Cô thức dậy nghe phòng ngoài có tiếng nói chuyện, giọng nói
mơ hồ lúc gần lúc xa. Cô sững người nhìn chằm chằm vết máu trên tấm thảm, của
anh, của cô. Mỗi một điểm đau đớn trên cơ thể giống như một vết thương mưng mủ,
ô uế dơ bẩn hơn cả cái đống bừa bộn trên nền nhà kia.
Lúc anh bước vào thì vết thương bên vai trái đã được băng bó
lại, cô chỉ liếc qua rồi lại nhìn chằm chằm vào những vết đỏ thẫm loang lổ trên
nền nhà.
Anh ngồi xuống đầu giường, che lấp tầm nhìn của cô, “Anh đã
gọi bác sĩ của cha anh tới để xem em khỏe chưa. Anh sợ chỗ đó… bị rách”, nói
rồi đưa tay vuốt tóc cô.
Trần Uyển né tránh, “Cút!”, cô kiệt sức nhưng cố dồn hết sức
để thốt ra.
Tay anh ngừng lại nơi không trung, rồi rụt về, dừng vài
giây, nói: “Vậy để anh hỏi loại thuốc bôi ra sao”.
“Cút!”.
…
“Quần áo của tôi đâu?”.
“Anh vứt đi rồi, bảo người mang quần áo mới tới cho em. Thay
đồ xong mình đi ăn, đói rồi.” Ánh mắt cô sắc như dao lướt qua, anh nở nụ cười
gian xảo, nói: “Cần bộ đồ dơ bẩn rách nát kia làm gì? Làm vật chứng à? Đừng ngu
ngốc thế. Dậy đi ăn, ăn xong về ngủ tiếp”.
Cô bỗng cảm thấy bị mỉa mai đến tột cùng, con người ngay
trước mặt cô đây lại thốt ra tiếng cười khẩy. Đã làm những việc khiến người ta
phẫn nộ như thế mà sau khi xong lại có thể không chút động lòng như vậy, giống
như ngay từ khi bắt đầu đã không cần quan tâm? “Đúng là không dọa nổi anh rồi,
phải không?”, cô cười nhạt, “Làm việc phạm pháp vẫn không sợ? Tôi không tin, dù
cha anh có là Thiên tử thì cũng không thể che nổi bầu trời đâu”.
Anh ngồi bên giường, yên lặng nhìn cô, ánh mắt thay đổi,
không biết đang nghĩ ngợi gì, sau mới nói: “Làm việc phải dựa vào thế lực, đừng
có ngu ngốc. Chưa ra trường, em còn non nớt lắm. Có biết muốn tố cáo anh em
phải đến đâu đưa đơn không? Gọi 110? Chẳng ích gì. Anh sẽ cho em tất cả số điện
thoại, cấp thành phố hay cấp tỉnh, nếu không yên tâm, sợ quan bao che nhau thì
còn có cấp tỉnh đôn đốc”.
Cô nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của anh, nỗi uất hận
trào dâng buột ra miệng, hận là không thể bằm nát anh ra.
“Còn chứng cứ. Tinh dịch, lông tóc, em đã lấy đủ chưa? Đủ
rồi thì làm sao? Tối qua tất cả mọi người đều thấy em say thuốc, em nói xem ai
sẽ tin lời của kẻ dùng thuốc lắc? Đừng cố chấp nữa, sau này ngoan ngoãn theo
anh, chúng ta sẽ cùng sống.” Anh cúi người hôn cô, trong lòng cô tràn đầy hận
thù và tủi nhục, toàn thân run rẩy vung tay tát anh, “Đồ vô sỉ!”.
Anh đanh mặt tóm lấy tay cô, môi mím chặt, lúc sau mới nói:
“Vô sỉ, đê hèn, hạ lưu, rác rưởi, súc sinh. Còn gì nữa nào? Nói một lần hết đi,
anh cũng sẽ làm luôn một lần. Chẳng phải nói là anh và Hồng Kiến Học cùng loại
sao? Anh không làm cái việc quá có lỗi với em như hắn”.
