A Thực ngây ra, há hốc miệng, trỏ vào mình: “Tôi ư?” “Phải, chính là cậu, hay nói chính xác hơn là, giọng nói của cậu.” Hoàng Tử Hà lấy cuốn Quy Nội kinh từ tay Chu Tử Tần, đặt trước mặt hắn, “Nhờ cậu đọc lại một lượt tên các vị trong đơn thuốc này.”
A Thực ngây ra nhìn quanh, thấy người của Đại Lý Tự gật đầu, mới nơm nớp đọc từng vị một: “Bạch liêm, tế tân, bạch cập, cam tùng...”
Mọi người lắng nghe, còn chưa hiểu đầu đuôi gì thì Hoàng Tử Hà đã giơ tay ngăn hắn lại: “Đợi một chút, phiền cậu đọc lại vị này giùm.” Đoạn cô trỏ vào từ “bạch truật“.
A Thực há hốc miệng, rồi đọc lại: “Bạch cập.”
“Các vị có để ý không? A Thực nói ngọng, vừa rồi tôi thấy cậu ấy gọi "Trương nhị ca" thành "Cương nị ca", nên mới để ý thấy trong này có một vị thuốc, là bạch truật.”
Hoàng Tử Hà trỏ vào hai chữ “bạch truật” trong đơn thuốc, giơ lên cho mọi người trông rõ: “Vừa rồi A Thực đọc hai lần, tin rằng các vị đều nghe rõ, quả như tôi đoán, cậu ta đều đọc thành bạch cập.”
Chu Tử Tần cũng như người của Đại Lý Tự sực hiểu ra, ai nấy tròn mắt ngạc nhiên, quay sang nhìn chằm chằm Trương Hàng Anh.
Mặt Trương Hàng Anh bỗng chốc đờ ra, cơ thịt hơi rần rật.
Hoàng Tử Hà thong thả gập cuốn Quy Nội kinh lại, cầm trong tay, hỏi chậm rãi mà rành rọt: “Trương nhị ca, huynh nói mình không học thuộc phương thuốc này, cũng chưa hề xem qua đơn thuốc A Thực bốc, vậy đáng lẽ lúc đó huynh phải nghe ra thành bạch cập mới phải. Tại sao huynh lại nói mình nghe thấy cậu ấy đọc là bạch truật?” Trương Hàng Anh ngẩn ra, mặt từ trắng chuyển thành xanh, không thốt nổi lời nào.
Chu Tử Tần đứng như trời trồng, trợn trừng mắt nhìn Trương Hàng Anh, vẻ không thể tin nổi: “Trương nhị ca... huynh... định giải thích thế nào đây?”
Người của Đại Lý Tự đã đưa mắt cho các sai dịch cạnh đó, tức thì sai dịch sấn đến bao vây, đề phòng Trương Hàng Anh giở trò.
Song Trương Hàng Anh chỉ đứng đờ ra đó, như mất hết tri giác, nét mặt liên tục thay đổi, tựa hồ vắt óc nghĩ ngợi gì đó, nhưng không hề nói ra.
Hoàng Tử Hà chậm rãi lên tiếng: “Trương nhị ca, để tôi kể lại một lượt mọi chuyện hôm qua vậy. Sau khi tôi rời khỏi ngôi đình của Tông Chính Tự của phường Tu Chính, huynh đã đi theo, chờ thời cơ hạ thủ. Đúng lúc này, tôi muốn mua thuốc cho Quỳ vương, trúng ý huynh, nên huynh bèn dẫn tôi đến Đoan Thụy Đường mà huynh quen thuộc, còn đưa tôi vào phòng sao thuốc. Trong phòng thoang, thoảng mùi thuốc, huynh tiện thể lặng lẽ dùng thuốc mê khiến tôi lịm đi, rồi lẻn ra ngoài tìm người tán gẫu, tự tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình. Vì những người khác đều bận rộn, nên huynh đã chọn ngay A Thực, một người mình không mấy quen biết. Dùng dằng một lúc, huynh cũng đợi được đến đúng đơn thuốc mà huynh biết. Nghe mấy vị thuốc đầu, huynh nhận ra ngay đây là đơn thuốc nào, cùng lúc ấy, A Thất xui xẻo lại vào phòng sao thuốc lấy gì đó, huynh bèn thừa cơ lẻn vào giết chết cậu ta, rồi nhét hung khí vào lòng tôi, sau đó vội vã quay ra. Lúc này đơn thuốc của A Thực vẫn chưa bốc xong, cậu ấy hoàn toàn không nhận ra huynh đã lẻn vào sau dãy tủ, đến phòng sao thuốc rồi lại quay về!”
