Trường mà Trần Uyển và cậu em họ học là trường Nhất trung
[1] ở Tế Thành, có tỉ lệ giáo viên giỏi và tỉ lệ học sinh đậu đại học đứng đầu
thành phố, và còn là ngôi trường đệ nhất rác thải.
[1]Nhất trung: là ngôi
trường có chất lượng của thành phố.
Nhất trung nằm trong khu phố cổ, lân cận có rất nhiều khu
nhà ở cho công nhân nhà máy và những con đường cũ, tố chất học sinh vàng thau
lẫn lộn, trong đó có những học sinh chuyên tâm học hành để mong có thể thoát
khỏi môi trường này, có người lại dành thời gian đi tìm công việc, cũng có
người xem việc học đơn thuần như một thú vui.
Thành tích học tập của Trần Uyển trước đây rất tốt, hoàn
toàn có thể vào trường Phụ trung [2], đáng tiếc là hơn hai năm trước gia đình
xảy ra biến cố lớn, thành tích học tập của cô đang cao ngất ngưởng bỗng tụt dốc
đến mức thấp nhất. Sau khi mai táng cha xong, căn cứ vào thành tích học tập và
hoàn cảnh gia đình cậu, cô chỉ có thể vào học trường Nhất trung.
[2] Phụ trung: Là ngôi
trường chất lượng, thi vào được Phụ trung là có thể lên thẳng đại học.
Bà con thân thích bên cha tránh cô như tránh quỷ, những tình
cảm thân thiết trước đây dường như chỉ là ảo tưởng. Người đi trà lạnh, mọi người
đùn đẩy, mười sáu tuổi cô đã hiểu được đạo lý thâm sâu trong đó.
Nhưng cậu thì ngược lại, rất nhiều năm cậu không qua lại với
gia đình lại nhận nuôi cô.
Trước đây có nghe mẹ cô nói, cậu bất đồng với cha. Cậu cho
rằng cha là người có học thức nhưng lại không có sự thanh cao của người học
thức, quá vì danh lợi. Cha cô mới bốn mươi tuổi đã là cán bộ cấp Cục thành phố,
bình thường trong nhà người ra người vào nườm nượp, cậu không muốn mang tiếng
là hạng thấy người sang bắt quàng làm họ, nên sau khi mẹ bị bệnh qua đời thì
cậu cũng ít lui tới nhà cô.
Cô nhớ cái ngày được xem là bước ngoặt cuộc đời, chú Lưu -
quản lý khu dân cư - đến nhà cô. Chú Lưu có thói quen tươi cười khi gặp ai đó,
người mập mạp, ngũ quan trên gương mặt tròn hài hoà, nhìn rất giống phật Di
Lặc. Chú thường mang đồ đến nhà Trần Uyển, cô đã ăn không biết bao nhiêu là cua
hồ Dương Trừng mà chú mang tới. Hôm đó chú cười thân mật hơn bình thường, vừa
bước vào nhà ánh mắt đã đảo khắp nơi, sau đó hỏi cô: “Tiểu Uyển, trong nhà sao
chẳng có ai vậy?”.
Lúc đó cô đã vô cùng hoảng sợ, ngồi co ro trong góc, mắt mở
to. Ngay cả chuyện hậu sự của cha cũng do đơn vị cha phụ trách, bà con thân
thích bên cha chỉ đến một lượt, thăm hỏi an ủi cô vài câu tượng trưng, sau đó
ai cũng cuống cuồng rời đi. Họ sợ bị nhiễm độc khí trong nhà cô, cũng có thể sợ
đứa bé mồ côi là cô sẽ bám lấy họ. Làm gì có người lớn nào ở nhà nữa?
“Tiểu Uyển, cháu an tâm, có khó khăn gì cháu cứ nói ra, tổ
chức sẽ giúp cháu giải quyết.”, chú Lưu cười híp mắt, “Nhưng việc phân phối
phòng ở trong cục rất khó khăn, còn rất nhiều người đang phải sống ở thuộc khu
cũ trước đây. Ý kiến của tổ chức là…”, ông đắn đo một chút rồi nói tiếp, “Cục
đã họp bàn, mặc dù cha cháu phạm tội gây nguy ngại đến Đảng và nhân dân, nhưng
cháu vẫn còn là một đứa trẻ. Các chú nghĩ kĩ rồi, cháu xem có thể chuyển đến ở
thuộc khu cũ trước đây được không? Cục sẽ chu cấp tiền sinh hoạt phí cho cháu
đến năm cháu mười tám tuổi. Nhưng căn nhà này thì…”, ông ta xoa tay nhìn xung
quanh, “Cần ưu tiên giải quyết cho đồng chí khác đang gặp khó khăn trong cục”.
