Lúc nói câu đó anh cười nhạt, đôi đồng tử hấp háy như ám thị đây không phải là câu nói đùa.
Trần Uyển nghĩ, mới gặp người này mấy
lần mà chưa bao giờ tỏ thái độ tốt với anh, nụ cười của anh luôn khiến
cô hoang mang cảnh giác. Anh không phải người tốt. Hoặc là trong tiềm
thức, cô đã sớm có ý thức tránh xa con người nguy hiểm này.
Nhớ lại lần gặp đầu tiên hơn một năm
trước, lúc đó cô đã vô cùng căm ghét ánh mắt của anh, lần thứ hai gặp
thì anh cất giọng nói với Phương Tồn Chính: “Tôi họ Tần, Tần Hạo, đứng
hàng thứ năm trong gia đình”, bằng cái giọng vô cùng khinh thường, thái
độ rất kiêu căng. Như thế liền có thể biết ngay anh là người được nuông
chiều trong gia đình, thích làm gì thì làm.
Mâu thuẫn lần này coi như anh say rượu
nên chòng nghẹo cho vui mà thôi, coi như lưng cô đen đủi, không cẩn thận bị đập vào tường.
Tối nay là lần đầu tiên trong đời cô
đánh người khác, tuy nói lúc đó do xấu hổ và tức giận đan xen, không
nghĩ đến hậu quả, nhưng lúc này khi nỗi bực bội đã tan biến, bình tĩnh
nghĩ lại vẫn cảm thấy khoái chí vô cùng, hả hê vô cùng. Tần Hạo nhận cái tát đó là đáng đời.
Bên tai cô như còn vọng lại cái âm thanh giòn giã đó, nét mặt sửng sốt của Tần Hạo bấy giờ lại hiện lên.
Trần Uyển vùi đầu vào gối cười, thầm
mắng Trần Hạo một câu đáng đời, cho anh cái tát đó là còn nhẹ, đối với
những tên vô lại như thế thì điều thật sự cần thiết chính là cho vào lò
nướng, nướng đi nướng lại mới đáng.
May mà hai người họ thuộc hai tầng lớp
khác nhau, về sau cũng sẽ không còn bất kỳ cuộc gặp gỡ nào nữa. Điều may mắn nữa là Phương Tồn Chính cũng say. Hi vọng bọn Lục Chỉ có thể giữ
yên mồm miệng, nếu không anh ấy mà tức giận lên thì…
Cô có chút hối hận khi thẳng thắn thừa
nhận về mối quan hệ của mình và Phương Tồn Chính, cứ như thể biện bạch
này nọ với con người kia vậy. Có ông Trời biết rõ con người ấy chẳng có
tư cách gì cả, cô cũng không có lý do gì phải làm thế, lẽ nào cô đã bị
ánh mắt của anh làm cho mê hoặc?
Nhưng cô không thể bị mê hoặc một cách
đơn giản như vậy. Ngón tay Trần Uyển vô thức xoa vào bên gối. Hơi thở
anh ấm áp, đầu lưỡi mềm mại. Lúc sắp đi gương mặt anh còn kề sát vào cô, che lấp cả ánh sáng trên đỉnh đầu, các đường nét nơi gương mặt đều trở
nên mờ nhạt, chỉ có hai đốm lửa là vẫn đang hừng hực vì tức giận. Tim
đập dồn dập, cô nín thở, nắm chặt tay để kìm lại cái bạt tai đang chực
chờ xông về phía anh. Hơi thở của Tần Hạo lướt qua cô, anh nghiêng sang
bên, đưa tay mở cánh cửa phía sau cô. Cô đứng một mình bên cửa, cố gắng
kiềm chế nhịp đập mạnh mẽ của trái tim giống như âm thanh náo động bên
ngoài bất ngờ ùa vào phòng.
Cũng giống như lúc này.
“Chị, chưa ngủ sao?”, Tiểu Vũ từ bên kia bức vách lơ mơ hỏi.
Trần Uyển rút bàn tay đang vô thức luồn
vào trong gối ra, trả lời qua quýt. Đồ chết tiệt, đồ thần kinh, đồ biến
thái… cô kéo chăn qua đầu, hi vọng sau này không gặp lại anh nữa, tốt
nhất là anh biến mất khỏi trái đất này.
Người tốt không trường thọ, còn tai họa
thì vẫn lưu lại nghìn năm. Tần Hạo đương nhiên là không thể biến mất, lý do mà dịp Tết vừa rồi anh không xuất hiện ở quán nhà họ Củng là vì anh
và Tống Thư Ngu đi Tam Á.