Mặt Trương Hàng Anh tái ngắt, thân hình cao lớn dường như không đứng vững nỗi, lảo đảo chực ngã.
Mấy sai dịch cạnh đó lập tức rẽ đám đông, mọi người cũng hối hả tản ra né tránh.
Hoàng Tử Hà trừng trừng nhìn gã, giọng rành rọt mà quả quyết vô chừng: “Nhưng huynh không ngờ giết người cũng không dễ dàng gì. Kế hoạch vốn không có sơ hở, song vì huynh chọn phải A Thực, một người nói ngọng líu lô, khiến âm mưu của huynh lộ ra sơ hở rành rành, thất bại trong gang tấc!”
“Ta không nên... làm một việc thừa thãi.”
Trương Hàng Anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng chậm rãi mà khó nhọc. Gã trừng trừng nhìn Hoàng Tử Hà như nhìn kẻ thù, hai mắt đỏ ngầu, khóe mắt như muốn nứt ra: “Đáng lẽ, ta nên giết quách ngươi đi, như dự định ban đầu mới phải.”
Nỗi căm hận đáng sợ trong giọng nói của gã khiến Chu Tử Tần kinh hoàng thét lên: “Trương nhị ca... huynh... huynh nói cái gì?”
Hoàng Tử Hà không đáp, chỉ hơi hất cằm, quật cường nhìn thẳng vào mắt Trương Hàng Anh.
“Ta thật ngu ngốc, tại sao đến lúc quyết định lại mềm lòng... Ta vốn định lẻn vào phòng sao thuốc giết ngươi, dù sao ta cũng có chứng cứ vắng mặt, dẫu bị nghi ngờ bắt đi thẩm vấn, cũng chưa chắc không vượt qua được...” Gã nghiến răng, hối hận gầm lên, “Nhưng ta không xuống tay được! Ngươi rõ ràng đã ngất lịm, ta chỉ cần một dao là cắt đứt cổ họng, nhưng ta... ta không cách nào xuống tay được!”
Hoàng Tử Hà nhắm nghiền mắt lại quay đi, tránh ánh nhìn căm hận của gã, lồng ngực phập phồng dữ dội, song chỉ thấy cổ họng khô rang, không thốt nổi nên lời.
“Ta tán gẫu cùng A Thực, đợi thời cơ, đợi mãi mới đến phương thuốc trước đây bị cha ta ép học thuộc lòng, ta biết thời cơ đã tới... Nhưng cùng lúc ấy, ta cũng thấy A Thất vòng qua dãy tủ, đi vào phòng sao thuốc. Bấy giờ ta đã định từ bỏ, ta nghĩ cơ hội của ta chỉ nháy mắt là trôi qua, mà A Thất chẳng biết bao giờ mới ra, ta sợ không giết nổi ngươi...” Vẻ mặt Trương Hàng Anh cuồng loạn như sắp phát điên, khiến bốn tên sai dịch xung quanh vội nhào vào ghì chặt lấy gã. Song Trương Hàng Anh dường như không cảm thấy gì nữa, chỉ gầm lên với cô: “Đúng lúc này, trong đầu ta lóe lên một ý, ta nghĩ... ta không giết được ngươi, nhưng chung quy sẽ có người giúp ta giết ngươi! Chỉ cần ta giá họa cho ngươi, ngươi sẽ bị giam vào ngục, rồi có người sẽ trừng phạt ngươi! Xem ngươi còn vọng tưởng cứu tên tội nhân thiên cổ Quỳ vương nữa hay thôi?” Nghe gã chửi rủa, mắt cô đau rát, cơn đau trong lòng dường như đã lan lên mắt, thứ gì đó trong mắt sắp tuôn ra như vỡ đê.
