Thẩm Lục Gia tiến vào Maybach Zeppelin chạy ngược lên khu quốc lộ đại học giáo dục Lận Xuyên. Hàng ghế phía sau tay lái đặt một hộp quà là đông trùng hạ thảo và huyết yến.
Khi đi qua trường mầm non thuộc đại học Sâm Mộc của Lận Xuyên thì anh thả chậm tốc độ xe, có chút kỳ quái nhìn cổng và sân của trường mầm non từ trước đến giờ luôn yên tĩnh vắng vẻ nhưng nay cửa lại mở rộng. Đại khái là bởi vì đại học Sâm Mộc thiên về nghiên cứu khoa học của giáo viên cấp cao đẳng đại học, bao gồm trường mầm non, tiểu học, trung học, tất cả đều có quy định ở ký túc, có lẽ như vậy là để giải quyết nỗi lo về sau của các thầy cô nhiều tuổi, có thể toàn lực cống hiến cho công việc nghiên cứu. Lúc này, ước chừng là bởi vì rất lâu không được gặp con cái, ở cổng trường trình diễn ra không ít cảnh tượng mẹ con ôm nhau. Nhất thời giao thông có chút tắc nghẽn.
Trong một đám cha mẹ vẻ mặt xúc động, bỗng nhiên Thẩm Lục Gia nhìn thấy một lớn một nhỏ rất không hòa hợp. Trên mặt trắng như tuyết của cô gái đeo một chiếc kính râm màu trà, mặc váy màu đen liền áo, giày cao gót đế hồng, bước đi nhẹ nhàng. Một bé trai năm sáu tuổi đi theo bên cạnh cô, nhưng bước thấp bước cao đang cật lực theo sát. Cô gái không hề có ý định thả chậm cước bộ, nhưng ánh mắt cậu bé kia lại luôn dán lên làn váy của cô gái. Ánh mắt hết sức chân thành cùng quyến luyến, cách khoảng xa như vậy, nhưng Thẩm Lục Gia lại có một loại cảm giác bị thiêu bỏng.
Bỗng nhiên, Thẩm Lục Gia khẽ cau đôi mày dậm, cô gái này cho anh một loại cảm giác rất quen thuộc. Đi đến gần, anh mới phát hiện thế nhưng là Ngũ Mị. Anh đang suy nghĩ đến quan hệ của bé trai kia với Ngũ Mị. Đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe Honda màu trắng đang quay đầu, một cái va quệt, bé trai ngã nhào xuống đất, răng đập lên trên mặt đường. Ngũ Mị nghe thấy tiếng động, chậm rãi xoay người, từ trên cao nhìn xuống đứa trẻ trên mặt đất, cũng không có bất kỳ động tác gì.
Không chút suy nghĩ, Thẩm Lục Gia đã xông ra khỏi xe.
Người dân trời sinh thích xem náo nhiệt, bất kể có bằng cấp hay không cũng không liên quan, lấy Ngũ Mị cùng đứa bé làm trung tâm, rất nhanh tạo thành một vòng tròn. Nhóm người mẹ trẻ tuổi đang chỉ trích cô gái ở giữa.
"Chưa thấy qua ai làm mẹ như vậy."
"Không phải là con ruột đi, nếu không sao lại máu lạnh như thế chứ ."
"Nhìn qua bộ dáng không giống như an phận, nào có tâm tư đi chăm sóc đứa nhỏ."
... ...... ...... ...... ...... .....
Ngũ Mị đã tháo kính râm xuống, đối với chỉ trích quanh mình, cô chỉ coi như không nghe thấy. Sau khi cúi người xác định không gãy xương, cô lại đứng lên. Lạnh lùng cúi đầu nhìn cậu bé nén lệ trong hốc mắt, giọng nói không gợn sóng không sợ hãi, "Ta đã nói rồi, con trai không được khóc. Ở trên đường ngã sấp xuống đã rất mất mặt, con không lập tức đứng lên, còn muốn nằm trên đất khiến càng nhiều người đến xem, muốn biến chính mình thành một chuyện cười lớn sao?"
Bé trai khịt khịt cái mũi, nước trong hốc mắt run rẩy, cố gắng dùng tay chống đỡ, muốn đứng lên, lại không thành công.
Thẩm Lục Gia cũng không nhìn được nữa, lập tức khom lưng ôm đứa bé dậy.
