Chung Ý: […]
Cô phát hiện Mạnh Tư Duy hình như đã nắm giữ bản chất của sáo lộ(1) mà cô từng nói.
Sau đó cô lại nghĩ, đi cũng được, chẳng sao cả.
Có một số người chỉ dám nói trong nhóm riêng, có dám làm gì trước mặt người khác đâu.
Đến lúc đó nếu mà lôi Mạnh Tư Duy muốn chụp ảnh chung thì buồn cười.
Chung Ý nghĩ đến cảnh đó đột nhiên liền xoa tay hưng phấn mong đợi: [Đi!]
Những bạn quyết định đi họp lớp phải nhắn tin riêng với lớp trưởng để đăng ký, sau khi Mạnh Tư Duy và Chung Ý đăng ký xong, Chung Ý đột nhiên nhớ ra gì đó: [Cậu nghĩ Bùi Thầm có đi không?]
Bởi vì sau mấy năm Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm trở thành bạn cùng phòng, gần đây hai người nói về Bùi Thầm rất nhiều.
Nếu như nói là sau khi nổi tiếng Mạnh Tư Duy mới làm mọi người nhớ đến rằng có một bạn cùng lớp như vậy, thì Bùi Thầm chắc là người dù nổi tiếng hay không thì khi nói về thời cấp ba, tất cả mọi người đều nhớ đến.
Dù sao, rất ít người sẽ quên người đứng hạng nhất trong lớp mình thời học sinh. Mà hạng nhất này cũng không phải chỉ là hạng nhất lớp của họ mà còn là hạng nhất của khối, còn rất đẹp trai, được cử đi học nữa.
Bây giờ, Mạnh Tư Duy mới nhớ ra Bùi Thầm hình như cũng ở trong nhóm Wechat lớp của bọn họ.
Chung Ý: [Mình đoán cậu ấy sẽ không đi.]
[Dù sao hình như cuộc sống của cậu ấy cũng không được tốt lắm.]
[Cậu biết đấy, họp lớp bây giờ còn được gọi là đại hội so sánh ganh đua. Trung thực. jpg]
Với tư cách là bạn cùng nhà, sau khi Mạnh Tư Duy bị Chung Ý hỏi, cẩn thận suy nghĩ một chút khả năng Bùi Thầm tham gia họp lớp vào thứ bảy.
Bùi Thầm chỉ mới chuyển đến lớp vào học kỳ 2 năm lớp 11. Phần lớn thời gian trong lớp anh chỉ có một mình, không cùng bạn học nam nào kết nhóm, dường như cũng không có bất kỳ người bạn nào đặc biệt tốt.
Năm đó mỗi ngày Mạnh Tư Duy ngồi ở hàng ghế sau nhìn bóng lưng của anh đều cảm thấy rằng Bùi Thầm không phù hợp với lớp bọn họ.
Một người đã mất hết tất cả các mối quan hệ hồi đó, làm sao có thể bằng lòng tiếp tục duy trì những mối quan hệ này sau bao nhiêu năm.
Chỉ có điều khi Mạnh Tư Duy đang nghĩ về khả năng Bùi Thầm đi họp lớp, Chung Ý lại gửi một tin nhắn khác: [Cậu có biết vừa rồi mình đã nghe được chuyện gì trong nhóm chat riêng kia hay không?]
Mạnh Tư Duy lấy lại tinh thần: [Cái gì?]
Chung Ý: [Cậu có biết chuyên ngành đại học của Bùi Thầm là gì không?]
Mạnh Tư Duy: [Hả?]
Chung Ý: [Cậu ấy học pháp luật.]
Sau khi Mạnh Tư Duy nhìn đến hai chữ “pháp luật” liền sửng sốt.
Mặc dù tình hình việc làm hiện nay rất gay gắt, nhiều sinh viên luật sau khi tốt nghiệp cũng không theo các ngành liên quan mà chuyển ngành, hoặc trực tiếp dấn thân vào con đường thi biên chế. Nhưng Bùi Thầm lại theo học trường đại học luật hàng đầu trong nước, có thể nói tấm bằng tốt nghiệp của anh so với những người khác trong ngành này thì không ai cao hơn anh.
