Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 19: TIỆM BÁN ĐỒ ĂN NHỎ



Đối diện với chàng trai đột nhiên nói ra câu “Tôi không có bạn gái”, Mạnh Tư Duy đầu đầy dấu hỏi chấm “ơ” một tiếng.



Sau đó cô cảm thấy bầu không khí đang phát triển theo hướng rất kỳ lạ.



Một người con trai đứng trước mặt bạn thẳng thắn nói rằng anh ta không có bạn gái...



Mạnh Tư Duy ảo não cố gắng ngăn lại dòng suy nghĩ đang không ngừng lan rộng, ho khan một tiếng, ánh mắt hướng đến chỗ hai bộ đồ ăn và thức ăn trên bàn.



Dường như Bùi Thầm nhìn ra suy nghĩ của cô, nói: “Đồ ăn đêm, lỡ tay nấu hơi nhiều, định nhờ cậu ăn giúp một chút.”



Mạnh Tư Duy không thể ngờ được hoá ra là vì nguyên nhân này: “Hả?”



Bùi Thầm nói tiếp: “Tôi biết đây là phòng thuê chung, nên sẽ không đưa người khác về đâu, cậu không cần lo chuyện này.”



Mạnh Tư Duy nghe xong, mấp máy miệng, cả nửa ngày mới bật ra được một câu: “Vậy thì tốt.”



Bùi Thầm lại nói: “Chỗ đồ trong tủ lạnh,” anh hơi dừng lại một chút, “đơn vị cấp thẻ siêu thị, không dùng sẽ hết hạn, nên tôi mua rất nhiều.”



“Một mình tôi ăn không hết, cứ để đấy cũng hết hạn sử dụng, cái đấy cậu cũng giải quyết giúp tôi một chút đi.”



Phản ứng đầu tiên của Mạnh Tư Duy khi nghe xong là phúc lợi của đơn vị này tốt thật đấy.



Trước đây Cục bọn cô cũng từng phát thẻ mua sắm vào dịp lễ, nhưng kịch kim cũng chỉ có một hai trăm tệ, mua bừa một ít đồ sinh hoạt là hết nhẵn.



Mạnh Tư Duy định nói không cần, nhưng lại nghĩ đến chuyện nếu mình không ăn hết chỗ đồ đó thì tủ lạnh sẽ không có chỗ trống để chứa đồ.



Vậy là cô “ồ” một tiếng, sau đó suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cũng được, cậu mua đồ ở siêu thị nào đấy, có phải ở ngoài tiểu khu không, tôi muốn ăn cái gì thì sẽ chuyển khoản trả cậu theo giá cả ở siêu thị đó nhé.”



Từ trước đến nay cô không bao giờ chiếm hời của người khác.



Bùi Thầm nghe xong thì hơi trầm mặc một chút, sau đó đáp lại : “Ừm”





Ngày hôm sau, Mạnh Tư Duy vội vội vàng vàng cho kịp thời gian đi làm.



Cô mở tủ lạnh ra mới phát hiện chỗ bánh mì mình mua đã ăn hết rồi, đánh mắt nhìn chỗ đồ ăn bày la liệt trong tủ, bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện tối qua giữa mình và Bùi Thầm, cô hơi do dự mấy giây, cuối cùng lấy ra cơm nắm và một hộp sữa chua.



Mạnh Tư Duy vẫn nhớ giá tiền cơm nắm và sữa chua của siêu thị bên ngoài tiểu khu, lúc đợi thang máy cô tính giá tiền hai món rồi chuyển qua Wechat cho Bùi Thầm.



Rất nhanh, tin nhắn hiển thị “đối phương đã nhận”.



Mạnh Tư Duy cắn một miếng cơm nắm rồi thở phào một hơi, sau đó không nhịn nổi báo cho Chung Ý về cuộc giao dịch lạ lùng giữa mình và bạn thuê chung.



Mạnh Tư Duy:  [Mình cảm thấy Bùi Thầm giống như mở một tiệm đồ ăn nhỏ trong nhà vậy… ]



Chung Ý cũng dậy rất sớm, nhanh chóng bổ sung thêm:  [Hơn nữa chỉ bán cho mỗi một mình cậu.]



