Trấm Chi Mị

Chương 23-1: Sám hối (1)



Mấy người đàn ông lại lấy《chỉ dẫn nghiệp vụ thu mua tài sản xấu cho các công ty quản lý tài chính tài sản》ra bàn luận rất lâu.

Phó Anh Kiệt chợt đề nghị: "Người khác đều nói làm tài chính giống như đánh bạc, nói đến không sợ các vị chê cười, tôi đây trong ngày thường không ăn thể khói uống rượu, nhân đây ‘ khởi Trường Thành ’, đang lúc ngứa tay này, không bằng chúng ta chơi mấy ván, mạt chược vừa là tinh hoa của đát nước, cũng là đánh cờ thôi."

Thẩm Lục Gia tự nhiên kkhoong thể không nể mặt, cười nhạt nói: "tôi gọi người mang đến một bộ bài mạt chược khá một chút tới đây." Nói xong rỉ tai với Sầm Ngạn mấy câu, chỉ thấy Sầm Ngạn thông minh gật đầu, lập tức bước nhanh ra phòng.

"Hạ tổng cũng nể mặt cùng nhau chơi vài ván chứ?" Phó Anh Kiệt lại thân thiện muốn mời Hạ Thương Chu.

Đúng lúc Hạ Thương Chu đang suy nghĩ phải làm thế nào để Chu Doãn Phi đi về trước, lời mời này của Phó Anh Kiệt quả thật giống như đưa gối cho kẻ ngủ gật, anh lập tức đáp ứng. Sau đó lại gọi điện thoại cho Chu Doãn Phi, nói muốn chơi mạt chược với bạn, tiền cơm ghi tạc anh trương mục, lại nói một chút xin lỗi lời nói.

Ngũ Mị nhìn Hạ Thương Chu gọi cuộc điện thoại này xong, trong lòng cười lạnh không dứt, Hạ Thương Chu của hôm nay cũng là loại đại não nhiều nếp nhăn đồng đẳng với ruột non chín cong mười tám quẹo. [Minna: ý chị ý là anh lươn lẹo, không nghĩ thẳng nói thẳng]

Đáng vẻ mặt của cô trong mắt Thẩm Lục Gia chính là nhìn không chớp mắt. Thẩm Lục Gia lúc này mới giật mình cả đêm nay độ chú ý đối với Ngũ Mị của mình tựa như có lẽ đã phá vỡ mức bình thường. Tại sao lại như vậy? rõ ràng anh rất không ưa tác phong làm việc của cô. Thẩm Lục Gia lần đầu gặp phải vấn đề khó khăn không giải quyết được, anh có thể dễ dàng tính ra kết quả của phép nhân hai ma trận bậc mười một, lại không hiểu nổi tại sao mình có thể "Không bình thường" như vậy.

Sầm Ngạn rất nhanh chóng mang một hộp gấm vào phòng. Là anh mới vừa đi tìm Tưởng Nhất Vĩ quản lý của Cửu Trọng Thiên mang qua đây. Trên điểm này không thể không bội phục ánh mắt sắc sảo của Mạc Phó Tư, anh ta bố trí lầu cuối của Cửu Trọng Thiên thành nơi bán hàng hóa đặc biệt không bình thường, chỉ có người quen và khách quen mới biết. Từ bài mạt chược Phỉ Thúy đến lá bài tú lơ khơ vàng, từ Đại Hồng Bào (áo bào) Cửu Long đến cà phê phân chồn tự nhiên của Indonesia, từ vật liệu đá làm con dấu hoàng điền đông đến cửu nhãn nghiên mực Đoan Khê, gần như có thể thỏa mãn giao tế xã giao khi gặp bất kỳ một vị chủ nhân khó hầu hạ nào đó.

Quả nhiên, Phó Anh Kiệt vuốt lạnh quân bài mạt chược bạch ngọc như băng, khen không dứt miệng.

Hạ Thương Chu ngồi xuống, cũng biết thức thời khen hai tiếng "Đồ tốt" .

Ba thiếu một, Phó Anh Kiệt lúc này mới hỏi Tống Thuần Hi: "Tiểu Tống, cậu tới không đến chơi một ván sao?"

Tống Thuần Hi khoát tay nói: "Tôi không đánh, tôi ngồi bên cạnh nhìn cũng được." Một mặt mang cái ghế ngồi xuống bên cạnh Hạ Thương Chu.

Thật là tốt một bức hồng tụ ngồi xem chơi mạt chược đẹp đẽ, Ngũ Mị nhếch môi cười, có vẻ hào hứng nhìn tới nhìn lui giữa hai người.

"Ngũ Tổng?" Phó Anh Kiệt vừa nhìn về phía Ngũ Mị.