Chung Ý: [Ngạc nhiên lắm đúng không, nếu là chuyên ngành "hố trời" thì không sao, nhưng cậu nói xem một sinh viên luật của đại học P làm sao lại thành người bán bảo hiểm, còn phải thuê chung nhà với cậu chứ.]
Mạnh Tư Duy: [Ai nói với cậu rằng cậu ấy bán bảo hiểm.]
Chung Ý: [Không phải là cậu nói sao, áo vest cộng với giày da, không phải là nhân viên bán nhà thì là nhân viên bán bảo hiểm.]
Mạnh Tư Duy: [...]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Chung Ý, Mạnh Tư Duy cố gắng tiêu hóa sự thật là chuyên ngành đại học của Bùi Thầm là pháp luật.
Mà còn là trường đại học luật hàng đầu.
Trong cuộc sống mỗi người, dù nhiều hay ít ai cũng sẽ gặp một chút vấn đề về pháp luật. Trên thực tế là chỉ cần người thân trong gia đình có một người theo học pháp luật thì cả đời này rất có thể họ sẽ đối mặt với vô số vấn đề cần tư vấn pháp luật từ người thân, bạn bè.
Cách một thời gian trước đây, Mạnh Tư Duy cũng đã xin tư vấn từ luật sư.
Vì căn nhà bị kéo dài thời gian giao nhà của cô.
Chỉ tiếc khi cô xin tư vấn từ mấy luật sư, câu trả lời chắc chắn mà cô nhận được cơ bản đều là lập lờ nước đôi, nói rằng chủ yếu phụ thuộc vào hợp đồng được ký với nhà đầu tư lúc trước, còn có một số chính sách bất khả kháng, đồng thời rất hiếm khi chủ sở hữu kiện thành công nhà đầu tư. Khi cô muốn tiếp tục hỏi chi tiết, thời gian tư vấn đã hết, nếu tiếp tục hỏi thì phải thêm tiền.
Lệ phí của ngành pháp luật ở thành phố C nhìn chung không thấp, đặc biệt là so với mức lương trung bình ở thành phố C, người bình thường muốn đấu kiện, rất nhiều người bỏ cuộc ở giai đoạn phí luật sư.
Lúc Mạnh Tư Duy xin tư vấn thì cô mới nhận thấy nghề này vàng thau lẫn lộn(2). Những người có vẻ ngoài cao ráo, có một bản sơ yếu lý lịch hoàn hảo thực tế lại cho người ta cảm giác không có gì ngoài việc thúc giục trả tiền. Đối với cùng một câu hỏi, những người từ công ty luật khác nhau thì trả lời đáp án khác nhau, dẫn đến cô thậm chí không biết nên nghe ai.
Vàng thau lẫn lộn(2): Không phân biệt được cái xấu và cái tốt, người xấu và người tốt.
Mạnh Tư Duy lặng lẽ ra khỏi phòng, đi vào bếp rót nước.
Bùi Thầm đang phơi quần áo ngoài ban công.
Mạnh Tư Duy lấy một cốc nước uống trong bếp. Chờ đến khi phơi quần áo xong Bùi Thầm đi ngang qua, gọi anh một tiếng: “Bùi Thầm.”
Bùi Thầm dừng lại: “Hả.”
Mạnh Tư Duy cười nhìn anh: “Cậu đã xem tin nhắn trong nhóm lớp chưa? Thứ bảy họp lớp, cậu có đi hay không?”
Hình như Bùi Thầm chưa xem tin nhắn trong nhóm lớp, hoặc có lẽ là anh ấy lười đọc tin nhắn trong nhóm đó. Nghe Mạnh Tư Duy hỏi, anh im lặng hai giây, trả lời: “Không đi.”
“Ồ.” Mạnh Tư Duy gật đầu, làm như đang nói chuyện phiếm, “Từ khi tốt nghiệp nhiều bạn học không có gặp nhau. Bây giờ bọn họ làm công việc gì cũng có.”
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy đang nói chuyện với anh, đợi cô nói tiếp.
Mạnh Tư Duy nói xong chuyện cũ, cuối cùng thử dò xét hỏi một câu: “Tôi còn chưa hỏi cậu, đại học cậu học chuyên ngành gì vậy?”
