Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 71: CHUYỆN XẤU



Lúc này Mạnh Tư Duy mới nhận ra mình vẫn đang treo nụ cười trên mặt.

Cô thu lại nụ cười ngay lập tức như thể đang bị nghe lén, sau đó nhìn bộ dạng cười đến gập cả người của Hướng Chính Phi thì mới nhận ra hình như mình vừa bị troll, cô vỗ một phát vào người cậu ấy: “Chuyện của cậu đấy à!”

Mạnh Tư Duy cà khịa: “Chị có bạn trai đấy, thế cậu có bạn gái không?”

Hướng Chính Phi: “...”

...

Hai người họ lái xe đến Viện kiểm sát.

Tập hồ sơ vụ án mà Cao Dũng bảo Mạnh Tư Duy mang qua đó là hồ sơ mà Bùi Thầm đã trả lại và yêu cầu họ bổ sung thêm khẩu cung của nghi phạm lần trước.

Từ trước đến nay, Mạnh Tư Duy không có nhiều cơ hội đến Viện kiểm sát, hôm nay là lần đầu tiên cô đến tìm Bùi Thầm với lý do công việc.

Mạnh Tư Duy vừa bước vào cổng Viện kiểm sát thì cảm thấy mặt nóng ran, không được tự nhiên lắm. Sau đó cô hít sâu một hơi, tự nhủ đây chỉ là công việc thôi.

Hướng Chính Phi có hồ sơ vụ án mới cần phải giao nộp nên đã đến thẳng trung tâm quản lý hồ sơ nộp cho thư ký để nhập hồ sơ.

Một mình Mạnh Tư Duy đến phòng công tố.

Cô bước vào thang máy, đang do dự không biết có nên gửi tin nhắn Wechat báo trước một tiếng cho Bùi Thầm rằng cô đến đây tìm anh hay không, cửa thang máy bỗng mở ra, có mấy người bước vào.

“Cảnh sát Mạnh.” Có một người trong số họ vừa bước vào đã gọi cô.

“Hả?” Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu, cô thấy mấy người vừa bước vào đều mặc đồng phục của viện kiểm sát.

Mạnh Tư Duy nhìn người đàn ông trẻ tuổi vừa gọi cô rồi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nhớ ra đó là Chu Tề ở Viện kiểm sát.

“Công tố viên Chu.” Mạnh Tư Duy cười với Chu Tề, sau đó không nhịn được đưa mắt nhìn mấy đồng chí ở Viện kiểm sát đi cùng với anh ấy.

Sau đó cô nhận ra hình như mấy người họ từ khi bước vào thang máy đều âm thầm đánh giá cô.

Vì Mạnh Tư Duy cũng ít qua lại với người của phía Viện kiểm sát nên không thân quen lắm, bầu không khí trong thang máy cũng vì thế mà lộ ra vẻ ngượng ngập.

Mạnh Tư Duy bình tĩnh di chuyển tầm nhìn.

Lần trước Chu Tề bị Mạnh Tư Duy gọi là “công tố viên Chu” thì phải giải thích rằng mình vẫn chỉ là trợ lý chưa được thăng chức, nhưng năm nay thì đã chính thức lên biên chế rồi, nên anh ấy rất vui vẻ tiếp nhận cách xưng hô này.

Anh ấy chú ý thấy tập hồ sơ vụ án Mạnh Tư Duy đang cầm: “Cảnh sát Mạnh qua đây là để...?”

Mạnh Tư Duy siết túi đựng hồ sơ: “Có một vụ án phải điều tra bổ sung, tôi đến tìm... Công tố viên Bùi một chút.”

Cách xưng hô “công tố viên Bùi” này vừa thốt ra, da đầu Mạnh Tư Duy tê rần, cô phát hiện bầu không khí trong thang máy càng yên lặng hơn.

Chuyện tình cảm của cô và Bùi Thầm là chuyện mà cả phân cục Trung Ninh và Viện kiểm sát không ai là không biết.

Thang máy vận hành lên xuống đều đặn.

Năng lực điều tra của Mạnh Tư Duy dạo gần đây đã tiến bộ không ít, cô cảm nhận được mấy đồng chí trong tháng máy rất muốn nhìn cô, nhưng không tiện nhìn thẳng, nên cứ chốc chốc họ lại làm như vô tình liếc cô một cái, hoặc là lén lút liếc nhìn cô thông qua hình ảnh phản chiếu trong thang máy.

Mạnh Tư Duy hít sâu một hơi trước những ánh mắt tìm tòi kia, cô cố đứng thẳng người không nhìn ngang liếc dọc.