Thời gian này, tinh thần của anh có vẻ uể oải khác thường, lúc Tống Thư Ngu đánh cược thì tâm trí anh
đang để nơi khác, đến khi phát hiện mình đã bị chậm hơn chín gậy thì đã
đánh đến lỗ thứ mười bảy. Anh lập tức lấy lại tinh thần, lúc đến lỗ thứ
mười tám thì gỡ được hai gậy. Cuối cùng lên đến green [1], anh cầm cây
gậy tiêu chuẩn khoảng sáu thước Anh để đẩy bóng nhưng vẫn bị thua bốn
gậy.
[1] Vùng trồng cỏ đặc biệt, trên đó có lỗ golf để kết thúc đường golf và được cắm cờ để định hướng.
Tống Thư Ngu thấy anh không vui. “Còn
muốn chơi tiếp không?” Kĩ thuật chơi golf của Tần Hạo cao hơn Tống Thư
Ngu mấy cấp, bị thua bốn gậy như hôm nay là chuyện hiếm thấy.
“Chẳng hay ho gì, về thôi.” Về đến khách sạn thì càng bực bội. Ngô Lạc Nha ngồi trong đại sảnh, chán nản nghịch móng tay.
Tống Thư Ngu nháy mắt với Tần Hào, anh chau mày, hỏi: “Em đến đây làm gì?”.
“Còn làm gì khác chứ? Dù ở chân trời hay góc biển em cũng tìm được anh”, Ngô Lạc Nha trách cứ, “Em làm phiền các anh sao? Đánh xong mười tám lỗ rồi định đánh thêm lỗ mười chín à?”.
Đó là lời bông đùa mà đám bạn bè Tần Hạo thường nói, Tống Thư Ngu cười cười: “Em vẫn là con gái chứ? Nói ra câu
này mà không thấy xấu hổ à?”.
“Xí, các anh được nói còn tụi em thì
không sao?”, cô hờn dỗi nhìn Tống Thư Ngu rồi lại chuyển ánh mắt sang
Tần Hạo, “Em từ xa đến mà anh không tươi cười được sao?”.
Thường ngày cô nhíu mày trề môi, làm đủ
các kiểu hờn dỗi của con gái với Tần Hạo, anh có thể chịu đựng được,
nhưng hôm nay anh có chút mất kiên nhẫn. “Ngày mai bọn anh về rồi, không biết em đến để làm gì”, đi được mấy bước, anh quay lại hỏi: “Đặt phòng
chưa?”.
Ngô Lạc Nha cười híp mắt bám theo sau, “Em biết chỗ anh ở, chia cho em một phòng là được”.
Tống Thư Ngu vừa đi về phía thang máy
vừa đùa: “Yên tâm, anh Năm của em không đồng ý thì còn có anh Tống đây”, nói xong, vỗ vỗ vào vai Ngô Lạc Nha.
“Thay đồ đi ăn thôi.” Tần Hạo đưa cho
nhân viên xách hành lý chút tiền sau đó đóng cửa lại, xách túi golf về
phòng mình. Ngô Lạc Nha bị anh lạnh nhạt, đứng trong phòng khách giẫm
giẫm chân. “Ông nội ở nhà đang tức giận, nói anh mới mùng Hai đã bỏ đi,
em xin phép mẹ rồi mới tới đây, nếu không phụng thánh chỉ đến xem anh ra sao thì ai tự nguyện ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ chứ? Mẹ gọi điện
bảo các anh thứ Tư mới về, em không biết đâu, anh phải sắp xếp cho em.”
Tần Hạo đang thay đồ, ngoái cổ ra hét
lớn: “Đừng la lối om sòm lên nữa, ông nội, mẹ đều là của anh. Có liên
quan gì đến em chứ?”.
“Anh…”, Ngô Lạc Nha trợn mắt.
“Con gái phải nhã nhặn một chút, mười
tám lỗ hay mười chín lỗ gì gì đó, vậy mà cũng nói ra được. Lát nữa xuống nhân tiện đem theo chứng minh thư rồi lấy phòng, cô nam quả nữ ở chung
phòng không tiện.”
“Ồ, anh trở thành con người mẫu mực từ
khi nào thế?”, tuy nói vậy nhưng Ngô Lạc Nha vẫn mừng thầm. Bởi Tần Hạo
chưa bao giờ như vậy, có nghĩa là vị trí của cô trong lòng anh không
giống với những cô gái khác?
