Trầm Diên

Chương 11: Chương 11





Mới bảy giờ sáng, chuông báo thức phá tan sự tĩnh lặng trong phòng ngủ.

Triệu Đường Diên cố mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ phả qua khe rèm.

Cảm nhận được cánh tay rắn chắc của người đàn ông đang ôm eo mình, cô duỗi tay dịch tay anh sang chỗ khác, trườn ra mép giường sờ soạng tìm điện thoại đặt trên tủ rồi tắt báo thức đi.

Có lẽ Chu Trầm mệt thật, thanh âm vang như thế mà anh cũng chỉ nhíu mày chứ vẫn không chịu mở mắt.

Tâm trạng cô lại hơi tuyệt vọng, đêm qua anh chơi mấy hiệp, mãi đến khi ngủ thì sắc trời đã gần sáng, chẳng thèm nghĩ cho cô hôm nay phải về trường khai giảng.

Giấc ngủ được hơn tiếng đồng hồ cộng với cơ thể mỏi rần làm cô nảy sinh ý định "Hay thôi".

Không cần phải xuống giường và cũng không cần đến trường, không cần phải cẩn thận làm từng bước được chỉ dạy, không cần phải bạt mạng bò về phía trước.

Cơ thể buồn ngủ hệt như một chiếc bật lửa, đốt lên suy nghĩ mà bình thường cô vẫn luôn cố tình bơ đi —— Từ bỏ phản kháng.

Cô đã mệt mỏi quá rồi.

Đầu óc cô mụ mị, sau những tranh đấu trong tâm trí thì chỉ còn lại đúng một ý nghĩ: Mau chấm dứt mối quan hệ này đi, nếu không đến ngủ mày cũng phải ngủ trong bất an lo sợ.

Hợp đồng giao dịch năm xưa đã tới thời hạn, mặc dù Chu Trầm không nhắc đến nhưng cô đã bắt đầu nảy sinh suy nghĩ dừng lại.

Khi cô xuống giường thì anh mới dậy, cảm nhận được sự trống trải trong lòng mình, anh nhạy bén duỗi tay giữ chặt cơ thể đang chực rời đi của cô, giọng hơi khàn: "Em đi đâu?"
"Em về trường."
Người phía sau không buông tay, chỉ nói: "Đừng đi, em được nghỉ rồi."
Cô sực vỡ lẽ, hỏi anh: "Anh xin nghỉ giúp em rồi à?"
"Ừ."
Cô ngẫm nghĩ một lát, phân tích xem bản thân có thể cáng đáng được hậu quả của việc này không.

Cô hy vọng chuyện gì cũng phải được rõ ràng, bởi lơ là chút thôi sẽ dẫn đến hậu quả phiền toái, ảnh hưởng đến nhịp sống của mình.

Song nếu có anh ra mặt thì cô không cần lo lắng nữa, vì việc gì anh cũng có thể giải quyết một cách êm xuôi.


Giọng điệu hết đỗi thản nhiên của anh giúp cô được thả lỏng, ít ra bây giờ cô đang có ô dù che chở, hái được chút lợi gì thì cứ hái.

Cô thuyết phục bản thân, yên tâm ngủ tiếp.

Hai người kẻ trốn làm người trốn học, lâu lắm rồi Chu Trầm không ngủ nướng như vậy, đến trưa thức dậy nhìn qua đồng hồ mới kéo cô rời giường.

"Dậy thôi, anh đưa em ra ngoài ăn."
Cô tỉnh giấc, đôi mắt nhìn anh hẵng còn hơi mơ màng.

Không biết dáng vẻ của cô đã chạm đến dây thần kinh nào trong anh mà anh lại cúi người hôn lên khuôn miệng còn chưa đánh răng của cô.

"..."
Cô nhíu mày nhìn anh.

Đợi đến khi anh rời khỏi phòng ngủ, cô mới dần nhận ra sự bất thường của anh..

Chả lẽ mấy anh già cũng phơi phới thế này à?
Cô từ từ chui ra khỏi ổ chăn xuống giường, cố lê đôi chân bủn rủn vào phòng tắm.

