Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 46



Mục Duệ Vũ bị Ô Tán ôm chặt cứng như thế, không biết tại sao giống như nộ khí trong lòng lại vì thế mà tiêu đi không ít, bây giờ lại nghe được mấy câu Lục Liễu nói lúc nãy, sự bực tức trong lòng chả biết đã tiêu tan từ lúc nào.

“Ngươi tới đây là vì muốn tìm người giúp ngươi nghĩ kế theo đuổi ta?” Mục Duệ Vũ có chút không xác định hỏi.

Ô Tán có chút bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nói, “Ta không biết làm sao để có thể khiến ngươi hài lòng, bọn họ nói nữ nhân ở Noãn Ngọc Lâu là người biết rõ làm sao khiến cho nam nhân cao hứng nhất, vì thế ta nghĩ là nhờ nàng đề xuất một chút chủ ý.”

Nghe Ô Tán thành thật như vậy, Mục Duệ Vũ trong lòng nhất thời không biết có tư vị gì, bởi vì ngươi vốn không biết rõ ngọn ngành đã hướng đối phương phát hỏa, sau đó đối phương chẳng hề nói một câu, và rồi ngươi lại tự mình phát hiện ra là do ngươi hiểu lầm. Nộ khí trong lóng Mục Duệ Vũ bây giờ cũng đã tiêu sạch, dường như còn có chút hổ thẹn.

“Trước tiên ngươi thả ta ra đã.” Mục Duệ Vũ cũng không biết nên nói cái gì, nhưng mà Ô Tán ôm rất chặt, điều này khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái.

“ A Vũ, ngươi không còn giận nữa chứ?” Ô Tán nghe thấy thanh âm của đối phương đã bình tĩnh không ít, hơi nghi hoặc hỏi.

Ô Tán buông lỏng đối phương ra, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần nhau, giống như sợ rằng đối phương sẽ đột nhiên bỏ chạy vậy. Mục Duệ Vũ lơ đãng nhìn đôi mắt chưa đầy thâm tình của Ô Tán, Mục Duệ Vũ cảm thấy tay chân có chút luống cuống nên liền nhanh chóng dời tầm mắt của mình đi nơi khác.

Hương huân mờ ảo lượn lờ bay lên, mang theo một luồng hương thơm tĩnh lặng mà xa xưa làn tràn khắp phòng. Mục Duệ Vũ để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, sau đó mở miệng hỏi, “Ngươi tới nơi này, là vì ta sao?”

“Ừ.”

“Ngươi nhờ các nàng dạy ngươi làm sao lấy lòng nam nhân?”

“Là ái nhân.” Ô Tán nhấn mạnh. Bằng không luôn cảm thấy có chút là lạ.

Bầu không khí lại một lần nữa trở nên an tĩnh, một lát sau, Mục Duệ Vũ nhích lại gần, nhìn trực tiếp vào đôi mắt đối phương, nghiêm túc hỏi, “Hừm, ngươi thật sự thích ta sao?”

Ô Tán nhìn đôi mắt đẹp đẽ của đối phương có chút sửng sốt, sau đó phản ứng lại, có chút sốt ruột gật đầu.

“Vậy tại sao ngươi lại không đưa cho ta thuốc giải?” Mục Duệ Vũ đột nhiên hỏi.

Ô Tán nhất thời im lặng, dường như không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này, sau đó lại mở miệng nói, “Ta sợ ngươi sau khi khôi phục võ công sẽ bỏ đi.”

Mà sự thật là sau khi Mục Duệ Vũ khôi phục võ công quả nhiên liền rời đi, nghĩ tới đây Ô Tán không khỏi cảm thấy có chút bực mình.

Mục Duệ Vũ cũng không biết nghĩ tới điều gì, nhìn dáng vẻ kia của đối phương liền phì cười. Ô Tán còn đang không hiểu chuyện gì, Mục Duệ Vũ đã đưa tay kéo Ô Tán đến trước mặt mình, sau đó không nói lời nào mà hôn xuống, Ô Tán bị động tác bất ngờ này Mục Duệ Vũ làm cho ngớ ra một lúc, sau khi phản ứng lại, Ô Tán cảm giác trong lòng mình như đang nở hoa vậy, cũng chủ động hôn lại, hai người cứ như vậy dây dưa triền miên, cảm thụ lấy tâm ý ngọt ngào của đối phương.

