Sau khi Bùi Thầm nói xong, Mạnh Tư Duy cảm thấy nhiệt độ từng chút từng chút dọc theo cổ dâng lên hai má cô, toàn thân có chút mềm nhũn.
Một câu đã thành như vậy rồi, cô phát hiện nếu cứ tiếp tục thì thật sự sẽ ngày càng không chịu nổi nữa.
Mạnh Tư Duy nhanh chóng ép mình tỉnh táo, cô ngả người ra sau, hơi tách khoảng cách giữa hai người ra, bắt gặp khuôn mặt đang nâng lên của Bùi Thầm.
“Vậy thì là đi rồi.” Cô nghiêm túc nói.
Sau đó không đợi Bùi Thầm trả lời, Mạnh Tư Duy leo xuống từ trên đùi anh, ngồi xuống chỗ vừa nãy, cầm điện thoại báo tên cho người nhà của cô ở trong nhóm.
Nhìn thấy giao diện đăng ký của Mạnh Tư Duy, Bùi Thầm nhếch khóe môi.
Sau khi báo danh xong Mạnh Tư Duy ngáp một cái. Thấy Chung Ý nói với cô trên Wechat rằng cô ấy sẽ trở lại thành phố C vào ngày mai, bảo cô chịu đựng thêm, sau khi về cô ấy sẽ đến tắm cho cô.
Mạnh Tư Duy nhìn tin nhắn của Chung Ý.
Cô dừng lại trong ba giây, sau đó vẫn trả lời: [Không cần.]
[Có người tắm cho mình rồi.]
Chung Ý: [?]
[Mẹ cậu?]
Mạnh Tư Duy suy nghĩ, trả lời: [Bạn cùng nhà của mình.]
Chung Ý: [...]
Thần đạp mã “Bạn cùng nhà của mình.”
Mạnh Tư Duy đặt điện thoại xuống, lại nhìn vết thương kết vảy trên cổ tay của mình.
Hôm nay từ lúc ngủ dậy chỗ kết vảy hơi ngứa, chắc là sắp khỏi rồi.
Bùi Thầm cũng nhìn cổ tay vẫn phải tránh nước của Mạnh Tư Duy, hỏi đầy ẩn ý: “Tối nay có tắm rửa không?”
Mạnh Tư Duy liếc nhìn “bạn cùng phòng của mình” một chút.
Tối hôm qua còn không ngại ngùng, bây giờ cũng đều đã thấy hết rồi, nói tới điểm có lợi thì chắc là sau này càng yên tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ thôi.
Mạnh Tư Duy ngạo kiều bĩu môi: “Tắm.”
Hình như Bùi Thầm mỉm cười, sau đó tắt TV, ôm Mạnh Tư Duy vào phòng tắm.
Sau khi cửa phòng tắm mở ra lần nữa, trong đó vẫn còn tỏa ra mùi thơm của sữa tắm hương lựu ẩm và ấm.
Mạnh Tư Duy quấn khăn tắm, trực tiếp được ôm vào phòng.
Mạnh Tư Duy tự mình được trải nghiệm đồ do cô chọn trong siêu thị, chỉ là đến khi kết thúc trải nghiệm ngày hôm nay, cô hơi sụp đổ.
Lần này là bán hàng loạt, không tồn tại vấn đề không đủ dùng.
Với tố chất thân thể từ trước đến nay lên núi, xuống nước đo thể lực ba ngàn mét đều không thO dốc của cô, đây lần đầu tiên cô phải cầu xin tha thứ vì không thể theo kịp.
.................
Năm nay, liên hoan cuối năm của đội cảnh sát hình sự phân cục Trung Ninh rất sôi động, ngoại trừ những người đang trực ban, tất cả mọi người đều đến.
Trong đó có nhiều vợ cảnh sát và con lớn, con nhỏ chạy loạn khắp nơi.
Bọn họ thuê một sảnh nhỏ, phía trước treo một cái băng rôn, có lẽ vì đông trẻ con nên không khí rất náo nhiệt.
Mạnh Tư Duy cũng dẫn theo người nhà của mình.