Trần Uyển càng thêm hốt hoảng, cũng hiểu là mình đang bị
đuổi. Cô cúi đầu, không để cho chú Lưu nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt
cô.
“Ông là ai?”
Cô ngước đầu lên, nhìn người vừa nói đang bước vào cửa. Bỗng
chốc cảm thấy gương mặt ấy rất quen, sau đó mới nhận ra, đó là cậu. Tim cô ấm
dần lên, sống mũi cay cay, suýt nữa bật khóc.
“Tôi là quản lý khu dân cư, họ Lưu.”
“Tôi là Củng Tự Cường, cậu của Tiểu Uyên.”
Chú Lưu thở phào, cuối cùng cũng xuất hiện một người lớn.
Đuổi một đứa trẻ ra khỏi nhà thực sự không phải là cách giải quyết tốt, cũng
không nhẫn tâm, dù sao thì vẫn còn tình cảm trước kia qua lại với cha Trần
Uyển. Ông ta vội nói rõ ý vừa rồi, cậu gật đầu nói có thể hiểu, đồng ý vài ngày
nữa sẽ chuyển đi.
Như vậy, Trần Uyển dọn đến nhà cậu, cũng là căn nhà mà mẹ cô
đã sống trước khi bà đi lấy chồng.
Cuộc sống hơn hai năm qua của cô và những tháng ngày trước
đây khác một trời một vực, nhưng sự khốn khó về mặt vật chất và công việc nhà
nặng nhọc lại có một tác dụng trị liệu đặc biệt. Cô tranh làm việc nhà, cũng
thích được vùi đầu vào bếp như cậu để pha chế nguyên liệu nấu một nồi nước
dùng, một bàn tiệc, thỉnh thoảng được lo lắng về công việc kinh doanh lúc tốt
lúc xấu, tính kế sinh nhai trong tương lai, nhưng tất cả những điều này đã để
lại trong lòng cô nhiều cảm xúc mãnh liệt, cô không phải là đứa trẻ đáng
thương, bất lực, cô cũng có thể vì gia đình mới này mà làm được chút chuyện.
Cô đã mất nửa năm để hoà nhập vào cuộc sống mới, trong ánh
mắt đã dần lấy lại ánh sáng niềm tin. Cô bước vào học năm nhất trường Nhất
trung, thành tích thi giữa kỳ của cô khiến thầy cô phải kinh ngạc, nhưng mối
quan hệ xã hội phức tạp ngoài nhà trường của cô lại đã khiến nhiều thầy cô đau
đầu.
Bởi vì Phương Tồn Chính.
Một vài thầy cô công tác lâu năm trong trường Nhất trung có
ấn tượng sâu sắc với anh em nhà họ Phương. Người anh cả Phương Thủ Chính nhiều
năm trước tại Tế Thành có tiếng là trùm côn đồ, ngay những ngày đầu đã câu kết
với đám thanh niên ngoài xã hội đen đi vào trường thiết lập những quy tắc không
coi ai ra gì. Phương Thủ Chính ngộ sát người bị tống vào ngục, đàn em và địa
bàn lại được người em Phương Tồn Chính tiếp quản. Phương Tồn Chính khi còn học
thì khá quy củ, nhưng những biến đổi sau khi bỏ học khiến giáo viên chủ nhiệm
cũng phải lắc đầu. Nếu như người anh thủ đoạn không lường thì đứa em lại ngông
nghênh càn quấy. Hai anh em nhà họ Phương ở Tế Thành, đặc biệt là thế lực ở
phía tây thành phố không những không hề suy giảm, mà ngày càng mạnh mẽ.
Trong mắt thầy cô, thành tích học tập của Trần Uyển tốt,
tính cách nghiêm túc, nghĩ thế nào cũng thấy không giống người con gái đang có
liên quan tới người em côn đồ họ Phương ấy. Nhưng dẫu sự thực có như thế, từ
lúc cô học năm đầu phổ thông, tên Phương Tồn Chính đã phát ngôn là Trần Uyển chính
là người của mình, mấy tên ôn dịch vô lại trong và ngoài trường ai mà ăn hiếp
cô nghĩa là chính thức gây chiến với anh ta.
Trần Uyển tan học thu dọn đồ đạc rồi bước xuống lầu đến các
lớp Mười một, Mười hai, có mấy tên bị đánh còn ở trong phòng học, vừa thấy cô
liền vội cúi đầu không dám nhìn, xách cặp chuồn ra phía cửa sau. Có một tên còn
vội vội vàng vàng, chân tay hấp tấp va phải mấy cái bàn. Trần Uyển cười nhạt,
là do chúng tự chuốt lấy thôi. Sau đó quay sang hỏi một người bạn xem Củng Tiểu
Vũ đi đâu. Thì ra Tiểu Vũ cũng sợ bị liên can đến bà chị mà tính kế chuồn là
thượng sách rồi.