Bùi Thầm trả lời thẳng: “Pháp luật.”
Mạnh Tư Duy khẽ gật đầu trong lòng.
Tin tức của Chung Ý là thật, Bùi Thầm cũng không có tùy tiện lừa gạt cô.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Mạnh Tư Duy loanh quanh một lúc lâu, cuối cùng quay về chủ đề thực sự của mình, cô nhìn Bùi Thầm, cẩn thận hỏi: “Vậy tôi có một số vấn đề pháp lý muốn cậu tư vấn một chút...Được không?”
Biết rằng luật sư ghét nhất là tư vấn miễn phí, cô nhanh chóng nói thêm: “Tôi không hỏi không đâu, cậu tính phí như thế nào, hoặc là tiêu chuẩn thu phí của cậu là gì? Theo giờ sao?”
So với những luật sư văn phòng tốt xấu lẫn lộn cho người khác cảm giác không đáng tin cậy kia, đã từng là bạn học cũ, Mạnh Tư Duy gần như không có nghi ngờ gì về khả năng của Bùi Thầm.
Chỉ là không biết Bùi Thầm có sẵn lòng nhận việc tư vấn cho cô hay không. Nếu không thì coi như thôi vậy, còn nếu anh ấy sẵn lòng nhưng phí tư vấn cao hơn giá thị trường quá nhiều thì cơ bản cũng là một sự từ chối trá hình.
Bùi Thầm đối mặt với Mạnh Tư Duy, người đang cầm cốc nước hồi hộp chờ đợi.
Sau đó anh trả lời: “Được.”
“Thu phí theo giờ, một giờ...một trăm tệ.”
Mạnh Tư Duy ngạc nhiên sau khi nghe thấy mức thu phí, rồi ngập ngừng nói: “Có phải...thấp quá hay không.”
Lúc trước cô ấy đến chỗ luật sư để được tư vấn mức phí thấp nhất là hơn 500 tệ một giờ, hơn 1000 tệ thì càng phổ biến, thậm chí một thực tập sinh còn thu phí 300 tệ.
Bùi Thầm: “Bởi vì hiện tại tôi không làm trong ngành luật, cho nên tôi không thể đảm bảo rằng có thể trả lời các câu hỏi của cậu một cách tốt nhất.”
Hoá ra là vậy, sau khi nghe xong Mạnh Tư Duy nhanh chóng gật đầu: “Được rồi.”
Cô thấy rằng mình tin tưởng Bùi Thầm từ tận đáy lòng. Dù anh không phải là luật sư, bây giờ anh đi bán nhà, bán bảo hiểm, bán xiên que nướng, thì anh ở trong lòng cô còn đáng tin hơn những người thúc giục cô trả tiền ở công ty luật sư.
Bùi Thầm: “Là vấn đề gì?”
Mạnh Tư Duy đầu tiên là cúi đầu nhìn cốc nước trên tay.
Cô lập tức quay người lấy một cái cốc từ trong tủ ra: “Tôi rót cho anh chút nước rồi chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Mạnh Tư Duy cũng pha cho Bùi Thầm một tách trà bưởi mật ong như của cô.
Hai người ngồi xuống ghế sopha. Sau khi biết Mạnh Tư Duy định hỏi về vấn đề bất động sản, Bùi Thầm muốn nhìn sổ đăng ký và hợp đồng bất động sản lúc cô mua nhà.
Mạnh Tư Duy vội vàng trở lại phòng để lấy nó cho anh.
“Đây.” Mạnh Tư Duy đưa tất cả hồ sơ hợp đồng đã ký khi mua nhà cho Bùi Thầm.
Bùi Thầm nhận lấy rồi về phòng của mình để lấy bút chì với tẩy.
Hai người cùng nhau ngồi trên ghế sopha.
Mạnh Tư Duy mở đồng hồ bấm giờ trên điện thoại, đặt lên bàn trà.
Bùi Thầm cúi đầu chăm chú xem hợp đồng mua bán nhà của cô.
Mạnh Tư Duy yên tĩnh chờ đợi.