Ngón tay anh ve vuốt trên gương mặt trắng bệch của cô, cơ
thể cô khẽ run lên, không biết là do giận quá không kiềm chế được hay do sợ
hãi, gương mặt cố giữ bình tĩnh, hai mắt như có hai hòn lửa hừng hực lan tràn
tựa hồ có thể thiêu đốt anh. Anh nhớ lại dư vị phút giây hoan lạc cuối cùng lúc
sáng nay, tự an ủi bản thân mình, cho dù trái tim cô có nằm ở đâu thì ít nhất
thân xác cô cũng đang ở gần ngay anh. Cô không thích anh, chẳng sao, anh thích
cô là đủ rồi. Nhưng rõ ràng anh đã đạt được rồi, thế mà cảm giác lại như bị rơi
xuống vực thẳm.
“Quên không nói cho em biết việc này. Biết tiền Phương Tồn
Chính có để mở Đế Cung từ đâu ra không? Chỗ đó không có mấy triệu tệ thì không
mở nổi đâu.” Những ngón tay ve vuốt má cô ngừng lại, cảm thấy cô run lên khi
nghe đến cái tên đó, mặc dù không bất ngờ nhưng bờ vai anh bỗng căng cứng. “Hắn
ta mở công xưởng Thành Quan, em biết không? Tế Đông và các tỉnh thành xung
quanh sắp bị hắn ta độc quyền thị trường đĩa lậu rồi, chưa hết, bây giờ hắn còn
bán máy ép đĩa. Căn cứ điều thứ 217 của Hình pháp, về tội vi phạm bản quyền vì
mục đích kinh doanh, cá nhân kinh doanh bất hợp pháp phải bị phạt mức từ một
triệu trở lên, đi tù từ ba đến bảy năm. Còn theo điều thứ 218, đối với người
kinh doanh xâm phạm bản quyền, để anh nhớ lại xem, ra trường lâu rồi nên quên
mất”, anh cười thờ ơ với cô, nhắm mắt như suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu chưa
được người có quyền tác giả đồng ý, sao chép bất hợp pháp các tác phẩm văn tự,
âm nhạc, điện ảnh v.v… người vi phạm sẽ bị phạt từ mười vạn tệ trở lên tùy tình
tiết phạm tội, luật pháp quy định phạt tù từ ba năm trở xuống. Hai tội kết hợp
lại không biết là bao nhiêu năm”.
Tần Hạo nói xong thì thấy trước mặt có ánh sáng loang loáng,
anh né theo phản xạ, chiếc đèn trên kệ đầu giường bị cô nhấc lên rồi ném vào
tường vỡ choang. Thấy cô thở hổn hển, gương mặt xinh đẹp cau có, ngọn lửa trong
mắt như muốn bừng cháy, trong lòng anh thoáng buồn, thoáng vui, thoáng chua
xót. “Không biết hắn có làm đĩa đen không, làm cái đó thì kiếm tiền càng nhanh,
tội càng nặng hơn, anh nhớ là mười năm trở lên.”
“Sao anh biết những điều này?”, cô kiềm chế để giọng nói
không run rẩy.
“Bất luận là làm bạn hay là tình địch, xóa sạch mọi ngọn
ngành chỉ có lợi chứ không có hại.” Anh vỗ nhẹ lên má cô, rồi nâng gương mặt
cứng đờ của cô lên khẽ hôn, “Đừng suy nghĩ những thứ đó là có hay không, cũng
đừng nói hắn đến gây chuyện chống đối anh, làm thế chỉ có hại hắn thôi. Nghe
lời anh, sau này chúng ta sẽ sống vui vẻ, chuyện sáng nay… về sau còn tiếp
nữa”.
Cô lặng người nhìn chằm chằm anh, khó có sự đe dọa và uy
hiếp nào lại được thốt ra với ngữ khí dửng dưng như thế. Gương mặt tuấn tú trở
thành ma quái, khí âm lạnh lẽo từ chân dần dần lan tỏa lên khắp cơ thể, xâm
nhập lục phủ ngũ tạng, xương cốt tứ chi, khiến cô run lập cập.
“Cùng làm việc phạm pháp, hắn là quân tử, anh là tiểu nhân”,
anh cười mỉa mai, “Dậy thay quần áo, anh đi tắm, chút nữa tìm chỗ nào đó ăn”.
“Tôi nói sai rồi”, cô nói khi anh đứng lên, “Anh so với Hồng
Kiến Học càng chẳng ra cái thứ gì cả”.
Trần Uyển thần trí ngơ ngẩn đứng dưới tòa nhà Kim Thịnh, mắt
hướng nhìn phía tà dương.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà mọi thứ đã thay
đổi như cách đây rất lâu.
