Trầm Hương Tuyết

Quyển 1 - Chương 2: Tự mình đa tình



Mộ Dung Tuyết chậm rãi bước vào trong nước, nước nóng ập vào chỗ bị thương khiến nàng đau đến nhíu mày. Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ hắn lại dùng gấm Bích ba kia trói tay nàng vào thành giường. Hừ, hắn không để nàng sống yên thì nàng cũng không để hắn dễ chịu, chờ đó mà xem.

Hôm sau là ngày lành Đế Hậu đích thân tuyển chọn tú nữ.

Mộ Dung Tuyết thân là chủ Hậu cung đã chọn qua một lượt, giữ những tú nữ xuất sắc lại Xuất Tụ cung, mời Hoàng đế đích thân xem qua. Trong Xuất Tụ cung, hoa cỏ đầy màu sắc, ba hàng mỹ nhân xinh đẹp đứng trong đại điện rộng lớn.

Đinh Hương vốn muốn kiến nghị Mộ Dung Tuyết giữ lại những tú nữ dung mạo bình thường, nhưng khổ nỗi những tú nữ này thật sự không ai có dung mạo bình thường, tùy tiện chọn một người cũng đủ khiến máu nóng nam nhân bốc lên.

Giai Âm bắt đầu đọc tên tú nữ.

Tú nữ được gọi đến tên sẽ yểu điệu bước ra quỳ bái Đế Hậu, tự báo gia môn, tuổi tác, tên họ.

Các tú nữ được chọn lựa kĩ càng, ai nấy hoa nhường nguyệt thẹn, dáng vẻ dịu dàng, ngay cả nữ nhân như Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy rung động. Liếc mắt sang, Gia Luật Ngạn ung dung nhàn nhã ngồi ngay ngắn trên long ỷ, đôi mắt có thần dường như càng tuấn tú hơn thường ngày.

Bỗng lòng nàng dậy lên một câu mà vô số nữ nhân trong thiên hạ đều thuộc lòng: Nam nhân đều là phường háo sắc, không một ai tốt đẹp.

Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn hình long phụng hí châu và long phụng trình tường trên trần, hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác bực bội bỗng dâng lên trong lòng.

"Hoàng hậu thật có nhãn quang, người nàng chọn đều rất xuất sắc." Gia Luật Ngạn nghiêng mặt khen một câu, nở nụ cười đầy thâm ý.

"Tạ Hoàng thượng khen ngợi." Mộ Dung Tuyết lại hít một hơi thật sâu, lộ ra biểu hiện phóng khoáng và nụ cười hiền lương thục đức đã chuẩn bị từ lâu, bắt đầu giới thiệu ưu điểm và sở trường của các vị mỹ nhân cho Gia Luật Ngạn, trong lời hoàn toàn không chút ghen tuông.

Đinh Hương và Bội Lan lòng vừa khâm phục vừa bất nhẫn, tiểu thư, công phu trên đầu chữ Nhẫn là chữ Đao của cô thật ngày càng tiến bộ.

Gia Luật Ngạn rất phối hợp quan sát tỉ mỉ các vị mỹ nhân, không hề từ chối sự tiến cử của Mộ Dung Tuyết, trong chốc lát đã giữ lại mười bốn người.

Sau khi các mỹ nhân tạ ơn lui ra, đợt tuyển tú nữ đầu tiên sau khi Chiêu đế đăng cơ coi như mỹ mãn hạ màn.

Mộ Dung Tuyết xoa xoa cổ, lười nhác dựa vào ghế.

Gia Luật Ngạn đứng lên đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng.

Lúc này nàng đã cởi bỏ lớp ngụy trang mỉm cười hiền lương thục đức từ lâu, nhíu mày bĩu môi, tâm trạng rất không tốt. Nhưng vừa thấy Gia Luật Ngạn quay đầu, nàng lại lập tức nặn ra nụ cười. Trong lúc vội vã, hình như cười không đúng lắm, ánh mắt Gia Luật Ngạn sầm xuống, không nói một lời mà quay người đi mất, vẻ mặt dường như hơi bất mãn.

