Nhìn bộ dạng khó hiểu của Gia Luật Ngạn, Mộ Dung Tuyết thật sự không giấu nổi cơn ghen trong lòng, nàng lẩm bẩm: “Mỹ nhân Phiên bang chân dài như vậy sao phu quân còn đưa nàng ta đi?”
Gia Luật Ngạn như cười như không nhìn nàng, nhưng không đáp lời.
“Chân to dài như cò trắng thì có gì đẹp đâu, như thiếp thế này mới là đẹp.” Nói xong, nàng không hề khách sáo kéo váy lên, lộ ra đôi bắp chân trắng như tuyết thon như ngọc, bàn chân mũm mĩm kia còn không phục mà động đậy. “Phu quân nói có phải không?”
Hắn mang ý cười, nhưng cũng không đáp mà đè nàng lên giường.
Vừa chạm vào thân thể hắn nàng lại căng thẳng, đau khổ tối qua như vẫn còn trước mắt. Lần này vẫn đau ghê ghớm. Nàng ôm tinh thần vì tình yêu có chết cũng không sợ hãi không quay đầu, sau khi khổ sở đếm mấy trăm con cừu, phát hiện hắn vẫn chưa hề có ý kết thúc, hơn nữa càng lúc càng mạnh mẽ hơn, dường như hận không thể nghiền nát thân thể nàng. Hắn thật sự oán hận nàng đến mức đó sao, chẳng qua chỉ chạy trốn có hai lần thôi mà, thật là một nam nhân nhỏ nhen, nhưng yêu một người thì phải bao dung tất cả khuyết điểm của người đó.
Nàng tự an ủi mình như vậy, không biết làm sao lại nghĩ đến mỹ nhân Phiên bang “cùng chung hoạn nạn”. So với nàng ta, nàng bỗng cảm thấy mình vừa kiên cường vừa dũng cảm, bất luận hắn giày vò thế nào nàng cũng không kêu một tiếng.
Sau khi tỉnh lại, Gia Luật Ngạn đã rời đi. Nàng cuộn mình trong chăn, đặt đầu lên gối của hắn, ngửi hơi thở hắn lưu lại, khóe môi nhếch lên. Nàng nghĩ, trước đó hắn chưa từng chạm vào nàng, có nữ nhân khác cũng có thể tha thứ được, nhưng nay nàng đã đến bên cạnh hắn rồi thì sẽ thi triển tất cả bản lĩnh để hắn toàn tâm toàn ý yêu nàng, sau này cho dù tiên trên trời giáng xuống cũng không để hắn nhìn lấy một lần. Biển nước mênh mông, nàng chỉ muốn làm một gáo duy nhất đó thôi.
Nghĩ đến đây nàng lại cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh và ý chí chiến đấu, lập tức đứng dậy dặn dò Ám Hương, Sơ Ảnh đi mua đồ. Bận rộn trong nhà bếp cả ngày, nàng đã làm được bánh xốp ngàn lớp, bánh táo chua, bánh hạt dẻ, bánh phù dung.
Bánh táo chua và bánh hạt dẻ là hai loại bánh xốp mềm, đặt trong hộp cho Lục Khê đưa đến cho Lưu thị, nếu đã muốn được hắn yêu, đương nhiên phải ra tay từ người bên cạnh hắn. Lưu thị là nhũ mẫu của hắn, bao nhiêu năm nay quản lý trong Vương phủ, có thể thấy đây là người rất quan trọng trong lòng hắn. Bánh phù dung và bánh xốp ngàn lớp nàng ra lệnh tặng cho Quản gia và thị vệ ̉n Đào các mỗi người một phần.
Còn để lại cho Gia Luật Ngạn bốn món bánh càng sáng tạo độc đáo, phí hết tâm tư hơn. Dùng dĩa sứ nhiều màu, dĩa sứ tráng men xanh, dĩa lưu ly để đựng, giữa các món bánh đặt một bình mai, cắm mấy cành anh đào rực rỡ hồng mịn, vừa nhìn đã có cảm giác như trên bàn đang bày ra một bức tranh rực rỡ mê người.