Trường Nhất trung chỉ cách con hẻm Chu Tước hai trạm xe, nếu
buổi tối trong nhà không có khách đặt tiệc thì cô thường đi bộ về, hôm nay phải
tiêu một đồng để ngồi xe bus. Trên xe có mấy bạn gái cùng trường, có một cô sợ
sệt đứng dậy nhường chỗ ngồi cho cô, cô cười, rồi lắc đầu đi ra phía sau. Bên
cạnh cánh cửa phía sau có một cặp đang kề vai bá cổ cũng là học sinh trường
Nhất trung, gương mặt cô gái loè loẹt son phấn, còn tên nam sinh vừa thấy cô đi
tới liền khom lưng chào: “Chị dâu”.
Hai năm trước mà nghe cách xưng hô này thì cô đã lập tức đỏ
mặt, bụng chửi thầm tên Phương Tồn Chính đến tuyệt tử tuyệt tôn. Nhưng bây giờ
người mệt mỏi, sau nhiều lần phản đối Phương Tồn Chính nhưng không hiệu quả, cô
đành vờ như cậu nam sinh đó đang chào hỏi người khác.
Trần Uyển xuống xe, cô không về thẳng nhà mà đi tới Thuần
Dương quan trong hẻm Chu Tước. Đang là cuối thu, trong quan, nhụy hoa hoè rơi
đầy mặt đất, gió thổi tới khiến ống quần dính vài bông hoa trắng. Lách qua cánh
cửa bên tới sân sau của Thuần Dương quan, có một nửa là “văn phòng” của Phương
Tồn Chính.
Phương Tồn Chính tuổi không lớn lắm, nhưng khá mê tín, có
quyết định trọng đại nào thì đầu tiên cũng phải tới bái lạy Quan Nhị Ca. Trần
Uyển luôn cười nhạo rằng Phương Tồn Chính xem quá nhiều phim Hồng Kông nên bị
ảnh hưởng, anh ta cũng không tức giận, còn nghiêm túc nói với cô là từ cổ chí
kim trên giang hồ đều thờ Quan Công, rồi liến thoắng kể lại lịch sử từ khi tổ
chức Hồng Môn [3] xuất hiện. Đàn em của anh ta nghe mà ngưỡng mộ, ai cũng hồi
tưởng lại thời gian đó, hận một nỗi không được sinh ra ở thời buổi loạn lạc để
góp sức dệt nên thế giới gấm nhung. Cô đứng bên mà cảm thấy trên trán mình như
có vô số đàn quạ bay qua.
[3] Hồng Môn: là một
tổ chức bí mật của Trung Quốc, bắt đầu từ thời cuối Minh đầu Thanh. Hiện có rất
nhiều truyền thuyết nói về khởi nguyên của Hồng Môn.
Phương Tồn Chính luôn cho rằng Thuần Dương quan có linh khí,
đã bảo vệ bà con hẻm Chu Tước hơn trăm năm qua, cho nên “văn phòng” của anh ta
đặt ở đây cũng không có gì lạ. Nhưng việc thờ phụng ở Thuần Dương quan không
tốt, hai người trông nom Thuần Dương quan hằng tháng luôn vui vẻ đến chỗ Phương
Tồn Chính thu phí quản lý nhưng chẳng ai quan tâm xem anh ta thuê một nửa sân
làm cái gì.
Trần Uyển vừa đi vào sân sau thì nghe thấy tiếng người đàn
ông hô lớn, sau đó là tiếng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cô đẩy cánh cửa sơn
màu đỏ, mấy tên đứng bên cửa nhìn thấy cô đều nở nụ cười. Lục Chỉ là người biết
chuyện, bê chiếc ghế đến: “Chị dâu, hiếm khi đến nhà. Khách quý, khách quý!”.
Phương Tồn Chính giữ bao cát treo trước mặt lại, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, nở
nụ cười tươi rói như hoa hướng dương.
Mấy tên đàn em hiểu chuyện, Phương Tồn Chính chưa lên tiếng
đã lập tức nối đuôi nhau đi ra, còn không quên quay đầu lại nháy mắt với anh
ta. Phương Tồn Chính mặc cho Trần Uyển đang làm mặt lạnh, cười nói: “Lấy giúp
cái khăn”.
“Tự đi mà lấy.”
“Chẳng phải tôi đang đeo găng sao?”, anh ta cười nói nịnh
bợ, còn làm bộ dạng giơ hai tay lên đầu hàng cho cô thấy.
Trần Uyển “hứ” một tiếng rồi cầm cái khăn vắt trên ghế mang
tới.
“Lau giúp tôi đi.” Phương Tồn Chính hơi cúi đầu xuống, chưa
nói dứt lời thì vật màu trắng trước mắt đã bay vèo tới, trùm lên đầu anh ta.
