Tại thành phố B, điện thoại của Bùi Thầm không ngừng vang lên tiếng “brừm brừm” báo tin nhắn.
Là tin nhắn đến từ tài khoản yêu thích được ghim lên đầu trang với biệt hiệu “Bảo Bảo”.
Anh ấn vào tin nhắn, đầu tiên là một ảnh chụp màn hình số dư trong tài khoản ngân hàng, sau đó:
[???]
[Anh giấu em đi bán thận à?]
Bùi Thầm: “…”
Không ngờ anh đưa thẻ cho cô lâu như vậy mà Mạnh Tư Duy vẫn chưa động đến.
Nếu không thì cũng chẳng đến mức bây giờ mới nhìn thấy số dư.
Ở đầu kia, Mạnh Tư Duy sắp nhồi máu cơ tim luôn rồi.
Bùi Thầm lại sống chung với cô trong một căn nhà thuê vừa đủ 2 phòng ngủ trong khi tài khoản ngân hàng của anh thừa sức để mua biệt thự ở khu quận mới thuộc thành phố sinh thái.
Còn nhớ lúc ban đầu, khi ấy cô còn âm thầm ở sau lưng Bùi Thầm dìm hàng anh với Chung Ý rằng “sống cũng chẳng ra làm sao cả”, khi Bùi Thầm nói rằng anh thuê nhà là để tích tiền mua nhà, cô thậm chí còn an ủi anh với giọng điệu của kẻ có nhà nữa chứ. Cho đến khi hai người ở bên nhau, cô nghĩ nếu sau này kết hôn sinh con thì cũng không thể không có nguồn thu nhập được, nên cô còn quyết tâm sau này hai người sẽ cố gắng để được thăng chức và tăng lương.
Mạnh Tư Duy thấy khó chịu, đúng là tự rước lấy nhục mà.
Bùi Thầm gọi điện thoại đến.
Mạnh Tư Duy nhận máy, giọng điệu không vui lạnh như băng: “A lô.”
Bùi Thầm nhận ra tâm trạng của Mạnh Tư Duy thông qua giọng điệu của cô, anh dịu dàng giải thích với cô rằng đó không phải tiền bán thận.
Mạnh Tư Duy: “...”
Bùi Thầm: “Cao Dũng nói vụ án của mọi người kết thúc rồi, tuần sau được nghỉ phép một tuần đúng không?”
Mạnh Tư Duy nghe thấy lời này là biết anh có ý gì, nhưng cô vẫn giả đò, không tình nguyện mà “ừm” một tiếng.
Bùi Thầm: “Anh mua vé máy bay cho em rồi.”
Mạnh Tư Duy: “Em đã nói là đi hay không đâu!”
Vốn dĩ Mạnh Tư Duy đang giận lẫy vì chuyện hóa ra anh người yêu sống chung với mình là đại gia ngầm, chỉ có mỗi mình là nghèo khổ nên không thèm để ý đến Bùi Thầm, cũng không muốn đi đến chỗ anh, nhưng hình như Bùi Thầm đã gọi điện cho mẹ cô, không biết anh đã nói với bà cái gì, cuối cùng Mạnh Tư Duy bị mẹ thúc giục đuổi lên máy bay.
Bùi Thầm đến sân bay đón cô.
Trước khi xuống máy bay, Mạnh Tư Duy đã nhắc nhở đi nhắc nhở lại bản thân phải quản lý biểu cảm cho tốt, không được tỏ ra quá vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đứng đợi ở sảnh chờ thì vẫn không kìm được mà giương cao khoé môi.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tư Duy đến thành phố B.
Cô được nghỉ nhưng Bùi Thầm thì không, ban ngày anh phải đi làm, một mình Mạnh Tư Duy đến điểm tham quan ở thành phố B mà Bùi Thầm đã lên kế hoạch cho cô từ trước, đến tối khi Bùi Thầm tan làm, hai người thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đi dạo, nhưng phần lớn thời gian Mạnh Tư Duy đều không khép chân nổi.
Đến cuối tuần, cuối cùng Bùi Thầm cũng có thể ra ngoài với Mạnh Tư Duy.
Hai người cùng nhau đến đại học P.
Mạnh Tư Duy nắm tay Bùi Thầm, vừa đi vừa nghe anh kể về các cảnh đẹp ở trong khuôn viên trường.
Trong trường có vài du khách và đoàn du lịch, hướng dẫn viên cũng đang giới thiệu những di tích và kiến trúc nổi tiếng nhất của trường.
Mạnh Tư Duy nhận ra nội dung mà Bùi Thầm với hướng dẫn viên du lịch đang giới thiệu không giống nhau.
