Sự mong chờ vào tương lai tươi đẹp của Mộ Dung Tuyết chỉ đổi lại một ánh mắt như cười như không của hắn, sau đó hắn quay người ra ngoài, bộ dáng như chuẩn bị ngủ.
Nàng vẫn còn đầy một bụng những lời muốn nói với hắn mà, chỉ tiếc là giọng nàng thật sự quá phá cảnh, vậy là nàng lại thu về, chờ đợi vào tương lai. Nhưng cùng chung chăn gối ít ra phải ôm nhau mà ngủ, gối tay nhau mà ngủ chứ, quay lưng vào nhau như vậy thật chẳng có chút tình ý nào. Nàng rất muốn ôm eo hắn, nhưng lại thấy ngại, chỉ đành trơ mắt nhìn lưng hắn, dùng tiếng lòng gọi hắn xoay lại ôm mình, đáng tiếc, chuyện vô vàng ngọt ngào này chẳng hề xảy ra, rất nhanh hắn đã thiếp đi.
Nàng chỉ đành nửa thất vọng nửa ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, đến khi mở mắt thì mặt trời đã lên ba ngọn sào. Bên cạnh đã người không giường trống từ lâu, chỉ còn lại trong chăn hơi thở của nam nhân, nhắc nhở nàng rằng tối qua không phải là một giấc mộng xuân.
May mắn là trong Vương phủ không có Chính phi, ngoài Gia Luật Ngạn thì coi như nàng chính là chủ nhân. Vậy là nàng lòng không chút gánh nặng tiếp tục ngủ nướng thêm một lúc, sau đó mới chống thân hình mỏi nhừ ngồi dậy. Khăn hỉ trên giường bị hai người lăn lộn đã không còn nguyên vị trí, nàng vừa ngồi dậy liền thấy chứng cứ rành rành ở đó, mấy chấm đỏ bên trên lại nhắc nhở nàng về cơn mê loạn phóng đãng tối qua.
Nàng ngượng chín mặt thu khăn hỉ kia lại.
Sau đó gọi Sơ Ảnh, Ám Hương vào, tắm rửa lại rồi thay một bộ y phục mới.
Lúc Sơ Ảnh hầu hạ nàng trang điểm, không nhịn được nói: “Chúc mừng Phu nhân.”
Vốn là một câu nói mang ý tốt, nhưng lại khiến Mộ Dung Tuyết mặt đỏ tận mang tai. Tiếp đó Sơ Ảnh lại khen một câu: “Hôm nay khí sắc Phu nhân tốt quá.”
Câu này càng dễ khiến người ta nghĩ chệch hướng, Mộ Dung Tuyết thật không dám nhìn mình trong gương nữa.
Vì đã sắp trưa, nàng ăn một ít bánh, sau đó uống một ly trà, hồi phục được không ít sức lực.
Trước cửa sổ là cảnh Xuân tháng ba, liễu dương lùa gió thổi hơi xuân[1], đào mềm nghiêng nghiêng đỏ rực cành[2], loạn hoa những khiến người nheo mắt, vó ngựa mờ che, lối cỏ gầy[3]. Trên mặt hồ bay lên mấy con chim nhỏ không biết tên gì, nàng nhất thời hứng chí liền đứng dậy bước ra ngoài.
Hồ nước lăn tăn gợn sóng, ở giữa còn có một ngôi đình, nàng không nhịn được nghĩ, nếu là mùa hạ, cùng hắn thưởng trăng hóng gió trong đình kia thì thật tuyệt diệu biết dường nào. Men theo bờ hồ liễu rũ đi một vòng, nàng bỗng thấy hơi cô tịch, ngày đầu tiên sau tân hôn lẽ nào phu quân không nên ở bên cạnh mình, để rồi điểm trang vừa dứt thì thầm hỏi: Đậm nhạt chàng xem có hợp không?[4] Nhưng vừa mở mắt ra đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Nàng quay đầu hỏi Ám Hương: “Vương gia đi đâu rồi?”
“Giặc phỉ Sơn Đông làm loạn, Hoàng thượng muốn phái binh tiêu diệt, bảo Vương gia nhận chức ở Binh bộ.”
“Buổi trưa cũng không về sao?”
“Chắc là vậy.” Ám Hương ngừng lại rồi nhỏ giọng nói: “Vương gia không thường đến Kính hồ, đa phần đều ở ̉n Đào các.”
Mộ Dung Tuyết nghe vậy, lòng nửa lo nửa mừng. Lo là như vậy há chẳng phải nàng không thể ở bên hắn từng giờ từng khắc sao? Mừng là điều này cho thấy hắn không ham nữ sắc.
