Trẫm Chính Là Không Dám Thú Ngươi A!

Chương 37



Yến Tê trong tay cầm theo mấy con rắn còn sống, Lương Cảnh vừa trải qua một trận độc rắn dằn vặt, thấy vậy không khỏi cảm thấy ngũ tạng có chút cảm giác cuồn cuộn. Nhưng mà những con rắn màu sắc sặc sỡ kia tuy so với hai con tấn công Lương Cảnh không hề khác biệt, thế nhưng trên tay Yến Tế lại chỉ mềm mại uyển chuyển lượn quanh cánh tay y, một bộ dáng không dám lỗ mãng.

Yến Tê ngước mắt liếc nhìn Lương Cảnh, ngạc nhiên nói: “Bị Tu La Cơ cắn qua ư? Không sao không sao, vừa vặt nhặt được một con Quỷ thần, nếu ngươi không sợ tanh thì trực tiếp ăn đi.”

Nói xong, liền giơ tay đưa qua một con rắn lưỡi đang phì phì thè ra, một bộ cực kì hào phóng mà đưa đến trước mắt Lương Cảnh.

“……………” Lương Cảnh trên mặt lúc đỏ lúc trắng, thiếu chút muốn cúi đầu xuống mà nôn.

Đoan Mộc Nhan vẻ mặt bất thiện mà nhìn Yến Tê: “Không được ghẹo hắn.”

Yến Tê bất mãn lườm một cái: “Muốn cầu ta, còn kén chọn.”

Được Yến Tê dẫn đường, ba người rất nhanh liền thoát khỏi mê trận. Mà chính là mỗi bước đi của y cùng Nguyệt trận ăn khớp, khiến Lương Cảnh cảm thấy trong đó có điều kì quái.

Hiện ra trước mắt là một căn nhà nhỏ bé, bảo phòng ốc sơ sài tuyệt đối không phải là khiêm tốn, trên đỉnh chỉ có chút phiến lá bện lại che phủ, nhìn qua bất quá cũng chỉ là một căn nhà nhỏ đủ cho Yến Tê trú ngụ.

“Ầy, các ngươi cũng nhìn thấy đấy.” Yến Tê ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong nhà, nhún vai nói: “Chữa bệnh hay không không nói, ta đây chỉ là một căn lều nhỏ sơ sài có muốn đãi khách cũng chỉ là có tâm mà vô lực.”

Dứt lời, y còn mỉm cười thêm một câu: “Thế nên bằng hữu từ phương xa đến, không phải nên có chút kinh hỉ ư.” (câu này bạn Yến Tê đang nói mỉa í)

“Xây một cái gian nhà như của ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.” Đoan Mộc Nhan lạnh nhạt nói.

Yến Tê lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không phản bác, cười cợt: “Hai vị đến đây, muốn xem nghi nan tạp chứng gì?”

Đoan Mộc Nhan nói: “Có một loại võ công, lúc tu luyện sẽ cùng hồn phách giao hòa, nếu như muốn loại bỏ, thì phải……….”

“Công phu như vậy chỉ sợ không phải võ học chính đạo a.” Yến Tê xen lời hắn.

Đoan Mộc Nhan bị cắt lời liền có chút không vui, Lương Cảnh lại thầm nghĩ, vạn nhất gia hỏa cổ quái này không chịu chữa trị cho người trong tà phái, thì phải làm sao cho phải đây.

“Đừng nhìn chằm chằm ta như thế.” Yến Tê vung vung tay, “Chánh hay tà, cùng ta có can hệ gì? Ta chỉ là một sơn dã thôn phu, dân trong thôn thôi.”

Lương Cảnh tâm trạng hơi bình ổn lại: “Ý của các hạ là……”

Yến Tê cười nói: “Ma Giáo tâm pháp, đích thật chính là lấy hồn làm dẫn, lấy phách kí sinh, thú vị thú vị.”

Không chờ Lương Cảnh kịp vui mừng, y lại nói: “Có điều đã lựa chọn tu luyện ma công, lại chờ đến lúc hối hận phải quay tìm đại phu? Nhưng mà dù sao cũng không phải bệnh nan y chết người, các ngươi tự mình cố chịu đi, không chữa không chữa.”

“Ngươi……….” Đoan Mộc Nhan sắc mặt hiện vẻ giận dữ, nắm chặt bàn tay.

Yến Tê giả vờ kinh ngạc nói: “Sao một lời không hợp liền muốn đánh muốn giết, ta khuyên ngươi vị tiểu mỹ nhân này, vẫn là ổn định chút đi. Một khi kinh nộ, tâm ma sẽ phản phệ càng lợi hại, nếu xảy ra liền không thể ngăn cản.”

“………..” Đoan Mộc Nhan cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng lần khinh bạc này.

Lương Cảnh âm thầm suy nghĩ làm sao lay động được tâm tư người phía trước, chớp mắt lóe ra một ý nghĩ, thử thăm dò nói: “Xin hỏi các hạ tại sao lại biết được trận pháp Sơn Xuyên Phong Nguyệt không truyền ra ngoài này?”

Yến Tê bỗng nhiên sững sờ dựng thẳng người nhìn Lương Cảnh, thu hồi vẻ mặt bất cần đời: “Là….. Một vị cố nhân truyền lại.”

“Hề Xuyên?” Lương Cảnh nói ra một cái tên.

Yến Tê bỗng nhiên bật dậy, vẻ mặt kỳ dị: “Ngươi biết hắn? Cùng hắn có quan hệ như thế nào?”

Lương Cảnh càng tăng nghi hoặc, thế nhưng trên mặt chỉ là mỉm cười nói: “Đều là truyền nhân của Sơn Xuyên Phong Nguyệt trận, vậy các hạ cùng y có quan hệ gì?”

Yến Tê sững người một hồi, ý thức bản thân tựa hồ vừa mới luống cuống, lại ngồi trở xuống, cũng không cùng Lương Cảnh dây dưa nữa.

“Nói hay không, tùy ngươi. Chữa hay không, thì do ta.”

Lương Cảnh than: “Hề Xuyên chính là đệ đệ của gia mẫu.”

“Nói bậy, Hề Xuyên chỉ có một tỷ muội, được gả vào……..” Yến tê ngừng nói, kinh ngạc đánh giá Lương Cảnh, rất nhanh lại vỗ tay cười nói, “Cũng coi như là chuyện ngoài dự đoán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.