Thẩm Lục Gia đưa hai người về cửa nhà trẻ, nhìn Audi Q7 màu đỏ của Ngũ Mị chạy khỏi tầm mắt anh mới khởi động Maybach. Hôm nay anh vốn đi gặp bạn thân của cha là Yến bá bá, tuy bị trì hoãn, nhưng tóm lại vẫn phải đi.
Nhà họ Yến là thư hương thế gia (ý chỉ gia đình có học thức) ở Kinh Tân. Học vấn của Yến Kinh Vĩ xuất phát từ triết học, lúc trước vẫn đảm nhiệm phó thư ký của đại học đảng uỷ Kinh Tân, lần này được điều nhiệm đến Lận Xuyên giữ chức bộ trưởng bộ tuyên truyền, coi như là thăng chức một bậc.
Ấn chuông, cửa rất nhanh đã mở ra, xuất hiện gương mặt hơn năm mươi tuổi của Yến Kinh Vĩ được chăm sóc vô cùng tốt, tóc đen tuyền, có lẽ đã nhuộm lại, nói chung không nhìn thấy một sợi tóc bạc nào, tóc chải về phía sau, lộ ra cái trán cao rộng. Trên sống mũi là cái kính mắt viền vàng, đầu mũi hơi khoằm. Thấy gương mặt Thẩm Lục Gia giống Thẩm Tự như đúc, thần tình của Yến Kinh Vĩ hơi kích động, "Lục Gia —— "
"Yến bá bá." Kỳ thật Thẩm Tự - cha của Thẩm Lục Gia lớn hơn Yến Kinh Vĩ vài tuổi, Thẩm Lục Gia cũng chỉ gặp qua vị Yến bá bá này vài lần lúc còn rất nhỏ, đối phương biểu lộ ra vẻ mặt như vậy, anh theo bản năng sản sinh ra một cảm giác không thoải mái. Đưa hộp quà trong tay lên, Thẩm Lục Gia thành tâm tạ lỗi, "Vốn muốn đến sớm một chút gặp bác, nhưng trên đường xảy ra chút sự cố nên trậm chễ."
"Có nặng lắm không?" Lập tức Yến Kinh Vĩ vô cùng lo lắng đè bả vai Thẩm Lục Gia lại, trên dưới đánh giá anh một chút.
"Không phải cháu, là đứa nhỏ của một người bạn." Thẩm Lục Gia đứng ở hành lang gần cửa ra vào, cảm giác không thoải mái càng sâu, người khác đụng vào làm da thịt của anh lập tức nổi lên vài hạt đỏ nhỏ. Từ nhỏ đã quen giấu cảm xúc bên trong, hơn nữa mẹ đối với anh luôn lạnh nhạt đến gần như lạnh lùng, tuy ông nội gần gũi với anh nhưng cũng không thân thiết, Thẩm Lục Gia đối với loại thái độ quan tâm này trời sinh có vài phần kháng cự.
Có lẽ cũng cảm thấy được thái độ của anh, Yến Kinh Vĩ liền thu tay. Cúi đầu nhìn hộp quà đóng gói rất tinh xảo, không vui nói, "Lục Gia, cháu quá khách khí, ta còn chưa đi chào hỏi ông tư lệnh Thẩm, cháu lại đến gặp ta trước, cái này tạm thời không nói, cháu còn mang theo nhiều đồ như vậy, đây không phải là đánh vào mặt ta sao?"
"Nào có đạo lý tay không đến thăm chứ." Thẩm Lục Gia cười nhẹ.
Yến Kinh Vĩ nghe được "đến thăm", giật mình. Nhịn không được lại nhìn kỹ "hiền chất" trước mắt, tuy ông học mã triết, nhưng đối với ‘ Dịch kinh’ cũng có nhiều nghiên cứu. Thẩm Lục Gia cốt cách thanh kỳ, vần trán hoàn mỹ, đôi mắt phượng dài, khí thế xuất chúng, vừa nhìn liền biết là phúc lộc song toàn, là nhân vật quý không thể nói.
Mời Thẩm Lục Gia đến ngồi vào sô-pha phòng khách, Yến Kinh Vĩ rót hai ly trà ô long đông lạnh mang lên.
