động tới, hầu kết lén lút trượt một cái. Lúc lấy bài đợt tiếp theo, trong lòng bàn tay cậu toàn là mồ hôi.
Một buổi chiều trôi qua, Phục Thành làm tán tài đồng tử (*) một lần, Du Thang Khi thắng được nhiều nhất, lúc về còn có lòng tốt đặt trước bữa tối khách sạn cho chủ nhà.
(*) tán tài đồng tử (散财童子): chỉ người bị hao hụt tiền bạc
Lúc Trần Thiên Dương đi lấy thức ăn ngoài, Phục Thành đúng lúc nhận được điện thoại bên công ty nọ.
Công ty vệ sinh kia thẳng thắn nói rằng cái người buổi trưa chỉ là công nhân tạm thời, bây giờ đã sa thải.
Phục Thành cúp điện thoại, đi tới chỗ Trần Thiên Dương đang bày đồ ăn mà Du Thang Khi đặt lên bàn. Cậu nhìn thấy hắn đi tới, cầm rượu lên, hỏi hắn có muốn uống không.
Phục Thành nhận lấy rượu rồi mở nút nhét ra: “Buổi chiều chơi vui lắm phải không?”
Mỗi người bạn của Phục Thành đều tốt. Hơn nữa… Trần Thiên Dương lấy di động cho hắn nhìn thử, trên màn hình có rất nhiều số dư xuất hiện, đều là do Tống Hân thua.
Phục Thành đổ ra hai ly rượu đỏ, nước rượu màu đỏ gạch phảng phất mùi men thơm. Hắn đưa cho Trần Thiên Dương, nói: “Tống Hân đánh bài rất dở, về sau cứ chơi với anh ta đi.”
Đây là lời nói thật, nhưng Trần Thiên Dương sờ sờ mặt của hắn, có gốc râu cộm cộm: Sau tâm trạng của anh lại không tốt thế?
Phục Thành dụi cằm vào tay cậu, cà cà trên đó: “Buổi chiều thua rất nhiều tiền.”
Trần Thiên Dương: Nhiều bao nhiêu?
Phục Thành: “Còn nhiều hơn một nửa số tiền em thắng được.”
Trần Thiên Dương suy nghĩ thử là bao nhiêu thì đau lòng cả buổi, an ủi hắn: Không sao đâu, lần sau em đánh với Tống Hân thêm mấy lần.
Phục Thành đã nói, chờ cậu nghỉ ngơi phép năm sẽ dẫn cậu đi biển chơi.
Chỉ là không không chờ tới nghỉ phép năm, Trần Thiên Dương vừa mới đi làm không bao lâu mà lại chuẩn bị đi công tác theo Thạch Xuyên tới một tỉnh lị phía nam, ở đó bốn ngày.
(93)
”Đi bốn ngày?” Lưu Hạm nghe Trần Thiên Dương nói vậy, có chút giật mình, “Không phải con vừa đi làm không lâu à? Sao mới đó mà đã phải đi nơi xa như vậy?”
Trần Thiên Dương chậm chạp giải thích: Thầy dẫn con đi học tập, rất khó có được.
Lưu Hạm nói: “Đây là lần đầu tiên con đi xa như vậy, muốn mẹ giúp con dọn hành lý không?”
Khi còn bé bị bệnh, hai cụ già cũng đi khắp nơi tìm bệnh viện cho cậu, đã dẫn cậu đi không ít nơi. Đây không tính là lần thứ nhất.
Trần Thiên Dương xua tay, biểu thị tự mình có thể sắp xếp được.
Ngoại trừ chuyện công việc có thể tán gẫu vài câu, bọn họ cũng không tìm được chuyện khác nói với Trần Thiên Dương. Trên bàn cơm yên lặng một hồi thì Lưu Hạm bắt đầu chuyển qua vấn đề của Trần Khoa Vũ. Bà nói cậu ta chẳng biết sắp xếp chút nào, mấy ngày nay đồ đặc cần thu dọn của cậu ta phải tìm hết cả buổi trời.
Trần Khoa Vũ sắp phải xuất ngoại, thời gian đúng ngay ngày thứ hai Trần Thiên Dương đi công tác trở về.
Trần Khoa Vũ không muốn nghe Lưu Hạm lải nhải, ăn vài miếng thì trở về phòng. Đợi đến khi Trần Khoa Vũ đi rồi, Lưu Hạm mới nói về chuyện của Mã Miêu Miêu cho Trần Thiên Dương.