Cô biết thời gian xem hợp đồng cũng tính phí. Trước đó cô có xin tư vấn một giờ của luật sư trong công ty luật, người đó thậm chí chưa xem xong hợp đồng cho cô, đến thời gian lập tức đóng lại hợp đồng nhắc cô đã hết giờ.
Mạnh Tư Duy thấy rằng tốc độ Bùi Thầm xem hợp đồng rất nhanh, thỉnh thoảng sẽ dùng bút chì đánh dấu mờ trên hợp đồng của cô.
Cô muốn xem một chút Bùi Thầm đánh dấu những nội dung gì, nhưng khoảng cách giữa hai người cũng không gần lắm, cách nhau khoảng nửa mét.
Mạnh Tư Duy vươn cổ cũng nhìn không rõ, nhìn khoảng cách giữa hai người, sau đó cô chậm rãi nhích người, lẳng lặng ngồi gần hơn.
Chỉ là cô vừa mới di chuyển được một đoạn, người bên cạnh dừng lại việc xem hợp đồng.
Bùi Thầm quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Tư Duy đang ngồi bên cạnh.
Mạnh Tư Duy bất ngờ đối mặt với mắt Bùi Thầm, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ...”
Bùi Thầm ngắt lời cô: “Cậu ngồi gần hơn đi.”
Mạnh Tư Duy: “Dạ?”
Bùi Thầm trực tiếp đặt hợp đồng giữa hai người.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy vị trí bên cạnh Bùi Thầm, nghe lời ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống cánh tay hai người nhẹ nhành cọ sát một chút.
Mạnh Tư Duy nắm lấy ghế sô pha, ngồi cạnh Bùi Thầm chăm chú đọc các điều khoản trên hợp đồng.
Bùi Thầm vừa nhìn vừa hỏi: “Thời gian giao nhà bị kéo dài có phải không?”
“Đúng.” Mạnh Tư Duy vội vàng gật đầu, “Ghi trên hợp đồng là giao phòng vào năm ngoái, đến nay đã quá thời hạn một năm.”
“Lúc trước đi văn phòng bất động sản còn có người ở đó, nhưng gần đây văn phòng bất động sản cũng không có ai, điện thoại cũng không liên lạc được.”
Khi nói những lời này giống như một đứa trẻ đang cáo trạng với người lớn.
Khi những người bình thường gặp phải chuyện này thường cảm thấy vô cùng bất lực. Nhà cửa là việc lớn đời người, vậy mà lại có vô số người bị lừa vỡ đầu chảy máu ở chính việc này.
Bùi Thầm rất nhanh đã đọc xong hợp đồng, đặt bút chì xuống, nhìn Mạnh Tư Duy nói: “Hợp đồng mua bán nhà quy định rõ ràng nếu như không thể giao nhà đúng hạn thì thời gian ba tháng có thể thông cảm, nhưng bây giờ rõ ràng đã hơn ba tháng.”
Mạnh Tư Duy: “Ừm.”
Cô đã xem tất cả những cái này.
Bùi Thầm: “Trong hợp đồng của cậu chỉ ghi rằng người mua phải chịu trách nhiệm 10% khi vi phạm hợp đồng, nhưng không quy định rõ trách nhiệm của người bán khi vi phạm hợp đồng.”
Mạnh Tư Duy lập tức trả lời: “Đúng.”
Nói đến chuyện này cô rất tức giận. Chủ đầu tư lợi dụng sự thiếu hiểu biết pháp luật và nhu cầu mua nhà mạnh mẽ của người dân, ở trên hợp đồng chỉ ghi trách nhiệm của bên mua khi vi phạm hợp đồng, hoàn toàn không ghi trách nhiệm của bên bán khi vi phạm hợp đồng.
Nghe nói lúc đó một số chủ xí nghiệp hơi hiểu một chút nhận ra việc này đã muốn thêm điều khoản bổ sung, nhưng đều bị chủ đầu tư từ chối, nói là tất cả đều là mẫu thống nhất, ngài có thể không mua, ngang ngạnh vô cùng.
