Trầm Diên

Chương 14: Chương 14





Trợ lý gõ cửa ba lần theo thói, đến khi nhận được sự đồng ý của người bên trong thì mới đẩy cửa bước vào.

Khi anh vào, Chu Trầm không làm việc mà đang ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, tay hẵng còn vân vê điếu thuốc.

"Sếp, tôi đã tra ra được người mà anh cần." Trợ lý đưa tài liệu cho anh.

"Ừ." Anh không quay người lại, cũng chẳng vội vàng cầm lấy: "Cậu để ở kia đi."
"Vâng." Trợ lý đặt tài liệu xuống cạnh bàn.

Việc sếp lớn tự dưng muốn điều tra cậu ấm nhà họ Diệp thì anh cũng chỉ có trách nhiệm làm việc chứ không hỏi nhiều.

Đương định rời đi thì anh sực nhớ ra chuyện khác, anh nhìn vào bóng lưng Chu Trầm rồi nói: "Nãy bác gái có gọi cho anh, nhưng anh đang họp nên bác dặn bao giờ anh họp xong thì gọi cho bác."
Chu Trầm hơi cau mày nhưng vẫn "Ừ".

Trợ lý lại nhẹ nhàng ra ngoài.

Dự án thu mua Viễn Phàm tiến triển không được thuận lợi cho lắm, cả Chu thị phải tăng ca liên tục để họp bàn đưa ra phương án mới, Chu Trầm bận tối mắt tối mũi suốt mấy hôm vì chuyện này.

Nay nghe trợ lý nhắc thì anh mới nhớ ra lâu lắm rồi mình chưa gọi điện thoại cho mẹ Trương.

Anh nhả khói, dí đoạn thuốc còn thừa lên gạt tàn sứ màu trắng, tay còn lại cầm điện thoại lên ấn số.

Cuộc gọi được bắt máy rất nhanh.

"Mẹ." Anh gọi.

Mẹ Trương đang định đi ngủ thì không ngờ con trai lại gọi đến, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận ánh lên nét cười.

"Trầm Trầm à." Mẹ còn giữ thói quen gọi biệt danh của anh khi còn bé: "Con mới xong việc à?"
"Dạ."
"Mặc dù công việc quan trọng, nhưng cũng đừng vất vả quá."
Chu Trầm cười mỉm, đáp lời: "Con biết rồi.


Mẹ gọi con có việc gì thế?"
Bấy giờ mẹ mới nhớ ra chuyện quan trọng phải nói.

"Con mà không nhắc thì mẹ cũng quên luôn, hôm nay mẹ đi uống trà với bà Lục, con đoán xem bà ấy dẫn ai đi cùng?"
"Hả? Mẹ gặp ai?"
"Mẹ gặp Lục Nhiên!"
"Lục Nhiên?" Anh nhất thời không nhớ ra là ai.

"Con gái nhỏ nhà họ Lục, cô bé đi du học bên Mỹ ý, lúc nhỏ hai đứa còn chơi với nhau đấy!"
"À." Anh nhớ ra, đó là cô bé mũm mĩm nhà họ Lục, lúc nhỏ hai người từng gặp nhau vài lần song chẳng chơi với nhau.

Trước giờ anh chẳng mảy may đến mấy cô nàng yếu đuối lại thích khóc nhè.

"Bây giờ con bé xinh lắm, đã biết suy nghĩ lại còn ngoan."
"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?" Anh biết mẹ cố ý gọi cho anh thế này thì chắc chắn không phải để kể mỗi chuyện mình gặp được người quen rồi.

"Khụ." Sách lược của mẹ Trương bị vạch trần nên hơi xấu hổ, xong lại trách con trai không hiểu chuyện, môi mẹ méo xệch đi: "Lục Nhiên mới về nước, mà cũng lâu không đến Thượng Hải nên mẹ định mấy hôm nữa sẽ dẫn con bé tới chỗ con chơi."
Anh đoán được mẹ anh định làm gì, giờ mẹ về hưu rồi mà không chịu ngồi yên, dù đang ở thủ đô cũng không quên giới thiệu bạn gái cho anh.

Anh cũng không phản cảm, mẹ già muốn tìm việc gì để làm thì cứ mặc cho mẹ làm thôi.