Chỉ là khi Mạnh Tư Duy đưa Bùi Thầm đến, cảm thấy da đầu hơi căng cứng.
Mặc dù hai người đã công khai từ lâu, không ai không biết cô và công tố viên Bùi ở Viện kiểm sát đang yêu nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô xuất hiện cùng Bùi Thầm với mối quan hệ bạn trai bạn gái ở trước mặt đồng nghiệp.
Nhưng ngược lại, xuất hiện không chính thức thì rất nhiều lần rồi. Chẳng hạn như ban đêm đi chơi gặp phải đào phạm gọi mọi người đến bắt, kết quả khi về coi lại camera phát hiện hai người đang hôn nhau. Hoặc ví dụ như vì hết nước mà ra ngoài thuê phòng để tắm, xong lại gặp phải đội đang đi đột kích mại dâm.
Quả nhiên, vừa vào cửa, Mạnh Tư Duy đã cảm nhận được ánh mắt của các đồng nghiệp đều dành cho cô và Bùi Thầm.
Bất giác cô nắm chặt bàn tay của Bùi Thầm.
“Công tố viên Bùi!” Hướng Chính Phi ra hiệu như rất quen thuộc, thấy Mạnh Tư Duy đi cùng với Bùi Thầm, tò mò cắn đũa, “Không phải tối nay phòng Công tố các anh cũng liên hoan sao?”
Mạnh Tư Duy trước hết phát ra tiếng nghi ngờ: “Hả?”
Hướng Chính Phi nhìn Mạnh Tư Duy: “Chị không biết à?”
“Tối nay, phòng Công tố của Viện kiểm sát cũng liên hoan, Chu Tề nói.”
Mạnh Tư Duy nghi ngờ nhìn Bùi Thầm ở bên cạnh.
Bùi Thầm còn chưa nói, Bành Bân đang lắng nghe ở bên cạnh đã có biểu cảm như nhìn thấu mọi thứ.
Nghĩ đến công tố viên trưởng không có tình người nhất trong Viện kiểm sát, người suýt chút nữa để anh ngồi cỗ máy thời gian quay lại để tìm bằng chứng, bây giờ lại hoàn toàn bị nắm trong tay cô gái nhỏ của đội bọn họ, dính đến làm người nhà của cô gái nhỏ, cảm giác này thật tuyệt.
Bành Bân nói với Hướng Chính Phi: “Liên hoan của Viện kiểm sát không đi thì không đi thôi, liên hoan gì mà có thể sánh với việc đi cùng bạn gái chứ.”
“Quên đi,” anh ấy lắc đầu, “Loại người độc thân như anh sẽ không hiểu được đâu.”
Hướng Chính Phi: “...”
Nghe xong Bùi Thầm mỉm cười.
Từ phản ứng của Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy biết rằng phòng Công tố của Viện kiểm sát chắc là cũng liên hoan vào tối nay.
Cô không ngờ Bùi Thầm không đi mà chạy đến làm người nhà của cô.
Mạnh Tư Duy lại siết chặt tay Bùi Thầm.
Cao Dũng cười bảo hai người mau ngồi xuống.
Mạnh Tư Duy biết những người đàn ông trong đội của họ thích oẳn tù tì uống rượu và trò chuyện khi ăn cùng nhau, từ lượng bia trắng trên bàn thì có thể nhìn ra. Cô không thích uống rượu lắm, cũng không tham gia hoạt động oẳn tù tì hay tán gẫu, cho nên cô định đến ngồi cùng mấy người vợ cảnh sát với trẻ con không uống rượu.
Mạnh Tư Duy nói với Bùi Thầm: “Chúng ta đến bên kia đi.”
Chỉ là hai người còn chưa đi thì đã bị gọi lại.
Hướng Chính Phi nhanh chóng nhường một chỗ ngồi ở bàn của họ ra, chỉ vào Bùi Thầm: “Công tố viên Bùi, ngồi ở đây.”
Cao Dũng cười với Mạnh Tư Duy nói: “Tiểu Mạnh, để công tố viên Bùi ở lại uống với bọn anh một chén.”
“Sau này còn phải nhờ anh ấy chăm sóc nhiều.”
