Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 3: Hoa nhỏ



Từ đó về sau, việc Mạnh Tư Duy thích Bùi Thầm, còn vì cậu mà đánh nhau với học sinh nam khác đã lan truyền khắp mọi nơi.



Trải qua lần này, Chung Ý vẫn luôn cho rằng suy nghĩ của Mạnh Tư Duy sẽ phai nhạt, nhưng cô ấy không ngờ rằng tình cảm của Mạnh Tư Duy dành cho người đầu tiên cô thích lại sâu sắc hơn cô ấy nghĩ.



Cô nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc Bùi Thầm cho Mạnh Tư Duy uống thuốc gì nữa, tại sao nhất định phải là cậu ta chứ.



Cô thừa nhận rằng Bùi Thầm rất đẹp trai, cũng thừa nhận rằng thành tích của cậu rất tốt, rất nhiều học sinh nữ trong trường thầm mến cậu, nhưng mà Mạnh Tư Duy, tại sao nhất định phải là Bùi Thầm chứ?



Mạnh Tư Duy nghiêm túc suy nghĩ: “Mình cũng không biết phải nói như thế nào.”



“Khi cậu thích một ai đó thì cậu sẽ biết.”



Chung Ý không để ý lắm: “Mình đã có người thích rồi, đây này?”



Mạnh Tư Duy nhìn hình ảnh nhóm nhạc nam trên màn hình điện thoại của Chung Ý: “...”



Sau đó Mạnh Tư Duy tự suy nghĩ về bản thân, cảm thấy mình viết một bức thư tình chắc là một quyết định sai lầm. Ở thế kỷ 21 này, làm gì còn ai sử dụng thư tình để tỏ tình chứ, thích thì nên biến nó thành hành động, hơn nữa tục ngữ nói nữ truy nam cách tầng sa, độ dày như một tấm màn mỏng như vậy, trước sau gì cô cũng có thể đâm thủng.



So với oppa của nhóm nhạc nam trên điện thoại di động của Chung Ý, cơ hội của cô rõ ràng là lớn hơn nhiều, ít nhất Bùi Thầm là người sống, có thể thấy được, sờ được.



Nhưng mà, dù bức màn ngăn cách của nữ theo đuổi nam có mỏng đến đâu thì muốn đâm thủng cũng cần cố gắng. Mạnh Tư Duy thấy rằng bây giờ hình như cô vẫn chưa thể đàng hoàng cùng Bùi Thầm nói một câu nào. Thỉnh thoảng có người đến hỏi Bùi Thầm một số vấn đề sau giờ học, chỉ có lúc này người mà từ trước đến nay "người lạ chớ gần" như Bùi Thầm mới trả lời lại. Cho nên Mạnh Tư Duy cũng lục tung quyển sách toán, lật qua lật lại so sánh, tìm một câu hỏi dường như không quá khó cũng không tỏ ra rằng mình quá ngốc, đi tìm Bùi Thầm để hỏi.



Sau giờ học, Mạnh Tư Duy đặt cuốn sách toán của mình trước mặt Bùi Thầm, hỏi rằng bạn Bùi, cậu có thể giảng câu hỏi này cho mình một chút được không.



Trong trường có rất nhiều học sinh nữ thích Bùi Thầm, nhưng mà giống như Mạnh Tư Duy thì chỉ có một người.



Những người như Bùi Thầm xếp ở trường cấp ba hạng bét Trường Nghi thì bất kể là khuôn mặt, tính cách hay là học lực đều quá có “tính thuyết phục”.  Thậm chí cậu không cần nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi đó, mỗi một phần không khí xung quanh đều đang thuyết phục những người có ý định với cậu phải biết khó mà lui.



Đáng tiếc là sức thuyết phục này không đẩy lùi được Mạnh Tư Duy.



Mạnh Tư Duy nhận thấy được ánh mắt của những người khác đổ dồn về phía mình, nghe thấy một vài tiếng xuỵt ở phía sau.



Trong đó tiếng xuỵt lớn nhất là của Từ Đạt Long, người lần trước đã đánh nhau với cô.



Mạnh Tư Duy mặc kệ những người đó, đứng trước mặt của Bùi Thầm, chờ cậu trả lời câu hỏi của cô.