Nơi anh đưa cô đến là đình nghỉ mát hòn non bộ ở phía sau điểm tham quan nổi tiếng, có rất ít du khách đến đây, anh nói với cô rằng các giáo sư lớn tuổi trong trường rất thích tổ chức hợp xướng ở đây.
Anh còn kể cho cô về thời gian đóng mở cửa của thư viện, nhà ăn nào thì có món gì đặc sắc, và cả các cuộc triển lãm được bảo tàng mỹ thuật tổ chức theo quý nữa.
Mạnh Tư Duy như được cảm nhận một cách chân thực dấu vết cuộc sống mà Bùi Thầm từng trải qua ở ngôi trường và thành phố này.
Sáu trường nguyện vọng của cô trải dài khắp trời nam đất bắc, duy chỉ không điền đại học ở thành phố B.
Đi mỏi rã rời cả chân, Bùi Thầm đưa cô đến một cửa hàng tiện lợi.
Cửa hàng tiện lợi nằm trong khu sinh hoạt của trường, xung quanh đều là ký túc xá của sinh viên, không hề có du khách nào cả.
Mạnh Tư Duy mua một túi sữa chua.
Hai người ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô vừa cắm ống hút vào túi sữa chua, bỗng bị mấy người chắn đường.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy chiếc micro giơ ra trước mặt cô và cả máy quay đang chĩa thẳng vào cô và Bùi Thầm.
“Chào bạn, chúng mình là Đội truyền thông của trường, bây giờ chúng mình đang thực hiện phỏng vấn về các cặp đôi trong khuôn viên trường, không biết hai bạn có thời gian để trả lời một vài câu hỏi của chúng mình không? Trả lời xong sẽ có phần quà nho nhỏ nha.” Bạn nữ thực hiện phỏng vấn trông có vẻ dịu dàng lịch sự.
Có đánh chết Mạnh Tư Duy cũng không ngờ mình đã lăn lộn đi làm mấy năm rồi mà vẫn bị nhận nhầm thành sinh viên.
À không đúng, phải là cả cô và Bùi Thầm bị nhận nhầm thành sinh viên.
Mạnh Tư Duy chỉ có thể cầm túi sữa chua sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Bùi Thầm đang đứng bên cạnh.
Bùi Thầm: “Chúng tôi đã tốt nghiệp rồi.”
“Hả?” Bạn nữ kia có vẻ không ngờ tới chuyện này.
“Là đàn anh và đàn chị sao?” Nhưng cô ấy cũng nhanh chóng nở nụ cười hỏi hai người.
Lần này Mạnh Tư Duy giành trả lời: “Có anh ấy là học ở trường các bạn thôi, tôi không phải.”
“Hôm nay anh ấy đưa tôi đến tham quan trường một chút.”
Bạn nữ nhìn người vừa giành trả lời là Mạnh Tư Duy, sau đó bỗng cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng bạn nữ ấy vẫn chưa nhớ ra thì Bùi Thầm đã gật đầu nói một câu “xin lỗi” với cô ấy rồi nắm tay Mạnh Tư Duy rời đi.
Mạnh Tư Duy cảm thấy khá vui vì chuyện hai người bị nhận nhầm thành cặp đôi sinh viên.
Vì trông cô khá trẻ con.
Còn Bùi Thầm ấy à, Mạnh Tư Duy nhìn người đàn ông đi bên cạnh.
Anh vẫn luôn tràn ngập hơi thở của thiếu niên như ngày nào, tất nhiên không phải là sự bồng bột và xốc nổi của những cậu thiếu niên, mà là một loại khí chất rất riêng của tuổi trẻ, dù cho trải qua chuyện gì, ánh mắt của anh vẫn luôn thuần khiết, không nhiễm bụi trần như trước đây.
Một cậu thiếu niên chưa trải sự đời, một người tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ, trải đời nhưng lại không lõi đời.
Mạnh Tư Duy: “Em cũng khá thích trở thành cặp đôi vườn trường với anh đấy.”
Bùi Thầm nở nụ cười.
Mạnh Tư Duy cúi đầu đá những viên sỏi dưới chân, đi dạo trong trường khiến cô cảm nhận từng chút về cuộc sống trước đây của Bùi Thầm, đột nhiên cô nói: “Em nhìn thấy vé xe của anh rồi.”
Bùi Thầm im lặng.
Mấy ngày nay Bùi Thầm đi làm ban ngày, còn Mạnh Tư Duy thì có lúc không muốn ra ngoài đi chơi nên ở nhà tìm vài cuốn sách trên kệ để đọc, sau đó cô phát hiện có một cuốn sổ.