Trần Thiên Dương cũng sắp quên mất mấy thứ vụn vặn này. Cậu nghe bà vừa nói như thế thì sửng sốt một chút. Lưu Hạm cho là cậu không nghe thấy, khua tay làm thủ ngữ, hỏi cậu có muốn đi gặp Mã Miêu Miêu một lần nữa hay không.
Trần Vân Học luôn không thích Lưu Hạm mai mối Trần Thiên Dương sớm như vậy, ho khan một cái rồi nói với Trần Thiên Dương: “Dương Dương, con đi công tác xong thì về thẳng nhà. Cả nhà ta đi chùa thắp nén hương cho ông bà nội của con. Em trai con sắp ra nước ngoài hơn một tháng, nhờ ông bà phù hộ cho nó.”
Trần Thiên Dương đồng ý.
Chờ thời gian cũng gần tới, cậu nhìn thấy Phục Thành gửi tin nhắn, bảo rằng đang chờ cậu ở bên ngoài. Trần Thiên Dương cũng chuẩn bị phải đi.
Lưu Hạm đưa cậu ra ngoài rồi nói một chút chuyện về Mã Miêu Miêu. Trần Thiên Dương đứng ở ngoài cửa, nghiêm túc biểu đạt: Con không muốn đi xem mắt.
Đây là lần đầu Trần Thiên Dương thể hiện ý từ chối. Lưu Hạm sửng sốt một hồi, nói: “Được rồi, con không thích thì thôi. Lần sau lại tìm là được rồi. Mẹ không ép con.”
Trần Thiên Dương biết Lưu Hạm muốn tốt cho cậu, trong lòng có chút nóng nảy: Sau này cũng đừng mai mối cho con nữa.
Lưu Hạm: “Sao đột nhiên lại mất hứng thế?”
Trần Thiên Dương lắc đầu, ôm Lưu Hạm một cái, ra hiệu mình phải đi.
Cửa bị mở ra, Trần Khoa Vũ vội vàng chạy đến, nhìn thấy Trần Thiên Dương còn chưa đi mà thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đi thôi, em đưa anh xuống.”
Cậu ta nói xong thì kéo Trần Thiên Dương qua chờ thang máy, giục Lưu Hạm nhanh về. Đợi đến khi Lưu Hạm đóng cửa mới nói: “Có phải mẹ lại làm mai cho anh xem mắt không? Đừng để ý tới mẹ nữa là được.”
Chờ khi vào thang máy, Trần Khoa Vũ còn nói: “Anh cũng đừng nói mẹ là anh kết giao một người bạn trai đấy nhé.”
Trần Thiên Dương cảm thấy cậu chàng có chút buồn lo vô cớ, mỉm cười: Em lo lắng cái gì?
Mấy ngày trước Trần Khoa Vũ chuyên ngăn cản mấy chương trình tình cảm phát trên tivi, lúc Trần Vân Học xem báo mở ra thì đồng thời thấy một chương trình có đồng tính nam đang hi vọng hòa giải với người nhà của mình. Lúc đó Trần Vân Học nói là: “Người như thế nên kéo ra ngoài bắn chết, còn cho lên tivi cái gì.”
Trần Khoa Vũ nhìn cậu không có vẻ lo lắng chút nào, trong lòng thở dài một hơi, nhăn mặt nói: “Dù sao tạm thời anh đừng nói cho bọn họ biết. Anh cứ tập trung yêu đương là được rồi. Lúc thường bọn họ cũng không quản anh mấy.”
Cậu đưa Trần Thiên Dương ra phố thì thấy xe Phục Thành đậu ở ven đường. Phục Thành dựa vào cửa xe hút thuốc, duỗi cặp chân dài trên đường, vô cùng chói mắt.
Trần Khoa Vũ bèn hừ lạnh một cái, hẳn là mắng vài câu. Trần Thiên Dương nghe không rõ, vỗ đầu cậu chàng để cậu ta bình thường lại.
Trần Khoa Vũ ôm cậu một lát, “Thuận buồm xuôi gió, nhớ về tiễn em đó.”
Trên đường vừa hay không có người, lúc Phục Thành giang hai tay với cậu, Trần Thiên Dương bèn chạy tới, nhanh chóng ôm lấy rồi hôn một cái trên mặt hắn.
Thật giống như sau khi ở bên Phục Thành, chuyện gì cũng bắt đầu chuyển biến tốt.
Hơn nữa Phục Thành đối với chuyện cậu đi công tác không có nhiều lời, biểu lộ mình rất ủng hộ công việc của cậu. Hắn đưa cậu đi ăn cơm, còn ở nhà giúp cậu sắp xếp hành lý. Thật sự rất hiền hòa.
