Mỗi một người trên thế giới sẽ có một tông giọng và âm sắc khác nhau, có giọng thì thanh thuý, có giọng đầy từ tính, có giọng thì cao, có giọng lại trầm thấp.
Bởi vậy nên có những lúc, kể cả mắt không thấy, nhưng vẫn có thể thông qua giọng nói để phân biệt đó là ai.
Khi Mạnh Tư Duy nghe thấy câu “Tôi đi đâu cơ” đầy cuốn hút kia, bỗng ngẩng phắt đầu lên.
Cô cố gắng hé đôi mắt đang bỏng rát ra, trong tầm nhìn hạn hẹp, cô nhìn thấy người đang đứng ở cửa nhà vệ sinh không phải người đồng nghiệp đang mặc cảnh phục mà là một người đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà.
Mạnh Tư Duy nhớ lại hành vi và cả quá trình cô đâm vào người ta, sau đó trực tiếp chìa tay ra để người ta dìu vào nhà vệ sinh lúc nãy.
“……”
“Xin lỗi nhé.” Sau khi trải qua sự im lặng và ngượng ngập, Mạnh Tư Duy chịu đựng cơn đau rát trên mặt vừa nói xin lỗi: “Tôi tưởng cậu là đồng...”
“Cậu bị sao vậy?” Người đàn ông chưa nghe cô giải thích xong đã hỏi.
Mạnh Tư Duy trả lời đơn giản: “Bình xịt ớt.”
Cô mò mẫm tìm vòi nước, vừa giơ tay ra thì không cẩn thận đụng phải miệng cốc trên bệ rửa mặt.
Mạnh Tư Duy bị giật mình vì âm thanh lốp cốp phát ra từ chiếc cốc bị rơi xuống đất, dựa vào vị trí trong trí nhớ thì có lẽ chiếc cốc đó là của Bùi Thầm, sau những ngày sống cùng nhau khiến cô lờ mờ nhận ra người đàn ông này bị bệnh sạch sẽ, nên cô vội vàng xin lỗi sau đó định ngồi xổm xuống tìm cốc.
Nhưng có người đã chìa tay ra nhanh hơn cô một bước.
Mạnh Tư Duy cảm nhận được Bùi Thầm đang cúi người xuống ở phía sau lưng cô.
Không gian trong nhà vệ sinh rất chật hẹp, trước mặt cô là bệ rửa mặt, nên khi người đằng sau cũng giơ tay về phía trước vô tình lại tạo thành tư thế nửa ôm.
Hơi thở mang tính xâm lược của người đàn ông như bao vây lấy cô.
Mạnh Tư Duy biết vào thời điểm này, có lẽ anh vừa tỉnh dậy, hoặc là bị tiếng động lúc cô và Mã Soái về nhà đánh thức.
Mạnh Tư Duy nhắm mắt nên không nhìn thấy, chỉ là khi cô cảm nhận được hơi nóng trên người đàn ông thì hơi lùi người về sau một cách không tự nhiên.
Bùi Thầm nhận ra động tác nhỏ của Mạnh Tư Duy.
Ngón tay thon dài của anh hơi khựng lại, cũng nói câu gì, chỉ nhanh chóng nhặt cốc lên để lại chỗ cũ rồi trực tiếp mở vòi nước.
Tiếng nước chảy vang lên ào ào.
Mạnh Tư Duy nói một tiếng “cảm ơn”, sau đó vốc nước lên rửa mặt và mắt của mình.
...
Trong đám người gây chuyện lúc 3 giờ sáng, tên thì bị tạm giam, tên thì bị phạt tiền, cũng may lũ người đó sau khi rút dao ra thì cũng chỉ khua khoắng vài cái, nếu không kết cục chắc chắn không chỉ đơn giản là tạm giam, phạt tiền và viết cam kết như vậy.
Một ngày sau Mạnh Tư Duy mới thấy đỡ khó chịu vì bình xịt ớt, mỗi tội mắt vẫn còn hơi đỏ.
Chung Ý hẹn Mạnh Tư Duy hôm sau đi ra ngoài chơi, khi nhìn thấy kết mạc của cô vẫn còn đỏ thì không nhịn được mà cầm cốc trà sữa thở dài.
Nhưng cô ấy biết Mạnh Tư Duy không hề để ý chút khổ cực này, nên cũng không một mực khuyên cô chuyển sang phòng làm việc phụ trách hộ khẩu như lúc đầu nữa.
