Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 62: KHÔNG NHÌN THẤY



Từ trước đến nay Bùi Thầm sẽ không từ chối yêu cầu của Mạnh Tư Duy.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành của Mạnh Tư Duy.

Cô dùng biểu cảm chân thành này hỏi anh: “Đêm nay ngài...có thể giúp em tắm không?”

Người đàn ông vẫn cầm một xấp quần áo mới sắp xếp xong ở trên tay, lúc được hỏi, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy chạm đến bộ đồ ngủ bằng vải bông của Mạnh Tư Duy.

Trong mắt Bùi Thầm dường như ẩn chứa một cảm xúc tối tăm nào đó, cuối cùng anh cũng trả lời: “...Được.”

.....................

Mạnh Tư Duy đơn thuần chỉ là muốn Bùi Thầm giúp cô tắm thôi.

Khi thay quần áo, đầu ngón tay chạm đến làn da trên ngực, Mạnh Tư Duy nhìn vào gương trong phòng, nhìn thấy mình trong gương, không hiểu sao cô lại nhớ đến lần trước.

Hai người hôn nhau trên ghế sofa.

Bởi vì vừa ăn táo xong nên nụ hôn cũng có vị táo.

Nụ hôn thứ nhất của Bùi Thầm rơi xuống, lít nha lít nhít rơi vào bên tai, cổ, xương quai xanh và vai cô.

Có một lần, tiến độ bắt đầu có chút vượt quá tầm kiểm soát.

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn cô.

Dùng ánh mắt không chút che giấu, nồng đậm, h4m muốn nhìn cô.

Anh trầm giọng hỏi cô có buồn ngủ không.

Mạnh Tư Duy nhớ khi đó mình mấp máy môi định trả lời, kết quả là nhận được một cuộc gọi báo rằng một thi thể phụ nữ không rõ danh tính được tìm thấy ở công trường phía nam thành phố, cô lập tức đi tăng ca, có buồn ngủ hay không cũng không có trả lời.

Sau đó chính là vụ án Đường Siêu. Mỗi ngày tinh thần cô đều căng thẳng, sứt đầu mẻ trán hoặc là tăng ca trong cục hoặc phỏng vấn ở bên ngoài khách sạn, thậm chí có một đoạn thời gian rất dài cô không rảnh về nhà.

Bây giờ cuối cùng cũng kết thúc, dù gặp phải nguy hiểm nhưng may sao đã hữu kinh vô hiểm (1) khép lại, đồng nghiệp bắt đầu thay phiên nghỉ ngơi, tất cả đều an tĩnh lại, ngoại trừ hai vết thương kết vảy ở cổ tay không thể dính nước của cô.

Hữu kinh vô hiểm (1): gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Bùi Thầm ở bên trong nhẹ nhàng gõ cửa.

“Nước được rồi.” Anh nói qua cánh cửa.

Mạnh Tư Duy định thần lại, nhanh chóng quay đầu trả lời một tiếng, “Dạ”.

Cô thay xong quần áo, đi vào phòng tắm.

Bùi Thầm bật hệ thống sưởi rất nóng, Mạnh Tư Duy đi vào liền bị hơi nóng phả vào mặt. Cô thấy Bùi Thầm mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám, trông đơn giản mà sạch sẽ.

Bùi Thầm chờ Mạnh Tư Duy vào rồi đóng cửa lại, không gian phòng tắm nhỏ hẹp, hai người trưởng thành có chiều cao không thấp liền trở nên chật chội.

Bây giờ Mạnh Tư Duy mới nhận ra hình như có hơi chen chúc.

Nhưng mà trong lòng giãy dụa thì cũng giãy dụa rồi, nên dù không gian không rộng rãi lắm nhưng Mạnh Tư Duy cũng không do dự nữa.

Cô bắt đầu cởi quần áo.

Hình như Bùi Thầm sợ cô xấu hổ nên không xem, đang chỉnh khăn lông. Mạnh Tư Duy hít một hơi thật sâu, cởi từng cúc áo của bộ quần áo ở nhà.

Bên trong cô mặc áo ngực thể thao màu trắng, bên dưới là một quần đùi mini.

Cái áo ngực thể thao này có miếng lót, lúc trước cô mua vì không muốn mặc nội y nhưng lại ở chung nhà với người khác giới.

Mạnh Tư Duy cởi áo xong, đang định gọi Bùi Thầm, cúi đầu nhìn thấy trên người còn chiếc áo ngực thể thao nhỏ và quần đùi, trong lòng lại hơi do dự.

Như vậy liệu có... thể hiện ra rằng hơi xa cách hay không?