Còn anh thì không quan trọng chuyện kết hôn, cũng chẳng để tâm đến việc mình sẽ kết hôn với ai, Với anh thì vị trí cô Chu có người ngồi hay chưa cũng chả hề gì.

Không ai có thể lay chuyển được anh, Chu Trầm vô cùng tin tưởng vào bản thân mình.

Nhưng nếu kết hôn với người yếu đuối như Lục Nhiên...!Anh có hơi cau mày.

"Vâng, mẹ thích là được, bao giờ tới Thượng Hải thì nói với con để con cho người đi đón." Anh nói.

"Ôi không cần đâu, mẹ còn lạ gì Thượng Hải nữa, mẹ dẫn Tiểu Nhiên đi chơi trước rồi gặp con sau, tiện thể gặp mấy người bạn cũ luôn." Trước giờ mẹ Trương không thích có cả đống người bu quanh mình, đã quen việc làm theo ý của mình.


Hồi bố Chu Trầm còn sống cũng nghe mẹ răm rắp, gì cũng chiều theo mẹ hết.

Anh hiểu rõ tính mẹ mình, huống chi mẹ cũng hay đến Thượng Hải, đã quá quen thuộc với nơi này rồi nên anh không khuyên mẹ nữa.

**
Sau khi cúp máy, Chu Trầm đánh mắt qua xấp tài liệu trên bàn.

Anh tiện tay giở ra xem, bên trong ghi chép toàn bộ những chuyện tình ngày qua ngày của Diệp Tư Phạm, cũng chẳng có gì đáng chú ý, điểm nổi bật duy nhất ấy là xuất thân của cậu ta.

Nhà họ Diệp?
Anh cười khẩy.

Nhà họ Diệp là dòng dõi lâu đời ở Thượng Hải, tổ tiên đã tạo nên vô vàn thành tựu trong thế kỷ trước, nhưng tiếc thay căn cơ sắp sửa lụi tàn trong tay thế hệ trẻ.

Cây cao bóng cả cũng không chịu được sự ăn mòn của đàn kiến.

Mấy cậu ấm sống bằng tiền của thế hệ trước không đáng lọt vào mắt anh.

Đôi mắt lạnh tanh nhìn qua xấp giấy tờ, bỗng nhiên nhớ tới Triệu Đường Diên.

Chắc chắn cô không thích mấy cậu ấm thế này, trừ cái trẻ ra thì có gì hơn anh đâu? Vả lại, trẻ trai thì còn trẻ con, tuổi tác đâu phải ưu điểm?
Liệu tên kia có cho cô chi phiếu 500 nghìn tệ mỗi tháng được không? Hay có cho cô cả một căn hộ ở thủ đô không?
Anh cười gằn, anh chắc kèo rằng cô sẽ mãi bên mình.

Dù anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề tương lai của hai người, nhưng trước mắt, anh còn chưa muốn chấm dứt quan hệ, càng không cân nhắc đến suy nghĩ của Triệu Đường Diên.

Sâu trong tiềm thức anh đã không có ý định thay đổi trạng thái hiện tại, và nó cũng không cần phải thay đổi làm việc.

Tất thảy đều nằm trong phạm vi kiểm soát của anh.


Tài xế mở cửa giúp Chu Trầm, lái xe về Quan Di như thường lệ.

Quan Di là khách sạn dưới trướng Chu thị, còn là nơi gần tập đoàn nhất, trên tầng chót của khách sạn chỉ có đúng một phòng, đấy là chốn dành riêng anh.

Bình thường anh cũng ở tại đây.

Anh ngồi ghế sau, khi xe gần đến Quan Di, ấn đường anh giật giật, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn thành phố bị màn đêm bao phủ ngoài cửa sổ.

"Đến Lan Đình." Anh bỗng nói.

Tài xế sững người nhưng cũng không hỏi nhiều mà lập tức quay đầu xe.

Hôm nay là thứ năm, cô Triệu không về, tài xế không hiểu vì sao sếp tự dưng lại muốn đến Lan Đình.

Tuy nhiên, mấy tháng nay số lần sếp đến Lan Đình ngày một nhiều hơn.