“Mình định cuối năm nay đính hôn với Châu Vũ An.” Chung Ý vừa hút trà sữa vừa nói.
“Thật á?ǃ” Mạnh Tư Duy vừa vui vừa ngạc nhiên hỏi.
Chung Ý gật đầu: “Lừa cậu làm quái gì.”
Mạnh Tư Duy nghe thấy tin hai người sẽ đính hôn thì cực kỳ vui. Châu Vũ An và Chung Ý quen nhau là nhờ cô, tính cách hai người họ đều hoạt bát rất hợp nhau, nghề nghiệp cũng là cảnh sát và giáo viên, phụ huynh hai nhà đều hài lòng.
Chung Ý liếc xéo Mạnh Tư Duy một cái: “Đừng chỉ thấy vui thay mình, cậu thì sao?”
“Mình á?” Mạnh Tư Duy nhai trân châu trong ly trà sữa, “Cậu đừng có hối, mình kết hôn rồi ai làm phù dâu cho cậu đây.”
“Mà cậu cũng đừng nhắc đến Thịnh Tinh Bác nữa.” Mạnh Tư Duy nhanh hơn một bước chặn đứng lời Chung Ý định nói.
Chung Ý bị chặn đến nghẹn họng, chỉ đành nuốt tin mình nghe ngóng về Thịnh Tinh Bác xuống, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, hỏi: “À đúng rồi, dạo này cậu sống chung với Bùi Thầm thế nào rồi?”
Mạnh Tư Duy không ngờ Chung Ý không nhắc đến Thịnh Tinh Bác nữa thì lại nhắc đến Bùi Thầm.
May mà Bùi Thầm và Thịnh Tinh Bác hoàn toàn không giống nhau, chẳng có gì là không thể nhắc đến cả, Mạnh Tư Duy nhớ lại tình hình sống chung của hai người họ dạo gần đây, đáp lời: “Cũng được, không xích mích gì cả.”
Tình hình sống chung của hai người dường như tốt hơn một chút so với ban đầu, khi ấy hai người đến cả lúc gặp mặt nhau cũng lười chào hỏi, nhưng chỉ là quan hệ bạn cùng nhà bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chúng Ý: “Tên đàn ông mưu mô đó có còn bày trò nghĩ cách kiếm tiền của cậu không?”
Mạnh Tư Duy: “...”
“Không.” Cô đáp.
Sáng nay Bùi Thầm còn ném cho cô một hộp bánh ruốc sắp hết hạn, anh mua rồi để quên trong tủ lạnh, một người ăn không hết nên đành nhờ cô giúp.
Mạnh Tư Duy biết mình phải xử lý đồ ăn sắp hết hạn nên cũng không thừa tiền đến mức cả cái này cũng trả anh tiền.
Chung Ý nghe thấy Bùi Thầm không bẫy Mạnh Tư Duy nữa thì yên tâm, nghĩ đến chuyện bây giờ Bùi Thầm lại có thể thuê chung với người khác thì nhất thời có chút cảm khái: “Lần trước cậu nói gì cơ, cậu nghi ngờ cậu ấy đang làm môi giới nhà đất á?”
Mạnh Tư Duy nhớ lại bộ vest kia, gật đầu: ‘Ừ.”
“Nhưng cũng có khả năng đang bán bảo hiểm.”
Chung Ý cười “phụt” một phát.
Cô ấy cầm điện thoại lên nhìn một cái, đột nhiên nói với Mạnh Tư Duy: “À đúng rồi, cậu thấy nhóm chat Wechat kia chưa?”
Mạnh Tư Duy liếc điện thoại Chung Ý một phát: “Thấy rồi.”
Tốt nghiệp cấp 3 đã 7,8 năm rồi, vào thời kỳ mà Wechat đang dần thay thế QQ như hiện nay, dạo gần đây đột nhiên có người thêm cô vào nhóm chat bạn học cũ.
Một nhóm người phải lăn lộn kiếm kế sinh nhai ngoài xã hội bắt đầu hoài niệm thời cấp 3 nên dạo này trong nhóm bạn cũ cấp 3 rất sôi nổi, không ít người trong nhóm tám lại chuyện xưa, có người còn đề nghị họp lớp, mọi người tốt nghiệp lâu như vậy rồi, phải tìm thời gian để mọi người tụ họp một chút.
Từ lúc bị thêm vào nhóm lớp đến bây giờ Mạnh Tư Duy vẫn chưa nói câu nào, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến họ, bây giờ ai cũng nhớ lớp bọn họ có một bạn học cấp 3 tên Mạnh Tư Duy.
