Trầm Ẩn

Chương 17: Chúng ta từng cùng phản bội ông ta



Biên tập: Bột


Đêm mưa ồn ào náo động, khiến giấc mơ ngày một rõ nét hơn.

Lương Vi nằm mơ, trong mơ không phải màn đêm như hiện tại, mà là khung cảnh mặt trời chói chang, gió thổi dịu nhẹ, an bình mà tĩnh lặng tới khó tin.

Vẫn là mấy thôn nhỏ không phát đạt, không có mấy hộ gia đình. Trước cửa nhà có cây quýt trồng từ nhiều năm, sân là nền đất, bậc thềm ở cửa dùng gạch để lát bằng, rêu xanh sinh sôi sau trận mưa chồi lên từ giữa những kẻ hở hỗn loạn.

Mùa xuân hơi lạnh, nhưng vì có ánh mặt trời nên cũng coi như ấm áp.

Hoa dại sinh trưởng ở chân tường nhà đã dần dần nở rộ. Nụ hoa không lớn, chỉ to bằng móng tay của ngón áp út, đó là những bông hoa nhỏ màu lam mọc ríu vào nhau, trông rất đẹp mắt.

Khói bếp lơ đãng quanh ống khói, mùi cơm chín bay ra từ cửa lớn rộng mở.

“A Vi —— A Vi ——”

Có người gọi cô.

A Vi.

Chỉ có bà nội mới gọi cô như vậy.

Bà cụ đứng cạnh bên cây quýt, xoa xoa hai tay sưng đỏ rồi nói: “Đừng nghịch nữa, ăn cơm thôi. Trên tay đều là bùn, mau đi rửa đi.”

Cô giẫm trên chiếc ghế đẩu nhỏ, cơ thể nhỏ bé miễn cưỡng với được tới vòi nước.

Tất cả đều là những món ăn hàng ngày: dưa chuột muối, thịt kho tàu, rau xanh xào.

Gần đây cô thích ăn cơm trộn đường. Đổ đường vào trong cơm trắng, đun nóng lên rồi quấy đều, nước đường chảy ra vừa ngọt vừa ấm. Ăn ba bát liên tiếp xong bụng đã tròn ủng.

Bà nội không có răng, giọng nói cũng không rõ, chỉ ngồi nhìn cô cười không ngừng.

Cô hỏi bà: “Bà nội, cháu giỏi không?”

Mọi người đều nói trẻ nhỏ ăn nhiều cơm sẽ được người ta yêu quý.

Bà cụ sờ đầu cô rồi nói: “Giỏi, sao có thể không giỏi. Nhưng không thể ăn lại ăn như vậy nữa.”

Cảnh trong mơ lại xoay chuyển, một người phụ nữ trẻ tuổi đạp xe trở về, cô chạy tới dương dương đắc ý nói: “Mẹ ơi, trưa nay con ăn được ba bát cơm đấy.”

Người phụ nữ cười tới dịu dàng, cầm tay cô cùng đi vào phòng.

Sáng sớm hôm sau, người phụ nữ lại dùng xe đạp rời đi. Bà cụ khiêng cuốc đi làm việc, cô chạy theo phía sau. Dọc đường có vô số hoa cỏ tươi mới còn ướt đẫm sương đêm.

Hết thảy đều là dáng vẻ tươi mới.

Lúc bà cụ diệt xong một khoảng cỏ ở ruộng thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Bà hô to: “A Vi —— A Vi ——”

Lương Vi chạy từ bên rừng cây khác ra.

Bà cụ nói: “Đừng chạy loạn khắp nơi, con nhóc lỗ mãng.”

Chân cô lúc nào cũng như cuốn gió, chỉ chớp mắt một cái đã không thấy đâu, muốn quản cũng không được.

Mọi người ở quê đều nói cô nhóc nhà họ Lương cực kỳ nghịch ngợm và hoang dã.

Bỗng nhiên giữa lúc đó, sắc trời thay đổi trong nháy mắt.