Bùi Thầm nhìn cuốn sách toán được đặt mạnh lên bàn trước mặt cậu.



Bài toán về dãy số học mà bất kỳ học sinh cấp ba bình thường nào cũng có thể giải được bị đánh dấu.



Người trước mặt cậu đã học lớp mười một.



“Bùi Thầm, mình là Mạnh Tư Duy, cậu có thể giải thích cho mình câu này được không?” Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm không nói gì, cô cười hỏi, đồng thời không quên tự giới thiệu lại một lần.



Cô đã nhìn thấy Bùi Thầm giảng đề cho người khác mấy lần, mặc dù nhìn cậu có vẻ không quá nhiệt tình, nhưng bình thường Bùi Thầm sẽ không từ chối.



Nhưng mà Mạnh Tư Duy không ngờ rằng mình sẽ là người đầu tiên bị Bùi Thầm từ chối giảng đề cho.



Ánh mắt thiếu niên nhìn qua câu hỏi quá dễ, quét qua những ánh mắt đang nhìn như âm thầm nhưng không khác gì công khai xem trò vui kia.



Những người khác tìm Bùi Thầm giảng đề có thể là vì học tập. Mặc dù có ý định gì thì cũng sẽ cẩn thận che dấu kỹ càng, chọn một câu hỏi khó hơn một chút, tai đỏ ửng nghe giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên trình bày ý tưởng của cậu. Cuối cùng dù có nghe hiểu hay không, khi thiếu niên giảng giải xong, lập tức ôm quyển sách trong tay nói lời cảm ơn và chạy đi.



Còn loại bài toán dãy số học này của Mạnh Tư Duy mà cô cũng chạy đến tìm Bùi Thầm giảng đề, suy nghĩ của cô đã rất rõ ràng.



Gần như đã viết lên mặt mấy chữ mình thích cậu, giảng đề chỉ là giả vờ để đến gần cậu thôi.



Mạnh Tư Duy đứng trước mặt Bùi Thầm mỉm cười chờ đợi.



Nhưng điều cô chờ được chính là thiếu niên mất hết kiên nhẫn nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Cút”



Nụ cười của Mạnh Tư Duy ngưng đọng ở trên mặt, sau lưng cô truyền đến mấy tiếng cười “ha ha”.



Giọng nói của Từ Đạt Long đặc biệt chói tai: “Mẹ nó cười chết thôi."



Mạnh Tư Duy đứng im tại chỗ, không biết bây giờ mình nên đi hay là nên ở lại. Cô thấy không phục, muốn hỏi cậu dựa vào cái gì lại giảng đề cho người khác mà không giảng đề cho cô, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt hờ hững của cậu, cô lại chán nản không hỏi ra miệng được.



Cho đến khi cậu học sinh ngồi trước Bùi Thầm quay lại, nhìn thấy câu hỏi quá dễ được khoanh lại của Mạnh Tư Duy.



“Để mình giảng cho câu đi.” Cậu học sinh đó mỉm cười xắn tay áo lên, cầm bút nói: “Câu hỏi này khá khó, mình biết.”





Mạnh Tư Duy làm cách nào cũng không nói được một câu đàng hoàng với Bùi Thầm. Cô biết Bùi Thầm không thèm để ý tới cô, dường như chỉ nhìn cô hơn một giây cũng là lãng phí thời gian.



Nhưng tình yêu của Mạnh Tư Duy không có gì có thể phá được. Cô nghe thấy có mấy cô gái lén lút nói cô da mặt dày, người như vậy mà còn muốn theo đuổi Bùi Thầm. Mạnh Tư Duy không đồng ý với lời nói của các cô gái này, cô dũng cảm hơn họ nhiều.



Hơn nữa thời gian gần đây cũng không phải là không có chuyện vui. Mặc dù tiến độ kế hoạch của Mạnh Tư Duy ở chỗ của Bùi Thầm là 0, nhưng mà cô lại tiến bộ rõ rệt trong tập luyện, không phụ lòng mong mỏi của lão Hàn, vững vàng giữ vững được vị trí tấn công chủ lực đội khúc côn cầu trên sàn của trường.