Nàng có vài phần tự đắc, chờ đêm xuống Gia Luật Ngạn đến thưởng thức.
Nhưng mãi đến khi đêm khuya cũng không thấy hắn tới. Nàng hơi nóng lòng, lập tức sai Tử Châu đi nghe ngóng.
Một lúc sau, Tử Châu trở về nói Vương gia đã trở về nửa canh giờ rồi, dùng cơm xong rồi đang ở ̉n Đào các.
Mộ Dung Tuyết nghe nói hắn đã dùng cơm, bất giác hơi thất vọng, nàng đã chuẩn bị thức ăn trong nhà bếp, chờ hắn đến sẽ hâm nóng lại.
“Vậy chút nữa chàng có đến không?”
Tử Châu lắc đầu, “Nô tỳ không biết.”
Mộ Dung Tuyết giậm chân: “Vậy sao ngươi không đi hỏi?”
Tử Châu đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Vương gia ngủ ở đâu xưa nay đều tự mình quyết định, lúc trước các mỹ nhân ở Mai Lan Cúc Trúc tứ quán đều chưa từng nghe ngóng. Nô tỳ không dám vượt quy tắc.”
Mộ Dung Tuyết biến sắc. Ám Hương nghe vậy vội nói: “Phu nhân là chủ nhân thật sự, làm sao có thể so với các nữ nhân kia được. Ngươi đến ̉n Đào các cứ nói là Phu nhân bảo ngươi đến hỏi.”
Tử Châu đáp một tiếng rồi lui ra. Mộ Dung Tuyết ngày dài tựa năm chờ tin của Tử Châu, lúc này mới ý thức được một cách sâu sắc rằng, Gia Luật Ngạn là một Vương gia, không phải nam nhân bình thường, hắn trở về Vương phủ không có nghĩa là nàng có thể gặp hắn, có thể ở bên hắn. Hắn có không gian riêng của mình, còn nàng, cũng như các nữ nhân trong cung, chỉ có thể chờ hắn lâm hạnh, nếu muốn hắn vừa về đã có thể gặp được thì trừ khi nàng có thể cùng ở ̉n Đào các với hắn.
Nhưng thân phận của nàng là Trắc phi, cho dù lúc này trong phủ không có Chính phi nàng cũng không thể danh chính ngôn thuận như chim liền cánh, cùng ra cùng vào với hắn. Nàng xưa nay coi tiền bạc như bùn đất, chẳng hề để tâm đến quyền thế danh lợi, nhưng lúc này lại hiểu được sự quan trọng của địa vị. Trước đó nàng chỉ nghĩ có thể lấy hắn là tốt rồi, lúc này mới phát hiện chỉ lấy hắn thôi vẫn không đủ, nàng muốn ở bên hắn mỗi giây mỗi khắc, muốn đặt mình ở vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn.
Gia Luật Ngạn không đến, nàng cũng không còn tâm tư xuống bếp, chỉ dặn Ám Hương bảo đầu bếp hâm nóng thức ăn nàng đã chuẩn bị rồi bưng lên, một mình vô vị ăn được nửa chén cơm nhỏ, vô cùng buồn chán.
Lúc này Tử Châu đi ̉n Đào các đã trở về, dè dặt nói: “Vương gia nói tối nay không đến.”
Mộ Dung Tuyết bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng. Bánh được tỉ mỉ chuẩn bị trên bàn dường như đều trở nên buồn tẻ, hoa anh đào cũng ủ rũ mất đi màu sắc, nở cho ai xem đây?
Nằng cắn cánh môi mỏng, im lặng trong chốc lát, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng quật cường, “Ám Hương, ngươi bỏ bánh này vào hộp, ta mang đến cho Vương gia.”
Ám Hương nhỏ giọng nói: “Phu nhân, xưa nay Vương gia không cho người ngoài vào ̉n Đào các.”