“Đúng rồi, để công tố viên Bùi ở lại uống với bọn anh một chén.” Đồng nghiệp khác theo sau nói đùa, “Đừng luyến tiếc.”
Các đồng nghiệp nhiệt tình như vậy, Mạnh Tư Duy đành phải nhìn Bùi Thầm ở bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi ý kiến.
Bùi Thầm nhìn một nhóm đàn ông thuộc đội Điều tra Hình sự của phân cục Trung Ninh, những người làm việc với Mạnh Tư Duy mỗi ngày, có vẻ bây giờ đang lúc hứng thú dâng cao.
Hình như anh không thể từ chối, giơ tay sờ gáy Mạnh Tư Duy: “Vậy anh sang đó.”
Mạnh Tư Duy lại nhìn các đồng nghiệp ở bàn đó. Cô biết trong bọn họ đã có người vì chuyện hồ sơ vụ án động một tí là bị gọi tới để điều tra lại mà ăn thiệt cũng khá nhiều, cuối cùng giờ mới có cơ hội trả thù, làm cô cứ có cảm giác mình đang đưa dê vào miệng cọp vậy.
“Vậy thì đừng uống quá nhiều.” Mạnh Tư Duy ở bên tai anh thì thào nói: “Ai bắt nạt anh, em sẽ đến cứu anh.”
Mạnh Tư Duy ngồi vào bàn của những người vợ cảnh sát không uống rượu.
Cô đang ở tư thế quay lưng về phía đó. Lúc đầu còn không nhịn được quay đầu xem Bùi Thầm như thế nào, sau đó đột nhiên bị một đứa trẻ hai, ba tuổi bám lấy, ôm đùi Mạnh Tư Duy, không muốn mẹ ôm chỉ muốn Mạnh Tư Duy ôm, mẹ của ma đầu nhỏ cũng không thể cản được. Những người trong bàn vừa tức vừa buồn cười, Mạnh Tư Duy bất lực mỉm cười, vươn tay ôm đứa trẻ đặt lên đùi mình, nghiêm túc đút cho cậu bé ăn.
Khi liên hoan sắp kết thúc Mạnh Tư Duy mới nhớ đến Bùi Thầm.
Cô quay đầu, Bùi Thầm ngồi quay lưng về phía cô, trông vẫn khá bình thường.
Mạnh Tư Duy hơi yên tâm trong lòng.
Thế là khi bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người dọn dẹp một chút và về nhà, Mạnh Tư Duy phát hiện người khác hình như đã đứng dậy nhưng Bùi Thầm thì không. Vì vậy cô đến tìm anh.
Mọi người trên bàn rượu đều hơi đỏ mặt, nhưng cơ bản đều rất tỉnh táo.
Thấy Mạnh Tư Duy đến khi bữa tiệc kết thúc, một nhóm người nhìn Bùi Thầm ngồi bất động trên ghế của mình, không hẹn mà bắt đầu cùng im lặng chột dạ.
Sau khi Mạnh Tư Duy đến nơi, cô mới nhận ra có gì đó không ổn: “Sao vậy?”
Hướng Chính Phi nhìn người đàn ông đang ngồi im, sợ hãi lẩm bẩm: “Chỉ hai chén, không đến mức say đi.”
Bành Bân lắc đầu trong men say: “Không được, sau này kết hôn sợ là chưa kính hết cả bàn tiệc thì đã gục rồi.”
Mạnh Tư Duy nghe thấy lời của hai người, lập tức nhìn Bùi Thầm luôn im lặng.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh như thường, hai mắt khép hờ, từ biểu hiện xem ra không có chuyện gì cả, sau đó Mạnh Tư Duy đưa tay ra lắc lắc trước mắt anh, mấy giây sau anh mới ngơ ngác nhìn cô.
Thế là Mạnh Tư Duy biết Bùi Thầm bị chuốc say.
“...”
Cao Dũng ho khan một tiếng, giải thích với Mạnh Tư Duy: “Thực sự không uống nhiều.”
Ai biết công tố viên Bùi, người mặt lạnh, vô tình, không có tình người nhất trong Viện kiểm sát lại không uống được rượu, họ mới chỉ mời hai chén đã thành ra thế này.
