Sắc mặt Lý Nguyên Chu thay đổi, sau khi ảo não lại càng tức giận.
Hắn là hoàng đế a, hơn nửa đêm phải chạy tới gặp xấu phi , vậy mà xấu phi này không biết cảm ơn, lại còn cho hắn điểm trừ!
Mà xấu phi này đến cùng có biết nàng đang hại nước hại dân không, đến cùng có biết nếu nàng không ngừng đánh điểm trừ sẽ dẫn đến phá nhà diệt quốc không?
Hắn dù nghĩ dốc hết sức gánh trêи vai trông nom việc nhà nước, vậy mà xấu phi không biết phối hợp, nhiều lần bị điểm trừ kéo chân.
Lý Nguyên Chu vẫn cho rằng năng lực kiềm chế của chính mình rất tốt, có thể khống chế được lửa giận, bắt đầu dùng năng lực hoàng đế phán đoán thế cục, cho rằng tiếp tục như vậy không được, chỉ cần cùng xấu phi nói ra chuyện hệ thống, hiểu lấy việc lợi và hại, để nàng đừng đánh điểm trừ nữa, biến thành đánh điểm cộng, cứu vãn quốc gia.
Hắn vừa mới nghĩ đến, hệ thống đột nhiên phát ra một cảnh cáo: Cảnh báo nghiêm trọng, hệ thống là tuyệt mật, không thể cùng người khác đề cập, cũng không thể lợi dụng cường quyền cưỡng ép can thiệp cung phi chấm điểm, càng không thể đánh nhau làm phân người động sát tâm, nếu làm trái, hệ thống sẽ băng, đế hoàng sẽ băng hà! ! !
Lý Nguyên Chu chấn kinh, cứ như vậy, không phải là hắn vẫn phải lấy lòng xấu phi sao?
Nhưng hắn một khắc trước mới làm khó người ta, lúc này không cách nào bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng được!
Hiện tại bầu không khí căng thẳng như vậy, sợ là xấu phi sẽ lại trừ của hắn thêm hai điểm.
"Hồi Dưỡng Tâm điện!" Lý Nguyên Chu quyết định thật nhanh, đứng lên, hướng phía Trần Trung vung tay lên.
Trước khi đi, hắn đem bài thơ Ninh Đoan Trang viết cầm đi.
Cẩm nhi thấy hoàng đế khó khăn lắm mới đến đây một lần, lại bị Ninh tài nhân làm tức giận mà bỏ đi, ngây ngốc ngẩn ngơ, sau đó nhao nhao kịp phản ứng, bổ nhào quỳ dưới chân Ninh Đoan Trang nói: "Tài nhân, mau đuổi ra ngoài đi, quỳ dưới chân hoàng thượng nhận sai, mau đem người mời về a!"
Ninh Đoan Trang thở dài nói: "Hoàng thượng hẳn là đã đi xa, các ngươi không tin ra ngoài nhìn đi."
Cung nữ ra ngoài cửa nhìn, quả nhiên thấy ngự liễn đã đi xa, muốn đuổi theo cũng là không kịp.
Lý Nguyên Chu trở lại Dưỡng Tâm điện, nhớ tới cảnh cáo đại họa sắp đến của hệ thống, tâm như hỏa thiêu, hung hăng nện xuống giường.
Nằm lên giường, Lý Nguyên Chu không buồn ngủ, lại nhìn thơ của Ninh Đoan Trang, một bên nhìn một bên lẩm bẩm nói: "Nàng ta chỉ là một tiểu nữ tử, sao có thể viết ra bài thơ tuyệt diệu này?"
Lý Nguyên Chu ngoại trừ đối với thơ do mình viết có quá tự tin, khó để bình luận chính xác ở bên ngoài, đối với người khác viết thơ, bình luận năng lực vẫn là cao siêu.
Hắn thừa nhận, Ninh Đoan Trang viết bài thơ này, xác thực so với hắn viết còn tốt hơn nhiều.
Bất quá, chữ xấu phi này viết đặc biệt rất xấu.
Chờ chút, xấu phi có thể viết ra những câu thơ tuyệt diệu hay, vì sao chữ lại xấu như vậy? Chuyện này không đúng!
