Biên tập: BộtLục Trầm Ngân rửa sạch nửa con gà rồi cho cả gà lẫn nước vào trong nồi áp suất, anh cắt hành tây cho vào, chỉnh lửa nhỏ.
Lương Vi ném điện thoại xuống, chạy vào phòng bếp: “Anh còn mua thứ khác sao…” Trong túi áo khoác của anh còn có rất nhiều thứ, có sữa chua, bánh mì, bánh quy, còn có một số loại bim bim, các loại bánh kẹo.
“Đồ ăn vặt này là mua cho cháu gái anh?” Cô hỏi.
Lục Trầm Ngân đóng vòi nước: “Mua cho em.”
Lương Vi hơi giật mình, sau đó cười rộ lên. Cô bóc vỏ kẹo bỏ vào trong miệng rồi nói: “Em đâu phải trẻ nhỏ, ăn những thứ này sẽ béo.”
Lục Trầm Ngân xoay người lấy gạo: “Không thích thì lát nữa anh mang đi.” Lời nói này có chút ý vị.
Lương Vi: “Em chưa nói không cần mà, đồ bạn trai mua cho sao có thể không cần.”
Cô ôm lấy anh từ phía sau, tay để lên thắt lưng của anh. Lục Trầm Ngân muốn vo gạo lại bị cô ôm tới không cử động được.
“Anh phải rửa đồ.” Giọng điệu đã dịu dàng hơn lúc nãy ba phần.
Lương Vi tiếp tục ghìm eo anh lại: “Không phải sức lực của anh rất lớn sao? Không phải rất giỏi giang à? Thế nào, không tránh thoát được em?” Có ẩn ý.
Lục Trầm Ngân nắm lấy tay cô, chậm rãi kéo cô dịch đến bên cạnh bồn rửa. Còn Lương Vi lại như con lười bám lấy lưng anh.
Anh nói: “Đồ ăn vặt đúng là mua cho trẻ nhỏ.”
Lương Vi: “Ừ, đúng thế, đồ ăn vặt là cho… Lục Trầm Ngân, anh lại châm chọc em?”
Anh vẩy nước: “Đâu có.”
Lương Vi dựa vào cảm giác mà cởi thắt lưng của anh, Lục Trầm Ngân nhấn nút nấu cơm, một tay còn lại cấp tốc giữ chặt tay Lương Vi: “Đừng náo loạn.”
Lương Vi cởi rất nhanh, cô đã kịp kéo khóa xuống, nơi mềm mại kia vốn hơi dài, có điều đang dần dần lớn hơn.
“Thuốc anh mua đâu?” Cô đùa giỡn một chút rồi thu tay lại.
Lục Trầm Ngân kéo khóa lên, móc ra chiếc hộp trong túi rồi đưa cho cô.
Lương Vi: “… Ồ, anh còn mua ‘áo mưa’ sao.”
Lục Trầm Ngân cứng đờ: “Cầm nhầm.” Anh móc thuốc tránh thai từ một bên túi khác ra đưa cho Lương Vi: “Nghe nói uống cái này rất không tốt.”
Lương Vi nhận lấy thuốc, rót một cốc nước: “Uống một lần cũng không thành vấn đề. Anh lo lắng cái gì, không phải ‘áo mưa’ cũng mua rồi sao.”
Lục Trầm Ngân ngăn cô lại: “Chờ một chút, ăn cơm xong rồi hẵng uống, bụng rỗng uống không tốt.”
“Được.”
Lương Vi lại bóc một viên kẹo, hỏi: “Cháu anh thế nào rồi?”
“Sáng nay hình như vẫn chưa ổn lắm, phải truyền nước mấy ngày nữa.”
“Anh lấy xe đi làm, bọn họ đến bệnh viện bằng cách nào?”
“Đi xe buýt.”
Lương Vi tựa lên bàn lưu ly: “Tối nay anh bảo với bọn họ, mai em lái xe đưa họ đi.”