“Phương Tồn Chính, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi,
đừng có nhúng tay vào chuyện nhà tôi.”
“Sao thế? Tức giận quá vậy.” Anh ta kéo chiếc khăn đang che
nửa gương mặt xuống, dùng răng cắn băng dán ở găng tay bên kia ra.
“Đừng giả vờ với tôi.” Trần Uyển thấy Phương Tồn Chính cười
đùa cợt nhả thì càng tức giận.
Anh ta thấy cô có vẻ tức giận thực sự nên không dám trêu
chọc nữa, ném hai cái găng tay ra xa, vừa lau mặt vừa ngồi xuống cái ghế sofa
đã tróc lớp da. “Có chuyện gì quan trọng đâu, hà cớ gì phải tức giận như thế?”
Trên bàn còn nửa bình nước cất, cũng không biết là để đó bao lâu rồi. Anh ta
uống một ngụm rồi cảm thấy không hợp vị liền nhổ hết ra. “Việc này tôi cũng
không biết, lúc trở về mới nghe nói. Nhưng thằng Lục Chỉ nhìn thấy có người bắt
nạt Tiểu Vũ, ra tay giúp đỡ thì có gì là không phải?”
“Tiểu Vũ là em tôi, không cần anh quan tâm.”
“Em trai em cũng
có nghĩa là em trai tôi.” Phương Tồn Chính nghển cổ, thấy hai gò má cô đỏ lên
vì giận, trong mắt như có hai tia căm hận đang vù vù phóng thẳng lên người
mình, anh ta cảm thấy sự bướng bỉnh có một vẻ đẹp kỳ lạ, bất giác ngẩn ngơ
nhìn. Lấy lại tinh thần, anh ta lấy lại sắc mặt rồi nói: “Tôi cũng nể mặt cậu
em, nếu như không có cậu và mợ em nói giúp thì tôi và anh trai đã bị mẹ quăng
xuống dòng Thanh Thủy rồi”.
Phương Tồn Chính
mồ côi cha từ nhỏ, mẹ anh goá bụa nuôi nấng hai đứa con thơ dại trông thật đáng
thương, trước đây đúng là cậu có giúp đỡ gia đình họ nhưng cũng không đến mức
khoa trương như Phương Tồn Chính nói. Lần nào anh ta cũng dày mặt dùng chiêu
bài này để tham gia vào cuộc sống của cô, mà cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng,
không có cách nào khác.
“Tóm lại là không
khiến anh quan tâm!”, cô vội đáp. Hôm nay Tiểu Vũ và bạn cùng lớp chỉ có chút
chuyện cãi vã, con trai nóng nảy chỉ cần có một lời bất hoà rồi dẫn đến gây gổ
đánh lộn cũng là chuyện hết sức bình thường, nào ngờ bị người của Phương Tồn
Chính nhìn thấy, thế là đàn em của anh ta lao vào giúp Tiểu Vũ một cách quá
mức, nếu như vì chuyện nhỏ mà gây thành đại sự thì cô phải ăn nói với cậu mợ
làm sao chứ?
“Không cần tôi
quan tâm? Tôi không quan tâm thì em sớm đã bị lôi vào con hẻm phía sau…”,
Phương Tồn Chính lạnh lung “hừ” một tiếng, rồi không nói nữa.
Hơn hai năm
trước, Trần Uyển kết thúc giờ tự học buổi tối và một mình đi về nhà, trên đường
về cô bị hai tên vô lại bám theo đến tận đường Chu Tước, trong ánh trăng lờ mờ,
chúng kéo cô ra con hẻm phía sau, con hẻm này vô cùng hẻo lánh, chỉ nghe thấy
tiếng chó sủa xung quanh và tiếng kêu cứu của cô, lần đó nếu không có anh ta
thì cô có lẽ đã… Cô vốn không hiểu, trong hoàn cảnh ấy, làm một nữ sinh xinh
đẹp là lỗi lầm lớn, mà cô thì quá đẹp, quá hấp dẫn người khác. Phương Tồn Chính
nói rằng không hi vọng chuyện như thế xảy ra lần thứ hai, còn cô hoàn toàn
không đếm xỉa tới anh ta, thậm chí còn chỉ trích anh ta đã can thiệp vào cuộc
sống của cô.
“Đừng nhắc đến
chuyện đó nữa, sau này tôi ít nhúng tay vào chuyện gia đình em là được chứ gì?”
Phương Tồn Chính biết cô không coi mình ra gì, khinh thường mình không có văn
hoá, nhưng anh ta không hề tức giận với cô. “Đến nhà tôi ăn cơm nhé? Mẹ tôi
nhắc đến em mấy ngày nay rồi.”