Trải qua những ngày rèn luyện cùng tập luyện này, đội hình mới nhất của đội khúc côn cầu trên sàn trường trung học Trường Nghi sắp chào đón trận đấu quan trọng nhất trong năm nay của bọn họ ——



Cuộc thi đấu vòng tròn khúc côn cầu trên sàn với các trường trung học ở thành phố C.



Hoạt động thể thao khúc côn cầu trên sàn phát triển khá tốt ở thành phố C. Hầu hết các trường học đều so tài ở cuộc thi này. Thứ hạng tốt nhất đã đạt được của đội trường trung học Trường Nghi là hạng 4, chỉ thiếu một chút là được đứng trên bục lĩnh thưởng. Mà năm nay lão Hàn có vẻ rất tự tin đối với việc đạt được thành tích tốt, mỗi ngày khua chiêng gõ trống tổ chức tập luyện, vừa chăm chú nhìn mọi người vừa quát lớn: “Đừng nghĩ rằng đối thủ mạnh đến nỗi không thể chiến thắng được, thầy đã nhìn thấy sự chăm chỉ tập luyện của tất cả các em trong mấy ngày nay. Tin thầy đi, chỉ cần mọi người cố gắng, ở trên sân thi đấu dũng cảm xông lên, thì năm nay Trường Nghi chúng ta nhất định có thể sáng tạo kỳ tích.”



“Mọi người có lòng tin hay không?” Lão Hàn lớn tiếng hỏi.



Đối thủ “mạnh đến nỗi không thể chiến thắng được” trong miệng lão Hàn là hai trường Sùng Đức và Minh Anh, hai trường này là trường trung học chuyên tốt nhất ở thành phố C. Từ khi thành phố C có cuộc thi đấu vòng tròn khúc côn cầu trên sàn đến nay, hai trường này gần như luôn chiếm hạng một và hạng hai. Trong giải đấu, khi gặp phải một trong hai trường này, Trường Nghi chưa từng thắng một lần nào. Trước câu hỏi của lão Hàn, một đám học sinh nữ yếu ớt trả lời: “Có.”



Rõ ràng là lão Hàn không hài lòng với câu trả lời này, hỏi lại lần nữa: “Có lòng tin hay không?”



“Có!” Âm thanh lần này vang dội và trật tự hơn rất nhiều.



Bởi vì thời gian luyện tập để chuẩn bị cho trận đấu tăng lên, cuộc thi tháng của Mạnh Tư Duy lại không phụ sự mong đợi của mọi người đứng thứ nhất từ dưới lên, đồng thời đứng cuối cùng của khối.



Chung Ý cũng không tốt hơn cô là bao nhiêu, đứng thứ sáu từ dưới lên.



Về phía Bùi Thầm, không những vẫn đứng hạng nhất, mà khoảng cách với người đứng thứ hai còn đặc biệt lớn, tổng điểm đạt hơn 700 ở trường trung học Trường Nghi hạng bét này, thể hiện ra vô cùng lạc lõng.



Rõ ràng Trần Xuân Hồng đã từ bỏ hai học sinh nữ thuộc đội tuyển thể dục của trường, ngay cả động lực mắng người cũng không có. Bà ấy tập trung hết tâm trí lên người Bùi Thầm, khi đọc điểm số và xếp hạng đã cười không ngậm miệng được, còn thông báo trong cuộc họp lớp với mọi người rằng cuối tuần này Bùi Thầm sẽ đại diện cho Trường Nghi đến Sùng Đức tham gia cuộc thi giao lưu môn toán, lý, hóa.



Sùng Đức là trường đứng đầu các trường chuyên trung học cơ sở ở thành phố C. Để thúc đẩy sự giao lưu và cạnh tranh giữa các học sinh xuất sắc nhất của các trường khác nhau, hàng năm đều sẽ tổ chức một cuộc thi toán, lý, hóa ở trường của họ, mời học sinh các trường cùng tham gia so tài học vấn. Trường Nghi là trường trung học hạng bét, người đứng đầu khối thi tuyển sinh đại học năm nào cũng chỉ miễn cưỡng đứng được vào tuyến đầu. Từ trước đến nay, Trường Nghi không nằm trong phạm vi được mời của Sùng Đức, chỉ có năm nay đột nhiên xuất hiện một người đầu tiên được hơn 700 điểm, cho nên trường Sùng Đức cũng lần đầu tiên gửi lời mời cho Trường Nghi.



