Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 13-2: Đào mận Lạc thành (2)



“Kiểm tra rồi, hung thủ là tay lão luyện, một dao cắt đứt cổ họng luôn. Ta dám bảo đảm, bấy giờ máu còn bắn ra xa ba thước. Ây da, lúc ấy cô ở bên trong thật à? Sao không tỉnh giấc nhỉ?”

“Tôi nghĩ chắc đã bị người ta bỏ thuốc nên mới ngủ say thế. Có điều bấy giờ đang ở trong phòng sao thuốc, nên tôi không nhận ra mùi thuốc mê.” Nói rồi Hoàng Tử Hà lại tự rót cho mình một ly trà, ủ trong tay, “Con dao hung khí kia có tra được gì không?”

Chu Tử Tần lắc đầu: “Không hề, loại dao đó bán đầy ở chợ Tây, hai mươi đồng một con, hơn nữa còn hơi gỉ. Có lẽ mua cũng lâu lắm rồi, chẳng tìm thấy manh mối gì cả.”

“Vết thương có gì đáng ngờ không? Trên người nạn nhân có chỗ nào tiết lộ đặc điểm hung thủ không?”

“Không hề có, rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ một dao là xong.” Hoàng Tử Hà im lặng nghĩ ngợi, rồi đột ngột nói: “Đi thôi, chúng ta đến Đoan Thụy Đường.”

Chu Tử Tần giật nẩy mình: “Cô còn dám đến đó à? Hôm qua chẳng vừa gây án mạng ở đấy ư?”

Tôi phải quay lại xem có cách nào khiến người ta đi từ cuối dãy tủ thuốc đến phòng sao thuốc giết người, mà vẫn có chứng cứ ngoại phạm không.” Đoạn Hoàng Tử Hà đứng dậy đi vào trong, khêu ít phấn vàng, bôi cho mặt vàng ệch ra, lại dùng keo dán làm khóe mắt xệ xuống, không quên bôi cả keo lên khóe mắt và khóe môi, đợi cho khô nứt ra thành những đường rãnh nhỏ, khiến cả gương mặt bỗng già đi mười mấy tuổi.

Cuối cùng cô đội mũ, mặc đồ nam, xỏ giày cùng Chu Tử Tần cưỡi ngựa ra ngoài. Chu Tử Tần trông mà phục sát đất: “Cô cải trang thế này, khiến ta cảm thấy... như Sùng Cổ trở lại vậy.”

“Hoàng Tử Hà và Dương Sùng Cổ, vốn là cùng một người.” Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn gã, “Giống như Chu Tử Tần phụng chỉ nghiệm thi và công tử nhà Chu sứ quán vậy, cũng là cùng một người mà.”

“Ừm, nói cũng phải, mỗi người đều có những thân phận khác nhau, có những người biết thân phận này của cô, nhưng những người khác lại chỉ biết thân phận kia thôi, nói không chừng có ngày họ ngồi lại tán chuyện, một người gọi Hoàng Tử Hà, một kẻ gọi Dương Sùng Cổ, mà không biết hai người đó là một ha ha...”

Nói đến đây, Chu Tử Tần bất giác phì cười.

Hoàng Tử Hà cũng chẳng mấy để tâm, cùng gã dong ngựa đi.

Đột nhiên, cô ghìm phắt cương lại. Chu Tử Tần ngạc nhiên ngoái đầu, thấy cô đang nhìn sững vào một điểm hư vô giữa không trung, bèn hỏi: “Sao thế? Nghĩ ra chuyện gì rồi ư?”

“Thân phận... Thân phận khác nhau, nhưng có điểm giao nhau...” Hoàng Tử Hà lẩm bẩm. Thấy cô thẫn thờ, Chu Tử Tần chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: “Đúng thế, có lúc tuy thân phận khác, nhưng lại là cùng một người.”

“Cũng có lúc những thứ khác nhau lại tượng trưng cho cùng một sự việc, đúng không?” Hoàng Tử Hà hỏi.

Chu Tử Tần gãi đầu: “Chuyện đó... là sao?”

“Ví dụ, nếu cho công tử ba thứ, câu đối, pháo và chậu lửa, công tử sẽ nghĩ tới cái gì?”