“Ta đâu phải người ngoài.” Mộ Dung Tuyết dậy lên hùng tâm tráng chí, xách hộp thức ăn đưa Ám Hương, Sơ Ảnh rời khỏi Mai quán, sau đó bước lên Bích Nguyệt kiều ra khỏi Kính hồ, cho Ám Hương dẫn đường, đi thẳng đến cửa ̉n Đào các.
Ngoài cửa có hai túc vệ canh giữ, một trong hai người chính là Trương Long.
Thấy Mộ Dung Tuyết, hai người khom lưng hành lễ.
Mộ Dung Tuyết cười nói với Trương Long: “Ta mang bánh đến cho Vương gia.”
“Xin Phu nhân chờ chốc lát, để tại hạ vào bẩm báo một tiếng.” Ăn của người ta rồi miệng cũng mềm[1] mà, Trương Long vừa nếm được bánh phù dung của Phu nhân Mộ Dung Tuyết liền vội vã bước vào trong.
[1. Nhận lợi lộc của người ta thì phải làm việc cho người đó.]
Mộ Dung Tuyết thò đầu nhìn vào trong, chỉ thấy ̉n Đào các này là một tòa lầu gỗ hai tầng, trên mái treo lồng đèn lưu ly, chiếu rọi ba chữ “̉n Đào các” to viết theo thể Cuồng thảo[2], phóng khoáng mạnh mẽ, có khí thế sóng lớn cuộn ngàn mây.
[2. Một loại chữ trong Thư pháp.]
Nàng vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ, mơ hồ có cảm giác đang đứng ngoài cửa trái tim hắn, dường như lúc này hắn cho nàng vào thì nàng có thể bước vào trái tim hắn.
Một lát sau, Trương Long bước ra, ngại ngùng cười cười: “Vương gia bảo tại hạ mang bánh vào, mời Phu nhân về nghỉ ngơi trước.”
Hắn lại còn không cho nàng vào nữa! Điều này thật sự khiến nàng rất bất ngờ, cũng rất thất vọng. Nhưng nàng cũng không hề nhụt chí, xách hộp thức ăn kiên định nói: “Không, ta muốn đích thân mang cho Vương gia.”
Hắn càng như vậy càng kích thích lòng hiếu thắng của nàng, khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng, nàng cứ muốn bước vào tim hắn bằng được. ̉n Đào các trước mắt này dường như không phải là một tòa nhà mà chính là trái tim hắn. Nàng bỗng nảy sinh cảm giác anh dũng, ưỡn ngực ngước đầu, hào khí ngút trời như sắp ra trận.
“Việc này...” Trương Long vô cùng khó xử, chỉ đàng quay đầu vào trong xin chỉ thị, một lúc sau bước ra vẫn là câu đó.
Mộ Dung Tuyết ôm hộp thức ăn, giận dỗi nói: “Cổ nhân có câu Có bằng hữu từ phương xa đến thăm, chẳng phải là điều vui mừng sao? Bằng hữu đến đã vui vậy rồi, thê tử đến càng nên hân hoan vui mừng mới đúng chứ. Người bụng đầy thi thư mà chút đạo lý nhỏ này cũng không hiểu sao? Lại còn lánh đi không gặp, thật chẳng ra gì.”
Trương Long dọc đường từ Giang Nam đến Kinh thành đã biết tính cách quật cường của vị Mộ Dung phu nhân này từ lâu, xem ra không cho nàng vào thì nàng sẽ đứng ở cửa cả đêm, thật sự bó tay vô phương, chỉ đành to gan vào bẩm báo.
Gia Luật Ngạn trong thư phòng đã nghe thấy mấy câu ngoài này từ lâu, hắn bước ra khỏi phòng nói: “Bảo nàng ấy vào đi.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe thấy giọng Gia Luật Ngạn, lập tức xách hộp thức ăn bước vào ̉n Đào các, lòng vui mừng thắng lợi. Nhưng trên mặt Gia Luật Ngạn lại không hề ngập tràn nỗi tương tư một ngày không gặp như cách ba thu giống nàng.
