Lương Cảnh phê xong sổ sách, xoa xoa huyệt thái dương, gác bút son lên giá, không chút tình nguyện đem trà sâm trên bàn uống lấy.
Trà là ý muốn của Hề thị, nhìn y một thân gầy đi lại bị mặt trời sưởi đến suýt nữa chính mẫu thân cũng không nhận ra, một chút bộ dáng thiên tử cũng không có, ngược lại cứ như dân chạy nạn, cơ hồ hai mắt tối sầm ngất đi. Thái hậu một trận nhẫn nhịn không nổi trận lôi đình, nhưng lại phân phó một đám hạ nhân, mỗi ngày đều phải hảo hảo bồi bổ cho Lương Cảnh.
Lương Cảnh trước mặt mẫu hậu đuối lý, ngoan ngoãn như chim cút, tuy nhiên không tài nào chịu nổi kiểu bồi bổ khiến cả người đều nóng rực như thế này, tinh lực tràn ngập cũng không biết nên phát tán đến nơi nào.
Cũng may Đoan Mộc Nhan hiện tại vô cùng nghịch ngợm, Lương Cảnh như mẫu hậu của hắn mà lẽo đẽo chạy theo sau, quản hắn ăn cơm ngủ nghỉ, cũng có thể mệt ra một thân mồ hôi.
Cả người mềm nhũn vừa ngã lên giường, Đoan Mộc Nhan liền từ bên ngoài lạch bạch chạy vào, bên ngoài trời lạnh căm, trên gương mắt của hắn hai mảng ửng hồng, hướng về phía y gọi: “Lương Cảnh! Tìm ná.”
Lương Cảnh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, dở khóc dở cười nhìn hắn: “Ngươi lại muốn phá tổ gì nữa?”
Đoan Mộc Nhan biết nếu nói ra với y y sẽ không giúp mình, liền thoát giày bò lên giường, đôi chân trắng như tuyết trên người Lương Cảnh liều mạng dẫm lên, đem Lương Cảnh bị dẫm đến muốn tắt khí, nhanh tay nhanh mắt mà đem người bắt được.
Cẳng chân bị bàn tay nóng ấm bắt lấy, Đoan Mộc Nhan vấp té, ngã nhào lên người Lương Cảnh, dây cột trên tóc rơi ra, thác tóc đen óng mượt mà xõa dài trên áo ngủ bằng gấm.
Lương Cảnh nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn, bắt lấy cằm Đoan Mộc Nhan: “Làm việc xấu xa gì đó? Chân vừa giẫm chỗ nào hử?”
Đoan Mộc Nhan chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ như vậy của y, liền co rút cổ, nhỏ giọng chột dạ hỏi: “Chỗ nào a?”
Lương Cảnh cố nén cười, kéo lấy tay hắn đặt lên mặt mình: “Nơi này.”
Đoan Mộc Nhan giật mình “A” một tiếng, chớp chớp mắt hai lần, nỗ lực suy nghĩ biện pháp: “Tiểu Nhan thổi thổi cho ngươi a.”
Hơi thở mang theo nhiệt độ cùng mùi hương thoang thoảng lướt qua gò má, quanh quẩn khắp màn trướng (chỗ này thật sự chém, chả hiểu tác giả nói gì -_-lll). Lương Cảnh không biết đây có coi là đang được thổi gió cho không, nhưng rất hài lòng mà hưởng thụ lấy lời xin lỗi của hắn, bắt gặp con ngươi sáng rực của Đoan Mộc Nhan, liền đem hắn ôm vào trong lòng, ôn nhu đặt lên thái dương hắn một nụ hôn.
Đoan Mộc Nhan ngoan ngoãn để y ôm lấy một lúc, Lương Cảnh ngửi được mùi hương ấm áp trên người của hắn, ngay khi sắp sửa chìm vào mộng, thì lại không an phận mà giãy giụa.
“Làm sao vậy?”
Đoan Mộc Nhan trưng cầu nhìn y: “Lương Cảnh ngủ, Tiểu Nhan ra ngoài chơi.”
Hắn cả ngày không chịu yên tĩnh ở một chỗ, mà Lương Cảnh cũng không muốn kiềm chế tính hướng của tiểu hài tử này, lấy dây cột thay hắn đem mái tóc tán loạn lại một lần nữa vấn lên đẹp đẽ: “Để Lương Ảnh theo ngươi.”
“Được rồi.” Đoan Mộc Nhan bĩu môi, từ trong chăn lấy ra một món đồ chơi nhỏ, hào hứng chạy ào ra ngoài.
Lương Cảnh ấn ấn trán. Chỉ cần hắn không chạy đến Ngự Hoa Viên bắt cá chơi là tốt rồi.
Mà việc khó khăn nhất chính là bắt hắn uống thuốc.
Yến Tê cho một ngày một thang thuốc, phương thuốc vốn kì lạ, Lương Cảnh cũng đã thử nếm qua, đúng là đắng đến lợi hại. Kẻ trưởng thành còn không chịu nổi, nói chi đến Đoan Mộc Nhan hiện tại.
“Uống cái này, ta cùng ngươi đi ra ngoài thả diều có được không?”
Mấy ngày đầu Lương Cảnh chỉ có thể giả bộ giận hắn, Đoan Mộc Nhan bị sắc mặt của hắn dọa sợ, không dám không uống. Sau đó không biết có phải là làm quá thành quen, hoặc là tâm trí thật sự có khôi phục, dần dần không cần Lương Cảnh vừa lừa vừa dụ, cũng sẽ chính mình đem thuốc lên uống.
Lương Cảnh cũng không nôn nóng, mấy tháng cũng được, ba bốn xuân thu cũng được. Chỉ là xem đó như một đóa hoa, chờ ngày nó nở bung tỏa hương.