Ra lệnh ám vệ gia tăng tìm hiểu Chiêu Giang phủ thật sự có vấn đề hay không, nhiều lần ám vệ báo lại đều là chính trực ngay thẳng. Đặc biệt còn có lời đồn người dân ở đầu đường cuối ngõ đề nghị được thăng chức cho Tri Phủ, đáp lại cũng đều là những tiếng vui mừng hoan hỉ, tuyệt ít người bất mãn.
Đã như vậy, người của Chiêu Giang phủ tuyệt đối không có lí do ám sát khâm sai.
Trừ phi ——
“……….Tiểu Nhan!”
Ban đêm ánh trăng mập mờ vì bị mây đen che lấp, một ánh kiếm sáng như tuyết chém rách bầu trời, liền sau đó là một vết máu kinh tâm.
Lương Cảnh giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, ngoài cửa sổ vẫn là một màng đêm thâm trầm, “Lương Ảnh!”
Thanh âm ám vệ không biết từ đâu vang lên: “Chủ thượng.”
“Lập tức phái người ngăn Đoan Mộc Nhan lại!” Lương Cảnh lồng ngực vẫn phập phồng chưa ổn định, “Việc ám sát lần này nếu không phải là do Chiêu Giang phủ mưu tính, thì nhất định là người quen biết hắn đã hạ thủ.”
Lương Ảnh trầm mặc giây lát: “Chủ thượng, Đoan Mộc giáo chủ di chuyển cực nhanh, lúc này sai người đuổi theo chỉ sợ không kịp.”
“……..Trẫm biết.” Lương Cảnh đau đầu day day thái dương, tỉnh lại bởi vì giấc mộng kinh động tâm phách, hơi thở còn chưa thể ổn định lại, oán hận mà hất đổ ly tách trên bàn, “Ngươi cứ phái người đuổi theo cho ta, có tin tức gì lập tức báo lại. Còn ngươi theo ta, trẫm muốn tức khắc trở về kinh.”
Mặc dù cố gắng quay về thật nhanh, nhưng trở lại Kinh Thành cũng đã là nửa tháng sau.
Ba ngày trước, ám vệ mật báo,Tả Hộ Pháp của Ma Giáo xúi giục giáo chúng, nói dối là võ lâm chính phái đem người đến đánh, để dụ Giáo chủ Ma Giáo Đoan Mộc Nhan quay về giáo phái.
“Đoan Mộc Nhan bị ám hại, mất hết võ công, bị đánh rơi xuống sườn núi Lãng Sơn.”
Lương Cảnh đứng bất động hồi lâu, cẩn thận đối với thị vệ thân cận phất phất tay, giọng nói khàn khàn: “Các ngươi lui xuống đi.”
Người hầu trong điện chân run run mà đi ra cửa, nghĩ lại mà vẫn hoảng sợ, bỗng nhiên lại nghe thanh âm của Lương Cảnh vang lên trong điện.
“Phái người xuống sườn núi tìm kiếm. Sống phải thấy người, chết phải thấy…….”
Âm thanh im bặt đi.
Nửa ngày trước, nghe báo võ lâm chính phái đã dẫn người lên Lãng Sơn, lấy lí do Ma Giáo tự giết hại lẫn nhau tàn bạo vô luận, đem người một trận càng quét Ma Giáo, mới leo lên vị trí Giáo chủ, mông vẫn chưa ngồi nóng ghế Tiền Nhâm Tả Hộ Pháp cũng bị Minh Chủ một chưởng đánh vỡ tâm mạch, rới xuống sườn núi mà “bầu bạn” với Đoan Mộc Nhan.
“Tốt, rất tốt.” Lương Cảnh chỉ nói một câu, liền cúi đầu tiếp tục xem tấu chương trong tay.
Nét mặt không chút biểu tình, chỉ có bút son trên tay đều chỉ hạ xuống những vệt đỏ run rẩy.
Lương Cảnh ban ngày vùi đầu vào việc triều chính, giống như không có chuyện gì, ban đêm lại trằn trọc không thể chợp mắt, ác mộng cứ như thủy triều không chịu tan biến.
Mặc dù phái người đi tìm Đoan Mộc Nhan, nhưng trong lòng cũng biết rõ rằng sườn núi cao ngàn trượng, người rơi xuống chỉ có một con đường chết, tan xương nát thịt, đừng nói đến là có cơ may sống sót.
Càng về khuya càng mông lung, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Đoan Mộc Nhan lẳng lặng đứng ở ngoài trướng, có lúc vẻ mặt hờ hững có lúc lại là viền mắt ngấn lệ, y đưa tay định chạm vào, lại hóa thành tro bụi bay đi.
Kiên cường chống đỡ không bao lâu, tinh thần không ngừng giảm sút, sau đó triệt để sinh bạo bệnh, đem Thái hậu dọa đến hồn bay phách tán.
Lương Ảnh dù không hé miệng nửa lời, nhưng đã phái rất nhiều người đi nghe ngóng, vô tình để lại dấu vết, Thái hậu lúc này mới minh bạch, nguyên lai chỉ vì một nam tử.
Mà lại là một tên ma đầu!
Thái hậu đấm ngực dậm chân, chẳng trách nghiệt tử này mỗi khi nghe đến phi tử liền giả bộ đầu óc choáng váng, hóa ra là đoạn tụ.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, cũng may Thái hậu từ trước đến nay rất hiểu chuyện, vì muốn chữa khỏi tâm bệnh cho Lương Cảnh, liền lặng lẽ bảo Thừa Tướng suy nghĩ biện pháp.