Lý Nguyên Chu ngồi dậy, gọi Trần Trung tiến vào, phân phó nói: "Ngươi sắp xếp người theo dõi Cẩm Tú điện, đem động tĩnh mỗi ngày của Ninh tài nhân báo lên. Mặt khác, sau khi Ninh tài nhân tiến cung đã cùng ai tiếp xúc, làm những chuyện gì, cũng điều tra rõ ràng, cùng báo cáo lên."
Lý Nguyên Chu một bên phân phó một bên cười lạnh một tiếng, trẫm không tin xấu phi này có thể tự mình viết ra bài thơ hay thế này, không chừng là biết trẫm thích cung phi có tài viết thơ nên đã sớm mời người viết thay, chuẩn bị bài thơ này, chờ thời cơ lấy được sự kinh ngạc của trẫm.
Cho là trẫm thấy bài thơ sẽ lập tức sủng hạnh nàng sao?
Lý Nguyên Chu lại hồi tưởng cảnh Ninh Đoan Trang làm thơ, càng nghĩ càng cảm thấy phán đoán của mình hẳn là không sai.
Một cung phi nho nhỏ, để nàng làm thơ, nàng không trải qua suy tư liền có thể viết ra một bài thơ hay đến thế, nếu không phải sớm chuẩn bị tốt, ai mà tin?
Bây giờ chỉ cần điều tra, không sợ không điều tra được người mà nàng ta mời viết thay.
Đến lúc đó để xem xấu phi này biện luận thế nào?
Lý Nguyên Chu tưởng tượng bộ dạng xấu hổ của Ninh Đoan Trang khi bị bắt, cảm thấy hơi hả giận.
Đêm nay, Lý Nguyên Chu suy đoán cái hệ thống gọi là tai họa lớn đến tột cùng là cái gì, trong lòng bất an, ngủ không ngon, liên tục gặp ác mộng.
Còn chưa đến hừng đông, hắn liền tỉnh dậy từ cơn ác mộng, đang muốn gọi người, đã thấy Trần Trung vốn luôn trầm ổn đã là tiến nhanh tới, gấp giọng nói: "Hoàng thượng, việc lớn không tốt!"
Lý Nguyên Chu giật mình, hỏi: "Chuyện gì?"
Trần Trung nói: "Vừa rồi có thành thủ đến báo, nói Tôn phó tướng chở lương thực ra ngoài kinh nhưng nửa đêm đến ngoài thành gọi cửa, nói là một tháng trước đưa lương thực đi Xuyên Trung cứu trợ thiên tai nhưng vừa mới vừa vào Xuyên Trung thì bị người Tề quốc lẻn vào biên cảnh cướp đi, Tôn phó tướng nói xong, bởi vì mấy ngày liên tục đi đường, mệt mỏi quá độ, lúc xuống ngựa liền ngã xuống, đã không còn thở nữa."
Lý Nguyên Chu thất thanh nói: "Hộ bộ trù tập một tháng về việc đưa lương thực cứu trợ, cứ như vậy bị quân đội Tề quốc cướp đi sao?"
Nạn châu chấu ở Xuyên Trung làm thất thu, nạn dân vô số, hiện nay còn mất lương thực cứu viện. . .
Lý Nguyên Chu khẩn cấp vào triều, triệu tập chúng thần thương nghị đối sách.
Có đại thần cho rằng việc cấp bách nên khẩn trương gom góp lương thực, đưa đi cứu trợ, để tránh toàn bộ nạn dân chết đói.
Có đại thần cho rằng gom góp lương thực quá tốn thời gian, thời gian vận chuyển lương thực đến Xuyên Trung mất ít nhất một tháng, một tháng sau chỉ sợ khắp nơi Xuyên Trung đều là người chết.
Lý Nguyên Chu nhìn Nghiêm Vân Tòng, trầm giọng hỏi: "Ái khanh có ý kiến gì?"
Nghiêm Vân Tòng thân là Hộ bộ thượng thư đương nhiên biết hiện tại quốc khố có nhiều trống rỗng, trù lương muốn có lại là cực kì khó khăn.