So với giải đấu vòng tròn khúc côn cầu trên sàn mà tất cả các trường trung học trong thành phố đều tham gia, Trần Xuân Hồng rõ ràng là chú ý cuộc thi toán, lý, hóa quy mô nhỏ này nhiều hơn, còn nói với mọi người rằng cuộc thi này ngoại trừ vòng thi kín thì còn có vòng thi công khai, tính chất giống như chương trình giải trí để mọi người tính toán giành quyền trả lời, vô cùng có tính cạnh tranh và thú vị. Bởi vì Bùi Thầm đại diện cho Trường Nghi bọn họ dự thi trong cuộc thi năm nay, nên trong trường có mấy slot đến nơi thi đấu để cổ vũ cho Bùi Thầm, bạn học nào cuối tuần muốn đi thì có thể đến chỗ lớp trưởng để đăng ký.



Lúc đầu lão Hàn tổ chức tập luyện vào cuối tuần cho đội tuyển của trường, nhưng mắt Mạnh Tư Duy bỗng phát sáng sau khi vừa nghe thấy có thể đi đến nơi thi đấu để cổ vũ cho Bùi Thầm, không hề do dự mà kéo Chung Ý đến chỗ lớp trưởng để đăng ký.



Cuối tuần, hầu hết mọi người đều muốn đi chơi, hơn nữa đây là một cuộc thi toán học, vật lý và hóa học không liên quan đến người bình thường, cho nên không có quá nhiều người đăng ký, có tổng cộng bốn slot thì trong lớp có sáu người đăng ký.



Mạnh Tư Duy cảm thấy khả năng mình được chọn rất cao, thậm chí đã nghĩ sẵn cách xin lão Hàn nghỉ không đi tập luyện vào cuối tuần. Cho đến khi danh sách cuối cùng được đưa ra, Trần Xuân Hồng đã gạch tên cô và Chung Ý trên danh sách những người đã đăng ký.



Ban đầu Chung Ý không suy nghĩ nhiều, ôm lấy vai Mạnh Tư Duy: “Ngoan ngoãn tập luyện đi.”



Mạnh Tư Duy buồn bã mím môi, nhìn bóng lưng của Bùi Thầm trước phòng học.



Tất cả những gì cô thấy chỉ là bóng lưng của cậu.





Cuối tuần, đội tuyển trường Trường Nghi đã tập luyện trên sân bóng cả ngày vì sắp đến giải thi đấu vòng tròn khúc côn cầu trên sàn.



Mạnh Tư Duy không thể đến nơi thi đấu của cuộc thi toán, lý, hóa kia để làm khán giả, nhưng điều đó không ngăn được trong lòng cô luôn luôn ghi nhớ cuộc thi đó. Vừa kết thúc tập luyện cô liền thay quần áo, bắt hai chuyến xe buýt đi đến cổng trường Sùng Đức.



Mạnh Tư Duy nhìn thấy rất nhiều ô tô riêng đỗ ở cổng trường Sùng Đức, đều là những học sinh đến dự thi hôm nay lái từ nhà tới. Bảo vệ của trường Sùng Đức đã chặn cô lại không cho cô đi vào, cho nên cô đứng chờ ở cổng.



Cô có dự cảm rằng Bùi Thầm chắc chắn có thể đoạt được thứ hạng, thậm chí là hạng nhất. Cô sẽ đợi Bùi Thầm ở đây để chúc mừng cậu đầu tiên.



Mạnh Tư Duy đã đợi gần một tiếng ở cổng trường Sùng Đức, cuối cùng cũng thấy mọi người lần lượt ra ngoài.



Xem chừng có cả học sinh, giáo viên và phụ huynh học sinh.



Cuộc thi bên trong đã kết thúc.



Mạnh Tư Duy kiễng chân nhìn vào trong, chờ Bùi Thầm đi ra từ bên trong.