Người gây tai nạn là một người trẻ tuổi nhuộm tóc vàng, vừa vặn cũng chen lấn lại đây, một tay cầm bóp da, một tay cầm một xấp tiền mặt. Lúc này thấy Thẩm Lục Gia ôm lấy đứa nhỏ, suy đoán chắc là cha của đứa bé, cầm lấy một xấp tiền mặt nhét vào trong tay của Thẩm Lục Gia, miệng còn chào hỏi, "Xin lỗi, thật xin lỗi, lính mới ra đường, đứa bé nhà anh lại quá nhỏ, lúc quay xe trong kính chiếu hậu không phát hiện ra..."
Thẩm Lục Gia chỉ trầm mặt xuống, bước nhanh về phía trước. Trong lòng Ngũ Mị không vui, cũng đành phải bước nhanh đuổi theo.
Lái xe gây chuyện bị làm mất mặt, đang muốn mắng một câu "Có tiền không lấy, khốn khiếp", chợt nhìn thấy người đàn ông một tay ôm đứa bé, một tay dùng điều khiển từ xa mở chiếc Maybach Zeppelin, trên mặt một hồi trắng một hồi đỏ, rất giống người bị quăng một cái bạt tai.
"Thẩm tổng, Lôi Phong (*) có sống cũng không cần người tới đóng vai phụ." Ngũ Mị rốt cuộc đuổi kịp anh, tiếp theo quẳng ra một câu.
(*): Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịchMao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Ánh mắt của Thẩm Lục Gia nặng nề, "Xe của tôi có giấy phép đặc thù, cho phép đi lối đi đặc biệt." Nói xong mở cửa xe, ngồi thẳng vào ghế tay lái.
Lần đầu Ngũ Mị thấy Thẩm Lục Gia lộ ra vẻ mặt như vậy, trong lòng rùng mình, một lát sau lại tự giễu, là con cháu thế gia (gia đình có quyền thế) sao có thể ngồi không. Rơi vào đường cùng, đành phải ngồi vào chỗ ghế lái phụ.
Thẩm Lục Gia rất tự nhiên đặt cậu bé vào trong lòng cô, sau đó vẫn thuận tay như trước thắt dây an toàn cho hai người.
Cậu bé bị ôm ngồi trong ngực Ngũ Mị lại tựa hồ rất lo lắng, sợ hãi nhìn Ngũ Mị một cái, thấp giọng nói, "Vừa rồi, thật xin lỗi." Nói xong lại chuyển hướng sang Thẩm Lục Gia, "Chú à, cháu có thể một mình ở phía sau."
Thẩm Lục Gia càng thêm hoài nghi, rốt cuộc đứa nhỏ này có quan hệ thế nào với Ngũ Mị, tuổi nhỏ mà lại trưởng thành sớm cũng che giấu bản thân rất tốt, rõ ràng nó rất muốn được Ngũ Mị ôm vào trong ngực, nhưng lại chủ động bảo nó có thể ngồi một mình ở ghế phía sau. Tái hiện lại một màn lúc trước, nói vậy ngày thường Ngũ Mị khá nghiêm khắc. Vì thế Thẩm Lục Gia mặt không thay đổi nhìn thẳng phía trước, cũng không nói tiếp.
Không khí bên trong trở nên kỳ quái. Dọc theo đường đi, cậu bé cứ nhìn tới nhìn lui hai người trưởng thành này, bộ dáng nhỏ bé tội nghiệp kia khiến trong lòng Thẩm Lục Gia từng đợt không thoải mái. Nhưng với thái độ luôn đúng mực của mình anh sẽ không đi rình mò hay dò hỏi cái gì, đó là việc riêng của người khác, cô cũng không ngược đãi đứa nhỏ này, vô luận đứa nhỏ này có quan hệ như thế nào với cô, đều không đến lượt một người ngoài như anh xen vào.
Maybach Zeppelin một đường chạy thẳng, chưa từng gặp phải bất kỳ cảnh sát giao thông nào chặn lại, thậm chí còn có vài người cảnh sát giao thông cá biệt "hiểu chuyện" đứng nghiêm chào.
"Hóa ra đây chính là 'nhận lấy càng nhiều ánh mắt nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng' như Thẩm tổng nói." Ngũ Mị nói giọng chế nhạo.
Thẩm Lục Gia thần sắc bình tĩnh, chỉ làm ngoảnh mặt làm ngơ.