“Tết chứ gì nữa, dễ quá mà?” Chu Tử Tần ngây thơ nhìn cô. “Đúng, vậy nếu là...” Hoàng Tử Hà siết chặt dây cương trong tay, gằn từng chữ, “dải đồng tâm, đoản kiếm, vòng ngọc thì sao?”

“Hả? Đây chẳng phải... chẳng phải là ba thứ Ngạc vương đã đốt trong lò hương Trần thái phi ư?”

“Đúng thế, ba thứ này, thực ra vốn tượng trưng cho một sự việc...” Mặt Hoàng Tử Hà vốn đã xoa phấn vàng ệch, song lúc này lại tái mét, đến đôi môi cũng tái ngắt, “Thế nên, Ngạc vương mới hiểu lầm, dẫn tới căm hận, liều cả mạng sống để đẩy Quỳ vương đến chỗ chết như vậy!”

Thấy thái độ của cô, Chu Tử Tần cũng căng thẳng theo: “Đừng dọa ta chứ... Ba thứ này, tượng trưng cho cái gì?”

Hoàng Tử Hà hít sâu một hơi, rồi lại thở hắt ra, tựa hồ muốn xua những suy nghĩ khủng khiếp kia đi, nhưng sự thật kinh hoàng vẫn quấn chặt lấy cô như con rắn độc, không cách nào vùng thoát.

Cô bóp trán, nhắm nghiền mắt, chịu đựng cơn đau buốt từ hai bên thái dương rần rật, gần như không kiềm chế nổi mình nữa. Chu Tử Tần cẩn thận nắm lấy cương ngựa để cô khỏi ngã xuống, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ? Cẩn thận một chút, đừng để ngã ngựa.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, phục xuống ôm lấy cổ ngựa, dựa vào đó một lát mới ngồi thẳng lên, hít sâu một hơi: “Đi thôi, đến Đoan Thụy Đường.”

Chu Tử Tần thúc ngựa đi bên phải, song thỉnh thoảng lại lo âu quay sang nhìn cô, vẻ ngập ngừng.

Hoàng Tử Hà lòng rối như tơ, chẳng bụng dạ nào để tâm đến gã, cắm cúi đi thẳng.

Chu Tử Tần lúc thì ngẩng đầu nhìn mây, lúc thì nhìn cây bên đường, lúc lại quay sang cô, cuối cùng vẫn không nén được tò mò, lên tiếng hỏi: “Hoàng tiểu thư, ta... hỏi một chuyện được không?”

Hoàng Tử Hà gật đầu, quay sang gã.

Chu Tử Tần nhìn cô, ấp úng: “Ta vẫn... vẫn nghĩ đến một khả năng...”

Thấy gã thấp thỏm sợ sệt, Hoàng Tử Hà hiểu ngay, bèn chậm rãi hỏi lại: “Thực ra vẫn còn một khả năng, là tôi trúng phải thuật nhiếp hồn, nên cứ ngỡ là mình ngủ, thực ra trong lúc vô thức đã giết người, đúng không?”

Thấy cô bình thản nói toạc ra giả thuyết mình là hung thủ, Chu Tử Tần bất giác líu cả lưỡi, chỉ biết khó nhọc gật đầu.

Hoàng Tử Hà định nói gì đó, nhưng thoáng một cái đã quên bẵng lời muốn nói, liền ghìm cương đứng sững giữa đường, hơi giá như kim châm đâm vào xương sống đau nhói, khiến cô đờ người ra, không nhúc nhích nổi một ngón tay.

Cô chợt chạnh lòng nhớ đến gương mặt tuyệt vọng hơn cả chết của Vũ Tuyên khi nhận ra hung thủ mà hắn một mực muốn truy tìm, lại chính là bản thân mình.

Vậy mà giờ đây, chính cô cũng không biết, rốt cuộc có phải mình đang điều tra chính tội trạng của mình không nữa.

Nỗi kinh hoàng tối thượng khiến cô run bắn lên, sắc mặt khó coi đến nỗi Chu Tử Tần trông mà giật nẩy mình, cuống quýt an ủi: “Cô đừng lo, chuyện... chuyện này chỉ là ta đoán bừa thôi...”

Hoàng Tử Hà gắng trấn tĩnh lại, yếu ớt đáp: “Không phải tôi đâu.”

Chu Tử Tần vội gật đầu lia lịa phụ họa: “Đúng thế, sao có thể là cô chứ...”