Vừa dùng nắp ấm trà gạt bỏ bọt, Yến Kinh Vĩ vừa tùy ý mở miệng, "Lục Gia, mấy năm nay cha cháu có tin tức không?"
Sắc mặt Thẩm Lục Gia bình tĩnh lắc đầu.
"Cha cháu, chắc hẳn cũng có chỗ khó xử của ông ấy, cháu không nên oán hận ông." Yến Kinh Vĩ khuyên giải.
Thẩm Lục Gia cười cười, “Nhiều năm như vậy, cháu đã quen rồi."
Yến Kinh Vĩ thở dài một tiếng, "Mẹ cháu khỏe không?"
"Như cũ."
Đề tài có chút nặng nề, Yến Kinh Vĩ nhìn Thẩm Lục Gia mím chặt môi, có chút áy náy chủ động thay đổi đề tài, "Bác gái cháu đưa Tu Minh đi Boston tham gia diễn xuất, chắc buổi chiều mới về."
"Không sao, sự nghiệp quan trọng hơn." Thẩm Lục Gia nói xong thì không lên tiếng nữa.
Bỗng nhiên Yến Kinh Vĩ có loại cảm giác lực bất tòng tâm, ông cũng là người từng trải, nhưng người thanh niên trước mắt này có loại khí độ bình tĩnh lạnh nhạt không chút sợ hãi nào, khiến người khác vĩnh viễn không nhìn ra đến cùng anh ta đang suy nghĩ cái gì.
"Ta vẫn muốn làm học thuật, đảm nhiệm công việc về học sinh, lần này lại được điều nhiệm đến bộ tuyên truyền, thành thật mà nói, đúng là trong lòng có chút lo lắng." Anh không sợ nhạt nhẽo, nhưng Yến Kinh Vĩ lại sợ tẻ nhạt, đành phải chủ động khơi mào đề tài.
"Yến bá bá quá khiêm nhường rồi."
Lại là một câu có lệ vô cùng đơn giản. Yến Kinh Vĩ không biết làm sao, vậy mà nhớ tới đôi mắt khác cũng luôn đắm chìm trong trong thế giới của bản thân như thế, tựa hồ tại lạnh lẽo ngầm nhìn ông, thế nhưng lại khiến da đầu ông run lên một trận.
Vừa lúc có tiếng chuông cửa vang lên.
Yến Kinh Vĩ cơ hồ là được cứu trợ, lập tức đứng dậy, nói một câu với Thẩm Lục Gia rồi đi mở cửa .
Ngoài cửa là vợ Phùng Thanh Bình và con gái Yến Tu Minh.
“Sao hai người đã về rồi? Không phải hai giờ chiều mới trờ về à?" Yến Kinh Vĩ hơi ngạc nhiên.
Phùng Thanh Bình từ trong lỗ mũi hừ một cái, "Làm sao, hai mẹ con chúng tôi về sớm làm vướng mắt ông à?"
"Bà đây là nói cái gì vậy! Trong nhà đang có khách." Yến Kinh Vĩ thấp giọng, một mặt lại muốn giúp con gái cầm hành lý.
"Ba ba, tự con cầm là được rồi, dù sao cũng không nặng." Giọng nói của Yến Tu Minh trong veo như nước mùa hè, lập tức dập tắt cơn giận của Yến Kinh Vĩ bị vợ khơi mào ra.
Yến Tu Minh kéo va-li vào phòng khách. Nhìn thấy người đàn ông phía sau sô-pha, cô buông va-li ra, tự nhiên hào phóng đứng trước bàn trà, chủ động đưa tay ra, "Chào anh."
Thẩm Lục Gia cũng đứng lên, "Chào cô." Cùng cô bắt tay.
Cô gái trẻ tuổi đối diện cũng cao ráo trắng trẻo, đáy lòng Thẩm Lục Gia sợ hãi cả kinh, vì sao theo bản năng anh lại lấy Ngũ Mị làm tiêu chuẩn so sánh? Nhìn kỹ, dường như so với Ngũ Mị cũng có bảy phần giống nhau. Nhưng Yến Tu Minh là cằm nhọn, không giống Ngũ Mị có cằm đầy tròn hơn. Ánh mắt thì càng không giống, đôi mắt lạnh lẽo đến không có độ ấm, nhưng đối diện lại là đôi mắt như đầm nhỏ ôn nhu yên lặng dao động.