“Phu quân, thiếp mang đồ ăn khuya đến cho chàng đây. Là bánh thiếp chính tay làm đó, độc nhất vô nhị, bao nhiêu quân lượng cũng không mua được đâu, chàng không ăn sẽ hối hận cả đời đó.”
Gia Luật Ngạn: “... ...”
Nàng xinh đẹp đứng dưới ngọn đèn màu đỏ, vạt áo phấp phới, nụ cười như hoa, hắn vốn muốn lạnh mặt trách mắng vài câu, nhưng đối diện với nụ cười rực rỡ kia thật sự không lên tiếng được, chỉ đành nhàn nhạt nói: “Để đó được rồi, nàng về đi.”
Nàng được đằng chân lân đằng đầu: “Thiếp muốn nhìn chàng ăn.” Nói xong liền bước tới mấy bước đứng bên cạnh hắn, không hề khách sáo dìu lấy cánh tay hắn.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, “Bổn vương còn có việc.”
“Thiếp không làm lỡ việc của chàng đâu, chờ chàng nếm thử rồi thiếp sẽ đi ngay.”
Công phu đeo bám của nàng hắn đã được lĩnh giáo từ lâu, trong lúc bất lực chỉ đành đưa nàng vào trong.
Đây là ̉n Đào các xưa nay chưa từng có ai vào, nàng hiếu kỳ nhìn ngắm, trong sảnh bắt mắt nhất là một bình phong đá đế bằng gỗ lê, trên đá là đường vân tự nhiên liên miên trắng tinh như núi tuyết, khí thế hào hùng. Dưới cửa sổ là một thư án gỗ đàn, phối với một chiếc ghế gỗ đỏ. Thư án ngăn nắp chỉnh tề, bày một nghiên mực bàn long, trên giá gác mấy chiếc bút lông sói lớn nhỏ. Góc trái đặt một bình mai, bên trong không cắm hoa cỏ theo mùa mà là mấy chục chiếc lông đuôi khổng tước. Một bên là tỳ hưu chặn giấy, điêu khắc sống động như thật. Bức tường đối diện thư án treo một bức tranh sơn thủy, họa ý mênh mang bao la, phóng khoáng không câu nệ, bên trên đề hai câu theo lối Cuồng thảo, “Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm áng mây bay[3].” Tự họa tràn ngập sự hào phóng sảng khoái.
[3. Nhà riêng trên núi Chung Nam, thơ Vương Duy, Lê Nguyễn Lưu dịch.]
Góc Tây Bắc còn có một chiếc sạp để nghỉ ngơi, bên trên trải chăn nệm màu nâu, đây là nơi duy nhất trong sảnh thể hiện sự mềm mại, chiếc lư đồng tử kim tỏa ra mùi hương khiến không khí thêm phần dịu dàng.
Nàng vô cùng vui thích, đây là nơi chưa ai được vào, chẳng phải nàng đã vào rồi đó sao, có thể thấy trong lòng hắn nàng có sự khác biệt, là độc nhất vô nhị. Nàng tươi cười thu lại ánh mắt, đặt hộp thức ăn lên thư án.
“Phu quân, chàng nếm thử đi, đây là bánh thiếp làm cả ngày nay đó.”
Gia Luật Ngạn gắp một miếng bánh hình cuốn hỏi: “Đây là cái gì?”
Mộ Dung Tuyết cắn môi, ý cười thêm phần bẽn lẽn: “Đây là cuốn tương tư.”
Gia Luật Ngạn cười cười, “Tên này là nàng đặt à?”
“Phải.”
Hắn nhíu mày giễu cớt: “Trong cuốn này là tương tư à?”
Nàng khẽ đỏ mặt, “Ngọn hương xuân[4] non và thịt xắt sợi, chẳng phải là tương tư[5] đó sao?” Thật là một người chẳng có tình thú gì cả, uổng công nàng nghĩ cả ngày mới đặt được cái tên này.