Giống như không tin tưởng anh vậy.

Hơn nữa, quan hệ của hai người cũng không xa lạ, họ là bạn trai và bạn gái, ăn mặc như vậy để anh giúp tắm thì rõ ràng là quá phòng thủ, liệu Bùi Thầm có cảm thấy phẩm chất cao thượng và ngay thẳng của mình bị bạn gái xúc phạm không.

Vả lại mặc quần áo ướt trên người thật sự rất khó chịu.

Mạnh Tư Duy biết mình trước nay luôn rất có can đảm.

Ví dụ đã từng không chút do dự theo đuổi người mình thích, trượt trường đại học mà ban đầu cô muốn thi vào cũng vì muốn học cùng người mình thích. Sau khi gặp lại còn cảm thấy hai người đều thích nhau nên không xoắn xuýt mà dũng cảm yêu đương. Hoặc ví dụ như khi gặp nguy hiểm, có thể trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống.

Hơn nữa bây giờ đã là thế kỷ 21.

Thế là mấy phút sau, Bùi Thầm nghe thấy Mạnh Tư Duy ở sau lưng nói với anh: “Được rồi!”

Anh quay người.

Bùi Thầm vừa rồi để ý thấy Mạnh Tư Duy cầm theo áo lót và quần đùi anh cất sau khi phơi xong vào trong phòng, cho nên lúc quay người, anh đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy thứ liên quan đến chúng.

Cho đến khi anh đối mặt với cảnh tượng trước mặt này.

Thẳng thắn, chân thành, một cảnh không có chút xấu hổ và che giấu.

Bùi Thầm ngạc nhiên trong chớp mắt, sau đó dường như là vô ý thức nhìn sang chỗ khác, anh nhìn thấy chiếc áo lót và quần đùi Mạnh Tư Duy mang vào phòng được xếp gọn gàng trên bồn rửa tay.

Mạnh Tư Duy lặng lẽ đứng thẳng, đối diện với ánh mắt vội vàng quay đi của Bùi Thầm.

Cô không nghĩ tới Bùi Thầm sẽ nhìn đi chỗ khác.

Đối mặt với phản ứng Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy bỗng nhiên hơi lo lắng nhéo ngón tay, đột nhiên không biết là mình quá liều lĩnh hay là Bùi Thầm quá khách khí.

Hình như cô không nên làm như vậy.

Rõ ràng cô đã góp thật nhiều dũng khí mới dám làm vậy.

“...Còn tắm không?” Mạnh Tư Duy mím môi, ủ rũ hỏi.

Cô đã nói là giúp cô tắm, rõ ràng anh cũng đã đồng ý.

Điều này không phải là nên sớm chuẩn bị tâm lý kỹ càng sao.

Bùi Thầm nghe thấy giọng điệu trầm thấp của Mạnh Tư Duy, khó khăn quay đầu. Khi lại đối diện với tình cảnh trước mặt, nhất thời anh có chút tuyệt vọng.

Anh chỉ có thể tập trung sự chú ý vào khuôn mặt Mạnh Tư Duy, biểu cảm của cô rất thuần khiết, không lẫn với bất kỳ cảm xúc nào khác.

Bùi Thầm hít một hơi thật sâu, gần như từ trong kẽ răng nhả ra một chữ: “Tắm.”

Mạnh Tư Duy mỉm cười: “Cảm ơn.”

...................

Bùi Thầm đã điều chỉnh độ cao của vòi hoa sen xuống mức rất thấp, những tia nước nhỏ nhẹ nhàng phun ra. Anh lấy tay kiểm tra nhiệt độ, không nhìn Mạnh Tư Duy, nói với cô: “Lại đây.”

Mạnh Tư Duy đưa hai tay lên bên tai, đứng im như đang đầu hàng.

Ban ngày cô ấy đã gội đầu rồi nên lúc này trên đỉnh đầu bọc thành một quả cầu.

Cột nước ấm áp nhỏ xuống vai và cổ cô.

Bùi Thầm nghiêng người nhìn Mạnh Tư Duy hỏi: “Nước có lạnh không?”

Mạnh Tư Duy nâng cánh tay xoay một vòng dưới vòi hoa sen: “Không lạnh.”

Sau đó Bùi Thầm vẫn phải quay lại đối mặt với cảnh tượng bị giày vò này.

Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết rằng đây là sự tin tưởng của cô với mình nên anh hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra, nhặt bông tắm lên: “Nếu là nhấc tay mệt thì nói với anh, cẩn thận với nước.”