“Xét từ vụ của Vũ Tuyên thì thấy, thuật nhiếp hồn không thể vô duyên vô cớ khiến người ta nảy ý giết người, mà chỉ xúi giục được những kẻ vốn đã sẵn hiềm khích với nạn nhân thôi. Nó làm tăng cừu hận và sát khí, nhưng không thể tạo ra cừu hận được. Tôi chẳng có thù oán gì với người làm ở tiệm thuốc đó để thuật nhiếp hồn lợi dụng cả.”

“Đúng thế, dĩ nhiên không phải cô rồi.” Rồi sực nhớ ra một chuyện, gã lúng túng hỏi thêm: “Vậy... nếu Trương nhị ca là hung thủ thật... thì Tích Thúy phải làm sao? Trương lão bá bệnh liệt giường, giờ lại xảy ra chuyện như vậy, ông ấy biết làm thế nào...”

Hoàng Tử Hà lòng rối như tơ vò, một lúc lâu sau mới gượng gạo đáp: “Chắc Tích Thúy đã biết rồi. Chẳng phải cô ấy còn cảnh báo chúng ta ư.”

“Chỉ mong... chỉ mong chuyến này chúng ta có thể tìm ra sự thật, hung thủ không phải cô, cũng không phải Trương nhị ca, mà là một kẻ khác có cách nào đó lẻn vào phòng sao thuốc...” Nói đến đây, Chu Tử Tần rầu rĩ như sắp khóc òa lên, “Ta không muốn cô xảy ra chuyện, nhưng cũng không muốn Trương nhị ca xảy ra chuyện; ta không tin cô làm chuyện đó, nhưng cũng không tin Trương nhị ca lại gây ra chuyện như vậy...”

Hoàng Tử Hà cắn môi khẽ đáp: “Chẳng nhẽ tôi không mong thế ư? Nhưng... Tử Tần này, sự thật chính là sự thật, bất luận kết quả cuối cùng là Trương nhị ca hay tôi, tôi cũng phải tìm cho ra sự thật duy nhất ấy.”

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần đến đúng lúc người của Đại Lý Tự cũng đang ở đó thu thập chứng cứ. Mấy tiểu lại của Đại Lý Tự vừa ghi khẩu cung miêu tả tình hình hiện trường, vừa oán trách: “Chẳng hiểu sao lại vơ chuyện vặt vãnh này vào mình nữa? Để phủ Kinh Triệu điều tra không được ư?”

Có người thì thào: “Ài, vụ này nạn nhân chỉ là một người làm, nhưng nghe nói có dính dáng đến phủ Quỳ đấy, ngươi bảo có phải chuyện vặt không?”

“Sao ta lại nghe nói là liên can đến họ Vương Lang Gia? Nghe đồn hung thủ là một cô gái, chính là Hoàng Tử Hà nổi tiếng, vợ chưa cưới của Vương thống lĩnh ấy mà...”

“Hoàng Tử Hà chẳng phải đã đổi tên thành Dương Sùng Cổ vào phủ Quỳ làm hoạn quan à? Trước đây lúc Hoàng sứ quân làm thị lang bộ Hình, cũng có qua lại với Đại Lý Tự, ta từng gặp ông ấy một lần...”

“Tóm lại vụ này không phải nhỏ đâu, đã nhận thì làm đi thôi.” Có người hạ một câu kết luận.

Xung quanh đã dọn dạch, chỉ còn mấy người bị gọi đến hỏi cung, Hoàng Tử Hà nhìn thoáng đã thấy Trương Hàng Anh. Gã là một trong những người chứng quan trọng hôm qua, đương nhiên cũng bị gọi đến hỏi.

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần vừa bước vào đã bị người của Đại Lý Tự chú ý. Có người nhận ra Chu Tử Tần, vội đứng dậy chắp tay chào gã: “Tử Tần, Thôi thiếu khanh nhờ cậu tới giúp chúng tôi đấy à?”

“Chuyện này Thôi thiếu khanh không hề nói với ta.” Chu Tử Tần lắc đầu, “Đây hoàn toàn là do ta ham mê phá án, một lòng muốn tìm ra chân tướng thôi!”

“Tử Tần đúng là nhiệt tình yêu nghề thật đấy!” Mấy người nọ xúm lại vỗ vai gã cười cười nói nói, rồi lại quay sang Hoàng Tử Hà hỏi: “Vị tiểu huynh đệ Tử Tần dẫn theo là?”