Lương Vi choàng mở hai mắt ra, khóe mắt có chút ẩm ướt. Cánh tay bị gối một đêm tê dại không thôi, cô nhìn xung quanh phòng bệnh rồi dần dần tỉnh táo lại.

Cô nhìn về phía người phụ nữ nằm trên giường bệnh.

Từ Vệ Mai chưa từng thay đổi, bà vẫn luôn là một người phụ nữ dịu dàng. Bà làm hết trách nhiệm của một người mẹ với cô, cho cô tất cả những gì có thể.

Cô cũng hiểu rõ người phụ nữ này rất yêu thương mình.

Vì vậy, cô cố gắng để không oán hận, cũng không oán trách bà.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, ai có thể để lòng mình không khúc mắc.

Lương Vi lấy hai tay che mặt, xoa xoa trên dưới mấy lần rồi hít sâu vài hơi.

Trời sáng dần, mưa cũng đã ngớt.

Tất cả mọi người đều tỉnh sớm, bắt đầu đánh răng rửa mặt và đi ăn sáng.

Nhân lúc y tá truyền dịch cho Từ Vệ Mai, Lương Vi dùng chút nước nóng lau mặt và tay cho bà.

Ông cụ nằm trên giường bệnh nói: “Bây giờ hiếm có mấy người trẻ tình nguyện phục vụ lắm. Giống con trai tôi này, lúc nào cũng bận rộn với công việc. Tôi cũng không cần nó tới hầu hạ đâu, mà đến thăm thôi nó cũng ít tới.”

Bà cụ vỗ vỗ tay ông để an ủi.

Lương Vi mở miệng nhưng lại không phát ra lời nào.

Có lẽ cô cũng giống người con trai trong miệng ông ấy, đều không phải đứa con hiếu thảo.

Đợi giữa trưa Tôn Tường tới thay ca, Lương Vi cũng không ở lại lâu hay nói thêm một câu với ông ấy.

Cô tới khách sạn gần đó thuê phòng, rửa mặt xong lại không buồn ngủ chút nào, chỉ biết nằm sững sờ trên chiếc giường đôi rộng rãi.

Điện thoại không được lên mạng cũng chỉ như cục gạch.

Lục Trầm Ngân không trả lời tin nhắn của cô.

Lương Vi ăn cơm trưa ở khách sạn xong thì lái xe về vùng nông thôn của thành phố Long.

Nơi gọi là trấn Vân Cảng Hương kia đã sầm uất hơn trước đây.

Lúc lái xe tới lối vào của trấn, cô lại đánh tay lái quay đầu trở về.

Xe dừng trên ven đường hoang vu, Lương Vi đưa tay che trên trán, hô hấp nặng nề.

Cô tỉnh lại là do nhận được điện thoại của Tôn Tường, ông ấy kích động nói: “Mẹ cháu tỉnh rồi! Mẹ cháu tỉnh rồi!”

Lương Vi nhàn nhạt nói: “Tỉnh là được, tôi không tới nữa. Tôi về trước đây.”

Tôn Tường ở đầu bên kia cầu khẩn tới khốn khổ: “Coi như chú Tôn van xin cháu, cháu đã vất vả trở về một chuyến, mẹ cháu lại bệnh nặng, bác sĩ cũng nói bà ấy có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại. Bây giờ bà ấy đã tỉnh, cháu tới đây nói với bà ấy đôi câu, để bà ấy nhìn cháu một chút được không?”

Lương Vi chạy về bệnh viện.

Thế nhưng trong đầu cô vẫn nghĩ ngôi nhà ở Vân Cảng Hương kia bây giờ thế nào rồi. Có phải bị mạng nhện giăng đầy rồi không, cây quýt kia có phải vẫn cao lớn như trước dù cho cảnh còn người mất hay không.

Từ Vệ Mai vẫn đeo mặt nạ dưỡng khí và không thể nói chuyện được. Bà nhìn Lương Vi, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống bên gối.

Lương Vi không biết có thể nói gì cùng bà ấy, cô chỉ lẳng lặng đối mặt với bà.

Hai người là mẹ con nên có khả năng tâm linh tương thông, có thể đọc hiểu nội tâm trong ánh mắt của nhau.