[Một tên đàn ông quỷ kế đa đoan, một mình không tiêu hết tiền trong thẻ mua sắm đơn vị cấp liền mua một đống đồ rồi đổi cách khác bán cho cậu, tiệm của cậu ta chỉ chuyên môn kiếm tiền của cậu ahahahahahaha.]



“…”



Động tác cắn cơm nắm của Mạnh Tư Duy đột nhiên dừng lại.



Hình như đến bây giờ cô mới phát hiện có gì đó sai sai.



Đậu xanh.



Sao ai cũng nhớ rõ số lương ít ỏi của cô vậy.



Mạnh Tư Duy vội vàng ăn nốt cơm nắm, đi xe đạp công cộng đến Phân cục Trung Ninh như mọi lần.



Nhiệm vụ của cô hôm nay không phải là trực ban ra ngoài làm nhiệm vụ bảo vệ trật tự an toàn xã hội nữa, mà là quay phim tuyên truyền về cảnh giác với các loại ma tuý mới của Cục công an thành phố C.



Đạo cụ quay phim và lời dẫn đều do các đồng nghiệp của Đội phòng chống ma tuý thuộc Cục công an thành phố cung cấp, tuy rằng Mạnh Tư Duy cũng coi là có kiến thức phong phú hơn nữa cũng thường xuyên dẫn người đi xét nghiệm nước tiểu, nhưng dù sao cô cũng không phải cảnh sát phòng chống ma tuý chuyên nghiệp. Khi cô nhìn thấy những người đồng nghiệp móc ra các loại ma túy được ngụy trang thành đồ ăn thức uống thì vẫn không khỏi ngạc nhiên, mấy loại kiểu trà sữa hay kẹo nổ gì đó phải nói là không khác gì so với được bán ngoài tiệm, hơn nữa một số loại ma túy dạng bột khi pha vào đồ uống cũng không làm thay đổi mùi vị, người bình thường căn bản không thể phân biệt được dẫn đến rất dễ bị trúng chiêu.



Nên ý nghĩa của đoạn phim lần này ngoại trừ việc nâng cao cảnh giác của mọi người đối với các loại ma túy dạng mới ra, quan trọng hơn là tuyên truyền đến mọi người không nên nhận đồ ăn thức uống mà người lạ đưa, đặc biệt là ở những địa điểm giải trí như hộp đêm hay quán bar, đồ người lạ đưa tuyệt đối không được tuỳ tiện bỏ vào miệng.



Bởi vì phải lên hình nên Mạnh Tư Duy còn đặc biệt trang điểm một chút.



Mạnh Tư Duy không giỏi trang điểm lắm, bình thường những lúc đi làm đều để mặt mộc, người trang điểm cho cô hôm nay là một chị trợ lý phụ trách quay phim, lúc trang điểm cứ khen cô da đẹp không ngớt.



Trang điểm xong, Mạnh Tư Duy nhìn vào bản thân trong gương.



Cô còn chưa kịp nhìn kỹ, Cảnh Bằng đúng lúc đi ngang qua, trông thấy cô thì bật ngón cái khen: “Đẹp lắmǃ”



Mạnh Tư Duy bị khen đến phát ngại: “Anh Bằng.”



Cảnh Bằng cười haha đi mất. Trong Cục của bọn họ Mạnh Tư Duy là xinh nhất, không hề giống mấy cô gái trẻ hiện nay gầy đến mức gió thổi là bay, dáng người của Mạnh Tư Duy vừa cao vừa thon thả, khoác lên người bộ cảnh phục thì khỏi phải nói đoan trang đến nhường nào.



Mạnh Tư Duy lại nhìn vào chiếc gương trước mặt.



Trước khi được n nam sinh xin phương thức liên lạc hổi huấn luyện quân sự ở đại học, Mạnh Tư Duy chưa bao giờ cảm thấy mình có thế mạnh về ngoại hình.



Thời đi học, thành tích ban đầu của cô không tốt lắm, luôn bị Trần Xuân Hồng xếp vào loại ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, thẩm mỹ về cái đẹp của mọi người sẽ luôn đi kèm một lớp filter thành tích, những bạn nữ thanh tú xinh đẹp lại có thành tích tốt thì luôn có nhiều người theo đuổi, nhất là kiểu vừa xinh đẹp vừa là học bá như Giang Nghi sẽ được phong thành nữ thần trong mộng không thể với tới, còn kiểu như Mạnh Tư Duy, thành tích chẳng ra làm sao lại còn không trang điểm ăn diện theo mốt, cả ngày chỉ mặc áo phông quần đùi vùi đầu tập luyện ở đội tuyển, nên phần lớn thời gian đều trong trạng thái không ai để ý đến.