Chung Ý nhớ lại trước đây Mạnh Tư Duy vì để theo đuổi Bùi Thầm mà viết lên báo tường nguyện vọng rằng bản thân muốn đi vào đại học P, sau đó một đám người chạy đến châm chọc Mạnh Tư Duy chí hướng lớn, sau này mà thành công thì đừng quên bọn họ.
Ai cũng không ngờ được Mạnh Tư Duy hiện tại thật sự thành công rồi.
“Công an thành phố C trực tuyến” tăng lượt người theo dõi nhờ đăng video của cô ấy, đoạn video tuyên truyền vừa lên sóng đã làm náo loạn các nền tảng ứng dụng lớn, các đơn vị truyền thông chính thống lớn cũng chia sẻ video tới tấp, cô lại còn là “cảnh sát Tiểu Mạnh” mà người dân toàn quốc yêu quý.
Chung Ý dùng cánh tay huých Mạnh Tư Duy một cái: “Nếu thật sự tổ chức buổi họp lớp, cậu đi không?”
Mạnh Tư Duy cầm ống hút gẩy gẩy trà sữa, nghĩ một chút, lắc đầu: “Không biết nữa.”
Chung Ý: “Đi chứ, sao lại không đi, mình mà là cậu thì mình đi ngay, đám người đó đúng là mặt dày, còn đi kết bạn Wechat với cậu, bây giờ Mạnh Tư Duy cậu đi gặp họ đã là cho họ thể diện lắm rồi. Ngày trước cười chê cậu như nào, xem bây giờ còn cười nổi không. Hứ!”
Nhưng Mạnh Tư Duy cũng không nghĩ nhiều như Chung Ý.
Cô không phải kiểu người ghi thù, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, không cần thiết phải tóm mãi không buông chút ân oán thù hằn thời học sinh.
Cô chỉ không biết có cần thiết phải đi hay không, ngoài Chung Ý ra, hình như cô cũng không có bạn học nào có tình cảm thân thiết, nhất là sự biết ơn với giáo viên.
Cô và những đồng đội trong đội tuyển khúc côn cầu trên sàn còn thân thiết hơn, còn cả huấn luyện viên lão Hàn nữa, nếu đội tuyển tổ chức họp mặt, chắc chắn cô sẽ đi.
Chung Ý tưởng tượng khung cảnh buổi họp lớp thay cho Mạnh Tư Duy, hỏi: “Chủ đề của video kỳ sau là gì vậy, đã quay chưa?”
“Phòng chống lừa đảo viễn thông.” Mạnh Tư Duy trả lời, “vẫn chưa quay, nhưng kịch bản thì chuẩn bị xong hết rồi.”
“Cậu tải ứng dụng chống lừa đảo chưa?” Cô đột nhiên nhớ đến chuyện này bèn hỏi.
Chung Ý: “Mình tải cái đấy làm gì.”
“Bọn lừa đảo nào lừa nổi lớp thanh niên trẻ tuổi như mình, người già mới là mục tiêu của bọn chúng.”
Mạnh Tư Duy vừa nghe xong là giận: “Cậu đừng có tự cho mình là giỏi, dạo gần đây bọn mình nhận được mấy cuộc báo án bị lừa đảo qua tin nhắn, người bị hại có tận mấy người đều là sinh viên đấy.”
Chung Ý: “Thật á?”
Mạnh Tư Duy phồng má: “Lừa cậu làm cái gì.”
Tội phạm lừa đảo qua viễn thông thường núp ở nước ngoài gây án, cơ quan công an rất khó truy bắt, nên việc tuyên truyền nâng cao ý thức cho người dân về phòng chống lừa đảo là vô cùng quan trọng.
“Mau tải đi.” Mạnh Tư Duy vừa nói vừa nhìn chằm chằm xem Chung ý tải ứng dụng chống lừa đảo xuống, “tải xong thì gửi ảnh chụp màn hình xác nhận cho mình.”
Chung Ý bị Mạnh Tư Duy nhìn chằm chằm đến mức tê cả da đầu, chỉ đành tuân mệnh ấn vào cửa hàng ứng dụng để tải app.
“Cậu cần ảnh chụp màn hình xác nhận làm gì?” Cô ấy hỏi.
Mạnh Tư Duy: “Ở Cục bọn mình đang kiểm tra nhiệm vụ, mấy ngày hôm nay mỗi người đều phải kêu gọi 30 người xung quanh mình tải ứng dụng, hai ngày nữa còn phải đi kêu gọi ở khu khác nữa.”