Mặc dù sếp không nói, song có những thói quen đã dần thay đổi, cấp dưới ai cũng nhìn ra được hết.

Tài xế nghĩ thầm.

Vền tới Lan Đình, Chu Trầm để tài xế về nhà, dường như anh đã chắc mẩm rằng bản thân sẽ không thay đổi quyết định.

Anh có rất nhiều bất động sản ở Thượng Hải nhưng hai chốn thân quen nhất lại chỉ có Quan Di và Lan Đình.

Quan Di là nơi anh nghỉ ngơi làm việc còn Lan Đình là nơi Triệu Đường Diên sống.

Anh không coi Lan Đình là nhà, nhưng anh cảm giác được, có lẽ cô đã coi cái nơi mình dày công trang trí này thành nhà.

Dù sao thì cô đã sống ở đây hai năm, tất cả đồ đạc đều được cô kì công sắp xếp, trung bày.

Cô tận tâm như vậy thì không thể không có tình cảm với nơi này được.

Khi quay về Lan Đình, anh cũng đã quen với việc có ánh đèn ấm áp, thành ra lần đầu tiên đối mặt với căn phòng tối tăm lạnh lẽo thế này đã khiến anh phải anh sững sờ trong giây lát.

Hoàn cảnh xuất thân của anh không chê vào đâu được, mặc dù bình thường không thể hiện ra nhưng sâu trong cốt tủy anh vẫn luôn cất chứa cái khí phách kiêu hãnh của con trời.

Do đó, chưa bao giờ anh có cảm giác như thế này —— lạ lùng, lạc lõng, hệt như tiếng chuông gõ trong chùa xuyên qua màng nhĩ dội vang trong lòng.


Một cảm giác hơi bực bội và khó chịu.

Anh vô thức lôi điện thoại ra gọi cho Triệu Đường Diên để hỏi xem cô đang ở đâu, sao không về nhà.

Khi mở điện thoại, anh mới chợt nhớ ra cô đã chuyển về trường.

Trước nay, lần nào anh về cũng có cô ở nhà, đây là lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác này.

Cuộc gọi đã kết nối nhưng không ai trả lời.

Chu Trầm mím môi, chợt thấy muộn phiền, anh không thích cái cảm giác này chút nào.

Anh gọi điện thoại cho trợ lý sinh hoạt.

"Sếp." Trợ lý vừa mới đi ngủ đã bị điện thoại đánh thức, cuộc điện thoại lúc nửa đêm của sếp làm anh cứ tưởng có chuyện khủng bố xảy ra, vội vội vàng vàng tỉnh táo lại, sẵn sàng đợi sếp giao việc.

Sau ấy, anh nghe thấy Chu Trầm hỏi: "Cô Triệu đâu rồi?"
Cô Triệu? Trợ lý mơ mơ màng màng, giọng điệu sếp nghiêm túc đến mức khiến anh suýt thì tưởng mình bắt cóc cô Triệu đi đâu.

"Cô Triệu..." Anh nghi hoặc: "Chẳng phải cô Triệu đã về trường rồi à?"
Chu Trầm chau mày: "Cô ấy không nghe máy."
Trợ lý nhìn đồng hồ, dè dặt hỏi lại: "Giờ đã 1 giờ sáng rồi, cô Triệu còn phải đi học, chắ cô ấy ngủ rồi?"
"..." Chu Trầm đớ người, dập máy luôn.

Tâm trạng anh không tốt, bất giác rút điếu thuốc ra.

Phòng không bật đèn, anh cầm điếu thuốc đứng bên cửa sổ, gió đêm lạnh băng cứ ùa qua khung cửa đang hé mở.

Anh không buồn ngủ, bỗng nhiên nhớ đến cái lần mình về sớm thì bắt gặp Triệu Đường Diên đang hút thuốc.

Cũng vào ban đêm, cũng ở vị trí này, cô đứng bên cửa sổ, dường như đang ngắm cảnh đêm bên ngoài.

Đó là lần đầu tiên Chu Trầm nhìn thấy một Triệu Đường Diên hoàn toàn khác, trái ngược hẳn với cô gái hiền lành ngoan ngoãn ban xưa, nhưng lại hao hao cái nét vào khi hai người gặp nhau buổi đầu.

Hết chương 14..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.