Lúc nãy Bành Bân nói đúng, sau này kết hôn thì phải làm sao.
Cao Dũng nhìn Mạnh Tư Duy với ánh mắt phức tạp.
Lông mày Mạnh Tư Duy nhảy lên khi biết người nhà của mình lần đầu tiên đến đã bị một nhóm đồng nghiệp chuốc say, sau đó nhận mệnh đỡ Bùi Thầm.
Thấy vậy, những người khác biết mình đuối lý vội giúp cô đỡ Bùi Thầm dậy, sau đó cùng nhau đưa cả hai lên xe.
Mạnh Tư Duy lái xe, Bùi Thầm ngồi ghế phụ.
Thật ra tính cách sau khi say rượu của Bùi Thầm rất tốt, say cũng không gây chuyện, không nói nhiều, rất yên tĩnh, bước đi hơi loạng choạng nhưng không đến nỗi không đi được, một nhóm người vây quanh vì đuối lý thực sự có vẻ chuyện bé xé ra to (1).
Chuyện bé xé ra to (1): Làm ầm ĩ, to tát những chuyện vốn rất nhỏ nhặt không đáng để tâm.
“Chị còn cần giúp gì không? Nếu không thì em về với các chị, cùng chị đưa Bùi Thầm vào nhà?” Hướng Chính Phi ở ngoài cửa xe nói.
Mạnh Tư Duy nhìn người đàn ông đang an tĩnh trên ghế: “Không cần.”
“Em cũng nhanh về đi, uống rượu thì gọi tài xế, đừng lái xe.”
Hướng Chính Phi lại liếc nhìn Bùi Thầm: “Vậy thì được, chú ý an toàn.”
Mạnh Tư Duy: “Ừm.”
Đến nhà để xe dưới đất của chung cư, Mạnh Tư Duy xuống xe trước, sau đó mở cửa ghế phụ của Bùi Thầm.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình phải đỡ mới đưa Bùi Thầm về nhà được, không ngờ rằng khi cô đưa tay ra, Bùi Thầm tự động nắm lấy tay cô.
Sau đó chính anh bước xuống xe cùng cô.
Mạnh Tư Duy hơi ngạc nhiên, ngập ngừng nắm lấy tay Bùi Thầm tiến lên một bước, sau đó Bùi Thầm ở sau lưng cô tiến lên một bước.
Mạnh Tư Duy cảm thấy tính cách sau khi say rượu của người đàn ông này quá tốt.
Cô nắm tay Bùi Thầm, hai người một trước một sau, Bùi Thầm đi theo cô, Mạnh Tư Duy không tốn nhiều công sức để đưa người đàn ông say xỉn về đến nhà.
Cô dắt Bùi Thầm ngồi xuống ghế sofa, đang định rót cho anh một ly nước để tỉnh rượu thì phát hiện tay cô vẫn bị Bùi Thầm nắm chặt.
Anh nắm rất chặt, Mạnh Tư Duy trong thoáng chốc không gỡ ra được.
“Anh buông chút đi.” Mạnh Tư Duy nói với người đàn ông trên ghế sofa, “Em đi rót nước.”
Bùi Thầm ngồi trên ghế sofa, nắm chặt lấy bàn tay đó, từ từ ngước mắt lên, nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
Lần đầu tiên anh mở miệng nói từ khi anh say.
“Em có phải là Mạnh Tư Duy không?” Bùi thầm nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Tư Duy, chậm rãi nghiêm túc hỏi.
Mạnh Tư Duy suýt cười khi bị hỏi, không ngờ rằng Bùi Thầm uống say lại như vậy, thậm chí còn muốn cầm điện thoại quay video anh.
“Em không phải là Mạnh Tư Duy thì ai là Mạnh Tư Duy chứ?” Cô hơi cúi người, nhìn người đàn ông.
Sau khi say Bùi Thầm phản ứng rất chậm, cẩn thận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ở trước mặt, giống như đang phân biệt.
Mạnh Tư Duy cảm thấy chơi vui nên cũng không động đậy, khom người, để cho anh xem.