Cô nhắm nghiền mắt lại, hít thở thật sâu. Nhưng dù gắng ngăn dòng nước mắt, cô cũng không ngăn nỗi thân mình lảo đảo chực ngã, cánh tay run bắn lên, khiến cô bất giác phải ngả người ra sau, dựa vào tường mới gắng gượng chống đỡ nỗi cơ thể.
Tiếng gào thét của Trương Hàng Anh vẫn rõ một một bên tai: “Hoàng Tử Hà! Ngươi và Quỳ vương cùng một giuộc, ta là thị vệ trong phủ Quỳ, kẻ khác không biết, chứ ta rõ hơn ai hết! Quỳ vương sau khi bị Bàng Huân nhập xác, rắp tâm lật đổ thiên hạ Đại Đường, ý đồ mưu phản! Ta nắm rõ hành vi của các người, chỉ tiếc rằng thấp cổ bé họng, không thể tố cáo tội ác của các người cho toàn thiên hạ mà thôi!”
Đám nha dịch lao đến bắt giữ Trương Hàng Anh, nhưng thân hình gã cao lớn, họ chẳng những không khống chế nổi, mà suýt nữa còn bị hất văng ra. Bốn người đành ghì chặt lấy Trương Hàng Anh, dùng xích sắt trói lại.
Trương Hàng Anh bị đè nghiến xuống đất, hai mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng Hoàng Tử Hà, giọng gã đã khản đặc, song vẫn rống lên: “Hoàng Tư Hà! Ngươi và Quỳ vương Lý Tư cùng bày mưu làm phản, toan náo loạn thiên hạ, nhất định không được chết tử tế đâu! Ta chỉ là một thường dân, sợ gì cái chết? Dù liều cái mạng này, ta cũng phải để cả thiên hạ biết tội ác của các ngươi!”
Người của Đại Lý Tự thất kinh hồn vía, không dám nghe tiếp, vội sai người bịt miệng Trương Hàng Anh lại.
Song Trương Hàng Anh cười nhạt mấy tiếng, rồi máu đen ộc ra từ vòm miệng. Cặp mắt gã vẫn trừng trừng nhìn Hoàng Tử Hà, tưởng chừng rách khóe, cơ hồ muốn biến ánh mắt thành đao kiếm đâm chết cô. Cuối cùng, ánh mắt từ từ đờ ra, rồi cả người không động cựa gì nữa.
Các nha dịch vừa rồi còn không ghìm nỗi gã, nay thấy gã lăn ra, thì lại hơi áy náy. Một gã thận trọng đá nhẹ vào mình gã, thấy bất động, mới ngồi xuống thăm hơi thở, vội kinh ngạc lật ngửa gã lại kiểm tra.
Chu Tử Tần hớt hải chen vào, ôm lấy gã gọi ầm lên: “Trương nhị ca, Trương nhị ca!” Mặt Trương Hàng Anh tím đen, đã tắt thở.
Chu Tử Tần đờ đẫn ôm thi thể gã hồi lâu, mới ngẩng lên lí nhí bảo Hoàng Tử Hà: “Trương nhị ca... uống thuốc độc tự vẫn rồi.”
Hoàng Tử Hà dựa vào tường, trước mắt tối sầm, không nhìn không nghe thấy gì cả. Cô chỉ ậm ừ, đờ ra bất động.
Thấy cô không phản ứng, Chu Tử Tần lại nói thêm: “Cũng giống như Lữ lão bá, cắn vỡ viên sáp chứa thuốc độc giấu trong miệng... Thực không ngờ, huynh ấy học được cách này.”
Hoàng Tử Hà bấy giờ dường như mới định thần lại, lẩm bẩm: “Lữ lão bá? Lữ... Tích Thúy à?”
Chu Tử Tần há hốc miệng, song không hiểu cô đang nói gì, cũng chẳng biết phải nói gì, lúng búng mãi không thốt nên lời.
Thi thể Trương Hàng Anh lạnh dần đi trong lòng gã.