Lục Trầm Ngân: “Thật ra mẹ Tiểu Oánh rất sợ người lạ, có lẽ cô ấy sẽ không đồng ý. Không sao đâu, em không cần ——”
“Em muốn giúp đỡ.”
Lương Vi nói rất tùy ý, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhõm nhưng lòng Lục Trầm Ngân lại nóng lên.
Cô thiện lương hơn bất kì ai, chân thành hơn bất kì ai. Cô có thể thành thạo mà điêu luyện đứng trước sóng gió, cũng có thể tiêu sái tự do tiến vào vũng bùn.
Lương Vi còn nói: “Dù sao em cũng rảnh.”
Lục Trầm Ngân: “Vậy được rồi, trở về anh sẽ nói với cô ấy một chút.”
Lương Vi vẫy tay với anh: “Lại đây.”
Lục Trầm Ngân nhíu mày đi qua.
Cô ôm lấy Lục Trầm Ngân, kiễng chân hôn lên môi anh. Lục Trầm Ngân cũng thuận thế ôm lấy cô, Lương Vi cạy mở môi anh, đẩy kẹo bạc hà vào trong miệng anh, vì vậy mà màn giao hòa mật thiết của môi lưỡi tràn ngập mị bạc hà tươi mát.
Lục Trầm Ngân đẩy kẹo sang một bên khoang miệng, sau đó gấp gáp ngậm lấy đầu lưỡi của Lương Vi, thỏa sức mút vào.
Lương Vi mặc áo ngủ nhung màu san hô vừa mềm mại vừa hiền lành, Lục Trầm Ngân ôm cô như đang ôm một con gấu gầy teo vậy. Anh đưa tay Lương Vi để ra sau gáy mình, sau đó mổ mổ xuống môi cô.
“Ăn ngon không?” Lương Vi hỏi.
“Không tệ lắm.”
Lương Vi đưa ngón trỏ lướt qua môi anh, cũng giống như buổi sáng, tay cô dần dần đi xuống, lướt qua yết hầu, qua nếp nhăn trên quần áo rồi dừng ở trước khóa thắt lưng.
Lục Trầm Ngân cho rằng cô muốn mở thắt lưng của anh: “Đừng làm loạn.”
Lương Vi nói khẽ bên tai anh: “Sao anh luôn không chịu được một chút trêu chọc vậy.” Chỉ hơi động chạm một chút đã cứng rắn.
Lục Trầm Ngân trầm mặc mấy giây: “Chân em không mềm?”
Lương Vi: “…”
Khóe miệng Lục Trầm Ngân cong lên, sau đó anh bỏ sữa chua vào tủ lạnh.
Điện thoại của Lương Vi rung lên không ngừng, là tin nhắn gửi đến.
Cô đánh vào mông Lục Trầm Ngân một cái, sau đó đi đến bên bàn trà, cầm điện thoại di động lên. Hơn 100 tin nhắn không rõ danh tính, mở ra nhìn thì đều là mấy câu chữ khó coi, Lương Vi cho tất cả vào danh sách đen.
Lương Vi mở Weibo ra xem thử, dù cô đã khóa bình luận nhưng họ vẫn có thể chia sẻ bài đăng trên Weibo của cô, vì thế Lương Vi vẫn nhìn thấy mấy lời bàn luận kia.
Có người nói cô giảo biện, có người nói loại phụ nữ như cô miệng đầy lời nói láo, có người nói cô nên đi chết đi.
‘Hot search’ trên Weibo đã tăng thêm 6 hạng.
“Em xem gì mà thẫn thờ vậy?” Lục Trầm Ngân đứng phía sau cô nhìn thử, màn hình điện thoại tối đen nhưng cô lại nhìn tới sững người.
Lương Vi xua tay ngồi xuống, nghĩ thử rồi nói: “Có phải em đắc tội với ai rồi không?”
Cô và Lâm Trí Thâm có hại đối với người nào? Trừ người phụ nữ đã chết kia, còn đắc tội với ai nữa…
Bỗng nhiên Lương Vi nghĩ đến nhiều gì.
“F*ck!” Cô mắng nhỏ một tiếng.