Ánh đèn sáng ngời trong phòng tắm rọi vào mặt cô, cô nhìn trong gương thấy đôi mắt sưng húp của mình, quầng thâm dưới mắt cũng chuyển sắc xanh, bộ dáng hốc hác trông cứ như bị yêu tinh hút máu vậy.

Cô thở dài, quyết định lát nữa sẽ trang điểm đậm hơn để che đi khuôn mặt phê pha tình dục quá độ này.

Trong khi cô trang điểm thì anh tự dưng bước vào, đầu óc cô còn mụ mị, chỉ tập trung kẹp lông mi chứ không chú ý tới anh.

Đợi đến khi bóng dáng cao lớn bất ngờ xuất hiện đằng sau, cô giật mình run tay, xém chút nữa đã nhổ luôn lông mi mình ra.

"Á..." Cô đau đớn xuýt xoa.

Anh quay mặt cô qua, cúi người cẩn thận quan sát xem mí mắt cô có bị thương hay không.

"Đau lắm à?" Anh hỏi.


"Vẫn ổn ạ." Cô xoa xoa mí mắt.

Ngay sau đó, hơi thở ấm áp đã phả lên mí mắt cô.

"..." Cô cứng đờ cả người.

Hôm nay anh sến quá rồi đấy.

"Em sắp xong rồi." Cô tưởng anh chờ mình sốt ruột quá nên vậy.

"Em cứ từ từ." Anh ăn mặc chỉnh tề, chỉ chưa đeo cà vạt, ung dung tựa vào bàn trang điểm nhìn cô.

Cô gắng lờ đi ánh mắt nóng rực bên người, trang điểm vội vội vàng vàng cho xong.

"Em xong rồi." Cô nói.

Anh đứng lên, dắt tay cô ra phòng quần áo, có rất nhiều kiểu dáng cà vạt được xếp ngay ngắn trong ngăn tủ âm tường.

"Em chọn một cái đi."
Anh đợi lâu như vậy là để cô thắt cà vạt cho mình.

Cô nhìn bộ đồ anh mặc thì chọn một chiếc màu xanh lam.

"Trông có bị già quá không?"
Tay cô khựng lại, không ngờ anh lại hỏi vậy.

Chẳng biết từ khi nào mà sếp lớn cuồng công việc lại bắt đầu chú ý tới tuổi tác của mình.

Cô nhoẻn miệng cười, kiễng chân đeo cà vạt lên cổ anh, vừa thắt vừa giải thích: "Không đâu, chiếc này hợp với anh lắm, rất đẹp."
Nét mặt Chu Trầm giãn ra, cứ thế ôm lấy eo cô, đặt một nụ hôn xuống đôi môi vừa mới đánh son của cô.

"Ưm." Cô vô thức bám chặt lấy cánh tay anh.


Một nụ hôn vừa sâu vừa dài.

Đến khi kết thúc, cô nhìn gương rồi trách yêu: "Em vừa mới đánh son xong đấy!"
Đôi mắt anh đong đầy nét cười, anh lấy son kem bên cạnh rồi mở ra, đặt chổi tán son mềm mại lên đôi môi đỏ đang khẽ chu ra của cô.

Đây là lần đầu tiên anh trang điểm cho một người con gái.

Một tay anh giữ không cho cô cựa quậy, tay còn lại thoa son lên đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, ấn đường bất giác nhăn lại, khuôn mặt nom có vẻ nghiêm túc.

Cô nhìn gương mặt điển trai của anh, rung động bỗng thoáng qua lòng.

Sao mà không rung rinh cho nổi khi lên giường với một người đàn ông như này phải không?
Cô dời mắt, dằn lại những thứ tình cảm đang loạn nhịp trong mình.

Có thứ ngọt như mật nhưng lại độc tựa thạch tín.

Đó là thế giới không thuộc về cô, trào dâng những cảm xúc không nên có sẽ chỉ khiến cuộc sống của cô trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

**
Chu Trầm dẫn cô đến một nhà hàng nằm ở khu sầm uất của nhà họ Lục ngay sát với Lan Đình.

Họ đang ngồi ở vị trí có tầm nhìn đẹp nhất, qua khung cửa kính trong suốt có thể trong thấy bến bên kia sông.