Ngày hôm nay Mục Duệ Húc hoàng đế đại nhân bởi vì được Chu Tiểu Bạch hầu hạ mà tâm tình vô cùng tốt, liền quyết định dắt sinh vật Chu Tiểu Bạch này đi ra ngoài chơi, thuận tiện ôm một đống lớn đồ về, Chu Tiểu Bạch vốn thấp con, hiện tại lại ôm một đống đồ to đùng trước mặt như thế nên không tài nào nhìn thấy được đường đi phía trước, Mục Duệ Húc vốn quyết tâm mặc kệ y, kết quả nhìn thấy Chu Tiểu Bạch ôm đồ đến không thấy cả đường, đi một lúc không đụng người khác thì cũng xém chút nữa ngã chổng vó, Mục Duệ Húc cuối cũng vẫn không nhìn nổi nữa, ôm giúp y phân nửa số đồ, sau đó hai người chuẩn bị quay về cung.

Lúc cả hai ôm đống đồ như giặc cướp vừa càn quét qua các cửa hàng chuẩn bị quay về, Mục Duệ Húc bất thình lình nhìn thấy nơi mà mình thường hay “leo tường” đi ra có hai người, Mục Duệ Húc liền dừng bước. Chu Tiểu Bạch đi theo sau Mục Duệ Húc, nhất thời không quan sát liền tông vào người Mục Duệ Húc, sau khi phản ứng lại, nhìn theo hướng Mục Duệ Húc đang nhìn, chân cũng quên bước đi, vừa nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, Chu Tiểu Bạch cảm thấy toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Trước tiên giải thích một chuyện trước, nơi này, cũng chính là nơi Chu Tiểu Bạch cùng Mục Duệ Húc ra vào trong ngoài cung, có một cái cửa nhỏ, đương nhiên là lấy thân thủ của Mục Duệ Húc, trực tiếp nhảy qua một cái là được, mà cũng đương nhiên, lúc Hoàng đế đại nhân chúng ta nhảy qua cũng có thể dễ dàng mang theo Chu Tiểu Bạch đi cùng. Nhưng bởi vì hai người xuất cung nhiều lần, nhưng Mục Duệ Húc dầu gì cũng là nhất quốc chi quân, chính vì thế cứ nháy lên nhảy xuống như thế không phải là biện pháp, vì thế, Mục Duệ Húc trực tiếp cho người xây một cái cửa nhỏ ở đây, chỉ có một mình hắn có chìa khóa. Vì thế Chu Tiểu Bạch và hắn mỗi lần đi ra ngoài đều là đi qua cánh cửa này.

Thế nhưng, nơi này cũng là nơi bí mật nhất và gần nhất để từ hoàng cung đi ra ngoài, nếu như xuất cung, cũng không cần câu nệ thủ tục gì, vì thế có lúc cũng sẽ có một vài người khác ở đây leo tường.

Tỷ như, hiện tại………

“A Vũ, mau xuống đi, ta sẽ để ngươi.” Thủ lĩnh Ô Tán mà người Ô Mẫn coi như là thần giờ khắc này giống hệt như một tên ngốc vừa cưới được thê tử, mở rộng hai tay, vẻ mặt thì vô cùng hớn hở đứng ở đầu tường hô to với Mục Duệ Vũ.

Mục Duệ Vụ ở trên tường đen mặt, quay về phía Ô Tán chửi ầm lên, “Tên ngốc nhà ngươi cách xa ta ra một chút, lão tử tự mình có thể xuống được!”