"Lục Gia, đây là con gái của ta, Tu Minh." Yến Kinh Vĩ lại chỉ vào một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, "Vợ của ta Phùng Thanh Bình."
"Yến bá mẫu, chào ngài."
So với Yến Kinh Vĩ mảnh khảnh nho nhã, Phùng Thanh Bình có vẻ phúc hậu hơn một chút, bà mặc một bộ sườn xám ngắn hoa Tử Lan màu tím, trên cổ tay đeo chiếc vòng ngọc bích ôm sát đến gần như không có khe hở.
Cảm giác được người thanh niên nhìn chăm chú, mắt hai mí của bà cũng thâm trầm ngước lên, không dấu vết nhìn lại Thẩm Lục Gia.
Yến Kinh Vĩ vừa nhìn ánh mắt định giá như đang trong phòng đấu giá của vợ liền biết đại khái bà đã coi Thẩm Lục Gia là tiểu nhân vật, dưới đáy lòng cười khổ một tiếng, ông lại giới thiệu Thẩm Lục Gia, "Đây là Thẩm Lục Gia cháu trai của Thẩm tổng tư lệnh, cũng là Thẩm tổng của Thịnh Thời."
Phùng Thanh Bình lại vén mí mắt nặng trịch lên, ánh mắt nhất thời thân thiện hơn vài phần, "Lục Gia đúng không, mau mời ngồi, ông đứng đấy làm gì?" Duỗi đầu nhìn nước trà trong chén một chút, rồi sai con gái, "Tu Minh, con thêm nước cho anh Thẩm đi."
Yến Tu Minh nhẹ cắn hàm răng, vẫn ôn thuần rót nước cho Thẩm Lục Gia. Bởi vì không cẩn thận, có mấy giọt nước trà bắn lên chiếc quần tây màu xám tro của Thẩm Lục Gia.
"Chân tay vụng về." Phùng Thanh Bình nhìn lướt qua con gái, "Ngay cả rót nước cũng không xong, ngoài khiêu vũ ra con còn có thể làm cái gì?"
"Thẩm tiên sinh, thật xin lỗi." Yến Tu Minh cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng hồng.
"Không có việc gì." Thẩm Lục Gia không thèm để ý phủi phủi quần, "Vừa rồi nghe Yến bá bá nói, cô Yến đi Boston biểu diễn, không biết cô Yến khiêu vũ gì vậy?"
"Múa ba-lê." Yến Tu Minh cảm kích thoáng nhìn về phía Thẩm Lục Gia.
"Con bé này từ nhỏ vẫn học khiêu vũ, đối nhân xử thế gì đó hoàn toàn không hiểu, Lục Gia cháu thông cảm. Nếu không phải nó nhảy ba-lê có chút thành tích, ta thật sợ về sau ta cùng lão Yến phải hai chân đi bốc vác rồi, ngay cả gió Tây Bắc nó cũng không được uống."
"Thanh Bình!" Yến Kinh Vĩ cúi đầu quát bảo vợ ngừng lại.
Phùng Thanh Bình chỉ làm như không nghe thấy, nhìn về phía con gái, "Tu Minh, tuần tới không phải là con có buổi biểu diễn ‘Hồ Thiên Nga’ ở nhà hát lớn Lận Xuyên sao? Lấy hai vé, cho anh Thẩm cùng đi xem với bạn gái."
"Vâng." Yến Tu Minh cúi đầu lên tiếng, mở túi sách ra, lấy hai vé chỗ ngồi khách quý liên tiếp nhau đưa cho Thẩm Lục Gia.
"Công chúa Yến Tu Minh lần đầu múa ba-lê ở Lận Xuyên." Thẩm Lục Gia cúi đầu nhìn giới thiệu vắn tắt cá nhân trên tấm vé kia, lập tức liền hiểu được vừa rồi Phùng Thanh Bình hát tuồng gì, chẳng qua chỉ là "minh biếm ám bao" (đại khái là tự chê xấu để ngầm tán dương khoe khoang) mà thôi. Đáng tiếc anh không phải là người am hiểu nói lời xã giao, lập tức cũng chỉ cười, "Nhất định tôi sẽ đi thưởng thức."