Đến bệnh viện nhân dân hạng nhất của Lận Xuyên, Thẩm Lục Gia đưa tay tiếp nhận đứa bé từ trong tay Ngũ Mị, thản nhiên nói, "Cô giáo Ngũ, cô đi đăng ký hay tôi đi đăng ký?"
Nghe nói như thế, Ngũ Mị không khỏi nhìn thoáng qua Thẩm Lục Gia, đại khái anh cho rằng cô không muốn lộ ra tên họ của đứa nhỏ này, cho nên mới hỏi ý kiến của cô. Bất quá phong độ quý ông như vậy vẫn thành công làm dịu phẫn uất của cô lúc trước.
"Để tôi đi." Ngũ Mị lấy túi đi đến chỗ đăng ký. Đi vài bước, cô bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi Thẩm Lục Gia ở xa xa, "Đến khoa nào vậy?" Lần đầu trên mặt mang theo một vẻ túng quẫn.
Giữa bọn họ ngăn cách bởi đám người đi tới đi lui, nhưng Thẩm Lục Gia vẫn chuẩn xác tiếp nhận được ánh mắt của cô, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, Thẩm Lục Gia cất giọng nói; "Trước qua khoa cấp cứu đi."
Ngũ Mị gật gật đầu, bước nhanh về hướng cửa lấy số phòng cấp cứu.
Cậu bé trong ngực bỗng nhiên quay mặt, yên lặng nhìn Thẩm Lục Gia, yếu ớt nói: "Chú, chú có thể giúp cháu xin dì Mị ngày mai đi xem cháu biểu diễn không?"
"Cháu gọi cô ấy là dì Mị à?" Trong lòng Thẩm Lục Gia cảm thấy khác thường.
"Vâng, cháu không có ba mẹ. Là dì Mị nhận nuôi cháu." Giọng nói đứa bé thấp xuống, mang theo vẻ ủ rũ rõ rệt, "Ngày mai trường học biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, các bạn khác đều có ba mẹ đi xem biểu diễn, cháu không muốn phải một mình."
Trong lòng Thẩm Lục Gia lại cảm thấy chua chát, lúc anh đi học, vẫn luôn là thư ký riêng của ông nội ngồi dưới đài, nhìn anh nhận các loại giải thưởng. Lễ trao giải kết thúc, nhìn những bạn học khác đều được mẹ ôm vào trong ngực, gọi tâm can bảo bối, anh luôn thật hâm mộ, thậm chí nguyện ý dùng chiếc cúp hạng nhất ánh vàng rực rỡ của mình đi đổi. Sau đó thư ký riêng sẽ cung kính mà xa cách nói tiếng chúc mừng, anh trầm mặc ôm chiếc cúp lạnh như băng đi ra khỏi hội trường. Gương mặt anh tuấn phản chiếu lên chiếc cúp bóng đến có thể soi rõ người, vẻ nghiêm túc lại không hề giống một thiếu niên hơn mười tuổi.
"Được, chú đồng ý với cháu. Nếu cô ấy không đi, chú sẽ đi." Thẩm Lục Gia đưa tay sờ đầu cậu bé, giọng điệu trịnh trọng.
Bỗng nhiên đứa nhỏ lại làm ra một hành động kinh người, nó đưa tay ôm chặt cổ của Thẩm Lục Gia, dán sát mặt lên mặt Thẩm Lục Gia, dùng giọng nói cực thấp gọi một tiếng "Ba ba." Sau đó Thẩm Lục Gia liền cảm giác có gì đó ẩm ướt rơi trên mặt của anh. Anh trầm mặc nắm thật chặt bàn tay.
Khi Ngũ Mị cầm giấy đăng ký trở về liền nhìn thấy một màn này. Trong lòng chấn động, cô không nói gì, chỉ bước nhanh đến phía trước hai người, đi đến phòng cấp cứu, cô đi vô cùng nhanh, giống như có quái thú ở sau người đuổi theo cô vậy.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ vừa lẩm bẩm "Hạ Thiên, sáu tuổi, nam”, lại vừa điền lên bìa của sổ bệnh. Đặt bút xuống, mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ Mị, "Đứa nhỏ làm sao?"
"Bị ô tô quệt vào, đầu gối bị thương." Thẩm Lục Gia khom lưng đặt Hạ Thiên lên trên trên giường phòng khám.