[4. Hương xuân còn gọi là tông dù, may sao, xoan hôi là một loài thực vật có hoa trong họ Meliaceae. Nguồn: Wikipedia.]
[5. Hương đọc là Xiang, thịt xắt sợi đọc là Si, ghép lại đồng âm với Tương tư.]
“Còn cái này thì sao?”
“Bánh Tương tri[6].”
[6. Dầu thơm đọc là Xiang you, hạt mè đọc là Zhi ma, ghép lại là Xiang zhi đồng âm với Tương tri.]
“Làm bằng gì vậy?”
“Dầu thơm, hạt mè.”
Hắn như cười như không nhìn nàng, “Ngày tháng còn dài, không cần vội vã trổ tài như vậy, giữ lại vài món để sau này khỏi phải mưu cùng kế cạn.”
“Chàng...” Nàng đỏ mặt, người này sao lại không hiểu phong tình như vậy chứ, nói chuyện câu nào cũng có gai, khiến lòng người chẳng được thoải mái.
Hắn gắp một cuốn tương tư, nếm thử vài miếng rồi hỏi: “Sao không nấu trà?”
“Để mai đi.” Hắn ăn hết một cuốn tương tư, bỏ phần còn lại vào hộp.
“Được rồi, ta đã nếm thử rồi, ngày mai ta đến Mai quán sẽ từ từ dùng trà rồi ăn.” Đây rõ ràng là qua quít cho xong chuyện, nàng vô cùng thất vọng, nhưng hôm nay có thể vào được ̉n Đầo các đã là thắng lợi to lớn rồi.
“Ngon không?” Chưa chờ hắn đáp, nàng lại lập tức nói: “Không được nói cũng tạm.”
Hắn nhìn nàng, cười cười: “Cũng được.”
Mộ Dung Tuyết nghiến răng: “... ...” Nói một câu dễ nghe sẽ chết sao, sẽ chết sao? Thật hận không thể ngâm miệng hắn vào hũ mật dăm ba tháng.
“Mau về đi.” Thấy nàng ăn vạ không đi, hắn trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
“Đã khuya rồi mà phu quân vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Nói xong mặt nàng không kìm được lại treo mấy áng mây hồng.
“Ta còn có việc chưa xử lý xong.”
“Vậy thiếp chờ phu quân nhé.”
“Hôm nay ta không đến Mai quán đâu. Nàng về trước đi.” Ngừng một lúc hắn lại nói: “Sau này đừng đến đây nữa, nếu ta không bận thì sẽ đến tìm nàng.”
Câu này đã chém nát lòng tự tôn của nàng, cho dù mặt nàng có dày đến đâu cũng không ăn vạ được nữa, đỏ mắt xách hộp thức ăn cúi đầu bước ra ngoài. Ra khỏi cửa lớn của ̉n Đào các, nước mắt giấu trong khóe mắt bị gió đêm thổi vào, tranh nhau nhảy ra dạo chơi.
Ám Hương và Sơ Ảnh theo phía sau nàng, vốn không nhìn thấy lúc này nàng đang đẫm lệ đón gió, ngược lại còn vui mừng nói: “Phu nhân thật có bản lĩnh, ̉n Đào các kia ngoài Vương gia và mấy thị vệ bên cạnh thì không ai được vào hết, cho dù là biểu tiểu thư...” Nói đến đây, nàng ta đột nhiên khựng lại, ý thức được mình đã lỡ lời.
Mộ Dung Tuyết liền hỏi: “Biểu tiểu thư nào?”
“Chính là...” Ám Hương lòng thầm tát mình mấy cái, quyết tâm sau này nhất định phải khóa miệng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Gia Luật Ngạn không phải là cặn bã, chỉ là chưa động tình thôi. Nếu không có hắn thì lúc này Tuyết tiểu cường* đã trở thành người của lão Hoàng đế rồi.