“Châu Vũ An vẫn chưa kêu cậu tải đúng không.” Mạnh Tư Duy có chút đắc ý, “Cậu có tin tối nay anh ấy sẽ bảo cậu tải không, nhưng mà cậu tính vào phần của mình rồi.”
Chung Ý: “...”
Bạn trai và bạn thân đều là cảnh sát, cô ấy cảm giác bản thân dường như bị túm chặt sau gáy hết đường chạy thoát rồi.
Tải ứng dụng xong, Mạnh Tư Duy và Chung Ý đi xem một bộ phim, sau khi về đến nhà thì bắt tay vào làm nhiệm vụ kêu gọi 30 lượt tải ứng dụng.
Đầu tiên cô nhờ họ hàng người thân trong nhà tải ứng dụng giúp cô, sau đó cô lại nhờ mấy người bạn có quan hệ khá thân thiết giúp đỡ.
Cuối cùng tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của cô bị kẹt ở con số 29.
Mạnh Tư Duy lật qua lật lại danh sách liên lạc của mình, cô thật sự không biết phải gửi cho ai để nhờ tải lượt cuối cùng này.
Giống như trò chém một đao ở Pinduoduo (1) vậy, không phải bạn bè họ hàng quá thân thiết thì rất ngại nhờ họ giúp.
(1) Từ gốc: 拼夕夕砍一刀: Tác giả cố tình viết sai chữ Pinduoduo(拼多多) để tránh động chạm, giống như sàn S giấu tên ở VN mà ai cũng biết là gì :)), trò chém đao này cũng tương tự như trò mở lì xì lấy tiền trên sàn L nào đó, người chơi sẽ gửi link cho người thân, bạn bè nhờ họ ấn vào, ứng dụng sẽ báo người chơi còn X% sẽ nhận được phần thưởng, càng nhiều người ấn vào link thì X sẽ càng nhỏ, nhưng trò này gần như vô vọng và không bao giờ thắng được.
Cô lục tung danh sách một hồi vẫn không tìm được ai thì có chút chán nản, dứt khoát đặt điện thoại xuống, đi vào nhà bếp rửa hoa quả để ăn.
Cục Trưởng thật sự đã ghi thêm thành tích cho cô, ví tiền của Mạnh Tư Duy tháng này khá rủng rỉnh nên cô mua cho mẹ và chú Trần mỗi người một đôi giày, sau đó mua dâu tây thưởng cho bản thân.
Mạnh Tư Duy rửa một bát dâu tây nhỏ xong thì đi ra khỏi nhà bếp, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng khách.
Bùi Thầm đã về.
Mạnh Tư Duy không tự chủ được nhìn vào bát dâu tây trong tay.
Trước đây khi cô còn ở chung với Mao Lệ Lệ, cô ta rất thích ăn mảnh, nhưng chuyện này cũng không có gì, chỉ là cô ta thường xuyên không hỏi Mạnh Tư Duy mà ăn luôn đồ ăn cô để trong tủ lạnh.
Nên trước đây thường xuyên xảy ra chuyện sáng sớm Mạnh Tư Duy vội vàng lấy bánh mì trong tủ lạnh làm bữa sáng ăn cho kịp giờ đi làm, kết quả mở tủ lạnh ra thì trống huơ trống hoác, là Mao Lệ Lệ nửa đêm đói bụng nên ăn hết của cô.
Nhưng sau khi sống chung với Bùi Thầm thì không còn xảy ra chuyện đau đầu này nữa.
Hai người phân chia rất rõ ràng, thậm chí anh còn mở cả một cửa tiệm trong tủ lạnh nên bên trong toàn là đồ ăn.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Duy đi ra khỏi bếp.
Cô đưa bát dâu tây qua: “Nè.”
Đây là cô hào phóng mời anh ăn, không tính tiền.
Bùi Thầm vừa bỏ chìa khóa xuống, xoay người liền thấy Mạnh Tư Duy đang đứng sau lưng mình, chìa tay về phía anh.
Cô đứng dưới ảnh đèn, tay bưng một cái bát nhỏ, bên trong là dâu tây vừa được rửa sạch với màu sắc tươi ngon mọng nước.
Biểu cảm lúc này của Mạnh Tư Duy rất nhạt, âm thanh cũng rất nhẹ, đến cả động tác cũng cực kỳ nhẹ nhàng, đơn thuần đến mức chỉ có một ý nghĩ không lẫn chút tạp niệm: Cô mời anh ăn dâu.