Có điều thời gian luôn xoay vần, giống như vào buổi tối hôm qua Mạnh Tư Duy mới phát hiện Bùi Thầm đã chia tay Giang Nghi lúc nào không biết, nhóm chat QQ của lớp thời cấp ba luôn sôi nổi ngày trước giờ đây cũng theo dòng thời gian trôi đi mà trở nên im lặng, ứng dụng nói chuyện của mọi người cũng thay đổi từ QQ sang Wechat, bây giờ gần như không có ai nói chuyện trong nhóm chat nữa rồi.



Mà mấy ngày trước, nick QQ gần như chẳng mấy khi động đến của Mạnh Tư Duy đột nhiên nhận được vài tin nhắn mới, là mấy bạn học không thân thiết lắm trước kia gửi tin nhắn hỏi thăm, muốn thêm Wechat của cô.



Là sau khi đoạn video có cô xuất hiện hot lên.



Cô đều đồng ý hết.



Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Duy bỏ gương xuống.



Nhân viên công tác đã chạy thử xong hệ thống đèn chiếu sáng và các thiết bị, nói có thể bắt đầu quay được rồi.



Mạnh Tư Duy nhìn thẳng vào ống kính màu đen và tấm hắt sáng trước mặt, lần đầu tiên biết được thì ra đằng sau một video tưởng chừng như đơn giản lại cần nhiều dụng cụ như vậy.



Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước máy quay, trước đây cô chưa từng làm việc gì giống như vậy, lời thoại cũng thuộc đấy, nhưng khi đối mặt với ống kính thì lại căng thẳng ngắc ngứ, tay chân cũng không biết đặt đâu cho phải, cả người trông cực kỳ thiếu tự nhiên.



May mà người phụ trách quay phim có rất nhiều kinh nghiệm lại vô cùng nhẫn nại, hướng dẫn cho Mạnh Tư Duy rất nhiều điều, động viên cô đừng căng thẳng, cứ từ từ mà quay.



Mạnh Tư Duy gật đầu, hít thở sâu, từ từ cầm đạo cụ lên giới thiệu, cuối cùng còn hướng về ống kính dùng hai tay làm kí hiệu chữ “X” biểu thị sự từ chối.



Trông đạo diễn chỉ đạo ghi hình có vẻ rất hài lòng: “Đúng rồi, chính là như vậy, làm tốt lắm.”



Cuộc ghi hình buổi sáng tại Cục diễn ra rất thuận lợi, địa điểm ghi hình buổi chiều sẽ phải di chuyển đến quán bar Ouch, dựa theo kịch bản sẽ quay 2 shot mô phỏng hiện trường.



Mạnh Tư Duy lúc đến mới biết chiều hôm nay Ouch sẽ tạm ngừng kinh doanh để hỗ trợ việc quay phim.



Người đồng nghiệp đi cùng cô ngược lại không ngạc nhiên lắm, dù sao cũng là kinh doanh quán bar, muốn tạo mối quan hệ tốt với phía cảnh sát quản lý khu vực là chuyện cần thiết. Họ chỉ cảm thán thấy ông chủ quán bar này đúng là có khí phách, nói đóng là đóng luôn nửa ngày.



Chị trợ lý quay phim sau khi bước vào thì ngẩng đầu đánh giá quán bar, nói: “Hoá ra bên trong trông như thế này.”



Mạnh Tư Duy không hiểu: “Dạ?”



Chị trợ lý vừa lắp đặt máy quay vừa nói: “Ouch bây giờ hot đến mức phải đặt trước, không hẹn trước 1 tuần thì không vào nổi đâu.”



Mạnh Tư Duy biết Ouch đã rất nổi tiếng từ khi mở cửa kinh doanh trên phố, nhưng không ngờ bây giờ còn phải đặt bàn trước.