Tô Trình Hạo nói trước đây Bùi Thầm đã từng đi tìm cô một lần, Mạnh Tư Duy cũng vẫn luôn cho rằng như vậy, cho đến khi cô nhìn thấy cuốn sổ kẹp đầy vé xe kia.
Rất nhiều rất nhiều tấm vé xe, nhiều đến nỗi gồ cả quyển sổ lên, toàn bộ đều là vé xe đi từ thành phố B đến thành phố nơi cô học đại học, sau đó là vé đến thành phố C.
Ngày tháng trên tấm vé xe cuối cùng dừng lại ở cái ngày Bùi Thầm thuyên chuyển đến thành phố C, trước khi thuê chung nhà với cô.
“Tại sao anh không đến tìm em.” Mạnh Tư Duy cúi đầu hỏi.
Cô cứ nghĩ hai người họ đã xa nhau bảy năm trời, nhưng thật ra chỉ là cô rời xa Bùi Thầm bảy năm mà thôi.
Bùi Thầm vẫn luôn ở đây.
Ở một nơi mà cô không nhìn thấy.
Bùi Thầm im lặng lắng nghe, sau đó dịu dàng trả lời cô: “Em vẫn luôn sống rất tốt.”
Viền mắt Mạnh Tư Duy chua xót.
Đúng, trong bảy năm đó, cô luôn sống rất tốt.
“Vậy tại sao đến cuối cùng anh lại đến tìm em.” Cuối cùng, cô lại hỏi anh.
“Bởi vì...” Bùi Thầm nhớ lại đáp án.
Giọng nói của anh rất trầm, anh đưa mắt nhìn từng tán cây bạch quả tươi tốt trong sân trường, sau đó nói từng câu từng chữ một cách đứt quãng nhưng lại chứa đầy sức nặng:
“Anh vẫn…không thể rời xa em.”
...
Mạnh Tư Duy kết thúc hành trình tại thành phố B.
Mẹ Mạnh hỏi kỹ càng tường tận rốt cuộc hai đứa đã trải qua mấy ngày này như thế nào, sau đó nghe thấy Mạnh Tư Duy nói rằng đã đi những đâu chơi liền chán nản thở dài.
Cô con gái khó khăn lắm mới tìm được một cậu bạn trai không chê vào được, kết quả bây giờ lại yêu xa.
“Không phải công việc của Tiểu Bùi trước đây đang thuận lợi sao?” Mẹ Mạnh không kìm được lại bắt đầu càm ràm với Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy không dám nói chuyện Bùi Thầm rời đi chủ yếu là do cô đề nghị.
Trong phiên tòa lần thứ hai về vụ kiện tụng liên quan đến căn nhà của Mạnh Tư Duy, vẫn là Tô Trình Hạo đến giúp cô thưa kiện, phía chủ đầu tư lại thua kiện một lần nữa, vì vậy phải tiến hành bồi thường theo quy định là 1% tổng giá trị mua nhà nhân với số ngày trì hoãn hợp đồng.
Các chủ sở hữu khác trong cùng tiểu khu của Mạnh Tư Duy thấy cô thắng kiện bèn ùa nhau khởi kiện chủ đầu tư. Dù sao tại đây đã có án lệ tương tự, nên phán quyết của toà án cũng không khác là bao, nếu chủ đầu tư còn tiếp tục trì hoãn thì sẽ phải đối mặt với khoản tiền bồi thường khổng lồ.
Vậy là chỉ trong vòng chưa đến hai tháng, ngôi nhà vốn bị đắp chiếu gần hai năm trời bỗng thi công trở lại một cách thần kỳ.
Vốn dĩ kết phần kết cấu chính của căn nhà đã được tu sửa hòm hòm rồi, sau khi thi công trở thì ngày bàn giao căn nhà không còn xa.
Mới sáng sớm Mạnh Tư Duy đã gửi tin nhắn căn nhà của mình được thi công trở lại cho Bùi Thầm, sau đó đi làm bằng xe đạp công cộng như thường lệ.
Hôm nay có người trong Đội cảnh sát hình sự phân cục Trung Ninh đang bàn tán chuyện gì đó.
Mạnh Tư Duy vừa đến nơi, thấy vậy thì không nhịn được cũng muốn tham gia vào: “Sao thế?”
Hướng Chính Phi trầm ngâm nhìn Mạnh Tư Duy: “Không liên quan đến bọn em.”
“Nhưng có thể sẽ liên quan đến chị.”
Mạnh Tư Duy: “?”
Chủ đề mà họ đang thảo luận hôm nay là dựa theo chính sách mới được ban hành gần đây, bộ phận phòng chống th4m nhũng ở Viện kiểm sát và cơ quan kiểm toán chính phủ sẽ được hợp nhất thành cơ quan giám sát nhà nước, thành lập Ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương.