"Nếu tổ trưởng Tống không chịu ra sân, vậy tôi cũng làm khán giả xem là được rồi." Ngũ Mị cười quyến rũ, cô không ngồi xuống, mà là đứng dựa cái ghế của Thẩm Lục Gia.

Phó Anh Kiệt cười to: "Hai vị mỹ nữ ở hai bên, tôi sợ Thẩm Tổng và Hạ tổng muốn đánh bất động bài mạt chược nữa nha." Ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại nhìn đám người tìm người chơi bài.

Tất cả mọi người biết bọn họ tất nhiên là muốn chơi ăn tiền, hai người Thẩm Hạ có lẽ sẽ cho Phó Anh Kiệt mấy phần mặt mũi, chưa chắc sẽ cho mình mặt mũi, không có kim cương toản (minna k hiểu lắm, ai biết chỉ nha: 金刚钻), chớ làm đồ gốm, ai lại ngại nhiều tiền đầy thắt lưng. Vì vậy mỗi một người đều rụt cổ lại, làm như uống nhiều, mắt say lờ đờ sương mù, không đánh bài được. Chỉ có Phó Trưởng phòng phòng chính sách pháp quy Lỗ Nghiệp Dân vô ý nhìn thẳng vào mắt Phó Anh Kiệt chỉ đành phải nhắm mắt để làm kẻ xui xẻo mất tiền lần này.

Bốn người đàn ông chia bốn phía ngồi vào chỗ của mình. Chỉ có Hạ Thương Chu và Thẩm Lục Gia bên người có giai nhân bồi.

Thẩm Lục Gia tinh thông tính bài, nhưng tiếc là lúc này hoàn toàn không có tâm trạng, nhất thời rơi xuống thế hạ phong. Khi anh đang định đánh quân 9 vạn điểm, Ngũ Mị vẫn đứng sau lưng anh chợt khom người ra trước, đưa bàn tay thon dài trắng nõn của cô ra đè xuống mu củabàn tay Thẩm Lục Gia.

Đầu ngón tay của phụ nữ vừa nhẹ vừa mềm, giống như một mảnh tuyết chậm rãi hòa tan trên mu bàn tay anh. Thẩm Lục Gia chỉ cảm thấy trái tim chợt dừng lại, trên mu bàn tay giống như có con nhện bò qua, vừa mềm vừa tê, đây là cảm giác anh chưa bao giờ từng trải qua.

"Thẩm Tổng, lá bài này không được đánh." miệng Ngũ Mị ở ngay bên tai Thẩm Lục Gia, hơi thở thơm như hoa lan.

Tống Thuần Hi ngồi đối diện bất giác cau mày, người phụ nữ này thật lỗ mãng, những thứ không biết xấu hổ này mà cô cũng làm được. Nhưng mà lại hồn nhiên quên mình cũng đang mặt dày kề bên chỗ ngồi của Hạ Thương Chu.

Thẩm Lục Gia lúc này mới lưu ý đến mấy quân bài, quân 9 vạn này vứt ra ngoài, sẽ khó thành thanh yêu cửu rồi.

Ngũ Mị đã thu lại tay của mình, lại khôi phục tư thế đứng dựa vào thành ghế của anh. Thẩm Lục Gia thu hồi cảm xúc, phát bài lần nữa, lật ngược lại xu hướng thất thế lúc trước.

Phó Anh Kiệt trêu ghẹo nói: "Ngũ Tổng thật là thiên vị, cũng không hề chỉ điểm cho chúng ta một lần."

Ngũ Mị cười khẽ: " trưởng phòng đại nhân đâu cần tôi đến chỉ điểm, vận bài của ngài rất tốt đấy."

Phó Anh Kiệt nhất thời được tâng bốc cười lên ha hả, thịt mỡ trên bụng béo cũng theo đó rung lên, " cái miệng của Ngũ Tổng này thật là ngọt chết không có người đền mạng."

Thẩm Lục Gia cũng trong lúc vô tình thấy Ngũ Mị đứng một mực len lén xoay cổ chân, biết có lẽ là cô đứng mệt rồi. anh không biến sắc mà đứng lên, không có biểu cảm gì mà nói: "Ngũ Tổng, cô thay tôi đánh vài ván đi."

Ngũ Mị đưa mắt nhìn anh, cười ngọt ngào: " Thẩm Tổng, thua có thể tính cho anh, thắng chúng ta mỗi người một nửa, có được hay không?"

Vẫn là yêu tiền như vậy, Thẩm Lục Gia không khỏi bật cười, "Thắng tất cả thuộc về cô." Trong giọng nói của anh mang theo vẻ dung túng mà chính mình cũng chưa nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.