Bùi Thầm lại mở hợp đồng, giải thích: “Nhưng mà cậu không cần quá lo lắng về điều này. Mặc dù hợp đồng giữa cậu và chủ đầu tư không viết, nhưng trong Luật hợp đồng và trong giải thích tranh chấp thương mại về mua bán nhà ở có ghi rõ, ngoại trừ các yếu tố bất khả kháng, nếu dự kiến quá ba tháng chủ đầu tư vẫn chưa bàn giao nhà thì phải thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng hoặc bồi thường theo tỷ lệ nhất định. Nếu thương lượng thêm một lần nữa mà không được, thì người mua nhà có thể yêu cầu chấm dứt hợp đồng.”
Mạnh Tư Duy nghe thấy dù hợp đồng không ghi rõ cũng có thể yêu cầu bồi thường: “Thật sao?”
Bùi Thầm: “Đúng vậy.”
“Đây là sự bảo vệ của pháp luật đối với những nhóm đối tượng dễ bị tổn thương, nhưng nhìn chung, việc kiện cáo giữa người mua nhà và chủ đầu tư sẽ khó làm, bởi vì dù là tài chính hay con người thì người mua nhà đều yếu thế hơn chủ đầu tư.”
Nghe đến đây Mạnh Tư Duy lại cúi đầu xuống, cảm thấy vô cùng nản lòng, thậm chí còn hỏi như thể đang nói với bản thân: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Cô biết loại kiện cáo này khẳng định không dễ làm, nếu không trên thị trường cũng sẽ không có nhiều nhà xây dở như vậy, cuối cùng người mua buộc phải ở nhà chưa hoàn thiện.
Bùi Thầm nhìn thấy Mạnh Tư Duy cúi đầu xuống.
Cô buộc tóc tròn lên. Ở khoảng cách này có thể thấy rất nhiều sợi tóc xù lên trên đầu cô, lúc cúi đầu xuống, lông mi của cô che khuất một bóng mờ dưới mắt.
Bây giờ cả người cô dường như bị bao phủ trong một đám mây nhỏ ảm đạm.
Hầu kết Bùi Thầm khẽ nhúc nhích, lại mở miệng nói: “Tôi không chuyên về tranh chấp bất động sản. Nếu như cậu cần, tôi có thể giúp cậu hỏi một chút bạn bè của tôi, người có nghiên cứu hơn trong việc này.”
Sau khi nghe thấy điều này, Mạnh Tư Duy nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Người bạn của Bùi Thầm...
Không cần nghĩ cô cũng khẳng định đó đều là những sinh viên pháp luật lợi hại của đại học P.
Khuôn mặt Mạnh Tư Duy lộ ra vẻ vui mừng, nhưng đột nhiên cô lại do dự: “Vậy…”
Bùi Thầm biết cô muốn hỏi cái gì, nhìn đồng hồ bấm giờ liên tục thay đổi từng giây trên điện thoại của cô: “Đây chỉ là giữa bạn bè thuận tiện giúp cậu hỏi một câu thôi, không phải tư vấn kiện tụng chính thức, không cần phải đưa tiền.”
Mặc dù chỉ là thuận tiện hỏi một câu, nhưng Mạnh Tư Duy đã vô cùng cảm kích, gật đầu lia lịa: “Cảm ơn!”
Bùi Thầm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
……………
Mạnh Tư Duy rất vui vẻ. Hôm sau cô liền gọi điện thoại cho Chung Ý nói về chuyện hỏi ý kiến của Bùi Thầm tối hôm qua.
So với sự phấn khích của Mạnh Tư Duy, thái độ của Chung Ý hiển nhiên lý trí hơn một chút: “Bùi Thầm... Được không?”
“Cậu ấy nói bây giờ cậu ấy không làm luật sư, thu phí cũng chỉ thu cậu 100 tệ một giờ, cậu còn tin cậu ấy như vậy?”
“Học giỏi cũng không có nghĩa là năng lực làm việc của một người cũng tốt.”
Mạnh Tư Duy bĩu môi khi đối mặt với lời nói tồi tệ của Chung Ý: “Vậy thì cậu không biết những luật sư mà mình đã từng hỏi tư vấn trước kia rồi, cho mình cảm giác họ còn không bằng cậu ấy.”