Lúc này, trong đầu Chu Tử Tần và Hoàng Tử Hà, chỉ có một ý nghĩ:
Tích Thúy, phải làm sao đây?
Phường Phổ Ninh, chiều êm đềm.
Dưới cây hòe già vẫn xúm xít một đám các bà các chị, vừa thêu thùa vừa tán chuyện. Mấy con mèo con chó quần nhau dưới nắng. Vừa sang năm mới, đám trẻ con trong túi vẫn còn ít kẹo, đang ầm ĩ chơi đánh đáo, đá cầu, cược nhau mấy viên kẹo.
Chu Tử Tần và Hoàng Tử Hà đến cửa nhà họ Trương, nhìn qua rào dâm bụt đã rụng trụi lá, có thể trông thấy khoảnh sân sạch tinh tươm, hồ nước dưới giàn nho trong leo lẻo, bên dưới còn mấy cọng xương bồ héo rũ nhưng chưa gãy.
Chu Tử Tần dè dặt hỏi: “Hoàng tiểu thư, có phải chẳng bao lâu nữa Đại Lý Tự sẽ phái người đến đây thông báo không?”
Hoàng Tử Hà gật đầu, đáp khẽ: “Chắc là thế đấy. Sau khi loại trừ hiềm nghi với tôi, họ sẽ gửi bản án đến đây.”
“Trương lão bá... phải làm sao đây?” Chu Tử Tần buồn bã tự hỏi.
Song Hoàng Tử Hà đang mải nhìn rào dâm bụt cắt tỉa gọn ghẽ, không đáp.
“Vậy... chúng ta phải vào báo tin này cho họ thật à?” Rõ ràng Chu Tử Tần không muốn là người báo tin dữ.
Hoàng Tử Hà chần chừ giây lát rồi nói: “Ừm, bằng không, e rằng sau khi người Đại Lý Tự đến, Tích Thúy phản ứng không kịp, lại dễ xảy ra chuyện.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, bước đến gõ cửa. Chu Tử Tần nôn nóng kép tay áo cô hỏi dồn: “Cô nói rõ xem chuyện này là thế nào? Sao tự dưng lại nhắc đến Tích Thúy? “
“Sau khi chúng ta phát hiện ra hành tung của Tích Thúy, báo lại cho Trương nhị ca, thì không thấy cô ấy đâu nữa, đúng không?” Hoàng Tử Hà chăm chú nhìn cánh cổng khép chặt, chậm rãi giải thích, “Hơn nữa, nếu không ở cùng Trương nhị ca, sao Tích Thúy biết được chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm?”
“Ý cô là, thực ra Trương nhị ca vừa về kinh đã gặp lại Tích Thúy rồi ư? Chỉ là, chỉ là huynh ấy giấu không nói với chúng ta?”
“Ừm, thế nên khi chúng ta báo cho Trương nhị ca biết tung tích Tích Thúy, chỉ khiến họ đề phòng lẩn trốn hơn thôi. Đây chính là nguyên nhân từ đó về sau dù tìm thế nào chúng ta cũng không gặp được Tích Thúy nữa.”
Còn đang trò chuyện, trong nhà đã vang lên một giọng già nua khàn khàn: “Ai đấy?”
Chu Tử Tần cao giọng đáp: “Bá phụ, là cháu, Chu Tử Tần đây. Trương nhị ca dẫn bọn cháu tới thăm bá phụ mấy lần, bá phụ còn nhớ không?”
“Ồ, Chu công tử đấy à.” Trương Vĩ Ích mừng rỡ mở cổng, thấy Hoàng Tử Hà cũng không nhận ra cô là Dương Sùng Cổ trước đây. Chu Tử Tần đành giới thiệu: “Đây cũng là một người bạn của Trương nhị ca, họ Hoàng.”
“Hai vị, mời vào.” Trương Vĩ Ích tươi cười mời họ vào nhà rồi nhìn quanh chuẩn bị pha trà. Hoàng Tử Hà mào đầu ngay: “Bá phụ đừng lo, Trương nhị ca đã kể chuyện Tích Thúy rồi, bọn cháu biết cô ấy đang ở đây.”