Bà đang cầu xin cô buông bỏ.

Cuối cùng, Lương Vi thỏa hiệp.

Cô nắm chặt tay Từ Vệ Mai, vỗ nhè nhẹ hai lần, ra hiệu cho bà thả lỏng tinh thần.

Cả một chiều trầm tĩnh, không khí sau trận mưa đã trong lành hơn, tất thảy đều khiến con người ta thư thái.



Chờ một khoảng thời gian, tình trạng của Từ Vệ Mai đã bình thường trở lại, tóm lại là sẽ dần ổn hơn. Lúc đầu Lương Vi định ở mấy ngày tại thành phố Long rồi rời đi, bởi mỗi ngày ở đây đối với cô đều có chút không được tự nhiên.

Đã ba, bốn năm cô chưa gặp lại Từ Vệ Mai rồi. Ngoài những việc này ra, thì thời gian đó với Lương Vi cũng coi như vui vẻ.

Giống như vẻ bề ngoài mọi người trông thấy: ăn chơi đàng điếm và phát sóng trực tiếp để kiếm tiền.

Một ngày cuối tháng 9, thời tiết cuối thu rất mát mẻ.

Lương Vi vốn đang ngủ ở khách sạn, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tôn Tường. Ông ấy nói mẹ cô đi rồi.

Sự ra đi này không nằm trong dự liệu.

Lương Vi chạy tới bệnh viện nhưng thi thể đã được đưa đi.

Cô cùng ngồi trầm mặc với Tôn Tường trên dãy ghế ngoài hành lang.

Hai tay Tôn tường đỡ trán, nói: “Không nói câu nào đã đi rồi. Chú đi mua cơm về thấy bác sĩ đang cấp cứu. Không nói lời nào… Không nói dù chỉ một lời…” Đôi mắt già nua của ông ấy ửng đỏ.

Bệnh xuất huyết não này, vốn là…

Tôn Tường gục đầu xuống, nói tiếp: “Cháu đừng trách bà ấy, bà ấy là mẹ cháu! Cả đời này bà ấy chỉ nhọc lòng vì cháu.”

Lương Vi ngửa dựa vào ghế, gáy tì vào tường lành lạnh.

Cô nói: “Tôi không trách bà ấy, chỉ là xảy ra vài chuyện khó chịu nên rời đi.”

Tôn Triều vội vàng chạy đến, trên người vẫn còn mặc đồng phục bảo hộ lao động, cậu ta quỳ gối kêu khóc trước mặt Tôn Tường: “Mẹ con đâu?”

Lương Vi nhàn nhạt nhìn cậu ta.

Thật tình nghĩa, thật sâu nặng nhỉ.

Giống như cậu ta mới là con ruột.

Lương Vi gằn từng chữ: “Mẹ cậu chết rồi.”

Tôn Triều chỉ vào Lương Vi mà mắng: “Chị nói ra lời này mà còn là người sao! Chẳng lẽ bà ấy không phải mẹ chị? Chị còn lương tâm hay không?”

Lương Vi vắt đùi phải lên đùi trái, mặt không đổi nhìn cậu ta như nhìn con khỉ đang làm loạn.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa!” Tôn Tường trừng Tôn Triều một chút.

Lương Vi nói: “Tang lễ tôi tổ chức là được, dù sao, bà ấy cũng không gả vào nhà họ Tôn.”

Từ Vệ Mai và Tôn Tường là vợ chồng thật nhưng không có đăng kí kết hôn. Tới khi bà mất, tên người chồng trong hộ khẩu vẫn là Lương Cương kia.

Thật đáng buồn và đáng thương biết bao.

Lương Vi liên hệ với Từ Vệ Tĩnh, gọi ông ấy tới cùng tổ chức tang lễ.

Trước khi đi, Lương Vi nói với Tôn Tường: “Sau khi chôn cất, chú có thể thờ cúng. Đừng đến tang lễ, tránh cho người khác nói ngược nói xuôi, tôi nghe mà thấy phiền.”