Chị trợ lý lại ra vẻ thần thần bí bí vừa cười vừa nói với cô: “Nghe nói ông chủ ở đây rất đẹp trai. Thỉnh thoảng sẽ lộ mặt ở quán,” chị ấy nhìn quanh bốn phía, “không biết hôm nay có ở đây không nữa.”



Trước mắt Mạnh Tư Duy hiện lên gương mặt của Thịnh Tinh Bác.



Anh chàng thiếu gia này tốt nghiệp từ trường đại học trọng điểm, tốt nghiệp xong lại một lòng muốn mở quán bar. Nhưng so với cuộc sống mỗi ngày đi sớm về tối cắm mặt làm việc của đám người “bán mạng cho công ty”(1), cuộc sống của anh ấy đúng là thoải mái và dư dả hơn nhiều.



Mạnh Tư Duy cảm thấy có chút bất lực vì địa điểm được chọn ghi hình hôm nay, nhưng đây không phải chuyện cô có thể quyết định, cô cúi đầu xem giờ trên điện thoại một chút, thầm mong quay xong sớm.



Nhân viên phục vụ trong quán bar vẫn đang làm việc, vào lúc Mạnh Tư Duy cúi đầu, đột nhiên có nhân viên bưng khay qua, đặt lên bàn mấy ly đồ uống.



Nhân viên phục vụ mỉm cười bày tỏ đây là ông chủ của họ phân phó, cảm ơn các đồng chí cảnh sát của Phân cục Trung Ninh, có thể hỗ trợ công việc của mọi người là vinh hạnh của quán.



Chị trợ lý đã bị mấy ly đồ uống này hạ gục rồi, lập tức hỏi: “Ông chủ của mọi người đâu? Bây giờ đang ở đâu vậy?”



Nhân viên phục vụ nói ông chủ của họ hôm nay có chuyện nên đã ra ngoài rồi, không có ở quán.



“Thôi được rồi.” Trông chị trợ lý có vẻ rất tiếc nuối.



Mạnh Tư Duy nghe thấy hôm nay Thịnh Tinh Bác không có ở quán thì nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó nhăn mày nhìn về phía mấy ly đồ uống đầy màu sắc.



Chị trợ lý bưng ly đồ uống lên, dùng ống hút uống mấy ngụm, thấy Mạnh Tư Duy không có vẻ gì là hứng thú thì hỏi: “Em không uống à?”



Mạnh Tư Duy hơi bĩu môi nhìn xuống chỗ đồ uống: “Nội dung ghi hình của chúng ta hôm nay không phải là cảnh giác đồ uống người lạ đưa à?” Cô đưa mắt nhìn xung quanh, “nhất là đồ của người ở quán bar đưa.”



Chị trợ lý: “...”





Trong chiều nay, nhân viên phục vụ của Ouch không chỉ bưng đồ uống ra, mà còn mang ra không ít đĩa trái cây và đồ ăn vặt, đến cả mấy người đồng nghiệp thuộc Đại đội phòng chống ma tuý cũng phải ngạc nhiên, họ cười nói với Mạnh Tư Duy: “Ông chủ quán bar này tinh thần giác ngộ cao quá nhỉ.”



Nhưng mấy người nhân viên công chức như họ cũng không ăn chùa, lúc sắp đi, họ đều để lại tiền mấy món đồ uống và hoa quả đã ăn.”



Sau đấy Mạnh Tư Duy khát quá, không nhịn được vẫn phải uống một ly cam ép, đến lúc thanh toán thấy giá một ly cam ép ghi trên menu là 98 tệ, đúng là không biết xấu hổ, cuối cùng mới thấu đáo chân lý ở bên ngoài nhất là ở quán bar tuyệt đối không nên uống đồ người khác đưa.



Sau đó cũng hiểu ra anh chàng thiếu gia Thịnh Tinh Bác này tại sao lại lắm tiền như vậy, bạn gái chưa quen nhau được bao lâu đã tặng hẳn cái túi giá 4 vạn 8.



Thời tiết hôm nay khá đẹp, ráng chiều hoàng hôn say đắm lòng người, Mạnh Tư Duy không đi xe đạp về nhà nữa mà đi bộ về.



Đang đi thì điện thoại rung, có tin nhắn đến.



Mạnh Tư Duy mở ra đọc, là tin nhắn khấu trừ khoản vay mua nhà gửi tự động của ngân hàng.