Hứ, lao lực vì hắn cả nửa tháng mà một chữ cảm ơn cũng không có. Mộ Dung Tuyết trừng theo bóng hắn một cái rồi cũng giận dữ bỏ đi.

Rất nhanh, nội đình đã làm xong thẻ bài đầu xanh cho các mỹ nhân, trong chiếc dĩa ngọc trắng, mười bốn chiếc thẻ đầu xanh được đặt ngay ngắn, sinh động như một món khai vị, vừa chỉnh tề vừa đẹp mắt.

Nhưng Đinh Hương vừa nhìn đã đau mắt thay tiểu thư mình, thật là chói mắt nhức lòng mà.

Tay ngọc thon dài của Mộ Dung Tuyết lướt qua những cái tên thanh nhã kia, cười dịu dàng như nước.

"Giai Âm, ngươi đi gọi họ đến đây."

Rất nhanh, mười bốn vị mỹ nhân đã tề tựu ở Phụng Nghi cung. Các mỹ nhân mới nhập cung tuy chưa có danh vị nhưng đã có khí thế của chủ nhân trong cung, so với lúc tuyển tú nữ thì đã đoan trang tự nhiên hơn nhiều.

Mộ Dung Tuyết cười dịu dàng: "Ban tọa."

"Tạ Nương nương." Trong lời oanh tiếng yến, các mỹ nhân mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Ánh mắt Mộ Dung Tuyết quét qua người các mỹ nhân, đang định lên tiếng, bỗng ngoài điện vang lên giọng Tần Thụ.

"Thánh giá đến."

Đến thật là đúng lúc.

Mộ Dung Tuyết đứng dậy cùng các vị mỹ nhân cung nghênh Hoàng đế.

Gia Luật Ngạn bước vào trong điện, nam nhân duy nhất giữa muôn hồng nghìn tía này như một cây ngọc trước gió, phong thái tuấn mỹ, tiêu sái phóng khoáng.

"Sao lại ở đây cả vậy? Hoàng hậu định làm gì?" Gia Luật Ngạn ngồi xuống, nhàn nhã quét mắt nhìn chúng nhân, nắm tay Mộ Dung Tuyết đưa mắt hỏi.

"Hoàng thượng, thần thiếp gọi các vị muội muội đến để an bài việc thị tẩm."

Gia Luật Ngạn nhíu mắt, "Hoàng hậu định an bài thế nào?"

"Quy tắc trong cung là lật thẻ đầu xanh. Nhưng thần thiếp nghĩ như vậy thật không công bằng, các vị muội muội nhập cung đều ôm tâm nguyện được hầu hạ Hoàng thượng, bên trọng bên khinh thì không tốt lắm, chi bằng chén nước để ngay, mỗi người luân phiên hai ngày. Như vậy mưa móc rải đều, không ai đố kỵ với ai, mà cũng để chốn Hậu cung được bình yên."

Bội Lan và Đinh Hương nghe vậy, lúc này mới hiểu tại sao nàng lại chọn mười bốn tú nữ, mùng một và mười lăm theo lệ thì Hoàng đế phải ở lại trong cung Hoàng hậu, còn lại hai mươi tám ngày, mỗi người được hai ngày, thật hết sức công bằng.

Các vị mỹ nhân nghe đến chuyện này đều lộ ra thần sắc bẽn lẽn hân hoan. Vì ở Hậu cung này thứ không thiếu nhất chính là mỹ sắc, đối với Hoàng đế, chưa chắc xinh đẹp là có thể đắc sủng. Đối với việc mình có được Hoàng đế yêu thích hay không, lòng họ không hề chắc chắn. Bởi vậy mỗi tháng được thị tẩm hai ngày, nghe có vẻ ít, nhưng mưa móc không dứt lại là một chuyện tốt.