Lan quán trước mặt truyền đến một làn hương lan thoang thoảng, Mộ Dung Tuyết liền đưa Ám Hương, Sơ Ảnh đi vào. Bố cục trong đình viện rất giống Mai quán, có điều không phải trồng hoa mai mà là lan thảo. Bên trong vắng hoe như chốn không người, dưới hành lang đặt mấy chậu lan thảo, trong đó có hai chậu nở hoa vàng, nàng nhẹ bước tiến đến, đang định cúi đầu ngửi mùi hương thanh nhã kia, bỗng nghe thấy trong cửa sổ có người trò chuyện, giọng rất thấp nhưng rất giòn giã, áng chừng không quá mười lăm mười sáu tuổi. Mộ Dung Tuyết hiện giờ ngưỡng mộ nhất chính là giọng nói dễ nghe của người khác.
“Ngươi gặp Mộ Dung trắc phi của Mai quán chưa?”
“Chưa, nghe Lục Khê nói tướng mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng giọng nói không hay.”
“Chả trách đêm qua trong Mai quán lặng như tờ, chẳng như mỹ nhân Phiên bang kia, kêu đến mức Kính hồ dâng sóng cao đến ba thước.”
“Nha đầu chết tiệt không biết xấu hổ ngươi, những chuyện như vậy mà cũng dám nói được.”
Bên trong vang lên tiếng cười đùa giòn giã.
Mộ Dung Tuyết đứng trong sân, mặt biến sắc. Lòng nàng còn chút ảo tưởng rằng hắn vốn chẳng hề động đến các mỹ nhân, nhưng mấy câu này trong chốc lát đã đập tan ảo tưởng đẹp đẽ của nàng, ít nhất hắn cũng từng chạm vào một mỹ nhân Phiên bang kia.
Ám Hương lập tức bước vào quat́ mắng: “Mấy con nha đầu các ngươi ngứa da đầu phải không, còn không mau thỉnh tội với Mộ Dung phu nhân.”
Lập tức trong nhà bước ra ba tiểu nha đầu, run rẩy quỳ xuống.
“Phu nhân thứ tội.”
“Đứng dậy hết đi.”
Mộ Dung Tuyết giấm chua trào đầy bụng, quay người ra khỏi Lan quán, bên hồ không còn ý cảnh “liễu mờ chân mây” đẹp đẽ nữa, nàng tức giận đưa tay bẻ một cành liễu, bứt hết lá liễu ném xuống hồ.
Ám Hương vội nhỏ giọng khuyên can: “Phu nhân bớt giận, mỹ nhân Phiên bang kia đã trở thành quá khứ từ lâu rồi, Phu nhân không cần tính toán, tức giận hại đến thân.”
Mộ Dung Tuyết nghẹn giọng nói: “Tại sao cô ta lại kêu lớn tiếng như vậy? Ngươi có nghe thấy không?”
Ám Hương đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Chuyện này...” Bảo một tiểu cô nương còn chưa trải sự đời như nàng ta phải nói gì bây giờ, Mộ Dung phu nhân đã từng trải qua chuyện đó rồi mà còn mù mờ hơn nàng ta, hỏi một câu như vậy nữa.
Mộ Dung Tuyết giậm chân: “Sao ngươi chẳng biết gì cả vậy?”
Ám Hương: “... ...”
Sơ Ảnh vội nói: “Mỹ nhân Phiên bang chỉ ở ba ngày là bị đưa đi rồi. Phu nhân được đường hoàng gả vào phủ, làm sao có thể so với những mỹ nhân kia được. Bọn họ chẳng qua chỉ là nước chảy mây trôi mà thôi, Phu nhân đừng để bụng.”
“Vậy mỹ nhân Phiên bang trông thế nào?” Nàng cũng không muốn để bụng, nhưng chiếc dằm cắm trong tim lại đau đớn vô cùng, muốn lờ đi cũng không được. Hơn nữa nàng thật sự hiếu kỳ vị mỹ nhân Phiên bang đó trông thế nào, có đẹp hơn nàng không? Nàng từng tuổi này rồi vẫn chưa thấy mỹ nhân Phiên bang trông thế nào, lúc này mới thật thấy rõ sự khác biệt giữa người ở trấn nhỏ và người ở Kinh thành.
Ám Hương nghe mùi chua nồng đậm trong giọng nàng, nào còn dám nói thật, chỉ cười xòa nói: “Chẳng đẹp chút nào, thân hình cao to, sắp cao bằng Vương gia luôn rồi.”