Hắn thở dài nói: "Hoàng thượng, năm nay bởi vì nhiều nơi xảy ra nạn châu chấu nên giá lương thực tăng vọt, bây giờ lại phải khẩn cấp cứu trợ lương thực, việc này thực sự không dễ, đúng như lời Thôi đại nhân nói, đợi đến lúc cứu trợ đến Xuyên Trung thì người chết đói chỉ sợ đã sớm nằm khắp nơi trêи đất."
Hắn dừng một cái, lại nói: "Bây giờ có hai cách, một là hạ thánh chỉ để Xuyên Trung đến địa phương gần đó mượn lương thực, nhưng biện pháp này cũng có hại, sợ rằng nạn dân mất khống chế, sẽ cướp hết lương thực, tạo thành đại loạn. Hai là có thể mật tín, để Tôn Giai Mẫn điều một trận nhân mã, lén tới Tề quốc, đoạt lại lương thực bị cướp, nhưng biện pháp này cần có một viên mãnh tướng mưu lược hơn người, trong thời khắc quan trọng có thể sẵn sàng hi sinh bản thân, không thể thừa nhận là hoàng thượng phái hắn đi, để tránh gây ra giao chiến giữa hai nước."
Đám đại thần thương lượng nửa ngày, đều cho rằng địa phương gần Xuyên Trung năm nay cũng thất thu, nếu như cưỡng ép mượn lương thực, chỉ sợ quan địa phương cùng dân chúng sẽ bất mãn, khiến đại biến loạn hơn, không bằng áp dụng biện pháp thứ hai.
Lý Nguyên Chu đang suy tính, đã thấy thị vệ cấp báo tiến đến nói: "Bẩm hoàng thượng, vừa lấy được bồ câu đưa tin cầu viện của Lâm tướng quân, nói Trần quốc đánh lén biên cảnh Sở quốc."
"Cái gì?" Lý Nguyên Chu suýt chút nữa nhảy dựng lên, tân hoàng Trần quốc năm nay mới đăng vị, nghe nói còn có nội loạn, lúc này lại dám khiêu khích Sở quốc?
Hắn còn chưa kịp thở, liền có thị vệ tiến đến bẩm báo, nói Hồng Lư tự khanh Lương Anh Hào cầu kiến.
Rất nhanh, Lương Anh Hào tiến vào điện, trình lên một phong thư, bẩm: "Hoàng thượng, Tần quốc bỗng nhiên sai người đưa tin đến Hồng Lư tự, lại để người mang tin tức truyền lời, nói hi vọng hoàng thượng xem xong thư có thể mau chóng hồi phục, nếu không, sợ rằng Tần vương sẽ tức giận, một khi Tần vương nổi giận, hậu quả khó mà lường được."
Lý Nguyên Chu nghe xong lời cuồng ngôn này, sắc mặt lập tức thay đổi, cười lạnh một tiếng, mở bức thư ra.
Trong thư nói, quý phi mà Tần vương sủng ái qua đời, muốn nạp thêm một vị phi tử tài mạo song toàn, bởi vì nhớ tới trưởng công chúa Lý Nguyên của Sở quốc tài mạo hơn người, ít ngày nữa sẽ phái sứ giả Tần quốc đến để cầu thân. Mặt khác, còn muốn phải chuẩn bị đồ cưới tốt cho Lý Nguyên để xứng đôi thân phận của mình. Phía dưới còn kèm theo một danh sách đồ cưới.
Lý Nguyên là muội muội ruột cùng mẹ sinh của Lý Nguyên Chu, năm nay mười tám tuổi, đầu năm nay đã có phò mã, vợ chồng ân ái, đầu tháng vừa rồi còn truyền đến tin vui mang thai.
Tần vương lệnh người đưa tới phong thư này, rõ ràng là khiêu khích Sở quốc, muốn lợi dụng cớ này để phát ra
chiến tranh.
Sắc mặt Lý Nguyên Chu tái xanh, Tề quốc cướp bóc lương thực cứu viện của Sở quốc, Trần quốc đánh lén biên cảnh Sở quốc, bây giờ Tần quốc lại tới khiêu khích. . .
Nếu xử lý không thích đáng, để ba quốc gia này liên thủ, Sở quốc chẳng phải là sẽ diệt vong sao?