“A Vũ, tường này cao như vậy, vạn nhất ngươi té thì phải làm sao? Ngươi mau xuống đây, ta sẽ đỡ ngươi.” Ô Tán vui cười hớn hở nói. A Vũ vừa nãy đã chấp nhận y, hiện tại y thật sự là mừng đến không thể diễn tả được, y không dám tin chuyện vừa nãy phát sinh là thật. Hiện tại trong mắt y, Mục Duệ Vũ chính là sinh mạng của mình, tất thảy đều giống như một em bé bằng thủy tinh, phải cẩn thận che chở, cầm nhẹ để nhẹ mới được.

“Ngươi cút xa một chút cho ta!” Mục Duệ Vũ nhìn tên ngốc đằng trước mắng. May mà không có ai nhìn thấy, Mục Duệ Vũ thầm nghĩ, nếu mà để người khác nhìn thấy hắn và tên đần này gần sát nhau vậy thì thật là quá mất mặt.

Mục Duệ Húc mặt không chút cảm xúc mở cửa, cùng Chu Tiểu Bạch ôm đồ đi vào, liếc mắt nhìn Ô Tán đang đứng dưới góc tường giang hai tay cười như một kẻ ngu si.

Mục Duệ Vũ vốn định vận dụng khinh công nhảy xuống, kết quả thời điểm chuẩn bị nhảy xuống thì nhìn thấy đôi mắt to tròn đang nhìn bọn họ ở phía bên kia của Chu Tiểu Bạch, cùng với bộ mặt không chút cảm xúc hệt xác chết của Mục Duệ Húc, Mục Duệ Vũ nhất thời kinh ngạc, trọng tâm liền mất, cứ thế ngã nhào xuống.

Ô Tán vừa thấy thế liền cuốn lên, vội vàng vọt tới, hồng y của Mục Duệ Vũ tung bay, tựa như một đóa hoa rơi vào tay Ô Tán. Ô Tán ôm người vào trong ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói, “Ta đã bảo ngươi phải cẩn thận rồi, ngươi xem nếu như vừa nãy ta không tiếp được thì nguy hiểm đến dường nào!”

Mục Duệ Vũ không thèm để ý đối phương cứ nói cằn nhằn liên miên như một mụ già, vội vàng đẩy người ra, sau đó nhìn hai người bên kia vẫn đang nhìn bọn họ, Mục Duệ Vũ thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Ô Tán đúng là hậu tri hậu giác nhìn Mục Duệ Húc và Chu Tiểu Bạch đứng bên kia, sờ sờ đầu, nhìn hai người bọn họ cười hớn hở, “Hai người về rồi à.”

Mục Duệ Húc nhìn hai người này, hơi nheo mắt lại, ý tứ sâu sa nói, “Ô Mẫn Vương xem ra là sắp có chuyện tốt rồi.”

Ô Tán cười hớn hở, một tay vuốt đầu mình, một ta kéo Mục Duệ Vũ, cười nói, “Này còn phải vô cùng tạ ơn sự tác thành của bệ hạ.”

“Đệ đệ này của ta, không đảm đương nổi chức danh Vương Gia, vậy thì làm Vương Phi cũng không tệ lắm.” Mục Duệ Húc cười híp mắt nhìn Mục Duệ Vũ nói.

Mục Duệ Vũ vừa nghe liền cảm thấy không vui, “Dựa vào cái gì mà ta phải gả đi?! Ta cùng y đều là nam nhân, thì tại sao không phải là ta thú y chứ?”

Ô Tán vừa nghe xong liền sửng sốt, nụ cười trên mặt giảm đi không ít, nhưng cũng không nói lời nào.

Mục Duệ Húc thấy thế liền trêu tức nhìn Mục Duệ Vũ, mở miệng nói, “Y là Ô Mẫn Vương, Ô Mẫn không thể không có y, làm sao có khả năng gả cho ngươi? Hoàng đệ, ngươi ngoại trừ gả đi còn có lựa chọn khác sao?”

Mục Duệ Vũ bực mình muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của Ô Tán, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ có thể tạm thời sửa lại khẩu hình miệng, nhìn Mục Duệ Húc giận dữ nói, “Gả thì gả! Huynh đến lúc đó phải nhớ đến ta, phải hạ chỉ tứ hôn cho ta, để ta có gả đi thì mặt mày cũng rạng rỡ.”