Nhưng người cô nhìn thấy đầu tiên không phải là Bùi Thầm, mà là một vài bóng dáng quen thuộc.



Bốn học sinh trong lớp được Trần Xuân Hồng chọn để đi xem cuộc thi bước ra đầu tiên.



Từ Đạt Long chính là một trong bốn người, liếc mắt liền phát hiện Mạnh Tư Duy ở ngoài cổng trường đang mong chờ ai đó.



“Ô, đây không phải là Mạnh Tư Duy sao, đến đợi Bùi Thầm à?” Từ Đạt Long ở trước mặt cả lớp không đánh thắng được Mạnh Tư Duy, nhớ kỹ mối thù này vô cùng sâu sắc.



Mạnh Tư Duy không để ý tới Từ Đạt Long, quay sang hỏi lớp trưởng: “Lớp trưởng, kết thúc rồi sao, hôm nay Bùi Thầm đứng thứ mấy vậy?”



Lớp trưởng trả lời cô: “Thứ nhất.”



Khi Mạnh Tư Duy nghe được Bùi Thầm giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi đẳng cấp này, trong lòng “bùm” nở ra một bông hoa nhỏ.



Người cô thích đứng vị trí thứ nhất.



“Thật sao?” Mạnh Tư Duy nhướng mày hỏi.



Lớp trưởng: “Ừ.”



Lúc này trong lòng Mạnh Tư Duy vô cùng vui mừng và tự hào, tiếp tục nhón chân lên nhìn vào trong, cô phải nhanh lên một chút đợi Bùi Thầm đi ra để chúc mừng cậu ấy.



Từ Đạt Long nhìn Mạnh Tư Duy đang rất trông mong, bỗng nhiên quay đầu nói chuyện với tay sai của mình, giọng nói rất lớn.



“Câu hỏi cuối cùng của ngày hôm nay quá kích thích, phải không lớp trưởng.”



“Cô gái đến từ Sùng Đức sững sờ một giây sau đó mới cùng Bùi Thầm phân định thắng thua.”



Lớp trưởng liếc mắt nhìn Mạnh Tư Duy, trả lời: “Đúng vậy.”



Từ Đạt Long vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm Mạnh Tư Duy: “Nữ thần nha, đầu óc không chỉ thông minh, mà hình ảnh cuối cùng đứng chung một chỗ để trả lời câu hỏi với Bùi Thầm cũng hết sức đẹp mắt. Tất cả học sinh nữ đứng đằng sau mình đếu hét lên.”



“Bây giờ hai người vẫn còn đang thảo luận về câu hỏi đó. Đây là lần đầu tiên mình thấy Bùi Thầm kiên nhẫn với một cô gái như vậy đó.”



Mạnh Tư Duy chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, cô đành phải nhìn về phía Từ Đạt Long đang đắc ý thêm một lần nữa.



Cô không tức giận, lời này chắc là do Từ Đạt Long cố ý nói ra để chọc giận cô.



Có lẽ đúng thật là việc có một người cùng Bùi Thầm tranh giành vị trí thứ nhất, còn lại tất cả đều do Từ Đạt Long bịa ra. Thậm chí trên thực tế “cô gái đó” còn là con trai.



Hơn nữa, nếu thực sự là con gái thì sao chứ, chẳng qua chỉ là giảng đề mà thôi, Bùi Thầm cũng không phải chưa từng giảng đề cho các học sinh nữ.



Mạnh Tư Duy tin tưởng vững chắc vào phỏng đoán của mình.



Từ Đạt Long nói rất nhiều, cuối cùng lại thấy Mạnh Tư Duy không phản ứng với lời nói của cậu ta, đành phải nhỏ giọng nguyền rủa câu gì đó, sau đó chán nản kéo những người khác đi.



Mạnh Tư Duy đắm chìm trong niềm vui Bùi Thầm dành được vị trí thứ nhất.



Cô mỉm cười với tâm trạng vui sướng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một bóng dáng khiến cô mong nhớ ngày đêm.



Ở đằng xa, Bùi Thầm ôm một tập giống như là giấy chứng đạt giải bước ra từ tòa nhà dạy học của Sùng Đức, bên cạnh là...một cô gái.



--------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.