Lục Trầm Ngân sững sờ.
Lương Vi cầm điện thoại di động lên: ‘Em ra ngoài gọi điện thoại.”
Lục Trầm Ngân nhìn cô đi ra khỏi biệt thự, sau đó đứng ở đình hóng mát.
Anh đột nhiên có cảm giác mình không hiểu Lương Vi chút nào, không một chút nào.
Sắc trời tối dần, nhiệt độ không khí cũng xuống thấp nhưng lửa giận khiến Lương Vi chỉ thấy nóng bức.
Cô gọi cho dãy số quen thuộc.
“Lương Vi.” Anh ta gọi tên cô với giọng điệu lành lạnh.
Lương Vi cố gắng đè nén lửa giận, cô hít sâu một hơi: “Lâm Trí Thâm, hôn thê của anh qua đời thì liên quan gì tới tôi? Anh nói với mẹ anh rằng chúng ta đã tách ra rồi, người phụ nữ kia gặp tai nạn giao thông không liên quan chút nào tới tôi, bà ta đừng nhọc lòng vớ vẩn nữa!”
Thật lâu Lâm Trí Thâm vẫn không lên tiếng, giống như đang tự hỏi.
Lương Vi còn nói: “Mẹ anh bây giờ lợi hại rồi, còn biết dùng sức mạnh của mạng xã hội. Bà ta đúng là ghê gớm! Lúc trước cho người tới quán bar chặn tôi lại, sau đó sai người tới đập phá xe của tôi, làm giả ảnh khỏa thân rồi gửi cho bạn bè tôi, sao bà ta lắm trò vậy? Bây giờ còn muốn vu cho tôi là hung thủ giết người, thuê người gọi điện quấy rối tôi. Phiền anh cảnh cáo bà ta giúp tôi, tôi sẽ dùng tới pháp luật.”
“Lương Vi.” Lâm Trí Thâm dừng một chút: “Có lẽ việc này không phải do bà ấy làm.”
“Trừ bà ta thì còn ai vào đây? Có chuyện gì mà mẹ anh không làm được? Không phải nhà họ Lâm mấy người còn rất nhiều biện pháp để trị tôi sao?”
“Bà ấy biết chúng ta tách ra rồi.”
Lương Vi chống nạnh: “Được, việc này tôi sẽ tra cho rõ. Nếu là mẹ anh làm, lần này tôi nhất định sẽ không tha cho bà ta.”
Lâm Trí Thâm biết đây là lời nói trong lúc tức giận của cô, bởi Lương Vi vốn không có năng lực ấy.
Anh ta nói: “Anh biết việc trên Weibo rồi, anh đang điều tra, em đợi tin của anh là được.”
Bỗng nhiên Lương Vi có chút không nói nên lời.
Lâm Trí Thâm nói: “Ở lại bên cạnh anh, sẽ không có ai dám nói em nửa câu.”
Ý anh ta rất đơn giản, chính là bây giờ em đã rời khỏi anh, cục diện rối rắm này nổi lên em cũng không giải quyết được.
Lương Vi: “Vậy anh sẽ kết hôn với tôi sao? Anh có thể kết hôn với tôi à? Anh yêu tôi sao? Hả?”
Lâm Trí Thâm: “Khi nào có kết quả anh sẽ báo cho em.”
Anh ta cúp điện thoại.
Lương Vi nghiến răng, cô để hai tay chống nạnh mắt nhìn lên trời, sau đó hít sâu tới mấy lần.
Lục Trầm Ngân đứng ở cửa sổ nhìn cô, dù không biết Lương Vi nói gì nhưng trông cô rất tức giận, mà anh lại không biết nguyên nhân của việc đó.
Lòng dần bình lặng trở lại, Lương Vi mới phát hiện mình thấy hơi lạnh. Cô xoa tay vào nhà thì đối diện với ánh mắt nặng nề của Lục Trầm Ngân.
Lương Vi châm thuốc rồi hút vài hơi, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lục Trầm Ngân vẫn đang nhìn cô như vậy.
“Sao thế?” Cô hỏi.