Thật ra chính sách này đã được thực thi ở khu vực khác cách đây vài năm rồi, nhưng đến năm nay mới đến lượt thành phố C.
Mạnh Tư Duy biết quả thật chuyện này có liên quan đến cô.
Cô luôn nhẫn nhịn không hỏi Bùi Thầm về tin tức này, Bùi Thầm cũng không hề chủ động nhắc đến nó với cô.
Cho đến một ngày vào một tháng sau, cô tan làm về nhà lại phát hiện ở huyền quan có thêm một đôi giày nam.
Ngoài ra thì không nhìn thấy có thêm đồ vật nào khác.
Mạnh Tư Duy đi vào bếp lượn một vòng, khi đi ra thì bắt gặp gương mặt của người đàn ông.
Nó giống hệt hình ảnh và khung cảnh khi lần đầu tiên cô gặp “bạn cùng nhà mới” này.
Mạnh Tư Duy đột nhiên có cảm giác ngày hôm qua đang được tái hiện lại.
Thế là cô bèn lịch sự gật đầu với người đàn ông, giống hệt như lần đầu tiên gặp mặt: “Chào cậu, Bùi Thầm, tôi là Mạnh Tư Duy.”
Bùi Thầm cũng rất phối hợp, anh gật đầu: “Xin chào.”
Mạnh Tư Duy chắp tay sau lưng cười với anh, sau đó nhướng mày: “Chúng ta là bạn học.”
“Trước đây tôi từng theo đuổi cậu.”
Sau đó Bùi Thầm mỉm cười nhẹ nhàng với cô rồi dang rộng vòng tay.
Mạnh Tư Duy bất chấp tất cả để lao vào vòng tay anh.
...
Bùi Thầm thuyên chuyển đến Uỷ ban kiểm tra kỷ luật thành phố C mới được sáp nhập và thành lập.
Hơn nữa trong lần điều chuyển này còn được thăng chức.
Mạnh Tư Duy phát hiện bây giờ đã trở thành bạn trai uỷ ban kiểm tra kỷ luật của tôi, không có ai cảm thấy vui mừng vì công việc mới Bùi Thầm hơn cô, bởi vì nó có thể giúp anh phát huy hết giá trị của bản thân.
Tuần thứ hai khi Bùi Thầm chuyển về.
Vào một buổi tối chỉ có hai người họ, Mạnh Tư Duy ở nhà xem phim chán đến nỗi ngủ gục trên vai Bùi Thầm, khi bộ phim đến hồi kết cô mới tỉnh dậy, sau đó phát hiện xung quanh là rất nhiều hoa.
Lúc này Mạnh Tư Duy mới nhớ ra trước đây đã từng nói, đợi đến khi Bùi Thầm được thăng chức và tăng lương thì sẽ cầu hôn cô.
Suýt chút nữa thì cô quên mất.
Sau khi nhận ra đây là đang cầu hôn, có lẽ là do quá căng thẳng nên Mạnh Tư Duy không nhịn được mà hỏi một câu rất chi là phá bầu không khí: “Nên anh cố ý chọn một bộ phim nhàm chán đúng không?”
“Đợi em ngủ mất tiêu.”
Mạnh Tư Duy hỏi xong thì rất hối hận, rõ ràng nếu không biết nói gì thì có thể không nói mà.
Cũng may Bùi Thầm chỉ phì cười mà không trả lời là phải hay không, anh kéo tay cô qua, sau đó Mạnh Tư Duy thấy trong tay anh có một chiếc nhẫn.
Một buổi tối tịch mịch tựa như đang quay lại mùa hè năm ấy, gió nhẹ nhàng lay động, ánh trăng dịu dàng bao trùm.
“Mạnh Tưởng, có thể kết hôn với anh không?”
Đồng tử của anh đen láy và sâu hun hút, anh mở miệng hỏi cô bằng lời lẽ rõ ràng nhất.
Bùi Thầm chờ đợi câu trả lời của Mạnh Tư Duy.
Trong “Đồi gió hú”, Heathcliff từng nói một câu chạm đến trái tim người đọc, “Tương lai của tôi có thể gói gọn trong hai từ - chết chóc và địa ngục: mất đi cô ấy, cuộc sống sẽ chỉ còn là địa ngục.”
Bùi Thầm đã từng sống trong địa ngục.
Và tại nơi địa ngục ấy, anh từng bước lại gần mộng tưởng của anh.
Cuối cùng, vào khoảnh khắc cô gật đầu nhận lời cầu hôn thì anh đã biết, cuộc đời sau này sẽ chính là thiên đường.