Mạnh Tư Duy nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”

Lần tắm này rất chậm.

Tiếng nước tí tách trong phòng tắm, không gian nhỏ bé tràn ngập hương thơm ngọt ngào của sữa tắm hương lựu.

Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm không dùng tay trực tiếp chạm vào da cô, mà lấy bông tắm tỉ mỉ lau người cô. Ngoại trừ cổ tay và bàn tay, tất cả các nơi đều được tắm sạch.

Cột nước dội lên trên người rất thoải mái.

Quần áo của Bùi Thầm gần như ướt hết do nước bắn vào, cuối cùng anh ngồi xổm xuống để cọ rửa đôi chân thon dài của Mạnh Tư Duy.

Đôi chân của Mạnh Tư Duy đặc biệt rất đẹp, mảnh nhưng không như que củi, cơ đùi cân đối, gân bắp chân dài, bắp chân đúng vị trí, thậm chí độ cong vật lý của đầu gối cũng rất tự nhiên, không ảnh hưởng chút nào đến độ thẳng của chân. So với việc theo đuổi một đường thẳng cứng nhắc của nhiều người, đôi chân như vậy đẹp hơn về mặt sinh học, đến nỗi chúng có thể được dùng làm tài liệu giảng dạy trong truyện tranh.

Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Thầm thấy đôi chân này. Vào mùa hè, Mạnh Tư Duy cũng thường xuyên mặc quần đùi lúc ở nhà.

Chỉ là vào lúc này, Bùi Thầm lại đang bị tra tấn, gần như không có cách nào, không tự chủ được mà nghĩ tới, khi tách đôi chân này ra.

Điên rồi.

Anh lại buộc mình phải nhắm mắt lại.

Sau đó, khi Bùi Thầm cầm bông tắm đứng lên một lần nữa, chiếc áo phông của anh gần như ướt hết, dính chặt vào cơ thể, để lộ những đường cong rắn chắc.

Quần cũng khá ướt, quần ở nhà màu xám trở nên sẫm màu hơn khi ướt, những chỗ ướt nhìn đặc biệt rõ ràng.

Mạnh Tư Duy nhấc tay có chút mệt, biết Bùi Thầm về cơ bản đã tắm xong cho cô.

Khi áo phông dính chặt vào cơ thể người đàn ông, cô không nhịn được liếc nhìn.

Bình thường Bùi Thầm cũng mặc quần áo ở nhà. Đây là lần đầu tiên Mạnh Tư Duy nhìn thấy những đường cơ bắp của người đàn ông qua quần áo ướt.

Cô lờ mờ nhìn thấy đường nét cơ bụng của người đàn ông, phát hiện Bùi Thầm dường như săn chắc hơn những gì cô tưởng tượng.

Khi nhận ra điều này tai Mạnh Tư Duy đỏ lên, sau đó ở trong lòng cô tự mắng mình vài câu.

Người ta trung thực nghiêm túc tắm cho cô vậy mà cô ở đây yy (2) dáng người của người ta.

Yy (2): ảo tưởng, tự sướng.

Mạnh Tư Duy sợ việc đưa ánh mắt lên nhìn vào khuôn mặt của Bùi Thầm sẽ lộ ra mình chột dạ, nên cô nhìn xuống.

Sau đó khi cô nhìn xuống, nhìn thấy cảnh tượng dưới cơ bụng kia, cô đột nhiên choáng váng.

Mạnh Tư Duy đờ đẫn há to miệng, cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, đương nhiên cô biết nó là gì và có ý vị như thế nào.

Nhưng mà khi Bùi Thầm tắm cho cô, mỗi cử động trên tay, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi chút nào. Anh rất nghiêm túc và bình tĩnh, giống như một học sinh xuất sắc đang hoàn thành bài tập nhàm chán do giáo viên giao cho.

Mạnh Tư Duy đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Bùi Thầm.

Vẫn là khuôn mặt cẩn thận tỉ mỉ, vạn năm không có chút rung động nào. Nếu phân theo kiểu thì chắc là xếp vào loại khuôn mặt đoạn tình tuyệt ái.

Mạnh Tư Duy bị kích thích bởi hai trạng thái tách biệt do một người thể hiện ra mà lùi lại một bước, vừa vặn đụng vào chốt mở vòi hoa sen.

Nước ngừng chảy.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mạnh Tư Duy, Bùi Thầm cụp mắt nhìn xuống chính mình.

Mạnh Tư Duy vốn đã lắp bắp, ánh mắt không khỏi nhìn theo: “Bùi Bùi Bùi... Anh, anh, anh...”