Hôm nay Lý Nguyên Chu cùng mấy đại thần thương nghị đối sách đến hừng đông.
Nửa tháng nay, Lý Nguyên Chu sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày đều phải đối phó với những chuyện bất ngờ xảy ra, cơ hồ lao lực tâm lực quá độ.
Đêm nay, để các đại thần rời khỏi Dưỡng Tâm điện, Lý Nguyên Chu yên lặng kéo bảng nhỏ ra nhìn một chút, gặp vẫn là âm mười một điểm, Ninh Đoan Trang cũng không cho hắn điểm cộng.
Lý Nguyên Chu xoa trán, gọi Trần Trung hỏi: "Cẩm Tú điện có động tĩnh gì? Trêи tường còn treo thi họa của trẫm không?"
Trần Trung nói: "Bẩm hoàng thượng, theo cung nữ nói, Ninh tài nhân đã sớm trả bức thi họa kia cho hiền phi nương nương."
"Còn gì nữa không?" Lý Nguyên Chu thăm dò "Ninh tài nhân không hỏi thăm hành tung của trẫm sao? Không có hỏi trẫm yêu thích gì sao? Không có lặng lẽ làm thơ cất giấu sao?"
Trần Trung vội nói: "Vậy nô tài để người đi nghe ngóng thêm."
Lý Nguyên Chu dặn dò: "Lúc nghe ngóng thì lưu ý một chút về cử chỉ cùng sở thích hàng ngày của Ninh tài nhân."
Ngày thứ hai, Trần Trung không đợi Lý Nguyên Chu hỏi thăm, sau khi đại thần cáo từ, liền tiến lên bẩm: "Hoàng thượng, theo cung nữ nói, Ninh tài nhân thích thoại bản, sưu tập rất nhiều bản, tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, liền dứt khoát tự mình viết một bản, một bên viết một bên còn cười ngây ngô, còn thì thầm nói không có ai ở đây nên có thể thỏa thích muốn làm gì thì làm."
"Khi Ninh tài nhân viết xong, còn ở trong điện đọc mấy câu cổ quái trong thoại bản, lúc đọc xong thì mặt mũi cực kì vui vẻ, giống như được ăn đan dược, sắp được thành tiên."
Lý Nguyên Chu: ". . ."
Trần Trung nói tiếp: "Cung nữ trộm thoại bản Ninh tài nhân viết, giao cho nô tài, nàng đọc qua mấy lời cổ quái, hoàng thượng muốn hay không xem qua?"
Lý Nguyên Chu nghiêm sắc mặt, thản nhiên nói: "Trình lên!"
Trước khi ngủ Lý Nguyên Chu lật thoại bản thứ nhất ra, lười đọc liền trực tiếp nhìn câu được khoanh tròn.
Câu đầu tiên: Ca ca, hôm nay ta nhớ tới dáng vẻ huynh giương cung liền cảm giác không khí đều ẩm ướt.
Câu thứ hai: Ca ca, chỗ ta tối hôm qua mưa rất lớn, không biết chỗ huynh có lớn không?
Câu thứ ba: Ca ca, ta nhớ huynh, nhớ huynh muốn chết! Huynh có nhớ ta không? Nếu như có, ta liền bay vào trong mộng, làm một bài thơ tình cho huynh nghe có được không?
Lý Nguyên Chu nhìn hai câu đầu, cảm giác câu từ phổ thông, vô vị, cũng không có gì đáng xem, cũng nhìn ra không có gì đáng để đọc, nhưng nhìn đến câu thứ ba, hắn liền lập tức đỏ mặt bởi ý nghĩa thô tục của nó.
Hắn không hiểu nhìn lại, một bên ghét bỏ nói: "Sao lại viết loại truyện hư hỏng này? Gọi ca ca cái gì chứ, thật không biết xấu hổ!"
Hắn đặt thoại bản xuống, bây giờ đã là giờ Tý, lại cảm giác lỗ tai phát nóng, trong lòng vừa khổ vừa buồn bực, phải làm sao mới có thể làm xấu phi đánh điểm cộng đây? Hợp ý hay đưa thoại bản?