Nhưng mà thời điểm hôm sau lên máy bay, bởi vì Phục Thành rất hiền hòa mà chân cậu cứ nhũn ra.
Trần Thiên Dương sau khi lên máy bay thì đeo trùm mắt ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì phát thanh viên đã bắt đầu thông báo tin tức hạ cánh. Bên ngoài toàn tầng mây mù mịt mờ, còn có bóng dáng thành phố dần dần rõ nét.
Bọn họ đã đến nơi cách Thành Yên hơn một ngàn cây số.
(94)
Phục Thành đưa Trần Thiên Dương đi khiến người điều tra chuyện cũng lộ ra một ít manh mối.
Lúc Phục Minh ở nhà nằm úp sấp thì Phục Thành lái xe về.
Không một ai đi thông báo cho Phục Minh. Tận khi Phục Thành xuất hiện ở mép bể bơi, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại. Rõ ràng không có ai nói gì nhưng đã có người tự giác tắt nhạc, khung cảnh cứ như là bị ấn nút tạm dừng.
Phục Minh ném một đoàn người còn đang cuồng hoan ở phía sau, sầm mặt đi theo Phục Thành. Phục Thành dừng lại trong phòng khách lầu chính, đứng trước một tấm ảnh gia đình.
Ảnh được chụp vào mấy năm trước. Phục Thành đứng ở bên tay phải Phục Đông Niên, tay Phục Việt khoát lên trên vai Phục Đông Niên, Phục Minh đứng ở bên cạnh, Tần Minh Nguyệt ôm cánh tay của ông.
Phục Minh rất không thích tấm ảnh này, thế nhưng lại không dám lấy xuống. Hiện giờ Phục Thành đứng ở trước mặt, giống như có hai kẻ đáng ghét đang nhìn hắn ta, ánh mắt chẳng khác nào vừa trồi lên khỏi lớp băng lạnh giá.
Phục Minh cứng rắn kêu một tiếng “Anh lớn”.
Phục Thành đốt một điếu thuốc, hỏi: “Tìm Triệu Dương làm gì?”
Phục Minh: “Triệu Dương nào chứ…”
Đột nhiên tàn thuốc còn đang đỏ hỏn xuất hiện ở trước mắt, nhiệt độ như vừa lướt qua ngay sát da thịt khiến Phục Minh lùi lại mấy bước, sờ soạng da mặt suýt nữa bị bỏng rách, vừa giận vừa sợ mà nhìn về phía Phục Thành, ngực gấp gáp phập phồng mấy cái, nói: “Là gã tìm tới em, nói muốn gặp anh nên em giúp gã sắp đặt một chút.”
“Sắp đặt anh ta làm nhân viên vệ sinh, sau đó đến nhà tao à.” Phục Thành cười lạnh một cái, túm lên cổ áo tắm của người này, gần như muốn nhấc người lên, ánh sáng trong con ngươi co lại thành một điểm nhỏ làm người ta khiếp sợ.
“Phục Đông Niên muốn nuôi chúng mày, tao không có ý kiến. Thế nhưng nếu để tao thấy mày có bất kỳ động tác nhỏ nào, không cần chờ Phục Đông Niên chết, tao sẽ cho chúng mày cút xéo.”
Phục Minh sợ hãi Phục Thành từ tận đáy lòng, miệng giật giật, nói: “Thật sự không phải là em, là kẻ tàn phế kia muốn tìm anh, bị em bắt gặp, nên em, em, em giúp gã một chút thôi. Những thứ khác em thật sự không có làm.”
Lúc Phục Thành đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải Tần Minh Nguyệt nhận được tin tức trở về, “Tiểu Thành, muốn…”
Phục Thành tránh né tay bà, thẳng thắn mở cửa xe ra. Lúc sắp đi, hắn hạ cửa xe xuống, nói: “Phục Đông Niên muốn đi Mỹ.”
Nhìn biểu tình của Tần Minh Nguyệt là biết Phục Đông Niên không nói cho bà chuyện gì. Phục Thành cười gằn, bảo: “Các người muốn lưu lại hay muốn theo cùng, tốt nhất là đi bệnh viện hỏi ba đi.”
Phục Đông Niên rất nhẫn tâm, muốn mình được thanh tĩnh thì cứ thế mà ném người đi.
(95)
Trần Thiên Dương ở đây chơi, à không phải, làm việc thật vui vẻ.