“À, là em họ tôi, cũng thích phá án, nghe nói ở đây có vụ án chưa thấy manh mối nên theo tôi đến xem.” Chu Tử Tần đáp bừa.

“Ồ, cũng không phải không có manh mối, vụ này rất đơn giản, tôi thấy về cơ bản đã định án rồi.” Người cầm đầu đám tiểu lại lắc đầu, “Nhân chứng vật chứng đủ cả, trừ Hoàng tiểu thư ra, không có ai có thời gian và cơ hội gây án nữa.”

Chu Tử Tần ngoái lại nhìn Trương Hàng Anh, thấy gã nhìn chằm chằm Hoàng Tử Hà, thì biết gã đã nhận ra, bèn đứng chắn trước mặt cô, phản bác: “Nhưng Hoàng tiểu thư không có động cơ gây án.”

Có kẻ cười nói: “Động cơ gây án cũng khó nói lắm, thông thường nếu chứng cứ rành rành, cứ lôi ra thẩm vấn là sẽ có thôi.”

Kẻ khác cười còn quái đản hơn: “Dù không có chứng cứ, thẩm vấn một hồi cũng sẽ có.”

Hoàng Tử Hà biết đây là thủ đoạn họ quen dùng, nên chẳng nói gì. Song Chu Tử Tần lập tức phản bác: “Sao có thể làm thế được? Nếu bức cung buộc người vô tội thừa nhận, chẳng phải là để hung thủ tiêu dao ngoài vòng pháp luật ư?”

“Chúng tôi bị bề trên gây áp lực xuống, cũng chẳng biết làm thế nào nữa, có lúc bề trên buông một câu: trong ba ngày phải phá xong án, chúng tôi phải làm sao?”

“Đúng thế, ví như vụ Đồng Xương công chúa lần trước, nếu không quá chú trọng thì cứ để tên Tiền Quan Sách kia chết là xong, ai thèm quan tâm chứ?”

Chu Tử Tần rõ ràng không sao chấp nhận nổi phong cách làm việc này, đành bực bội quay đi nhìn quanh, rồi hỏi: “Các vị đại ca điều tra nãy giờ, đã có tiến triển gì chưa?”

“Làm gì có, vẫn là kết luận cũ thôi. À phải, Tử Tần chẳng đã tới nghĩa trang xem thi thể ư? Có phát hiện gì không?”

Chu Tử Tần lắc đầu: “Trừ một dao bén ngọt cắt đứt cổ họng, không thấy gì khác.”

“Ồ, cô ả này ra tay tàn độc thật.” Có kẻ tặc lưỡi cảm thán.

“Dù sao cũng là người phủ Quỳ rèn ra, Quỳ vương giết em thì cũng...” Nói tới đây, kẻ nọ hốt hoảng bưng miệng, cười khan mấy tiếng rồi túm lấy người bên cạnh cật vấn, hòng lấp liếm việc mình lỡ lời: “Ngươi tên A Thực đúng không?”

“Vân...vân.” A Thực gật đầu.

“Lúc A Thất chết, ngươi đang bốc thuốc?”

“Phại, tiểu nhân luôn tay bốc thuốc, sau đó còn chuyện với Cương nị ca.”

Quản lý bên cạnh vội giải thích hộ: “A Thực muốn nói là Trương nhị ca.”

“Tiểu nhân... Tiểu nhân bị ngắn lưỡi...” A Thực trỏ vào miệng, nhăn nhó cười.

Quản lý cũng nói thêm vào: “Đúng thế, A Thực trước đây vì ngọng mà nói nhầm phòng phong thành hoàng phong, kết quả nhập về cả đống nhộng ong, đến giờ vẫn chất đống trong kho chưa dùng hết.”

“Không sao, đâu phải tật gì nghiêm trọng.” Chu Tử Tần vỗ lưng A Thực an ủi, “Miễn không ảnh hưởng cuộc sống hằng ngày là được, cậu xem Trương nhị ca còn tán gẫu được với cậu lâu thế cơ mà.”

Hoàng Tử Hà đứng bên nghe vậy bèn nhìn sang Trương Hàng Anh, thản nhiên chen vào hỏi một câu: “Trương nhị ca và cậu bình thường quan hệ thế nào?”