Ông bác sĩ đeo kính, "Ồ, để tôi xem nào." Cúi đầu ấn lên đầu khớp xương, lại hỏi đứa nhỏ có đau hay không, sau khi nhận được câu trả lời không, mới tiếp tục nói, "Vấn đề không lớn, không thương tổn đến xương cốt. Trước hết tôi rửa sạch miệng vết thương cho cậu bé một chút."
Dung dịch ô-xy già chạm vào da thịt, phát ra tiếng ‘chi chi’ nhỏ vụn, nháy mắt dâng lên bọt biển như mắt cá vậy. Nhưng tiểu Hạ Thiên chỉ nhăn mày lại, thật sự không rên lên một tiếng nào.
Ông bác sĩ nhịn không được giơ ngón tay cái lên, "Tiểu quỷ này rất kiên cường đấy." Sau khi băng bó kỹ miệng vết thương xong, ông bác sĩ bắt đầu viết đơn thuốc.
Đứa nhỏ vẫn luôn yên lặng lại đột nhiên mở miệng hỏi, "Bác sĩ gia gia, có thuốc ăn một lần liền tốt hay không, ngày mai cháu còn muốn biểu diễn."
Ông bác sĩ buồn cười đẩy mắt kính, "Tiểu quỷ, ngày mai cháu biểu diễn cái gì? Võ thuật thì khẳng định là không được rồi."
"Không phải, là ca hát, cháu là lĩnh xướng (người dẫn đầu đội hợp xướng)." Ngữ khí của cậu bé mang chút kiêu căng, ánh mắt lại nhẹ phiêu về hướng Ngũ Mị đang đứng thẳng.
"Ca hát thì không có việc gì, cháu ngã nhưng không đụng đến miệng đúng không." Ông bác sĩ cười đưa đơn thuốc cho Thẩm Lục Gia, "Ba ba đứa nhỏ đi lấy thuốc đi."
Thẩm Lục Gia cũng không giải thích gì, tiếp nhận đơn thuốc rồi cất bước chân dài ra khỏi phòng cấp cứu.
Sau khi lấy thuốc, bác sỹ nói những việc cần chú ý, Thẩm Lục Gia đang muốn ôm lấy đứa nhỏ, Ngũ Mị ngăn cản anh, "Thẩm tổng, hôm nay cảm ơn đã giúp đỡ." Một bên lại nhìn cậu bé, "Tự mình xuống dưới." Trong ánh mắt xinh đẹp của cô không có nửa điểm cảm xúc, phảng phất tịch mịch ngàn năm như sông băng.
Đứa nhỏ nói khẽ một tiếng"Vâng", liền muốn tự mình xuống giường.
Lồng ngực Thẩm Lục Gia nổi lên cơn giận, trầm giọng nói: "Cô giáo Ngũ, tôi không phải là người nhiều chuyện, cũng không có ý định đi dò hỏi việc nhà của cô. Mặc kệ là cô có ẩn tình khác hay có động cơ khác, tôi chỉ hi vọng cô có thể đối xử tử tế cậu bé, dù sao nó chỉ mới sáu tuổi."
Ngũ Mị cổ quái cười, "Thẩm tổng, khi nào thì anh nhìn thấy tôi ngược đãi nó vậy?"
"Khi cậu bé mong đợi thì cho nó thất vọng, khi cần trợ giúp thì chẳng quan tâm, chỉ bằng hai điểm này tôi nghĩ có lẽ chưa nói là ngược đãi, nhưng tuyệt đối không được gọi là đối xử tử tế." Thẩm Lục Gia gằn từng chữ, "Ngày mai đứa nhỏ này biểu diễn, tôi sẽ đi tham gia."
Dứt lời, Thẩm Lục Gia ôm lấy cậu bé, bước nhanh ra khỏi phòng. Ngũ Mị kinh ngạc nhìn bóng dáng thon dài của anh, chỉ cảm thấy một luồng khí không rõ xoay quanh lồng ngực, tìm không được lời nói ra khỏi miệng.
…………………………………………
Tác giả có lời muốn nói: nữ chủ không phải thiên sứ, nhưng cũng đừng mắng cô ấy máu lạnh vội, phía sau mỗi người đều mang theo một câu chuyện nặng nề ~ về phần trung khuyển tiên sinh, cũng không phải đồng cảm tràn lan với Lôi Phong, chỉ là vừa lúc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà thôi ~