Trầm Hương Tựa Cố Nhân

Chương 27: Chương 27



29.

May mắn chẳng tới, họa lại đến liên miên. Một đợt công kích nữa ập xuống, ta và Vương Dực Xuyên đã bị dồn đến tận mép vách đá.

 

Lại là vách đá, rốt cuộc có bao nhiêu lần như thế này nữa?

 

Không còn đường lui, chân Vương Dực Xuyên trượt khỏi mép đá, ta theo hắn rơi xuống vực sâu. May thay, vách núi không quá dựng đứng, còn có dây leo và cành cây mọc ra. Ta và hắn ôm chặt lấy nhau, cuối cùng may mắn vướng lại trên một mỏm đá nhô ra, giữ được mạng sống.

 

Tình trạng của Vương Dực Xuyên không ổn chút nào.

Tin tốt: Trong túi ta mang theo có băng vải, thuốc trị thương, thậm chí một bình rượu thuốc nhỏ.

Tin xấu: Cái túi đang vướng trên cành cây phía trên đầu chúng ta. Nếu muốn lấy, rất có thể ta sẽ rơi xuống mà tan xương nát thịt.

Giờ đây, lựa chọn duy nhất là—hắn c.h.ế.t hay ta chết?

 

Ta thử đứng lên để với lấy túi. Nhìn xuống phía dưới, vực sâu hun hút không thấy đáy, khiến đôi chân ta mềm nhũn.

Vương Dực Xuyên ho khan, vệt m.á.u đỏ tươi tràn khóe miệng, bàn tay yếu ớt kéo lấy vạt váy ta:

"Đừng... Ta không sao."

 

Ta cởi bỏ chiến y, bên trong vẫn còn một lớp áo ngoài đơn sắc và áo lót mỏng.

Không chút do dự, ta xé toạc lớp áo ngoài, dùng những mảnh vải quấn lại vết thương cho hắn.

Việc cấp bách bây giờ là cầm máu.

 

Hành động của ta khiến Vương Dực Xuyên thoáng kinh ngạc.

Hắn vội dời mắt đi, giọng khàn đặc:

"Phong tục nước ta tuy cởi mở, nhưng nếu nàng chỉ mặc trung y xuất hiện trước mặt người khác, e rằng sẽ bị dị nghị không ít."

 

"Giữa sống và chết, chuyện danh tiết có đáng gì?"

Dứt lời, ta nhanh chóng băng bó lại vết thương nghiêm trọng nhất.

 

Hắn chăm chú nhìn ta, môi khẽ mấp máy:

"Xin lỗi."

 

Thôi đi, rốt cuộc là ai liên lụy ai chứ? Lúc này, trên vách đá truyền đến tiếng gọi mơ hồ.

"Chúng ta ở đây! Ở đây!"

 

Không biết bọn họ có nghe thấy không. Nhưng dù có nghe, với độ cao thế này, không thể nào cứu viện ngay lập tức.

 

Sắc mặt Vương Dực Xuyên trắng bệch, m.á.u không ngừng chảy. Giữa ranh giới sống c.h.ế.t chỉ còn một lằn ranh mong manh. Nếu hắn uống thuốc cầm m.á.u và thuốc kéo dài mạng sống ngay lúc này, thì vẫn còn cơ hội cứu được. Nghĩ vậy, ta lần nữa đứng dậy với lấy túi thuốc.

 

Vương Dực Xuyên không còn sức động đậy, chỉ có thể thấp giọng quát:

"Đừng liều mạng!"

 

"Đừng nói nữa, giữ sức đi. Ta không thể trơ mắt nhìn huynh chết."

 

Không quan tâm đến sự lo lắng của hắn, ta kiễng chân, toàn bộ sức nặng dồn lên một cành cây yếu ớt. Gần rồi, chỉ còn một chút nữa. Ta nín thở, cố vươn người, không dám nhìn xuống vực sâu. Cuối cùng, đầu ngón tay cũng chạm đến cái túi.

Nhưng ngay lúc đó, cành cây đột ngột gãy rời, ta theo đà rơi xuống. Giữa lằn ranh sinh tử, tay ta chộp lấy một sợi dây leo, thân thể lơ lửng trong không trung. Lực va đập mạnh khiến khớp vai trái của ta trật ra, ta lập tức tự nắn lại. Máu của Vương Dực Xuyên đã thấm đẫm lớp vải băng bó. Ta vội lấy thuốc cầm m.á.u và thuốc kéo dài sinh mạng, đút vào miệng hắn. Sau đó, ta kiểm tra thương thế.

 

Cánh tay trái gãy, ngón tay cái tay phải cũng gãy. Dường như xương sườn cũng có vết rạn. Vết thương vô cùng nghiêm trọng. Ta bẻ vài nhánh cây xung quanh, dùng vải băng cố định lại xương gãy, giảm bớt tổn thương trong lúc di chuyển. Trong túi có kim khâu, ta dùng rượu thuốc sát trùng rồi khâu qua những vết thương sâu nhất. Xong xuôi, ta mới cảm thấy cánh tay bị thương của mình đau đến tê dại.