Nào ngờ nàng ta nói vậy lại chọc vào chỗ đau trong lòng Mộ Dung Tuyết. Nàng sinh ở Giang Nam, vốn đầy tự tin với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của mình, nhưng liên tiếp bị Gia Luật Ngạn đả kích mấy lần, để lại khúc mắc trong lòng. Ba chữ “chân ngắn cũn” hiện lên trong đầu, còn sâu hơn cả dùng dao khắc. Mỗi lần nhớ lại đều hận đến nghiến răng.
Nàng chu miệng nhìn về phía mặt hồ, mấy con chim nhỏ bị kinh động đã bay mất từ lâu. Hứ, chân dài thì có gì hay ho đâu, nàng quay đầu nói: “Sơ Ảnh, ngươi đi cho người mua mấy cặp cò trắng về đây.”
Sơ Ảnh và Ám Hương đều ngẩng ra, từng nghe các quý phu nhân nuôi vẹt, sơn ca, uyên ương, thiên nga, nhưng chưa từng nghe nói ai nuôi cò trắng. Nhưng lệnh của chủ nhân hạ nhân cũng không dám nghi ngờ. Sơ Ảnh lập tức sắp xếp cho Lục Khê và Hồng Nhiễm đi làm.
Mộ Dung Tuyết hầm hầm trở về Mai quán.
“Kính hồ dâng sóng cao đến ba thước.” Lòng nàng cứ nghĩ đi nghĩ lại câu này, vậy thì đau biết bao nhiêu, đau đến chết mới kêu lớn tiếng như vậy chứ, nghĩ vậy, nàng vừa đố kỵ mỹ nhân Phiên bang từng cùng Gia Luật Ngạn lăn lộn trên giường, vừa đồng tình cho cảnh ngộ của nàng ta, mấy ngày ở Trúc quán đó nhất định là sống không bằng chết.
Nhớ lại tối qua, thật ra nàng cũng muốn kêu thật to, nhưng kiêng kị giọng mình khó nghe, bởi vậy đau đến chết đi sống lại cũng cắn răng không dám lên tiếng.
Tối nay không biết hắn có báo thù nữa không, nghĩ đến đây nàng có hơi nhức đầu.
Ám Hương đi chuẩn bị cơm trưa, chẳng bao lâu đã dọn lên. Tám rau một canh, bốn mặn một chay, trông vô cùng tinh xảo ngon miệng. Tối qua bị giày vò lâu như vậy, vô cùng tiêu hao thể lực, sáng nay lại ăn quá ít, Mộ Dung Tuyết rất ngon miệng, ăn hết hai chén cơm đầy, lúc này mới thấu hiểu được hôm đó tại sao đối với những món ăn nàng làm Gia Luật Ngạn chỉ cho hai chữ, cũng tạm.
Tuy là món ăn do một đầu bếp nhỏ ở Mai quán làm ra nhưng tay nghề đã rất khá, nhưng nàng cảm thấy thủ nghệ của mình vẫn cao hơn một bậc, ít ra là về chữ “Sắc”, nàng cho rằng không ai có thể đạt đến cảnh giới như nàng.
Sau bữa cơm nghỉ ngơi một lát, nàng nhất bút viết một tờ giấy giao cho Ám Hương: “Ngươi đi chuẩn bị những thứ này, tối nay ta muốn đích thân xuống bếp.”
Ám Hương trợn to mắt, chưa bao giờ nghe nói đến việc nữ chủ nhân của Vương phủ đích thân xuống bếp nấu cơm, đừng nói là Trắc phi như Phu nhân, cho dù là cơ thiếp cũng chỉ sống ngày tháng cơm dâng tận miệng.
Mộ Dung Tuyết lại dặn Tử Châu: “Ngươi đến ̉n Đào các canh chừng, Vương gia về thì lập tức cho ta biết.”
Tử Châu canh chừng bên ngoài ̉n Đào các cả buổi, mãi đến lúc hoàng hôn mới chờ được Gia Luật Ngạn hồi phủ, lập tức trở về bẩm báo. Mộ Dung Tuyết vô cùng vui mừng, lập tức nói với Ám Hương: “Ngươi đi mời Vương gia đến để ăn cơm, nói là Phu nhân đích thân xuống bếp.”
“Dạ.” Ám Hương vừa đi, Mộ Dung Tuyết lập tức xuống bếp, bắt đầu nấu những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn lúc chiều.
Nửa canh giờ sau Gia Luật Ngạn mới lững thững xuất hiện.
Lúc này, Mộ Dung Tuyết đã chuẩn bị xong xuôi, thay một bộ váy eo cao bó ngực màu hồng điểm hoa đào màu vàng, khoác một dải lụa màu hồng phấn, tóc không châu ngọc, chỉ cài một cây trâm ngọc trắng hình mẫu đơn, tự ngắm mình trong gương, phong thái rạng ngời.