Lúc này Phùng Thanh Bình mới đắc ý liếc mắt nhìn chồng. Yến Kinh Vĩ chỉ cười khổ trong lòng.
"Thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy nữa." Thẩm Lục Gia đứng dậy cáo từ.
"Lục Gia, ở lại ăn bữa cơm rau dưa đi." Phùng Thanh Bình ân cần mời chào.
Thẩm Lục Gia từ chối rất lâu mới thoát được thân, trước khi đi Yến Tu Minh lại bị mẹ sai "đưa anh Thẩm xuống lầu".
Trước thang máy, tựa hồ Yến Tu Minh do dự rất lâu, trước lúc Thẩm Lục Gia sắp bước vào thang máy, mới mở miệng, "Thẩm tiên sinh, nếu anh bận rộn nhiều việc, không cần phải đi xem biểu diễn. Những lời này của mẹ tôi, hi vọng anh cũng đừng để ý."
Thẩm Lục Gia cúi mắt nhìn vẻ mặt cẩn trọng của cô gái trẻ, cười nhạt một tiếng, "Tôi không sao, trái lại cô không cần để ý."
Yến Tu Minh nghe nói như thế, tươi sáng cười như trút được gánh nặng, "Cám ơn anh."
Thẩm Lục Gia khẽ gật đầu, vào thang máy.
Thẳng đến khi Maybach của anh hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, Yến Tu Minh ở sau cửa sổ sát đất mới thu hồi tầm mắt, xoay người về nhà.
Khi Thẩm Lục Gia trở lại căn hộ họ Thẩm thì đã qua giờ ăn cơm. Thẩm Quốc Phong đang nằm trên ghế mây xem báo, thấy cháu trai, bảo một thím trong nhà đi hâm lại đồ ăn cho Thẩm Lục Gia.
"Hôm nay đi gặp Yến Kinh Vĩ à?" Ông cụ lấy kính lão xuống, hỏi cháu trai.
"Vâng."
"Nó vừa tới Lận Xuyên, căn cơ chưa ổn định, thời gian thích hợp thì giới thiệu nó đi gặp Quân Nghiễm đi, sau này cũng giúp đỡ được cháu." Ông cụ chỉ điểm cháu trai.
"Cháu hiểu." Thẩm Lục Gia gật đầu.
Ông cụ Thẩm lại từ trên ghế mây ngồi thẳng lưng, thở dài, "Lục Gia, ông nội biết cháu cũng không dễ dàng. Ông già rồi, không giúp được cháu cái gì. Cha cháu cũng không trông cậy được, chú hai của cháu cũng là người không nên thân, nhà họ Thẩm đều phải dựa vào cháu rồi."
Bên ngoài nhà cũ truyền đến tiếng ve kêu, từng tiếng lại từng tiếng, vẫn kêu đến thẳng vào lòng Thẩm Lục Gia. Một trận phiền chán xông lên đầu, ánh mắt Thẩm Lục Gia mờ mịt nhìn mâm cơm đầy màu sắc trên bàn nhỏ chuyển tới quả lắc trên đồng hồ báo giờ, cả buổi mới lên tiếng.
Ông cụ lặng lẽ thở dài một tiếng không thể nghe thấy, chắp tay sau lưng chậm rãi bước thong thả vào phòng sách.
Bỗng nhiên di động trong túi quần vang lên, là Sầm Ngạn cùng anh đối chiếu lịch trình ngày mai, lúc này Thẩm Lục Gia vẫn cảm thấy chuếnh choáng phiêu giữa không trung mới hồi phục trở về thực tại.
"Thời gian hai giờ rưỡi đến năm giờ chiều ngày mai để trống cho tôi. Tôi có việc riêng phải xử lý."
Sầm Ngạn lại một lần nữa chấn động đến rớt cằm, Thẩm tổng luôn luôn công và tư rõ ràng, lại có thể trong thời gian làm việc... xử lý... việc riêng sao?