Tôn Triều thiếu chút nữa là muốn nhảy dựng lên: “Bố, bố xem chị ta đi, thái độ gì vậy!”

Tôn Tường nhìn bóng lưng Lương Vi rời đi rồi thở dài, không còn sức lực nói thêm lời nào nữa.



Dựa theo tập tục vốn là tổ chức tang lễ ở nhà, nhưng cái nhà này…

Lương Vi và Từ Vệ Tĩnh bàn bạc rồi đi tới quyết định tổ chức ở nhà tang lễ, mời họ hàng nhà họ Từ, còn có một vài người họ hàng của nhà họ Lương và vài người tới đưa tang khác nữa.

Người tới không nhiều nhưng cũng không ít, ba năm rồi cũng tụ lại cùng một chỗ.

Nghi thức của nhà tang lễ rất đơn giản: Tiến hành mặc niệm ba phút, nói trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất. Cho mọi người đi quanh quan tài hai vòng để tưởng niệm, sau đó khóc tang, cuối cùng là hỏa táng.

Lương Vi không rơi một giọt nước mắt.

Lúc đứng chờ tro cốt, cô ngồi sững sờ trên ghế dài sát tường.

Từng tiếng nói xa gần không ngừng bay tới.

Cái gọi là tang lễ, chính là dịp lâu ngày tụ họp của mọi người, là bữa tiệc trao đổi tin đồn nghe ngóng được của bọn họ.

Lương Vi mua cho bà một miếng đất ở nghĩa trang. Lúc đầu nói muốn an táng ở mảnh đất của nhà họ Lương bên kia, nhưng Lương Vi không đồng ý.

Từ Vệ Mai hận Lương Cương thấu xương, cô sao có thể chôn cất bà ở đất của nhà họ Lương được.

Lương Vi dâng một nén hương lên trước mộ của bà, sau đó đốt vàng mã.

Cúng tế xong, cũng nên đốt mã đi thôi.

Dù Từ Vệ Tĩnh rất nghe lời vợ mình, nhưng ông cũng thật lòng với người em gái duy nhất này. Hơn nữa, ông lại càng biết rõ chuyện trong quá khứ của nhà họ Lương.

Nếu bây giờ Lương Vi còn nhỏ, có thể ông sẽ đưa Lương Vi về nuôi. Nhưng giờ đứa nhỏ đã lớn như vậy, đã đến lúc phải lập gia đình rồi.

Từ Vệ Tĩnh đứng sau lưng Lương Vi, hỏi: “Về sau vẫn ở nơi khác sao?”

Lương Vi đốt xong chỗ vàng mã cuối cùng, đứng lên đối mặt với ông ấy: “Vâng, cháu có cuộc sống riêng của mình.”

“Chắc hẳn cháu sống rất tốt. Cũng được, như vậy chúng ta không phải lo lắng nữa. Về sau nếu có kết hôn, nhớ đưa cậu ấy tới bác nhìn xem.”

Lương Vi gật đầu đồng ý.

“Làm xong thì nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo cho việc này, bác thấy cháu cũng không ngủ đủ.”

“Vâng, mọi người về trước đi.”

Người đã đi hết, chỉ còn lại mình cô đứng trước phần mộ hương khói kia.

Lương Vi nhớ tới buổi chiều hôm đó và ánh mắt Từ Vệ Mai nhìn cô.

Cả đời này, Từ Vệ Mai sống cũng không thực sự yên ổn, không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu bà được.

Lương Vi khom lưng, ngón tay chạm vào di ảnh trên bia mộ, nhẹ nhàng gọi một tiếng mẹ.

Cả đời này, chúng ta đều trải qua không yên ổn.

Đã định phải nhận hết giày vò, đã định sẽ bị tra tấn.

Chúng ta chỉ có thể cùng oán giận người đàn ông kia, rồi tồn tại giống như bột phấn, sống sót giống như phế vật.

Nhưng ông ta vẫn mãi là chồng của mẹ, là bố của con.

Chúng ta từng cùng phản bội ông ta.

Hết chương 17.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.