"Chủ ý của Hoàng hậu cũng tốt."

"Hoàng thượng, ngày thị tẩm của mỗi người thần thiếp đã sắp xếp rồi." Mộ Dung Tuyết gật đầu với Giai Âm nói, "Đọc đi."

Giai Âm nâng quyển vải lần lượt đọc hết ngày thị tẩm của mỗi người, các nữ nhân trong điện đều biến sắc.

Tiếp đó, có hai tú nữ bạo gan đỏ mặt thấp giọng xin đổi ngày, nói là không tiện.

Tiếp đó các tú nữ khác cũng rần rần xin đổi ngày, nhất thời sắc mặt mỗi mỹ nhân đều đỏ bừng.

Những đại gia khuê tú này vốn coi trọng thể diện còn hơn tính mạng, hơn nữa đều là hoàng hoa khuê nữ, bị chiêu này của Mộ Dung Tuyết ép đến mức không ai không lột da mặt. Vì ngày thị tẩm Mộ Dung Tuyết sắp xếp vừa hay đều là ngày đến tháng của họ.

Đinh Hương muốn cười nhưng không dám cười, thầm bội phục tiểu thư có thể nghĩ ra chiêu chơi người ta như vậy.

Bội Lan cười thầm, nhưng vẫn lo Hoàng đế nổi giận. Sắp xếp như vậy thì những mỹ nhân này chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, há chẳng phải chọn vào cung vô ích rồi sao. Nàng ta thấp thỏm không yên lén nhìn sang, Hoàng đế không những không giận, ngược lại còn lộ ra ý cười như có như không, dường như còn hơi vui mừng.

Điều này càng khiến Bội Lan khó hiểu.

Hoàng đế vẫy vẫy tay: "Lui hết đi."

Trong điện chỉ còn lại Mộ Dung Tuyết và Gia Luật Ngạn, yên lặng đến mức khiến người ta bức bối.

Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt như ngọc tạc của Mộ Dung Tuyết, khiến những sợi lông tơ mỏng manh trên gò má càng rõ ràng hơn, nàng như một mỹ nhân làm từ băng tuyết, tuy có nét đẹp kinh tâm động phách nhưng lại khiến tia nắng xuân trong lòng bỗng trở nên giá băng.

Nàng từng cười giảo hoạt như một con tiểu hồ ly, từng mặt dày bám lấy người ta như một con cún, từng to gan như một con báo tuyết, từng... Những cảnh tượng này lướt qua trước mắt như sao băng, cổ họng nghẹn lại, hắn đè nàng xuống lưng ghế, cắn vào tai nàng nói, "Nàng cố ý phải không?"

"Phải, thiếp cố ý đó." Nàng đón lấy ánh mắt hắn, nhìn rõ hình bóng mình trong mắt hắn, không một chút hoảng sợ, chỉ có khiêu khích: Người tức giận đi, nổi trận lôi đình đi!

Hắn bỗng bật cười: "Nàng ghen sao?"

Nàng hừ một tiếng rồi cười theo: "Thần thiếp sợ sức khỏe Hoàng thượng chịu không nổi thôi."

"Sức khỏe Trẫm thế nào chẳng phải hôm qua Hoàng hậu đã từng lĩnh giáo rồi sao?"

Nàng đỏ mặt ngoảnh đầu đi, không nhìn hắn nữa.

Hắn quay mặt nàng lại, trong mắt dâng trào sóng đen, giọng khàn đi, "Nàng vẫn để tâm đúng không? Nàng không muốn bên cạnh Trẫm có nữ nhân khác đúng không?"

"Hoàng thượng tự mình đa tình rồi."

"Nàng vẫn yêu Trẫm."

"Hoàng thượng." Mộ Dung Tuyết cười như mẫu đơn ngày xuân, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn hàn mai trong băng giá, gằn từng chữ: "Người cho rằng, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy rồi, thần thiếp còn dám yêu người sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.