Nơi ấy tấp nập người xe qua lại, những người ấy đặt chân thành phố sầm uất này, định dừng lại bén rễ ở đây, sau đó mở ra một cuộc sống mới để thay đổi số phận.

Nhà hàng phục vụ cẩn thận chu đáo, thức ăn bưng lên cũng tinh tế ngon miệng.

Triệu Đường Diên nói lời cảm ơn với phục vụ, cô dần quen với hoàn cảnh và sự phục vụ như vậy.

Mấy năm nay anh đã dẫn cô đi làm quen với cuộc sống của giới thượng lưu, biến cô từ một cô gái nghèo túng bước ra từ làng chài nhỏ thành một quý cô danh giá.

Thói quen là một điều vô cùng đáng sợ, do đó khi về trường, cô sẽ cố gắng để cuộc sống của mình trở nên bình thường, phòng khi tương lai chênh lệch quá nhiều rồi dẫn đến những nỗi thống khổ vô danh.

Khởi nguồn sự đau khổ của con người xuất phát từ ham muốn tình dục vô độ và sự hằn học trước nỗi bất lực của bản thân.

Cô không chỉ muốn cải thiện năng lực của mình mà còn phải học được cách kiểm soát dục vọng trong cơ thể.


Cô vẫn luôn thấu tỏ triết lý này.

"Bao nào em về trường?" Chu Trầm hỏi cô.

Cô rũ mắt suy nghĩ, đáp: "Hôm nay ạ."
Thấy anh kinh ngạc, cô nói thêm: "Tối nay khoa em tổ chức buổi họp liên quan đến việc tốt nghiệp của bọn em, xin nghỉ thì lôi thôi lắm."
Anh nghĩ ngợi trong thoáng chốc rồi hỏi: "Mấy giờ kết thúc? Anh dặn tài xế tới đón em."
Anh nghĩ nghĩ, đặt dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh.

"Em đang định nó với anh là em đang muốn dọn về trường trước, chẳng mấy tháng nữa thi lên thạc sĩ rồi, chạy qua chạy lại giữa trường với Lan Đình thì hơi phí thời gian."
Đợi đến khi cô thi xong cao học, quan hệ giữa hai người chấm dứt, cô cũng không cần phải dọn về nữa.

Mấy tháng này để cả hai dần làm quen lại từ đầu.

Nào ngờ anh lại sầm mặt.

"Trường em gần đây, tài xế đến đón em được." Giọng anh lạnh tanh.

"Thực ra là thế này, em đã đăng ký lớp ôn tập ở trường nhưng hay có tiết muộn lắm, đến mười một mười hai giờ mới hết tiết ơ." Cô ra vẻ bối rối khó xử: "Cuối tuần em sẽ về mà, bình thường anh cũng bận, nên có khác trước là bao đâu, chẳng qua lúc anh đi làm thì em về trường thôi."
Về cơ bản thì cuối tuần anh mới đến Lan Đình, dẫu gần đây tần suất đến hơi nhiều.

Anh nhíu mày, nhớ tới thỏa thuận ban đầu khi hai người khi xác lập quan hệ.

Hai năm thấm thoắt như thoi đưa.

Anh suy nghĩ nếu muốn gia hạn hợp đồng thì nên viết như thế nào.

Cô ở bên anh hai năm, khôn khéo ngoan ngoãn, nên được khen thưởng mới đúng.

Cô lúc nào cũng ao ước được đặt chân đến Bắc Kinh còn gì? Đợi đến lúc kí hợp đồng thì anh sẽ sang tên căn hộ ở Hải Điến cho cô.

Anh cất đi những suy nghĩ này, quyết định tạm thời không nhắc đến, đợi cô thi cao học xong rồi tính.

"Em phải về vào thứ sáu đấy." Anh nói.

Cô mím môi, suy tính trong thoáng chốc rồi mới trả lời: "Vâng."
Hết chương 11..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.