 

Nãy giờ thao tác, vết d.a.o cứa đã rách toạc ra, m.á.u tuôn xối xả.Nửa thân dưới của ta đều nhuộm đỏ. Ta vội uống thuốc cầm máu, sau đó băng lại vết thương. Xong rồi, e rằng sẽ để lại sẹo. Ta không muốn để lại sẹo đâu!

 

Vương Dực Xuyên nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt, hình như lại thì thào câu "Xin lỗi."

 

"Đừng ngủ! Người sắp đến rồi!"

Ta tiếp tục hét lên, lần này cuối cùng cũng có hồi âm.

 

Một nén nhang sau, có người buộc dây thừng, từ từ hạ xuống. Người tới lại là Yến Song, thị vệ của Tạ Thính Trúc.

"Hầu gia vừa rời khỏi núi Lăng."

 

Hắn lập tức cởi áo ngoài cho ta.

"Ngươi một mình không đủ sức, vương gia bị thương quá nặng, kéo lên thế này sợ là nguy hiểm đến tính mạng." Ta không quan tâm chuyện y phục lúc này.

 

Yến Song gật đầu: "Ta xuống xem tình hình rồi lên báo lại, cô nương có muốn đi cùng không?"

Vương Dực Xuyên mơ màng khuyên ta nên đi trước.

 

Ta lắc đầu.

"Không, ta phải ở lại. Nếu hắn tiếp tục mất máu, ta sẽ châm cứu cầm máu."

Yến Song rời đi, trên đó ban đầu định thả thái y xuống nhưng vị thái y tuổi tác đã cao, không chịu nổi hành trình gian nan. Bọn họ chỉ có thể thả thuốc xuống.

 

Vương Dực Xuyên thở yếu ớt, ta đành run rẩy cầm kim châm cứu. Ta học thuật châm cứu kém nhất. Lúc đ.â.m kim, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Nhỏ xuống mặt hắn, hắn mơ màng tỉnh lại, khóe môi nhợt nhạt còn cố cười trấn an ta.

"Không sao, trên chiến trường ta từng bị thương nặng hơn thế này, vẫn sống."

Ta không cho hắn nói thêm, vội vã đút các loại thuốc bảo mệnh.

 

Cuối cùng, dây thừng và thang cứu hộ cũng được chuẩn bị xong. Một thị vệ vạm vỡ trèo xuống, cõng Vương Dực Xuyên lên.

Không ai có thể cõng ta. Ta vừa định tự mình trèo lên, thì Tạ Thính Trúc từ trên xuống.

 

"Để ta đưa nàng lên."

Chàng nói, đồng thời dùng áo choàng quấn lấy ta. Xuống vách đá mà còn mặc áo choàng? Ta tựa lên lưng hắn, chợt cảm thấy hoang đường, tự hỏi có phải mình đã c.h.ế.t rồi không, nên mới nằm mơ thấy cảnh tượng kỳ lạ thế này.

 

"Ngài không phải rời núi Lăng rồi sao?"

"Ừm."

"Sao lại quay lại?"

"Nàng là học trò của ta."

 

Đầu ta tựa vào lưng hắn. Chợt nhớ lại kiếp trước khi rơi xuống vực, dường như hắn đã nắm lấy vạt áo ta. Đó là ảo giác, hay là sự thật?

"Thân thể ngài vốn không khỏe, cần gì phải mạo hiểm?"

 

"Hữu dụng thì sống, vô dụng thì chết." Giọng điệu hắn vẫn nhàn nhạt.

 

"Về sau, ta sẽ giúp ngài điều dưỡng."

 

"Không cần, nàng còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm."

Không ai nói gì thêm.

 

Lên đến nơi, ta và Vương Dực Xuyên được đưa đi chữa trị. Cha ta ôm ta, khóc nức nở, quỳ trước mặt hoàng đế xin bắt kẻ hành thích.

Hoàng đế triệu kiến ta, nói rằng may nhờ ta cứu chữa kịp thời, giúp Tề vương bảo toàn tính mạng, nhưng chuyện thích khách, ngài không hé lộ nửa lời.

 

Dưỡng thương ở nhà, ta kể chuyện lúc đó cho Triệu Hành Giản nghe, phóng đại lên gấp mười lần, chỉ thiếu nước nói thích khách biết bay.

Triệu Hành Giản không nghi ngờ, chỉ im lặng nghe, mắt đỏ hoe.

Nhân tiện, ta sai hắn thay thuốc, rót trà, đọc sách cho ta. Hắn vốn ghét đọc truyện nhất, đọc nửa chừng liền muốn diễn trò.

Xem ra, làm bệnh nhân cũng có cái lợi.

Ta định đi cảm ơn Tạ Thính Trúc, nhưng phụ thân nói, chàng đã cùng thái tử xuống phương nam rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.