Mạnh Tư Duy sau khi nhìn vào số dư ít ỏi trong tài khoản ngân hàng sau khi nộp tiền thuê nhà quý này và khấu trừ khoản vay mua nhà thì nhe răng trợn mắt, liên tưởng đến ngày hôm nay khiến tâm trạng vốn dĩ vẫn khá bình tĩnh của cô trong phút chốc trở nên tối tăm mù mịt.



Tên chủ đầu tư vô lương tâm thì vi phạm hợp đồng không bàn giao nhà, kì kèo khất tiền của cô, ra ngoài đi làm thì lỡ uống cốc nước cam đi tong 98 tệ, về đến nhà thì phải nhìn mặt tên đàn ông quỷ kế đa đoan tìm cách mở tiệm trong nhà để kiếm tiền của cô.



Mạnh Tư Duy đi bộ về đến cổng tiểu khu, lúc đi ngang qua siêu thị thì dừng bước.



Cô cảm thấy hơi hối hận vì đã đáp ứng với Bùi Thầm chuyện tối qua, chỗ đồ ăn đó không ăn hết thì thôi mắc gì đến cô, vứt hết đi cũng chẳng phải lãng phí tiển của cô, chiếm hơn nửa cái tủ lạnh mà còn đạo lý.



Thế là Mạnh Tư Duy bước vào siêu thị, định mua chút đồ ăn.



Cô thà rằng để ông chủ siêu thị kiếm tiền của mình cũng không muốn bị tên đàn ông mưu mô kia kiếm được.



Mạnh Tư Duy dừng bước tại khu bánh nướng lựa chọn đồ, do dự không biết chọn hộp bánh ruốc cuối cùng trên kệ hay bánh mì nguyên cám, cuối cùng quyết định bỏ hộp bánh ruốc xuống, lấy bánh mì.



Nhưng Mạnh Tư Duy cầm bánh mì đi được vài bước lại cảm thấy hối hận.



Có nghèo hơn nữa thì cũng không đến nỗi không mua nổi một hộp bánh ruốc, hơn nữa Cục phó cũng đã nói quay phim tuyên truyền xong sẽ ghi thêm thành tích cho cô.



Mạnh Tư Duy vội vàng quay lại đường cũ, đáng tiếc đã chậm một giây, hộp bánh ruốc cô vừa bỏ xuống lúc nãy đã bị người khác lấy mất.



Mạnh Tư Duy nhìn về phía người cầm hộp bánh ruốc cuối cùng ấy.



Cô và Bùi Thầm đột nhiên bốn mắt nhìn nhau.



Mạnh Tư Duy không ngờ được lại gặp được Bùi Thầm ở siêu thị, lại còn cùng nhìn trúng một hộp bánh ruốc.



Nhưng so với việc tủ lạnh chất cả đống đồ mà cậu còn chạy đến siêu thị mua bánh ruốc làm cái quái gì, Mạnh Tư Duy lúc này lại bị bộ đồ trên người Bùi Thầm thu hút hơn.



Anh mặc một cây vest đen, áo sơ mi trắng, tuy rằng bộ đồ này phổ biến, nhưng không thể không nói nó rất hợp với anh, người thì cao chân thì dài, vứt bừa vào một bộ phim thần tượng nào đó diễn vai tổng tài bá đạo chắc cũng không lạc quẻ.



Nhưng bây giờ không phải trong phim thần tượng, mà Bùi Thầm đang thuê chung nhà với cô cũng không phải tổng tài bá đạo.



Mạnh Tư Duy càng không phải chưa từng nhìn thấy có người ăn mặc như vậy đi trên phố, chỉ là không ngờ nó lại xuất hiện trên người bạn cùng nhà của cô.



Mạnh Tư Duy im lặng vài giây, bất thình lình hỏi:



“Cậu làm môi giới nhà đất đấy à?”



(1) Từ gốc: 社畜 (Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản, được ghép từ hai chữ công ty (社trong会社) và gia súc (畜 trong 家畜). Nó dùng để chế giễu những người vì công ty mà từ bỏ tôn nghiêm cơ bản của con người, ăn uống hay nghỉ ngơi đều qua loa và chỉ biết bán mạng làm việc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.