Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 1: Nửa màu



Trong đáy mắt cô nương kia có một mảnh mây mù mờ mịt không xác định.

Giống như mưa ngày xuân, như gió mùa hè, không thấy bóng dáng nhưng lại làm cho lòng người ngứa ngáy như bị mèo cào.

Dường như... Phải ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn hôn rồi ôm ôm một cái mới giảm bớt được một chút.

Lần đầu tiên gặp nàng hắn đã nghĩ như vậy.

Vừa đến tháng tư, hoa đào nở rộ rực rỡ trên đầu cành, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua như tơ lụa mềm mại, suối nước trong veo, mang theo vô số cánh hoa đào rụng tả tơi, đẹp đến nỗi cứ ngỡ như đang lạc trong mộng cảnh

Mỗi khi đến thời gian này, rừng hoa đào Kim Lăng ở Tây sơn là đẹp nhất, những cánh hoa màu hồng phấn hòa quyện với dòng suối trong vắt chảy róc rách, những đám mây trắng bay lững thững trên nền trời xanh ngắt, lúc ần lúc hiện như Tiên cảnh.

Hoa đào trồng ở vùng núi này cũng không phải loại bình thường, mà là một giống hoa đào đặc biệt do một vị danh sĩ tiền triều lúc ẩn cư ở phía nam tìm thấy, tuy cuối cùng không đạt được kết quả như ý nhưng hoa nở ra cũng rất đẹp, không giống loại hoa đào hồng nhạt bình thường, vành hoa có màu hơi xanh biếc, ngược lại có vài phần phong thái lạnh lùng của hoa mai.

Còn hương thơm cũng không nhạt nhẽo tầm thường như các loại hoa đào khác, hoa đào Kim Lăng có hương thơm thanh thuần lạnh lẽo giống như hoa mai mùa đông, không hề tầm thường. Chính vì vậy, cứ vào khoảng tháng ba tháng tư, người đến Kim Lăng ngắm hoa tấp nập không dứt.

Lúc hắn đi tới thì đã thấy có một người lặng lẽ đứng ở nơi đây trước rồi, bên cạnh còn có một nha hoàn theo hầu, không cần suy nghĩ cũng biết có lẽ cô nương nhà nào đó đến ngắm hoa cho nên mới có người đi theo.

Đứng ở lương đình trên cao, hắn thờ ơ nhìn thoáng qua bên kia một cái, nhưng hắn không ngờ chỉ vừa mới liếc mắt, linh hồn nhỏ bé của hắn đã nhập vào người nàng, gọi thế nào cũng không trở lại.

Dáng người cô nương kia cao gầy, đứng dưới gốc hoa đào, mơ hồ chỉ nhìn thấy được nửa khuôn mặt nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Đại khái là nghe đồn hoa đào được trồng ở đây có hương thơm kì lạ, hắn chỉ muốn nghiêng đầu cảm nhận một chút, nào ngờ khi nhìn thấy người cách đó không xa hắn lại cảm thấy trong đầu mình như có pháo hoa rực rỡ, chỉ vì một nửa khuôn mặt của mỹ nhân mà hắn không tự giác ngơ ngẩn cả người.

Bàn tay vịn lan can hơi xiết lại một chút rồi buông ra.

“Ngoảnh đầu tìm người xinh đẹp trong đám đông, nhan sắc nhân gian như bụi đất*”, thì ra, câu nói này không phải giả.

*Nguyên văn: 众里嫣然通一顾, 人间颜色如尘土: Chúng lý yên nhiên thông nhất cố, nhân gian nhan sắc như trần thổ. Không hiểu nghĩa lắm nếu có chém sai xin lượng thứ, bạn nào hiểu nghĩa xin nhắc để mình sửa lại nhé ^^

Hắn chợt nở nụ cười rồi xoay người hỏi người hầu sau lưng: “ Nàng có đẹp không?”

Người hầu đã đi theo hắn nhiều năm, hiểu rõ tính tình hắn, thấy tình trạng vừa rồi của hắn, trong lòng y đã hiểu rõ nhưng không dám nói bừa mà chỉ cung kính cúi đầu nói: “Vị cô nương kia tựa như thần tiên, nô tài làm sao dám bình phẩm, người cứ đùa nô tài.”

”Ngươi thật dẻo miệng”, nói xong hắn cũng không thèm để ý nữa mà quay đầu cười sâu xa nhìn cô nương kia, một lúc lâu sau cuối cùng hắn cũng mở miệng:“ Đi điều tra xem nàng là cô nương nhà ai.”

Dừng lại một lúc rồi hắn nói tiếp: “ Sau khi hồi cung, phải bẩm báo rõ ràng cho trẫm.”

*****

Thanh Li kéo một cành hoa đào đến trước mặt, nàng tinh tế ngửi hương thơm của nó rồi liếc mắt nhìn qua mẫu thân Đổng Thị đang chậm rãi đi tới, bà mỉm cười hỏi nàng: “Thế nào? Hoa đào nửa màu Kim Lăng không phải là hư danh chứ?”