“Vậy à?” Chung Ý cười, “Được rồi.”
“Dù sao cũng không đắt.”
Mạnh Tư Duy: “Đúng vậy.”
Cô cúp điện thoại với Chung Ý, Mã Soái vừa xử lý một số chuyện từ bên ngoài về, thấy Mạnh Tư Duy đang vui vẻ trong phòng làm việc, hỏi: “Chuyện gì mà vui như vậy?”
Mạnh Tư Duy đột nhiên không biết giải thích như thế nào với anh ấy: “Không có việc gì, là việc là việc cá nhân thôi.”
Mã Soái cũng không hỏi nhiều, hiển nhiên anh ấy có nhiều chủ đề muốn nói hơn, trượt ghế xoay đến cạnh Mạnh Tư Duy: “Vừa rồi anh mới đi sang nhóm trinh sát hình sự. Họ nói vụ xác chết không đầu gần đây đã mở phiên toà rồi.”
Mạnh Tư Duy: “Thật không? Khi nào?”
Mã Soái: “Mới hôm qua, nghi phạm hình sự bị kết án tử hình trong phiên sơ thẩm.”
Sau khi nghe án tử hình Mạnh Tư Duy gật đầu. Trong vụ án đó, động cơ phạm tội ác liệt, thủ đoạn tàn nhẫn, tử hình là kết quả thích đáng nhất.
Mã Soái: “Để anh nói cho em nghe. Anh em bên trinh sát hình sự đều nói khi bắt được nghi phạm anh ta luôn không biết hối cải, rất càn rỡ. Nghe nói hôm qua khi lên toà anh ta cũng vẫn rất ngạo mạn. Ban đầu còn ngụy biện đấy, nói muốn gây chuyện lên tận Toà án tối cao để hủy hoại tất cả mọi người, kết quả, em đoán về sau xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Tư Duy: “Xảy ra chuyện gì?”
Mã Soái bật cười: “Cuối cùng anh ta bị công tố viên liên tục hỏi đến nỗi không nói nên lời, chưa kịp tuyên án đã ngồi phịch tại chỗ.”
Mạnh Tư Duy ngạc nhiên sau khi nghe điều này, thốt lên: “Lợi hại.”
Cô từng chứng kiến rất nhiều tội phạm sau khi bị bắt vẫn còn rất kiêu ngạo tự mãn, không hề ăn năn hối cải. Những người này khi thẩm phán công bố kết quả phiên toà cuối cùng, nhận ra rằng họ thực sự bị trừng phạt bởi pháp luật mới cảm thấy sợ hãi. Thậm chí một số người sau khi nghe phán quyết vẫn náo loạn toà án nói không phục, thái độ khinh thường pháp luật khiến người khác kinh ngạc.
Ngày hôm qua, nghi phạm hình sự bị đội hình sự nhất trí cho rằng rất ngạo mạn và khó tra hỏi kia, sau khi mở phiên toà còn chưa tới lúc tuyên án đã bị công tố viên hỏi đến xụi lơ, điều này tất nhiên là sự lợi hại của công tố viên.
Vì vậy lúc này Mạnh Tư Duy không thể không bội phục những công tố viên chỉ nói chuyện giống như bội phục cảnh sát chịu trách nhiệm chính việc giam giữ và bắt giữ như họ.
Mã Soái vỗ đùi: “Trưởng công tố viên kia mới được chuyển đến, nghe nói hỏi từng câu từng chữ đều đánh trúng tuyến phòng vệ tâm lý của nghi phạm, quá là trâu bò. Lúc trước em học ở trung học Trường Nghi đúng không, anh nghe nói anh ấy hình như còn là bạn học chung trường của các em đó.”
Mạnh Tư Duy: “Bạn học chung trường?”
Mã Soái: “Đúng vậy, không phải anh luôn nói với em là họ Bùi sao, lần này cuối cùng anh đã hỏi được, tên là Bùi Thầm.”
“Em nhanh chóng nhớ lại một chút, lúc đó trong trường học có ai gọi là Bùi Thầm hay không?”
--------------------
Sáo lộ(1) - 套路: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu “Đẹp trai không bằng chai mặt.”