Đối diện với Mạnh Tư Duy, Bùi Thầm nhất thời ngẩn ngơ.
Đây không phải lần đầu tiên cô đứng trước mặt anh.
Mà cô đã từng đứng trước mặt anh như thế này rất nhiều lần rồi.
Mang theo nụ cười cùng ánh mắt trong veo, đơn thuần.
Rất nhiều năm trước.
Mạnh Tư Duy phát hiện Bùi Thầm nhìn mình chằm chằm không nói chuyện, đành phải nhắc lại: “Dâu tây nè, cậu ăn không?”
Bùi Thầm lúc này mới dịch chuyển ánh mắt đến bát dâu tây cô đưa, nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Được thôi.” Mạnh Tư Duy cũng không ép người ta phải nhận ý tốt của mình, đang định chuẩn bị bưng về phòng mình ăn, nhưng khi đối diện với người đàn ông đứng trước mắt, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Mạnh Tư Duy bỏ bát xuống, nhìn Bùi Thầm- người bạn cùng nhà mà cô luôn nước sông không phạm nước giếng, tôn trọng lẫn nhau, chung sống hoà bình.
Có một số chuyện ngoại trừ xin sự giúp đỡ của người thân bạn bè qua mạng, còn có một cách là trao đổi trực tiếp với người sống.
Bùi Thầm phát hiện ánh mắt của Mạnh Tư Duy lúc này như có điều muốn nói: “Có chuyện gì sao?”
Mạnh Tư Duy hơi do dự, sau đó để lộ ra nụ cười, thử hỏi dò: “Cậu có thể...giúp tôi một chuyện được không?”
…
Nghe thấy chuyện cô nhờ vả là tải ứng dụng phòng chống lừa đảo và gửi ảnh màn hình xác nhận đã đăng ký thành công cho cô, Bùi Thầm trực tiếp đưa điện thoại cho Mạnh Tư Duy để cô tự làm.
Mạnh Tư Duy không ngờ Bùi Thầm lại đưa điện thoại luôn cho mình.
Có lẽ vì anh cảm thấy đã tải ứng dụng rồi lại còn phải đăng ký quá phiền phức , nhưng lại không tiện từ chối nên dứt khoát đưa điện thoại cho cô luôn.
Mạnh Tư Duy cầm lấy điện thoại, có chút lo sợ, bất ngờ.
Dù sao ở cái xã hội này, điện thoại có thể đại diện cho sự riêng tư nhất của mỗi cá nhân.
Tên bạn trai cũ của Chung Ý sống chết không chịu đưa điện thoại cho cô ấy xem, kết quả sau này phát hiện tên đó tán tỉnh, ve vãn nữ sinh khác trong điện thoại.
Trong phòng bếp, Mạnh Tư Duy cầm điện thoại của Bùi Thầm, vì để chứng minh trong sạch nên cô cứ đứng ở trước mặt anh để thực hiện các thao tác, sau khi tải ứng dụng và xác minh danh tính xong thì đem điện thoại trả lại cho Bùi Thầm.
“Cái này cần cậu tự làm.”
Bùi Thầm đang nấu bữa tối của mình.
Anh nhận lấy điện thoại rồi xác nhận gương mặt thành công, sau đó lại đưa điện thoại cho Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy cảm thấy cạn lời với người đàn ông đang bận rộn bếp núc ấy.
Cô đành phải nhận lại điện thoại rồi hoàn thành nốt những bước cuối cùng, xong xuôi hết thì ấn chụp màn hình.
Phải gửi tấm ảnh này sang Wechat của cô mới được.
Mạnh Tư Duy nhìn người đàn ông chê phiền phức đến mức trực tiếp đưa điện thoại cho cô, cuối cùng tự mình ấn vào Wechat của anh.
Cô nhắc nhở bản thân phải tôn trọng riêng tư của người khác nên không được nhìn trộm linh tinh, hai người đã kết bạn Wechat nên chỉ cần tìm khung trò chuyện với cô là được.
Sau màn hình chờ mặc định hình con người nhỏ bé cô độc lặng nhìn về phía trái đất của Wechat, thế giới Wechat mở ra.
Ánh mắt tìm kiếm của Mạnh Tư Duy sau khi nhìn thấy giao diện trò chuyện thì đột nhiên ngẩn người.
Khung trò chuyện của cô…ở đầu tiên?