Sau đó đến khi người đàn ông dường như cũng nhận ra người trước mặt anh là Mạnh Tư Duy, anh đột nhiên nắm lấy cánh tay Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy kêu lên một tiếng “a”, cả người bất ngờ bị Bùi Thầm kéo vào trong ngực anh, mặt va vào vai anh.
Cô sững sờ một lúc, muốn di chuyển, nhưng Bùi Thầm đã ôm chặt cô.
Ôm đến nỗi cô cảm giác như xương cốt đều bị ghìm đến đau đớn.
Mạnh Tư Duy không khỏi giãy dụa: “Bùi Thầm, anh làm gì vậy? Thả em ra đi.”
Bùi Thầm không buông tay mà ôm chầm lấy cô như thể cô sẽ biến mất sau một giây, không gặp được nữa.
“Mạnh Tưởng,” Bùi Thầm ôm người đang giãy dụa trong ngực, chậm rãi, trầm giọng nói: “Anh thích em.”
Thế là Mạnh Tư Duy dừng giãy dụa lại.
Cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt khi người đàn ông say, ánh mắt không còn bình tĩnh và sáng suốt nữa.
Cổ họng của Bùi Thầm giật giật, nói tiếp: “Anh thực sự, rất thích em.”
Nghe vậy Mạnh Tư Duy phồng má, dùng sức rút một cánh tay ra khỏi vòng tay của người đàn ông, rồi duỗi một ngón tay ra chọt nhẹ vào má Bùi Thầm.
“Em biết rồi.” Anh ôm chặt như vậy chỉ để tỏ tình thôi sao? Mạnh Tư Duy phát hiện sau khi say Bùi Thầm hình như rất dễ thương, từng câu từng chữ, cô không nhịn được cười nói.
Bùi Thầm nhìn người chọc vào má mình.
“Em, còn thích anh không?” Anh chậm rãi hỏi.
Mạnh Tư Duy dừng lại, sau đó có ý định trêu chọc một chút, ngạo kiều hất cằm lên: “Anh đoán xem?”
Bùi Thầm không đợi được câu trả lời, ánh mắt không tỉnh táo dường như lại tối hơn một chút.
Dường như anh nghĩ ra điều gì đó.
Anh nghĩ đến anh đứng ở đó, nhìn cô cười với người khác, cô bị người khác hôn, nhưng anh chỉ có thể đứng ở xa nhìn.
Bùi Thầm đột nhiên cúi đầu, vùi đầu vào cổ Mạnh Tư Duy.
“Em không thích anh nữa cũng không có vấn đề gì.” Anh chậm rãi nói, nói xong lời cuối cùng, giọng nói chợt có chút run rẩy,
“Cầu xin em đừng, rời khỏi anh.”
Nghe đến đó Mạnh Tư Duy cuối cùng đã choáng váng.
“Em không hề rời khỏi anh,” cô ngỡ ngàng há miệng, vô thức nói.
Bùi Thầm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Mạnh Tư Duy, một giây sau, anh hôn cô một cách đột ngột và choáng ngợp.
Mạnh Tư Duy bị hôn đến lơ mơ, mắt, trán, tai, mũi, miệng, anh hôn cô khắp nơi. Sau đó anh muốn tiến thêm một bước nữa, bởi vì với anh bây giờ chỉ hôn là chưa thỏa mãn, dường như chỉ có chiếm hữu mới có đủ cảm giác an toàn.
Thế là chờ đến khi Mạnh Tư Duy phản ứng kịp, cô đã bị đặt trên ghế sofa.
“Đừng!” Mạnh Tư Duy khó khăn nắm lấy tay người đàn ông, “Đừng ở đây.”
Bùi Thầm nghe thấy cô ngăn thì liền dừng lại.
Mạnh Tư Duy nhìn vẻ mặt thất vọng, chán nản trên mặt người đàn ông.
Cô bĩu môi, kéo quần áo xuống, cuối cùng vẫn nắm tay Bùi Thầm đứng dậy.
“Em đã nói là không được ở đây.” Cô liếc nhìn ghế sofa, nói với anh,