“Thằng bé này... tính cứ thẳng ruột ngựa thế đấy.” Trương Vĩ Ích xấu hổ cười nói, “Có điều chứng tỏ các vị là bạn thân nhất của nó, nó tin các vị nên mới nói.”
Đã vậy, Trương Vĩ Ích cũng chẳng giấu giếm nữa, sau khi mời họ ngồi, ông gọi với lên lầu: “Tích Thúy, có bạn của Trương nhị ca đến này, con xuống pha giúp ấm trà đi.”
“Vâng, con xuống ngay.” Tích Thúy tức thì chạy xuống, thấy họ ngồi trong nhà thì nghiêng người thi lễ rồi hơi ngượng ngập quay xuống bếp pha trà.
Trương Vĩ Ích tươi cười ngồi xuống trước mặt hai người: “Hàng Anh hôm nay có lẽ còn đang ở phủ Quỳ, chẳng biết hai vị tìm nó có việc gì?” Chu Tử Tần nghe vậy chẳng biết trả lời ra sao, đành lúng túng nhìn sang Hoàng Tử Hà.
Hoàng Tử Hà chăm chú nhìn Trương Vĩ Ích, cũng chẳng biết phải nói thế nào, hồi lâu đành hỏi lãng đi: “Bá phụ gần đây có khỏe không? Cháu xem chừng tinh thần bá phụ rất phấn khởi?”
“Bệnh này của lão rất phiền phức, một ngày ba cữ thuốc, lần nào cũng phải sắc mất hai canh giờ, còn phải uống đúng giờ, vốn lão cũng chẳng mong trị dứt được đâu. Nhưng sau khi con bé Tích Thúy đến, ngày nào cũng cứ đến canh tư là trở dậy sắc thuốc cho lão, kiên trì một ngày sắc ba thang thuốc. Lão chỉ uống thuốc đã mệt, vậy mà nó kiên nhẫn phục vụ lão, khuyên lão uống thuốc, ròng rã mấy tháng trời, cuối cùng cũng khá lên.” Trương Vĩ Ích nhìn vào bếp, than thở, “Lần đó nó trốn khỏi kinh thành, chẳng bao lâu thì quay lại vì sợ không ai sắc thuốc cho lão, bệnh cũ lại tái phát! Các vị bảo lão lòng dạ nào đuổi được nó đi nữa? Dù phải liều mạng cả nhà già trẻ, lão cũng quyết giữ nó lại! Tiếc rằng bấy giờ Hàng Anh đã đi Thục tìm nó, chúng tôi cũng không báo tin được, mãi tới khi nó quay về, mới biết tin mừng này!”
Chu Tử Tần và Hoàng Tử Hà nhìn nhau, đều không biết phải mở lời thế nào. Chu Tử Tần đỏ hoe mắt, cắn chặt môi, chỉ sợ mở miệng ra là òa lên khóc.
Thấy thái độ hai người là lạ, Trương Vĩ Ích cũng ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt Chu Tử Tần lại càng cảm thấy không ổn, đang định hỏi thì Tích Thúy đã bưng khay trà lên nên ông đành nén lại, rót trà cho mọi người trước.
Đợi tất cả nhấp được mấy ngụm, Trương Vĩ Ích mới mở lời: “À phải, Chu công tử, việc lần trước cậu đã hỏi hộ lão chưa?”
Chu Tử Tần gật đầu: “Bá phụ nói đến bức họa kia ư?”
“Đúng thế, dù sao cũng là vật tiên đế ngự ban, nếu quan phủ thu giữ hình như cũng không phải lắm?” Ông lão tiếc nuối ra mặt, “Đó là vật ngự ban, cũng là vinh dự lớn nhất đời lão mà!”
Chu Tử Tần nhíu mày: “Chuyện này thực lạ, cháu đã nhờ người quen tìm khắp phòng vật chứng ở Đại Lý Tự, bộ Hình và phủ Kinh Triệu, nhưng họ đều nói không giữ bức tranh.”
Trương Vĩ Ích đành gật đầu cam chịu: “Chung quy chắc vẫn ở đó, cứ từ từ tìm sẽ ra thôi.”