Thực sự là không giống. Tần Hạo ham chơi nhưng không quá đà, anh thân thuộc với Ngô Lạc Nha đến nỗi còn biết cả
loại băng vệ sinh cô dùng, tiến thêm một bước e là chưa tới hai mươi bốn giờ nữa sẽ bị mắc vào xiềng xích hôn nhân. Chơi với nhau lâu rồi, đâu
là giới hạn cuối cùng chắc hẳn anh biết rõ. Nhưng mấy ngày nay, tâm trí
anh luôn lơ đãng. Muốn cuộc chơi vui vẻ thì trước tiên hai người phải
tình nguyện, nhưng tại sao anh cảm thấy mình như bị đắm chìm trong bể
nước, nhớ tới ánh mắt coi thường của cô gái đó, anh lại kích động đến
nỗi muốn liều mình kéo cô ấy cùng xuống nước.
Chết tiệt! Hai tay chống tường
siết thành nắm đấm. Chẳng qua anh chỉ uống hơi quá chén, mới hơi xâm
phạm đến cô ấy một chút mà cô ấy đã nhìn anh bằng ánh mắt đó ư? Đến nỗi
muốn khắc vào tâm trí anh sao? Tối đó, anh mượn rượu khen cô ấy đẹp,
nhưng cô ấy lại nói câu chán ghét như kẻ bất cẩn giẫm phải phân chó:
“Tiếc là tôi chẳng có hào hứng với người ham sắc.” Chiết tiệt, có cô gái nào mà không dựa vào vẻ đẹp của mình để kiếm tiền chứ? Cứ cho là không
phải vì tiền thì cũng là vì một lợi ích khác. Nói cho cùng cũng chỉ là
đồ đàn bà mất nết giả vờ kiêu kỳ mà thôi.
Đàn bà ấy mà, chỉ cần nói cho mấy lời
ngon ngọt là chẳng ai không mắc bẫy cả. Tần Tiểu Ngũ anh mười mấy năm
ngang dọc tình trường thế mà ngay cả con nhóc ấy cũng không chinh phục
được sao!
Trần Uyển đương nhiên không biết
uy hùng của loài động vật ăn thịt đó. Bỗng nhiên cô rùng mình, cứ ngỡ là do mình mặc không đủ ấm. Trước nay cô sợ lạnh, đến chu kỳ lại càng sợ
hơn, gương mặt trắng bệch xanh xao, Phương Tồn Chính thấy vậy liền đi
vào phòng lấy áo khoác của mình khoác lên người cô.
Thím Phương coi cô như con gái trong
nhà, chỉ ăn một bữa tối thôi mà tất bật lo liệu suốt cả buổi chiều, lúc
vào bàn ăn còn khách sáo nói rằng tay nghề không được như cậu của Trần
Uyển. Nhìn hai cô cậu đang đứng trước mặt, bà không đi vào. Bây giờ
trong nhà ngay cả đứa trẻ cũng không có, bà nghĩ không biết từ bao giờ
gia đình mới có thể ăn bữa cơm đoàn viên như thế này, nước mắt cứ thế
rơi nơi khóe mắt.
Phương Tồn Chính cũng đi thăm anh trai
trong tù ở Tế Tây mới về, trong lòng buồn bã. Thấy mẹ lén lau nước mắt,
liền hắng giọng hai tiếng rồi cười lớn.
Trần Uyển như ngồi trên đống lửa. Lục
Chỉ là người khó giữ mồm miệng, Phương Tồn Chính hình như đã nghe được
lời đồn đại nào đó, hôm nay mấy lần anh ta nói bóng gió nhưng đều bị cô
mượn cớ ậm ờ cho qua. Vì lo lắng nên ăn uống chẳng thấy gì ngon, cô chỉ
ăn một bát cơm, sau đó giúp thím Phương thu dọn bát đũa rồi ra về.
Nhà họ Phương nằm ở đường phía sau của
hẻm Chu Tước, đi qua con hẻm dài tĩnh mịch là ra đến đường lớn. Phương
Tồn Chính cố ý đi thật chậm cùng cô, hai người men theo bức tường tối
sầm về phía trước. Dòng Thanh Thủy trong đêm yên tĩnh, loang loáng ánh
sáng, không khí lạnh lẽo luôn mang theo mùi đậu hũ chua chua mà không
thể xua tan được. Trần Uyển nghe văng vẳng đâu đó tiếng chim bồ câu vọng lại, dai đẳng mãi không thôi, cô ngẩng đầu tìm kiếm những cánh chim
đang bay về tổ ấm.
Phương Tồn Chính nắm tay cô, “Nhìn đường cẩn thận”, rồi dẫn cô đi vòng qua những ổ gà, bàn tay vẫn nắm chặt không buông.
Tại sao cô lại thấy có lỗi với
Phương Tồn Chính chứ? Tại sao lại có nỗi hối hận nho nhỏ? Rõ ràng bàn
tay đang bị anh ta nắm chặt, nhưng trái tim cô lại vô cớ bay xa? “Đến
rồi”, cô khẽ nói, cởi chiếc áo khoác trả lại Phương Tồn Chính. Phát hiện anh ta đang quàng chiếc khăn cô đan, cô bối rối, “Tôi vào đây”.