Chu Tề nhìn Mạnh Tư Duy thông qua hình ảnh phản chiếu trên banner quảng cáo trong tháng máy, anh ấy nhớ lại khoảng thời gian xử lý vụ án thi thể nữ giới mất đầu vào năm ngoái, Cao Dũng khi ấy còn nói muốn giới thiệu Mạnh Tư Duy ở đơn vị bọn họ cho anh ấy.

Nhưng khi Cao Dũng mới nói được một nửa thì đã bị công tố viên Bùi của bọn họ cắt ngang với lý do công việc, sau đó thì không còn sau đó nữa.

Kết quả...

Đúng là không ngờ được mà.

Bây giờ Chu Tề mới nhận ra có lẽ khi ấy không phải Bùi Thầm có chuyện muốn nói, mà là người đàn ông ấy vẫn luôn im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện, khi nghe thấy người trong lòng bị làm mai với người khác thì cảm thấy không thoải mái đây mà.

Sự thật sau này đã chứng minh đúng là như vậy, vị công tố viên Bùi nổi tiếng lạnh lùng vô tình, nghiêm túc và xa cách nhất trong Viện kiểm sát, cứ hết lần này đến lần khác từ chối ý tốt của thực tập sinh “công chúa” một cách không nể nang gì khiến đồng nghiệp xung quanh ai nấy đều líu lưỡi khó hiểu, nhưng chưa qua bao lâu đã đăng lên vòng bạn bè công khai đang hẹn hò với nữ cảnh sát Mạnh Tư Duy thuộc phân cục Trung Ninh.

Thỉnh thoảng Bùi Thầm sẽ đăng ảnh Mạnh Tư Duy lên vòng bạn bè, cũng không ngại công khai chuyện bạn gái của anh là cảnh sát Mạnh Tư Duy thuộc phân cục Trung Ninh với tất cả mọi người.

Tất cả mọi người khi nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè kia thì đều ngạc nhiên đến há hốc cả mồm, đánh chết họ cũng không thể tin được một người nghiêm khắc ít nói, có vẻ sẽ đoạn tình tuyệt ái cả đời này như công tố viên Bùi lại im hơi lặng tiếng hẹn hò với hoa khôi của Cục cảnh sát.

Trong thang máy, mọi người trong Viện kiểm sát đều âm thầm đánh giá bạn gái của Công tố viên Bùi.

Tuy rằng họ đã từng nhìn thấy trong ảnh, nhưng hôm nay được tận mắt nhìn thấy người thật với khuôn mặt nhỏ và đôi mắt nai thì vẫn không khỏi khiến người ta phải xuýt xoa một câu đúng là mỹ nữ dễ thương, nhìn mà muốn véo một cái.

Nhưng nếu mỹ nữ trông thì có vẻ dễ thương ngọt ngào này thật sự động tay, thì tất cả mọi người trong thang máy cộng lại cũng không đủ cho cô làm nóng tay.

Mọi người liếc nhìn Mạnh Tư Duy đến mê mẩn.

Cô hoa khôi cảnh sát ngọt ngào như vậy lại ở bên công tố viên Bùi, ngoại hình thì cũng hợp đấy, nhưng cảnh sát Tiểu Mạnh không sợ sẽ bị đông cứng sao...

Nói như vậy không có nghĩa là công tố viên Bùi của họ không tốt, bất luận là về ngoại hình hay năng lực công việc của anh thì không có gì phải bàn, trên phương diện công việc chỉ cần có công tố viên Bùi thì vụ án có hóc búa đến đâu đi chăng nữa, họ cũng sẽ cảm thấy yên tâm và đáng tin cậy trong nháy mắt, nhưng yêu đương không phải công việc, cảm giác khi đối diện với một khối băng lạnh toát khi yêu và cảm giác khi đối diện với một khối băng lạnh toát khi làm việc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Mỗi người trong thang máy đều có tâm sự riêng, sau đó thang máy cuối cùng cũng “tinh” một tiếng báo hiệu đã đến nơi.

Mạnh Tư Duy vội vàng bước ra khỏi thang máy như thể đang chạy trốn.

Nếu còn đứng trong đó thêm một giây nào nữa, cô cảm tưởng có lẽ bản thân sẽ bị những ánh mắt hóng hớt của họ nhìn đến xuyên thủng cả người mất.

Mạnh Tư Duy cầm hồ sơ vụ án, sau đó đi theo bảng chỉ dẫn để tìm phòng làm việc của Bùi Thầm.

Cô gõ cửa.

Người bên trong: “Vào đi.”

Mạnh Tư Duy đẩy cửa rồi bước vào, cô trông thấy Bùi Thầm đang cúi đầu xem tài liệu trên bàn làm việc.

Người đàn ông có mái tóc đen bóng, làn da khá trắng, trên người là một bộ đồng phục kiểu vest màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng phối với cà vạt màu đỏ sẫm, cách ăn mặc chỉnh tề là lượt, nhất là chiếc huy hiệu màu đỏ nằm ở ngực áo bên trái khiến anh trông càng khác biệt so với những nghề nghiệp khác.