“Nhất định.” Mục Duệ Húc gật đầu cười, thấy thế nào cũng giống như là đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhìn Mục Duệ Vũ nghiến răng.

Chu Tiểu Bạch ôm đồ ở bên cạnh nghe thấy, cũng có chút tò mò đi tới, nhìn Mục Duệ Vũ, hai đôi mắt to tròn sáng lấp lánh chớp chớp nhìn Mục Duệ Vũ hỏi, “Ngươi sắp trở thành tân nương hả? Ngươi sẽ mặc y phục đỏ thẫm kia phải không, còn cái khăn đội đầu của tân nương thì sao?”

Mục Duệ Hục ở bên cạnh nghe y nói, không nói gì chỉ sờ sờ đầu Chu Tiểu Bạch, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên. Mục Duệ Vũ nghe Chu Tiểu Bạch nói thế thì sắc mặt liền biến thành màu đen, với lại đối phương cũng không phải cố ý, ngươi nếu như nổi điên với y, thì luôn có cảm ảo giác là đang bắt nạt tiểu hài tử vậy, nhưng mà tiểu hài tử này còn có người che chở, nếu như ngươi dám bắt nạt y, thì cũng chính là đắc tội với người có địa vị cao nhất của toàn bộ Húc Diêm Quốc này.

Mục Duệ Vũ hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn hai người trước mặt, hắn hôm nay gặp hạn mới gặp phải hai người này. Không trêu chọc nổi thì ta không biết trốn sao?! Mục Duệ Vũ cái bản mặt Mục Duệ Húc treo một cái nụ cười giả tạo kia, lại nhìn sang vẻ mặt vô tội của Chu Tiểu Bạch, nhẫn nhịn lửa giận, vồ lấy Ô Tán, quay sang nói với Mục Duệ Húc, “Hoàng huynh, thần đệ không khỏe, xin cáo lui trước.” Nói xong liền quay sang Ô Tán ở bên cạnh nói, “Đầu Đất, đi thôi.”

Ô Tán gật đầu, đi theo Mục Duệ Vũ.

Chu Tiểu Bạch có chút khó hiểu, đem một đống đồ trên tay đưa cho nô tài ở bên cạnh, để bọn họ mang giúp về trước. Chu Tiểu Bạch lúc nãy lẽo đẽo đi theo phía sau Mục Duệ Húc.

Hai ngươi đi qua một hoa viên, bên trong có một vài đóa hoa đang nở rộ, màu sắc đỏ thẫm xinh đẹp giống như đang muốn mời gọi người đến hái nó. Mục Duệ Húc túy ý bẻ một đóa hoa đưa cho Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch có chút ngơ ngác đưa tay ra nhận, đóa hoa đỏ thẫm ở bên cạnh làn da trắng nõn của Chu Tiểu Bạch càng thêm mê người.

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn cầm lấy đóa hoa mình đưa cho y trong tay, hơi nhếch môi, Mục Duệ Húc cứ đứng nhìn bất động như vậy, tựa như muốn đem người khắc sâu vào đáy lòng.

Chu Tiểu Bạch bị ánh mắt nhìn chăm chú ấy làm cho đỏ mặt, chỉ biết cúi đầu, giả bộ mình đang chú tâm ngắm bông hoa này.

“Tiểu Bạch thích làm tân nương sao?” Mục Duệ Húc không biết tại sao, nhìn đóa hoa đỏ thẫm này nổi bật trên làn da trắng trẻo của Chu Tiểu Bạch lại đột nhiên muốn hỏi ra một câu như vậy.

Chu Tiểu Bạch sửng sốt một chút, sau đó sờ môi, nhỏ giọng trả lời, “Bộ y phục kia nhìn rất đẹp.”

Mục Duệ Húc khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Chu Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói, “Sau này, Tiểu Bạch là tân cương của ta có được không?”

Vành tai Chu Tiểu Bạch có chút ửng hồng, nghe thấy câu nói này, liền vùi đầu vào trong lồng ngực Mục Duệ Húc, nhẹ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.