“Đợi đã.”
Phương Tồn Chính do dự, còn cô hoang mang.
“Nhớ nói với chú Củng một tiếng”, Phương Tồn Chính muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lưỡng lự vài phút rồi nói:
“Tôi nghe người ta đồn, việc di dời bên đường phía tây là có Hạ Phong Tử nhúng tay vào. Hắn là con chó điên muốn tiền chứ không cần mạng, ngay
cả tôi cũng phải nhường hắn vài phần. Nói với cậu em là đừng can dự
chuyện di dời bên đường phía đó.”
Trần Uyển ở lại trường mấy tháng nên
không rõ ở nhà đã xảy ra những chuyện gì, nhất thời có chút hoang mang,
cứ tưởng Phương Tồn Chính sẽ hỏi chuyện xảy ra vào tối mùng Ba Tết,
không ngờ là chuyện có liên quan đến cậu.
Cô vội đi vào nhà để hỏi cho rõ chuyện nên gật đầu qua quýt, “Tôi vào đây”.
“Còn nữa”, anh ta đợi cô quay đầu lại mới nói, “Sau này nếu có chuyện gì thì đừng tự mình gánh vác!”.
“Anh… biết rồi?”, cô nhìn Phương Tồn
Chính, trong mắt anh ta đang có bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Anh ta giơ
bàn tay to lớn ra nâng gương mặt cô: “Tôi là đàn ông”, lòng bàn tay thô
ráp, khẽ khàng xoa lên má Trần Uyển, “Chẳng có lý nào lại để phụ nữ đứng ra gánh chịu trước mặt mình”.
“Xin lỗi. Tôi bảo Lục Chỉ không được nói cho anh vì sợ anh sẽ gặp phiền phức.”
Cô giữ chặt tay Phương Tồn Chính, anh ta dừng lại, nhìn vào mắt cô, “Sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch vậy nữa.”
Trần Uyển cảm nhận được nhịp mạch đập
mạnh mẽ của đối phương, cô gật đầu nhưng không dám động đậy. Mặt hai
người rất gần nhau, chỉ cần một chuyển động nhỏ thôi cũng khiến môi chạm môi. Trước ánh nhìn chăm chú của Phương Tồn Chính, cô cảm thấy hai gò
má mình nóng ran, lòng bàn tay toát mồ hôi. Lúc hơi thở nóng bỏng của
anh ta phả lên đôi môi khô khốc của cô, cô như bị thôi miên. Cô mơ hồ
nghe thấy hơi thở của đối phương, sau đó là môi anh ta đặt lên môi cô
một cách dè dặt.
Hơi thở mạnh mẽ, kèm theo dó là nhịp đập dồn dập của con tim khiến ý thức của cô trở nên hỗn loạn. Giây phút môi hai người chạm nhau, cô hoảng sợ, sau đó vội vàng lùi lại hai bước, đập lưng vào cánh cửa gỗ, rồi cô đứng thẳng người.
Cánh tay Phương Tồn Chính đang vuốt trên mặt cô vì thế mà rơi xuống, miệng mím chặt. Cô hít sâu một hơi khí
lạnh, trấn tĩnh lại hơi thở và nhịp đập con tim, định mở miệng giải
thích về khoảng khắc mụ mị vừa rồi. Phương Tồn Chính cũng lúng túng, vội mở lời trước: “Ngủ sớm nhé”.
Cô không trả lời, đứng im dưới
mái hiên nhìn theo bóng Phương Tồn Chính. Mặc dù anh ta là người trải
qua nhiều mất mát nhưng rất bình tĩnh, cam chịu. Trần Uyển tình nguyện
để Phương Tồn Chính tức giận, trách mắng cô không biết tình cảm của anh
ta, nhưng không muốn nhìn thấy nét mặt buồn bã của anh ta khi một lần
nữa bị phản bội.
“Ngủ sớm nhé”, Phương Tồn Chính nhắc lại lần nữa, nét mặt rất tự nhiên.
“Anh cũng vậy.”
“Tôi còn phải về Đế Cung.” Phương Tồn
Chính gượng cười, anh ta là người sinh tồn trong cuộc sống về đêm, giờ
này mới là thời gian bắt đầu công việc của mình.
“Vậy thì về sớm một chút, uống ít thôi.”
“Em vào đi, ngày mai nhớ mặc ấm vào”, anh giục.
Trần Uyển lấy khóa mở cửa, mắt vẫn liếc theo cái bóng cô đơn đằng sau.