Cậu đi chung với Thạch Xuyên gặp bạn cũ của ông, trong đó có không ít bậc thầy quốc hoạ. Ông nổi hứng, bèn kêu Trần Thiên Dương cùng với một người khác vẽ một bức tranh sơn thuỷ.
Sông núi phía nam hũu tình, mở rộng triền miên, lúc vẽ cất nhắc, tên của Trần Thiên Dương còn được đặt cạnh bên con dấu của một vị sao sáng trong nghề.
Cuối cùng người đó còn tặng bức họa này cho Trần Thiên Dương, Trần Thiên Dương kính cẩn lễ phép cúi người thật sâu nhận lấy.
Từ Ấu Lâm nhìn Trần Thiên Dương không hiểu cái gì cả, lúc trên đường quay về khách sạn thì lén lút nhắc nhở cậu. Những người tới hôm nay không phải hạng làm công như chúng mình, cậu được Thạch Xuyên đặc cách gặp bạn bè của ông.
Trần Thiên Dương không hiểu.
Từ Ấu Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười, nói với đàn em nhỏ này rằng: “Thôi, chờ thầy nói cho em đi.”
Vào buổi tối, Thạch Xuyên gọi một mình Trần Thiên Dương đi, hỏi chuyện ngày hôm nay một chút, cũng bảo hôm nay các thầy cũng rất thích cậu.
Nghe một nửa, Trần Thiên Dương mới hiểu ra, Thạch Xuyên muốn để cậu đổi một người thầy khác.
“Con có hiểu biết, hơn nữa Phục Thành nói con học hơn mười năm đúng không? Bản lĩnh không tệ, tiếp tục kiên trì có thể tìm được con đường cho mình, không cần phải cùng thầy giao thiệp với mớ sách cũ giấy nát cả đời.”
Trần Thiên Dương đánh chữ tren điện thoại di động: Tại sao ạ?
Thạch Xuyên nói: “Ban đầu thầy nhận con, không phải là nhìn trúng việc cái gì con cũng biết một ít à. Lần trước dẫn con đến viện bảo tàng, khi con đồng thời phối thuốc màu với người khác, đừng cho là thầy không nhìn thấy, ông Phương nói, con theo thầy rất lãng phí.”
Thạch Xuyên đang nói đến lần đi viện bảo tàng xem tiến triển tu bổ tàng phẩm, Trần Thiên Dương đi khắp nơi, trùng hợp vào nhóm thư họa góp vui một chút.
Trần Thiên Dương: Nhưng con chỉ muốn học cái này với thầy thôi.
“Thầy còn chưa nói không muốn học trò như con mà.” Thạch Xuyên vỗ đùi một cái thật kêu. Ông thât vất vả tìm đường tốt cho cậu người học trò mới nhận, sao cậu ta cứ bướng bỉnh như thế chứ?
“Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Sắp lên hai mươi mốt ạ.
”Đúng vậy, hai mươi mốt. Thầy thì sáu mươi bảy rồi, còn có thể dạy con được mấy năm hả? Biết đâu con sẽ không thể học đến nơi đến chốn ở chỗ của thầy. Con nói bà nội mình cũng làm nghề này, cũng biết cái khổ trong đó. Người trong ngành có thể kiên trì không được mấy người, con nhìn đàn anh của con xem, chính là con ông cháu cha ở nhà ăn no rửng mỡ, mới mừng vui hao phí thời gian với thầy. Còn con? Dương Dương, con có cái gì?”
Nếu như không phải là Trần Thiên Dương, có lẽ Thạch Xuyên sẽ không cân nhắc này nọ. Tuy nhiên, thế mà ông lại thu nhận Trần Thiên Dương. Mỗi ngày ông nhìn đứa nhỏ này yên lặng làm việc với mọi người, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu (*), trong tâm Thạch Xuyên dĩ nhiên nhiều hơn mấy phần tư vị khó mà diễn tả bằng lời.
(*) Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu (老吾老以及人之老, 幼吾幼以及人之幼): ý bảo lúc chăm già thì đứng quên cụ già không máu mủ khác, lúc dạy trẻ cũng đừng quên đứa nhỏ không ruột thịt nào
“Con và Phục Thành yêu nhau đúng không?” Thạch Xuyên vỗ vỗ tay cậu, “Thầy thấy rõ ràng. Thầy có một thằng cháu nội tầm tầm tuổi con, đi học ở Toronto. Mỗi ngày đều gửi cho thầy mấy tin tức về quyền bình đẳng. Thằng nhỏ nó máu lửa lắm, chỉ ước gì cả nhà của thầy mặc áo lục sắc theo nó ra phố.”
Trần Thiên Dương nhịn không được mà cười một cái.