“Cương ca cước đây làm ở kho thuốc, nên thường đưa thuốc đến đây, chúng tôi quen mặt, nhưng không nói chuyện nhiều. Hôm qua... hôm qua những người khác đều bận luôn tay, nên chúng tôi mới nói với nhau vài câu.”

Hoàng Tử Hà nhíu mày ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Từ đầu tới cuối Trương nhị ca đều ở bên cạnh cậu, không đi đâu cả?”

A Thực gật đầu: “Vân.”

“Cậu có nhìn thấy huynh ấy luôn không? Hay nói cách khác, huynh ấy có luôn ở trong tầm mắt cậu không?” Hoàng Tử Hà hỏi lại.

A Thực nghĩ đi nghĩ lại, rồi nghi hoặc đáp: “Có chứ, vì bấy giờ chỉ có mỗi tôi dảnh dỗi. Lúc ấy tôi đang bốc một thang thuốc, vừa đọc tên thuốc vừa bốc, có lúc đi từ bên này sang tít bên kia tủ thuốc, có lúc lại đi từ bên kia trở lại, Cương nị ca đọc lại vanh vách tên thuốc tôi bốc, nên lúc tôi bốc thuốc nhất định huynh ấy cũng ở cạnh dồi...”

Hoàng Tử Hà cũng chẳng lấy làm điều về giọng nói ngọng líu ngọng lô của hắn, chỉ hỏi: “Thời gian cậu bốc thuốc, đủ để đi mấy lượt từ tủ thuốc đến phòng sao thuốc, đúng không?”

A Thực gật đầu lia lịa, còn nói thêm: “Lúc ấy tuy không thấy Cương nị ca, nhưng chẳng phải huynh ấy vẫn đi bên cạnh tôi lắng nghe ư, sau đó còn đọc thuộc vanh vách đơn thuốc là gì?”

Chu Tử Tần nhìn Trương Hàng Anh rồi dè dặt hỏi A Thực: “Lúc đó huynh ấy có xem lén đơn thuốc của cậu không?”

“Làm gì có! Đơn thuốc đều cất cong quầy, có chặn giấy đè lên. Trừ phi Cương nị ca đi đến quầy, nếu không không thể đọc được. Nhưng Cương nị ca lúc nào cũng quanh quẩn bên tủ thuốc, không thể nhìn thấy được!”

Người của Đại Lý Tự cũng gật đầu: “Không sai, đã không thấy đơn thuốc mà vẫn đọc ra được, nhất định là nghe được lúc đi theo A Thực rồi.”

Hoàng Tử Hà quay sang nhìn Trương Hàng Anh, chậm rãi nói: “Chẳng rõ các vị có tin không, tuy tôi chưa hề thấy đơn thuốc nọ, nhưng vẫn đọc ra được đấy.”

Người của Đại Lý Tự cũng như mọi người ở đó đều kinh ngạc, không rõ cô có ý gì.

Hoàng Tử Hà đi thẳng đến trước mặt Trương Hàng Anh hỏi: “Trương nhị ca có còn nhớ đơn thuốc hôm qua có những gì không?”

Trương Hàng Anh trân trân nhìn cô, miệng hơi há ra, khó nhọc đáp: “Có... bạch liêm, tế tân, bạch truật, bạch liên tâm, bạch phục linh, bạch phụ tử, bạch chỉ, ý dĩ nhân...”

“Bạch liêm, tế tân, bạch truật, cam tùng, bạch cương tàm, bạch liên tâm, bạch phục linh, bạch phụ tử, bạch chỉ, ý dĩ nhân, mỗi thứ một lạng; đàn hương, phòng phong mỗi loại ba tiền; bạch đinh hương sáu tiền; bạc hà hai tiền. Nghiền nát tất cả thành bọt, trộn với bột trân châu. Đúng không nào?” Hoàng Tử Hà thong thả hỏi A Thực.

Hắn trợn trừng mắt, gật đầu như bổ củi: “Phải... phải... chính là đơn thuốc này!”

Chu Tử Tần cũng kinh ngạc hỏi: “Sao đệ biết đơn thuốc khi ấy?”

