Trẫm Chính Là Không Dám Thú Ngươi A!

Chương 34



Lương Cảnh thấy vẻ mặt buồn rầu u ám của hắn, liền biết hắn lại đang để tâm vào chuyện vụn vặt, vội vàng kéo tay hắn qua, cố tình trêu ghẹo nói: “Làm sao a, tổn thương eo Tiểu Nhan liền ghét bỏ ta ư?”

Đoan Mộc Nhan bị y hỏi ngược lại, nhất thời thần trí cũng quay trở về, kìm nén nói: “ Lúc nào rồi, còn nói những câu như thế hả!”

Lương Cảnh sờ sờ tóc hắn nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, ta còn muốn dựa vào Tiểu Nhan võ công độc bộ giang hồ đây bảo vệ a, đi mau thôi.”

Trên đảo khí hậu nóng bức, Lương Cảnh lòng bàn tay càng nóng, Đoan Mộc Nhan được y kéo đi, liền không chút chậm trễ mà theo sát đi về phía trước. Bên bờ cách đó không xa, chính là khu rừng xanh um tươi tốt, nhìn vào bên trong có thể thấy cây lá chênh lệch, cơ hồ ánh mặt trời cả ngày đều bị chặn lại, chỉ vài tia nắng nhỏ nhoi len lói qua các tán cây mà rọi xuống, chính là cảnh tượng trước nay chưa từng thấy, dường như có cảm giác bản thân đang ở trong mộng.

Chỉ là trong rừng rậm rất nhiều côn trùng, muôn hình vạn trạng, cho dù không độc, bị đốt qua cũng ngứa ngáy khó chịu. Khí tức của Đoan Mộc Nhan quả nhiên có thể xua đuổi phần lớn côn trùng, nhưng vẫn có một số ít không bị ảnh hưởng, cuối cùng cả hai phải mặc kệ cái nóng bức khó chịu mà đem tất cả y phục đem theo che kín tất cả vị trí trên cơ thể, quả thực là vô cùng chật vật.

Đi được ước chừng hơn nửa ngày, một mặt chấn thương chưa hồi phục, thể lực không thể chống đỡ nổi, mặt khác cũng phải xem xét nên đi hướng nào để tìm người, liền tạm thời dừng lại nghỉ chân.

Đoan Mộc Nhan nói: “Nơi như thế này, ban đêm càng nguy hiểm, mỗi khắc đều cần có người gác đêm mới được.”

“Không sai.” Lương Cảnh nói, “Ngươi dường như rất mệt mỏi, chợp mắt tí đi.”

Đoan Mộc Nhan lắc lắc đầu: “Thương thế của ngươi nặng hơn.”

Lương Cảnh biết lúc này không phải là thời điểm cậy mạnh, Đoan Mộc Nhan võ công tuy cao, nhưng hắn lại không thông hiểu thuật Kỳ Môn Độn Thổ, chỉ có y là có tìm hiểu đôi chút. Muốn tìm được Yến Tê, cần hai người phải hảo hảo bảo trọng mới được.

Ở trên chạc cây đã được mấy ngày rồi, chưa từng thấy cái gì bất ngờ, nhưng đi sâu vào, mãng xà ngày càng nhiều, đủ loại đủ màu diễm lệ, khiến Lương Cảnh có chút kinh hoảng.

Những gia hỏa không chân kia mặc dù chỉ là qua đường, nhưng chung quy không thể vô sự sống yên ổn với nhau, Đoan Mộc Nhan cúi đầu từ trong đầm cạn múc nước đi ra, Lương Cảnh bỗng nói: “Tiểu Nhan, đừng nhúc nhích.”

Đoan Mộc Nhan thân thể cứng đờ, liền thấy Lương Cảnh nhanh như chớp đưa tay ra, nắm lấy một cái gì đó toàn thân sặc sỡ cách đỉnh đầu hắn không xa, nhìn kĩ thì đó là một con rắn nhỏ ước chừng chỉ bằng hai ngón tay.

Đoan Mộc Nhan vừa nhìn bên dưới, không khỏi nghĩ mà sợ, đưa tay chạm lên thân con rắn, con rắn kia liền mềm oặt sụp xuống.

Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy hoa mắt, trên cổ tay Lương Cảnh lại có một con tương tự vững vàng quấn lấy, răng nanh của nó đã lún sâu vào thịt ở cổ tay của y.

Đoan Mộc Nhan sợ hãi kêu: “Lương Cảnh!”

“Ngươi…. Trước tiên đem nó lấy ra.” Lương Cảnh sắc mặt cũng đã biến đổi, “Tay ta, cổ tay ta hơi tê tê.”

Đoan Mộc Nhan hoảng loạn mà đem con rắn kia cũng bóp đến chết, ném qua một bên, ánh mắt thoát chốc trống rỗng.

“Đừng sợ,” Lương Cảnh ôn nhu nói, “Có thể không phải thứ có độc trí mạng.”

Đoan Mộc Nhan nhưng mờ mịt nói: “Nếu đúng thì sao? Ta sao dám nhìn ngươi cứ như vậy….. Như vậy……”

Lương Cảnh cũng im lặng. Hắn nửa người đã không còn tri giác, liệu có thể lừa gạt Đoan Mộc Nhan đến khi nào.

Đoan Mộc Nhan lòng nóng như lửa đốt, cơ hồ muốn rơi lệ, bỗng nhiên trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ, cố gắng bình tĩnh nói: “Lương Cảnh, ngươi nếu tin ta, có dám đánh cược một lần không?”

Lương Cảnh môi một màu xanh trắng, vẫn cố gắng nở nụ cười nói: “Ta luôn luôn tin tưởng ngươi.”

Y không biết Đoan Mộc Nhan có biện pháp gì, đã thấy Đoan Mộc Nhan lấy ngón tay thay dao, cắt đứt một đường trên cánh tay mình, máu tươi nhất thời tuông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.