Thạch Xuyên rống mệt, uống một hớp nước rồi nói tiếp: “Con và Phục Thành yêu nhau, thì phải nghĩ đến việc đứng chung một chỗ với anh ta. Con dành cả đời làm việc sau thư viện với thầy thì sẽ không đuổi kịp anh ta đâu. Con phải gặp thật nhiều người, phải biết thật nhiều chuyện. Sau này có trong tay trời đất của riêng mình thì mới không bị người khác bắt nạt.”
Trần Thiên Dương trở về phòng không bao lâu thì Phục Thành gọi tới, Trần Thiên Dương bấm nhận. Cậu dựa vào tường, đối diện Phục Thành.
Phục Thành: “Sao thế? Thầy la em à?”
Trần Thiên Dương lắc đầu, cậu nghĩ, mình mà nói ra tiếng thì hay rồi. Nói ra tiếng thì mới có thể cho Phục Thành biết, thầy vô cùng vô cùng tốt.
Cậu nhớ tới lời Thạch Xuyên đã nói, tâm trạng lại khó chịu.
Cậu thấy mình từ hội người khuyết tật đi đến làm việc ở thư viện đã xem như rất khá rồi. Đâu ngờ Thạch Xuyên lại cònchuẩn bị cho cậu một cái bật nhảy, để cậu có thể vươn tới một nơi càng cao càng xa.
Mỗi người đều muốn cậu sống thật tốt thật tốt. Giống như nỗ lực của hai cụ già đã qua đời từng làm, muốn Trần Thiên Dương có một cuộc sống bình thường, có nhân sinh được lựa chọn.
Trần Thiên Dương đặt điện thoại di động lên giường, còn mình thì mang tai nghe làm thủ ngữ: Chờ em về sẽ nói cho anh biết. Đã trễ thế này, anh còn không nghỉ ngơi hả?
“Nhớ em, muốn đến tìm em.”
Trần Thiên Dương cảm thấy hắn rất có thể sẽ làm ra việc như thế, vội xua tay không chịu: Làm việc chăm vào, đừng nghĩ mình làm chủ thì cứ mãi lười biếng.
Phục Thành nhìn cậu cười, ánh mắt chứa ánh đèn, nhìn ấm áp lại sáng ngời: “Có phải là em có tâm sự gì không?”
Thầy nói với em rất nhiều thứ. Em rất biết ơn thầy nên có hơi cảm động mà thôi.
Phục Thành ở bên kia với tay cứ như muốn chạm vào cậu ở bên này, nói: “Anh rất nhớ em.”
Trần Thiên Dương lộ ra lúm đồng tiền trên mặt, ngón tay trỏ chỉ mình, dựng ngón tay cái, ngón tay trỏ tại chuyển động quanh đấy rồi chỉ Phục Thành.
Em cũng rất nhớ anh.
Trần Thiên Dương trò chuyện một chút với Phục Thành thì không còn khó chịu như ban nãy nữa. Cuối cùng lúc thiếp đi, còn quên tắt video.
Một nơi khác, Phục Thành nhìn cậu, trong tay cầm rượu, còn có một phần văn kiện.
Đây là thứ được Tưởng Thừa Ân đưa tới cho hắn vào hôm nay.
“Cái bệnh viện tai mũi họng hạng hai ở Thành Toại là một bệnh viện tư nhân. Hai năm trước từng ra xảy ra sự cố chữa bệnh cấp hai, còn lên cả báo chỗ đó. Sau đấy bệnh viện lấy tiền giải quyết riêng. Chuyện này cũng không giải quyết được gì.”
Văn kiện đặt trên bàn chính là bản tin sự cố chữa bệnh năm đó, chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ trong trang. Trong con chữ đen trắng có một khung phối trắng đen, được chụp bên ngoài phòng bệnh. Độ phân giải mờ nhạt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người nằm ở trên giường, phía dưới có một hàng chữ nhỏ “Họ Trần (mười tám tuổi), trong sự cố chữa bệnh lần này đã hoàn toàn tắt tiếng”.
“Hơn nữa, tôi thuận tiện tra xét những điểm khác. Với số tiền bồi thường cho Thành Toại khi trước, công ty cũng có ghi chép. Liên quan tới cả nhà Trần Thiên Dương, chủ hộ Trần Tu Duật chết rồi thì làm giấy để Trần Thiên Dương làm con nuôi của mình, mà nhà cậu ta đưa ra chứng minh thương thế tàn tật, tiền đền bù giải tỏa cứ thế vào túi người giám hộ của cậu ta.”