Hoàng Tử Hà bèn rút cuốn Quy Nội kinh trong tay áo ra, lật đến trang gập mép đánh dấu, đưa cho mọi người chuyền tay nhau đọc, rồi thong thả giải thích: “Trên đời người chữa bệnh để sống nhiều không kể xiết, nhưng danh y chỉ đếm đầu ngón tay. Hồ đại phu làm nghề y nhiều năm, song chỉ chiếu theo đơn thuốc trong sách mà kê. Đơn thuốc này bắt nguồn từ Quy Nội kinh, lưu truyền rất rộng, về cơ bản, những người học y đều thuộc làu rất nhiều phương thuốc trong này. Tin rằng người như Trương nhị ca, có cha là danh y trụ vững ở Đoan Thụy Đường mấy chục năm, bản thân cũng làm việc ở kho thuốc, chỉ cần nghe A Thực đọc mấy vị thuốc đầu tiên trong lúc bốc, là nhận ra phương thuốc nào rồi.”

Người Đại Lý Tự ngẩn ra nhìn nhau, có kẻ hỏi: “Chu Tử Tần, ý em họ cậu có phải là Trương Hàng Anh chỉ nghe tên mấy vị thuốc đầu tiên là đoán ra cả đơn thuốc, rồi len lén chuồn đến phòng sao thuốc giết người, sau đó lại vòng về vờ như chưa từng bỏ đi?”

Chu Tử Tần do dự, hết nhìn Hoàng Tử Hà đầy vẻ kiên quyết rồi lại nhìn sang Trương Hàng Anh đang ngớ ra, cuối cùng đành gật đầu hỏi A Thực: “Cậu bốc thuốc có nhanh không, thời gian đại khái độ bao lâu?”

A Thực thất kinh, vắt óc nghĩ rồi đáp: “Tôi... Tôi không rõ lắm, đơn thuốc này dài như thế, tủ thuốc tổng cộng bảy tám chục dãy...”

Quản lý giơ tay trỏ hàng dãy tủ thuốc, phân trần: “Các vị xem, hiệu thuốc của tôi là lớn nhất trong kinh, năm gian thông nhau, phải đến mấy ngàn vị thuốc, có những vị ít dùng còn phải bắc thang trèo lên cao lấy. Đơn thuốc này dù là người có kinh nghiệm, vừa bốc vừa nghiền cũng mất thời gian uống cạn ly trà, tên A Thực này thì...”

Bên cạnh lại có kẻ lẩm bẩm: “Nếu nói vậy tôi lại láng máng nhớ khi A Thất đến phòng sao thuốc lấy đồ, A Thực hình như cũng chạy ngang qua tôi bốc thuốc, thằng nhóc vụng về ấy, suýt nữa còn va vào tôi...”

“Đúng thế, lúc A Thực bốc thuốc thì A Thất cũng bước vào phòng sao thuốc.” Hoàng Tử Hà lạnh lùng nhìn Trương Hàng Anh, “Nói cách khác, huynh có thời gian uống hơn nửa ly trà, có thể ra tay.”

Trương Hàng Anh trân trân nhìn cô, lắc đầu: “Hoàng tiểu thư đã cứu mạng tôi, lẽ ra tôi nên gánh tội cho cô. Nhưng tôi quả thật không giết người, cũng chưa từng đọc qua phương thuốc nọ... Tôi thực không biết phải làm sao để thú nhận nữa.”

Người của Đại Lý Tự vừa nghe gã gọi Hoàng tiểu thư thì sững ra. Chu Tử Tần đành ngượng nghịu giải thích: “Là... vì sợ không tiện, nên mới mặc đồ nam, nói thác là em họ tôi, thực ra, thực ra cô ấy là Hoàng tiểu thư, các vị cũng biết đấy...”

Có điều lúc này cũng chẳng ai buồn nghe gã phân bua, người của Đại Lý Tự chụm đầu bàn bạc giây lát rồi nói: “Tuy cô đã chứng minh Trương Hàng Anh cũng có khả năng và thời gian gây án, nhưng hắn đã nói trước đây mình không hề biết phương thuốc này, cô dựa vào cái gì mà cho rằng hắn đã học thuộc phương thuốc, chứ không phải là đi theo A Thực tình cờ nghe được?”

“Tôi đã dám nói thế, tất phải có chứng cứ.” Hoàng Tử Hà lạnh lùng đáp: “Chứng cứ rất đơn giản, chỉ là một câu nói của A Thực mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.