Nàng nhìn mình trong gương, quyết định sau này chỉ mặc loại váy này, vì chân trông sẽ dài hơn.
Gia Luật Ngạn bước vào Mai quán, đầu tiên là ngửi thấy mùi thức ăn nức mũi. Trước bàn ăn là một giai nhân mình hạc xương mai đang đứng, kiều diễm như hoa, dung nhan như họa, tràn đầy tình ý nhìn hắn. Cảnh tượng sinh động ngát hương này khiến hắn rất hưởng thụ, phiền não ở Binh bộ cả ngày dường như đều tiêu tan hết.
Mộ Dung Tuyết tay cầm một chiếc khăn ấm, giúp hắn lau tay, sau đó cười dịu dàng nói: “Phu quân, đây là chính tay thiếp nấu đó.”
Vì đây là bữa tối, quá nhiều dầu mỡ sẽ không có lợi cho tiêu hóa, bởi vậy nàng đã làm mấy món thanh đạm thường ngày: Đậu hủ xào rau, ớt xanh xào thịt băm, canh trứng, canh cá viên.
“Mời Vương gia nếm thử.”
Gia Luật Ngạn nhìn món đậu hủ xào rau. Rau xanh biếc như mới rửa, hoàn toàn không mất sinh khí như đã bị xào nấu. Đậu hủ miếng nào cũng đều đặn như một, không nát không vỡ, trắng mịn như da thiếu nữ. Nếm thử một miếng, rõ ràng là món chay nhưng lại có hương thơm của món mặn. Ớt xanh xào thịt băm, thịt băm đỏ hồng phối với ớt xanh, chỉ nhìn màu sắc thôi đã thấy vô cùng ngon miệng. Canh trứng cũng vàng óng mịn màng, bên trên thả vài cọng hoa hành lơ thơ, xanh vàng đan xen vô cùng bắt mắt. Canh cá viên càng là nhất tuyệt, cá viên đều đặn như một, viên nào viên nấy tròn trịa như châu ngọc, nước canh thanh mát ngon miệng, bên trên còn có vài cánh hoa bập bềnh, tựa như một dòng nước mùa xuân.
Mấy món này phối hợp khẩu vị nặng của món ăn phương Bắc và sự thanh đạm của món ăn Giang Triết rất khéo, tựa như một nữ nhân trang điểm đậm nhạt hài hòa.
Vẻ mặt Mộ Dung Tuyết đang chờ đợi được biểu dương, mắt khát vọng đến sắp nở hoa.
Đáng tiếc, Gia Luật Ngạn không phải là gió Đông ấm áp khiến mỹ nhân say mà là một luồng gió Tây Bắc lạnh giá, chỉ nhàn nhạt “Ờ” một tiếng.
Trong phút chốc, hoa trong mắt nàng như đều khô héo hết. Nhưng nàng phát hiện rằng, tuy hắn không khen nàng nhưng lại ăn không ít cơm, ăn hết hai chén cơm đầy, còn có một chén canh.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Ám Hương và Tử Châu, Lục Khê đều biết điều lui ra.
Mộ Dung Tuyết không hề khách sáo ngồi lên chân hắn, choàng lấy cổ hắn nói: “Phu quân, thức ăn thiếp nấu có phải đặc biệt ngon không?”
“Cũng tạm.”
Mộ Dung Tuyết tức giận nói: “Rõ ràng là rất ngon mà, chàng ăn hết hai chén cơm rồi.”
Hắn nhìn nàng nói: “Bình thường ta vẫn ăn ba chén.”
Nụ cười của nàng bỗng cứng lại, bĩu môi hứ một tiếng: “Đáng ghét.”
“Phu nhân.” Ngoài cửa truyền đến giọng Sơ Ảnh.
“Vào đi.”
Sơ Ảnh vừa vào cửa liền thấy Mộ Dung Tuyết đang ngồi trên chân Gia Luật Ngạn, hơn nữa còn choàng qua cổ hắn, lập tức mặt đỏ bừng, không dám nhìn tiếp, cúi đầu nói: “Bẩm Phu nhân, nô tỳ tìm ở chợ cả buổi chiều cũng không mua được cò trắng.”
Gia Luật Ngạn nhíu mày: “Nàng mua cò trắng làm gì?”
Mộ Dung Tuyết cho Sơ Ảnh lui ra, lúc này mới chua ngòm nói: “Chẳng phải phu quân thích chân dài sao, chân cò trắng dài lắm đó.