Hoàng Tử Hà thấy câu chuyện đã xa đề, liền hỏi: “Trương lão bá kể cho chúng cháu nghe chuyện người vào cung chẩn mạch năm xưa được không?”
“Ồ, nói đến chuyện này à, đây là chuyện vẻ vang nhất đời lão đấy...” Gương mặt đầy nếp nhăn của ông lão rạng rỡ hẳn lên, “Lão nhớ bấy giờ là đầu tháng Ba năm Hội Xương thứ sáu, chiều hôm ấy, sắp hết giờ làm thì có người tới tìm. Vừa thấy là một hoạn quan già, mặt trắng bệch, không có râu, lão đã lấy làm lạ, hoạn quan đáng lẽ phải đến chỗ thái y trong cung khám bệnh, sao lại tìm lão? Nhưng khi hoạn quan đó lên tiếng, lão vừa mừng vừa sợ...”
Chu Tử Tần biết nhất định kẻ đó đến đưa Trương Vĩ Ích vào cung, nhưng giờ lòng gã rối như tơ vò, chẳng bụng dạ đâu nói leo nữa, đành im lặng đợi ông lão kể tiếp.
Trương Vĩ Ích cũng không để ý thái độ của gã, cười khà kể: “Bấy giờ hoạn quan đó nói, bạn thân của lão là Hứa Chi Vĩ làm ngự y trong cung nhiều năm, giờ bệ hạ uống lầm đan dược, lúc tỉnh lúc mê suốt mấy tháng nay. Lão Hứa không chuyên trị bệnh này, thấy lão giàu kinh nghiệm bèn tiến cử, mời lão vào cung xem thử.”
Chu Tử Tần liền hỏi: “Nói vậy nhất định là lão bá ở trong cung đã trổ hết tài nghệ, khiến tiên đế tỉnh lại, nên mới được ban bức ngự bút nọ phải không?”
Trương Vĩ Ích tần ngần giây lát rồi đáp: “Chuyện này kể ra thực hổ thẹn, lão chỉ cứu bệ hạ tỉnh lại được một chốc lát mà thôi. Ngay sau đó lão đã ra về.”
“Đáng lẽ ra thì?” Chu Tử Tần hỏi ngược lại.
Trương Vĩ Ích thở dài, vỗ trán: “Già rồi, trí nhớ cũng mờ mịt cả đi. Nhất là tình hình hôm ấy, có lẽ vì lão quá kích động, nên giờ nghĩ lại cứ thấy mông lung mơ hồ, như thực như ảo, không mấy rõ ràng nữa.”
Hoàng Tử Hà thuyết phục: “Lão bá cứ kể những gì mình nhớ là được mà.”
“Ừm...Bấy giờ lão châm cứu cho bệ hạ, hết sức dè dặt. Rất nhiều hoạn quan thị nữ đứng bên quan sát, còn cả mấy vị phi tần, nên các huyệt như lâm khấp, thiên trùng, phong trì lão đều không dám động đến, châm liên tục mười hai mũi, bệ hạ cuối cùng cũng tỉnh lại...”
Chu Tử Tần chớp mắt: “Lão bá... nhớ kỹ đấy chứ.”
Ông lão vuốt râu tự đắc: “Đây là ngón nghề giữ nhà của lão, dĩ nhiên phải nhớ rồi. Bệ hạ mở mắt ra trông thấy lão, người bên cạnh vội giới thiệu là lão châm cứu cho bệ hạ tỉnh lại, bệ hạ bèn gật đầu. Sau đó các cung nhân ùa đến khóc khóc cười cười náo loạn cả lên. Hoạn quan cạnh đó dẫn lão đi lĩnh thưởng, rồi dặn lão đứng đợi xem có cần đến lão nữa hay thôi. Lão bèn ở bên ngoài đợi cùng mọi người...”
Hoàng Tử Hà liền hỏi: “Trong những người đợi bên ngoài, có phải có một vị là Mộc Thiện đại sư không?”
Ông lão vỗ đầu đáp: “Hình như có một vị đại sư, nhưng chỉ chào lão một câu rồi vào trong ngay. Lão cũng lấy làm lạ, các hoàng tử đều phải đợi bên ngoài, sao lại để hòa thượng vào trước.”