Không phải Mạnh Tư Duy chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khi Bùi Thầm mặc đồng phục công tố viên, nhưng chỉ là mỗi khi nhìn thấy anh mặc thì cô lại không nhịn được mà muốn nhìn thêm.

So với những mỹ nam dựa vào gương mặt để thu hút fan trên thế giới mạng ngày nay, Bùi Thầm đem đến cho người ta một cảm giác mà những cậu thiếu niên nông nổi trên mạng không thể bắt chước được.

Là một loại đẹp trai chỉ thuộc về hiện thực, điềm đạm, đứng đắn và lạnh lùng.

Bùi Thầm lật hết tài liệu, ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó rất ngạc nhiên khi thấy người bước vào là Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy hoàn hồn khi nhìn vào ánh mắt của Bùi Thầm, sau đó cô ra hiệu cho anh nhìn hồ sơ vụ án trong tay: “Vụ án cần điều tra bổ sung đã hoàn tất rồi, anh Dũng kêu em qua đây đưa cho anh.”

Mạnh Tư Duy đặt hồ sơ vụ án trước mặt Bùi Thầm, cô cố gắng duy trì sự nghiêm túc trong trạng thái làm việc: “Công tố viên Bùi, ngài kiểm tra lại một chút.”

Cô còn trang trọng đến mức dùng từ “ngài”.

Bùi Thầm liếc hồ sơ kia một cái, sau đó lại nhìn Mạnh Tư Duy rồi đột nhiên hỏi: “Còn khó chịu ở đâu không?”

Mạnh Tư Duy: “...”

Sự nghiêm túc cô cố nặn ra đã bị câu hỏi của người đàn ông phá vỡ trong nháy mắt.

Trên mặt của Mạnh Tư Duy như được phết một lớp phiếm hồng không được tự nhiên, sau đó cô nghiến răng đáp: “Không có.”

Tối qua khi làm xong, Bùi Thầm đã thoa cho cô một chút thuốc mỡ dựa vào kinh nghiệm trước đây.

Nên hôm nay cô hoạt động, đi lại rất bình thường.

Bùi Thầm: “Thật?”

Mạnh Tư Duy: “Thật!”

Mạnh Tư Duy không hiểu tại sao người đàn ông này lại có thể nói ra những lời này mà mặt không đỏ, tim không đập trong khi anh vẫn đang mặc bộ quần áo trang nghiêm này, cô gõ gõ lên hồ sơ vụ án mà mình vừa mang đến: “Mau xem đi.”

Bùi Thầm bắt đầu xem hồ sơ vụ án, Mạnh Tư Duy ngồi trên ghế trong phòng làm việc của anh, sau đó đưa mắt đánh giá môi trường làm việc của người đàn ông.

Phòng làm việc của anh rất sạch sẽ, có rất nhiều văn kiện tài liệu nhưng chúng đều được sắp xếp một cách ngăn nắp theo thứ tự, trong tủ sách có rất nhiều sách liên quan đến pháp luật.

Là một nghề nghiệp và chức vụ mà rất nhiều người hằng ngưỡng mộ nhưng không với tới, chỉ là không biết tại sao, Mạnh Tư Duy lại nhớ đến câu “Đáng lẽ anh ấy có thể phát triển tốt hơn nữa.”

Mạnh Tư Duy im lặng đến xuất thần.

Ở bên này, Bùi Thầm đã kiểm tra xong hồ sơ vụ án điều tra bổ sung.

Anh sắp xếp rồi đóng ghim lại kĩ càng, nói: “Không có vấn đề gì nữa rồi.”

Mạnh Tư Duy nghe thấy Bùi Thầm nói “Không có vấn đề nữa” mới hoàn hồn trở lại, cô gật đầu đáp: “Vậy thì tốt.”

“Nếu không có chuyện gì nữa thì em...”

Bùi Thầm nhìn thời gian, còn mấy phút nữa là đến mười hai giờ.

“Ở lại làm ăn bữa cơm nhé?” Anh đưa ra đề nghị.

Mạnh Tư Duy nhìn giờ trên đồng hồ treo tường, sau đó gật đầu một cách chậm chạp: “...Cũng được.”

Mạnh Tư Duy gửi tin nhắn cho Cao Dũng nói hồ sơ không có vấn đề gì nữa, buổi trưa cô ăn cơm ở ngoài, buổi chiều sẽ về Cục.

Hướng Chính Phi thì đi bàn giao vụ án, kết quả lại nói chuyện rôm rả với chị thư ký ở quầy lễ tân, buổi trưa còn mời người ta đi ăn cơm.

Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm cùng nhau đi đến nhà ăn ở Viện kiểm sát bọn họ.