“Anh nên hỏi em mới đúng, xảy ra chuyện gì không vui sao?”
Lương Vi gẩy tàn thuốc: “Có chút chuyện.”
Hơi nóng của nồi áp suất bốc lên phát ra tiếng ‘xì xì’, Lục Trầm Ngân đi tắt bếp.
Anh im lặng không nói một lời, Lương Vi nhìn anh rồi vẫn tự mở miệng trước: “Vị hôn thê của một người bạn gặp tai nạn giao thông, có người nói em là hung thủ, đại khái chính là như vậy. Em vừa gọi điện thoại tính sổ.”
Lục Trầm Ngân đổ canh gà vào bát rồi cho thêm chút muối.
Lương Vi tiếp tục nói: “Anh cũng biết em hát trên mạng rồi đấy, cũng coi như có chút tiếng tăm. Giống như người nổi tiếng, chỉ cần có lời đồn hoặc phạm sai lầm gì thì sẽ có rất nhiều người chạy tới mắng chửi. Mấy cuộc điện thoại và tin nhắn em vừa nhận cũng là gọi tới quấy rầy. Nghĩ đến việc số điện thoại của mình bị người khác công khai nên hơi khó chịu.”
Lục Trầm Ngân nhíu mày: “Chuyện của em có liên quan gì tới mấy người đó sao?”
Lương Vi cười nhạo: “Còn không phải ăn no rửng mỡ sao, cho rằng mình có tinh thần trượng nghĩa. Dù sao bọn họ nói gì cũng không cần chịu trách nhiệm, không khác gì mấy bà cô ông bác hay nói luyên thuyên trong thôn này. Em cũng không quá quan tâm, nhưng quấy rầy tới đời sống hiện tại thì hơi phiền.”
Lục Trầm Ngân nhớ tới miệng lưỡi của mấy bà bác đó, bỗng nhiên hiểu đám người trên mạng kia là hạng người gì.
“Ăn canh đi, anh xới cơm cho em.”
Lương Vi dập tắt điếu thuốc: “Sao chỉ có canh, gà đâu?”
“Đợi lát nữa lấy cho em, ăn như vậy sẽ ngon hơn.”
“Cùng ăn đi, sao chỉ lấy cho mình em?”
Lục Trầm Ngân bê cơm lên: “Em ăn nhiều để bồi bổ một chút, thể lực của em không tốt lắm. Lát nữa anh về ăn cùng với cậu.”
Lương Vi dùng chân đạp anh một cái dưới bàn.
Nói đến cậu, Lục Trầm Ngân bỗng nhớ tới lời nói lúc sáng của Lý Đại Cường. Anh nhìn Lương Vi, hơi do dự xem có nên nói sớm với cô hay không.
“Muốn gì cứ nói thẳng.” Lương Vi nhìn anh.
“Cuối năm bên này đến hạn thuê nhà, mấy người nhà cậu định rời khỏi Nam Thành.”
“Ừ.” Lương Vi uống một ngụm canh, độ mặn nhạt rất vừa phải: “Vậy còn anh?”
Cô ăn canh tiếp, sắc mặt không có gì thay đổi: “Em sẽ không đi, sẽ ở lại nơi này.”
“Về sau em định sống ở đâu? Hay định cả đời đều ở đây?”
Lương Vi: “Em vẫn chưa xác định, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, làm theo lòng mình là được rồi.”
“Lương Vi, em đừng tức giận. Không phải anh không muốn ở lại, chỉ vì cậu là người thân duy nhất của anh mà thôi.”
Lương Vi gật đầu: “Em biết, nhưng Lục Trầm Ngân, nếu anh chọn em, đời này em sẽ ở bên anh đến già đến chết. Anh có thể tới thành phố khác để sinh sống, em không có vấn đề gì với loại rời đi này. Có điều, nếu anh muốn rời khỏi em, như vậy chúng ta chắc chắn sẽ không dễ chịu.”
Lựa chọn anh đã chặt đứt mọi đường lui, không thể lùi bước cũng không thể hối hận.