Màu sắc hoa đào nơi đây rất khác với những nơi khác, vòng trong cánh hoa e ấp lộ ra màu hồng phấn, vòng ngoài là màu xanh biếc nhẹ nhàng, cho nên mới nói hoa đào nửa màu nơi đây vừa đẹp vừa thanh cao, nổi tiếng khắp nơi.

Thanh Li nhẹ nhàng buông cành hoa kia ra, “Đúng thật là rất xuất sắc, hương thơm thanh khiết độc nhất vô nhị.”

Đổng Thị ngẩng đầu ngắm đóa hoa đào rực rỡ sum suê trên cành, bà mỉm cười nói: “Cư sĩ Trầm Nghiêu cố ý nhờ người mang loại hoa đào đặc biệc này về từ phía nam, sao có thể hời hợt được? Có điều nói đi cũng nói lại chỉ có danh sĩ như ông mới có tâm tư khéo léo đến vậy.”

Cư sĩ Trầm Nghiêu, chính là vị danh sĩ tiền triều ẩn cư kia.

Thanh Li bĩu môi: “Cư sĩ kia ưa thích hoa mai thì cứ dứt khoát trồng mai là được rồi, hoa mai cũng có hương thơm, cánh hoa xanh biếc cũng có, cần gì giày vò mấy cây hoa đào này, con thấy chẳng ra làm sao cả.”

Đồng Thị nghiêng người liếc nàng, nói nhỏ: “Con lo ngắm hoa đào được rồi, vừa ngắm loại hoa đặc biệt của người ta, vừa mắng người ta, dù cho con có lý cũng không được.”

Thanh Li hừ một tiếng, nàng tùy ý đưa tay sờ đóa hoa đào trước mặt.

Đúng lúc một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo vài cánh hoa lung lay sắp rơi khỏi cành, vừa khéo cánh hoa kia rơi ngay lên trán Thanh Li.

Lúc đầu Đồng Thị hơi hoảng hốt lắp bắp, nhưng sau đó bà lập tức cười rộ lên, đám nha hoàn sau lưng cũng buồn cười không thôi.

Trước mặt Thanh Li không có gương nên tất nhiên nàng không biết hiện giờ mình trông như thế nào, nhưng khi thấy vẻ mặt Đổng Thị, cộng thêm xúc giác trên trán, thì nàng đã biết mọi người đang cười cái gì rồi.

Nàng đưa tay lấy cánh hoa xuống, vừa nắm nó trong tay vừa nói: “Nương làm sao thế? Còn hùa với người khác cười con, rốt cuộc ai mới là nữ nhi của người đây?”

Đổng Thị cười nói: “Con là nữ nhi của ta nên ta mới cười đấy, nếu là người khác ta đã không thèm để ý rồi.”

Bà vừa nói vừa đưa tay ra nhận lấy cánh hoa kia, sắc mặt hơi thay đổi:“ Cái này.... Có phải cánh hoa vừa rơi trên trán con không?”

Thanh Li cúi đầu liếc một cái rồi thuận miệng nói: “Đúng ạ.” Thấy Đổng thị giật mình nàng cũng ngây ngẩn cả người, “Sao vậy ạ?”

Đổng Thị kéo tay nàng qua, đặt cánh hoa nhỏ hình trái tim vào tay nàng lần nữa, “Con tự xem đi, cánh hoa này có gì khác thường không?”

Thanh Li lật cánh hoa nhìn đi nhìn lại mấy lần, nhưng nàng chẳng thấy có gì khác thường, nàng không khỏi nghi ngờ: “Có gì kì lạ đâu ạ, chỉ là một cánh hoa nhỏ bình thường thôi mà.”

Vừa nói xong, nàng cũng hiểu ra mấy phần, nên mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cây hoa đào bên cạnh mình.

Trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần của Đổng Thị chứa đầy ý cười: “Nơi này là rừng hoa đào nửa màu, nhưng cánh hoa vừa rơi vào mặt con lại có một màu hồng rực rỡ, con nói xem có phải quá kì lạ không?”

Thanh Li ngạc nhiên trả lời:“ Đúng ạ”

Đổng Thị lẳng lặng nhìn nàng một lát rồi đưa tay vén tóc mai hơi lộn xộn ra sau tai cho nàng, dịu dàng nói: “Có người từng nói, ai tìm được một cánh hoa đào đều màu trong rừng đào nửa màu thì người đó rất may mắn.Nếu là nam nhân nhất định sẽ hiên ngang bay lên tận tời xanh, còn nếu là nữ nhân....”

Thanh Li chưa từng nghe qua chuyện này nên rất hứng thú, thấy Đổng Thị dừng lại không chịu nói tiếp, nàng chịu không được lên tiếng thúc giục:“Còn nữ nhân thì sao ạ? Nương mau nói đi!”

Đổng Thị mỉm cười rút tay mình về, vui vẻ nói:“ Là nhân duyên của con đã tới rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.