Nhưng vừa ra khỏi phòng làm việc, Mạnh Tư Duy nhớ lại những ánh mắt hóng hớt sắp nhìn xuyên thủng cô trong thang máy lúc nãy.

Nếu lại đi chung đến nhà ăn nữa, e là cô sẽ bị nhìn chằm chằm đến mức nở cả hoa luôn mất.

Thế là Mạnh Tư Duy đột nhiên kéo tay Bùi Thầm về phía sau: “Thôi bỏ đi, em không đi đâu.”

Bùi Thầm không hiểu: “Sao thế?”

“Nhiều người nhìn như vậy...” Mạnh Tư Duy vừa nghĩ đến là không ngừng lắc đầu, “Dẹp đi dẹp đi, em về Cục ăn thì hơn.”

Mạnh Tư Duy kiên trì lật kèo không muốn đến nhà ăn với anh nữa, Bùi Thầm cũng chỉ đành bất lực đồng ý.

Nhưng nếu như vậy thì bây giờ họ phải xa nhau, Mạnh Tư Duy nhìn người bạn trai là công chức nhà nước đang mặc đồng phục trước mặt, trông anh đẹp trai đến mức vô lý.

Muốn hôn một cái ghê.

Tất nhiên Bùi Thầm nhìn ra được Mạnh Tư Duy đang nghĩ gì từ ánh mắt cô, anh ôm eo Mạnh Tư Duy, đang định cúi đầu thì Mạnh Tư Duy bỗng lắc đầu.

Mạnh Tư Duy ngả người ra sau rồi quan sát phòng làm việc của Bùi Thầm.

Tuy bây giờ là thời gian nghỉ ngơi và ăn trưa, nhưng bọn họ làm như vậy ở đây thì cũng không hay cho lắm.

Mạnh Tư Duy nắm chặt tay Bùi Thầm, sau đó kéo anh đến chỗ cầu thang không người hệt như đi ăn trộm.

Cô rón rén đóng cửa chống cháy ở lối cầu thang, đợi Bùi Thầm đứng yên, cô dùng ngón tay chọc chọc vào huy hiệu ở cổ áo bên trái của anh.

“Tháo ra đi.”

Bùi Thầm bị mấy nghi thức này của Mạnh Tư Duy chọc cho phải phì cười, sau đó vẫn tháo huy hiệu theo lời cô.

Mạnh Tư Duy cuối cùng cũng thở phào.

Được rồi, bây giờ anh chỉ là bạn trai của một mình cô thôi.

Bùi Thầm hôn lên môi cô trước.

Mạnh Tư Duy kêu lên một tiếng “ô” nhè nhẹ, sau đó dang rộng hai tay ôm lấy cổ người đàn ông.

Lưng cô nhẹ nhàng áp vào bức tường phía sau, người đàn ông ôm chặt eo cô bằng một tay, tay còn lại xoa nhẹ sau tai cô, không biết có phải vì anh vẫn mặc đồng phục hay không, dù cho đã tháo huy hiệu mà Mạnh Tư Duy vẫn mềm nhũn cả chân, cảm giác lành lạnh khi ngón tay cô chạm vào bộ đồng phục trên người anh vẫn khiến cô không khỏi căng thẳng.

Giống như… đang làm chuyện gì đó xấu xa vậy.

Đội điều tra hình sự không yêu cầu khắt khe về việc mặc đồng phục, Mạnh Tư Duy bỗng cảm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc thường phục.

Nếu không thì chỉ tính riêng quần áo trên hai người họ thôi, có lẽ bây giờ cô cũng không hôn nổi.

Cảm giác chính nghĩa hào hùng trong lòng không cho phép cô làm điều đó.

Bùi Thầm hơi tách ra, anh cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình của Mạnh Tư Duy đang gồng lên vì căng thẳng, ngón tay anh xoa xoa phần tóc sau tai cô, sau đó nở nụ cười đầy mê hoặc: “Sợ cái gì?”

Nói xong anh hôn tiếp.

Mạnh Tư Duy nhắm mắt, nhưng dường như câu đừng sợ của Bùi Thầm lại khiến cô càng sợ hơn.

Cuối cùng, cả người Mạnh Tư Duy giống như vắt lên người Bùi Thầm.

Cô đang mơ mơ màng màng quyết định rằng lần sau sẽ không bao giờ đến đây một mình nữa, đột nhiên, cô cảm thấy có luồng ánh sáng mạnh ập đến.

Bùi Thầm ngay lập tức ôm gọn Mạnh Tư Duy vào trong lòng.

Mạnh Tư Duy nhíu mày, cô xoay đầu nhìn về nơi phát ra ánh sáng.

Cô bắt gặp vẻ mặt sững sờ của đám người hóng hớt mà cô từng gặp trong thang máy.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.