Bùi Thầm trực tiếp “Ừ” một tiếng, thừa nhận nửa câu sau mà cô vẫn chưa nói.

Anh dường như không thèm nghĩ có ý gì trong đó, bình tĩnh kéo chiếc khăn tắm quấn quanh người Mạnh Tư Duy để lau nước.

Hình như chỉ có cô ngạc nhiên.

Khi Mạnh Tư Duy nhận ra người đàn ông này có thể đã tắm cho cô trong trạng thái nào đó, niềm tin của cô đột nhiên sụp đổ.

Bùi Thầm lau sơ qua nước trên người Mạnh Tư Duy, thấy cô vẫn còn bộ dáng nghi ngờ với cuộc sống.

Anh phải hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: “Mạnh Tưởng.”

“Anh là một người đàn ông.”

Nếu như anh không có phản ứng, thì đó mới là không bình thường.

Có thể công việc hay tính cách mang lại cho anh điều kiện hoặc là hào quang nhưng anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn.

Mạnh Tư Duy nhắm mắt lại vì xấu hổ.

Cô cảm nhận được Bùi Thầm đang cẩn thận lau khô người cô bằng khăn lông.

Khi Bùi Thầm đặt khăn lên bồn rửa tay, lại bế cô lên và ngồi xuống định lau chân cho cô, Mạnh Tư Duy, người luôn nhắm mắt, đột nhiên mở miệng.

“Vẫn luôn như vậy anh không thấy khó chịu sao...” Cô ngồi trên bồn rửa tay, nhỏ giọng hỏi.

Bùi Thầm nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Mạnh Tư Duy.

Thế là anh đặt hai tay ở bên hông cô, cúi đầu hôn môi cô một cái, trầm giọng cười, giọng nói có chút khàn khàn:

“Em nói thử xem?”

Sau khi Mạnh Tư Duy nhận được câu trả lời, nhắm mắt lại, sắc mặt càng ửng hồng, càng cúi đầu thấp hơn.

Sau khi Bùi Thầm trả lời, anh ngồi dậy, lau những giọt nước trên chân Mạnh Tư Duy, cầm quần áo đang treo của cô.

“Anh mặc cho hay tự em mặc?” Anh hỏi.

Không cần tránh nước, thật ra cô có thể tự làm được.

Mạnh Tư Duy quấn khăn tắm ngồi trên bồn rửa tay, cả người như con tằm nhỏ.

Cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bắp chân trắng nõn đang đung đưa của mình.

Thấy Mạnh Tư Duy cúi đầu không trả lời, Bùi Thầm nghĩ cô muốn anh mặc cho.

Tra tấn mê người dường như vẫn còn tiếp tục.

Bùi Thầm tìm thấy chiếc quần đùi nhỏ màu vàng của Mạnh Tư Duy trong áo ngủ.

Anh kéo quần đùi nhỏ ra, cúi người, khi mu bàn tay chạm vào ngón chân Mạnh Tư Duy, bắp chân của Mạnh Tư Duy bỗng nhiên rung lên.

Bùi Thầm ngẩng đầu: “Hửm?”

Mạnh Tư Duy không biết vừa rồi mình đang vùng vẫy cái gì, cúi đầu, tránh ánh mắt của người đàn ông, chậm rãi nói: “Công tố viên Bùi.”

“Anh có biết lần trước lúc anh hỏi em có buồn ngủ không, câu trả lời em định nói là gì không?”

Bùi Thầm thấy Mạnh Tư Duy đề cập đến, nhớ lại đêm hôm đó.

Chỉ là mọi thứ có thể xảy ra vào lúc đó, đều vô tình bị gián đoạn bởi cuộc gọi yêu cầu Mạnh Tư Duy đến tăng ca khi trong cục gặp được vụ án lớn.

Lúc này, khi Bùi Thầm cúi đầu nhìn chiếc mũi nhỏ xinh của Mạnh Tư Duy, hầu kết giật giật.

Anh đứng thẳng dậy, hỏi: “Cái gì?”

Hai tay Mạnh Tư Duy nắm chặt lấy khăn tắm bên dưới, nói:

“Thực ra lúc đó, em muốn nói là em hơi buồn ngủ.”

“Còn bây giờ thì sao?” Ánh mắt Bùi Thầm sâu thẳm, hỏi.

“Bây giờ...” Mạnh Tư Duy mím môi dưới, “Hình như không buồn ngủ lắm.”

Cô nói một hơi liền mạch, cũng biết đây là ý gì, là cô ngầm đồng ý.

Nụ hôn của Bùi Thầm đúng lúc mà đến.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.