Cô không xác định được vị trí mình đang đứng, cứ men theo
hàng cây ven đường mà đi, cảm nhận những chiếc lá xác xơ bên đường, không còn
đủ dũng khí để ngước nhìn bóng tịch dương. Đi ra con đường rợp bóng cây trước
tòa nhà Kim Thịnh, nhìn thấy một góc bãi cỏ của công viên Nhân Dân, cô mới nhận
ra là mình đang ở gần con đường Thượng Hải.
Trên đường Thượng Hải rất đông người qua lại, cô dễ dàng bị
hòa vào dòng người đó. Cô vốn cũng chỉ là một hòn sỏi, gần bị nghiền nát. Đi
đến con đường Trung Sơn, tìm đến bến xe bus, cô ngồi trên chiếc ghế dài trong
trạm đợi, nhìn từng tốp từng tốp người tan ca đang đứng chật trong những chiếc
xe bus chạy ngang qua, đầu cô không ngừng vang lên những câu nói của anh, những
việc anh làm với cô, giọng điệu và biểu hiện của anh lúc đó. Nó giống thước
phim chiếu mãi không ngừng, khiến đầu óc cô như bị thôi miên, một hình ảnh, lại
một hình ảnh, không ngừng tái hiện một cách đầy khắc nghiệt.
Còn anh đứng ở một góc khác, nhìn cô đang ngây dại.
Tần Hạo tắm xong bước ra thì phát hiện cô đã bỏ đi rồi, cửa
lớn mở toang. Đoán là cô đi chưa xa, theo đường Thượng Hải đi tìm thì thấy bóng
dáng bất lực, yếu đuối của cô, lẻ loi, đáng thương như lạc mất linh hồn. Thấy
vậy trái tim sắt đá của anh cũng tan chảy thành nước. Anh biết làm cái chuyện
người người oán hận như vậy thì chẳng ai có thể tha thứ. Nhưng chẳng sao, anh
có cách mang cô trở lại bên mình. Chỉ là, cô gái này, tính cách quá mạnh mẽ như
vậy, chẳng phải là tự làm khổ bản thân sao?
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng bước lên xe bus về trường, anh
không do dự chen lấn leo lên. Sau khi lên xe không tìm thấy chỗ bỏ vé, anh tiện
tay ném một đồng tiền, rồi lại tìm, cô bị che khuất bởi những cái đầu người
chật ních, cứ thế lắc lư đi đến đoạn gần trường Đại học Đông Bắc, người trên xe
xuống dần, anh mới nhìn thấy cô.
Đột nhiên anh muốn tìm chỗ nào đó trốn đi, trong tích tắc
cảm thấy thật vô vị, lại có chút gì đó như mất mát. Ánh mắt cô cứ đăm đăm nhìn
ra ngoài cửa sổ, bần thần, không thèm đoái hoài gì đến anh. Anh thà nhìn cô cầm
dao, sát khí đằng đằng, chứ không muốn thấy cô như kẻ mất hồn thế này. Mặc dù
tự tận đáy lòng có một thanh âm nho nhỏ vang lên nhắc nhở: Mày làm sai rồi, mày
đã làm một việc sai lầm đủ để hối hận trong đời rồi. Nhưng anh gắng lờ đi như
âm thanh ấy không tồn tại. Anh thà tin rằng sự thất thần của cô lúc này là do
lo có sự đe dọa đến Phương Tồn Chính, cảm giác chua xót, đau buồn cứ thế mặc
sức tràn đầy con tim.
Lúc về đến ký túc xá thì hầu như các bạn đều đã có mặt. Hà
Tâm Mi nhìn thấy sắc mặt cô thì phát hoảng, “Sao thế? Sắc mặt khó coi vậy? Trần
Uyển, tối qua cậu không về, sao cả điện thoại cũng không gọi một tiếng? Hôm nay
lại nghỉ học, điện thoại bọn tớ gọi đến mà cậu cũng không bắt? Ninh Tiểu Nhã đã
phải xin phép giúp cậu, nói cậu sốt, phải tới bệnh viện tiêm. Rốt cuộc xảy ra
chuyện gì thế? Cậu mà không quay lại là bọn tớ đi báo công an rồi”.
Trần Uyển không còn sức để trả lời, chỉ gượng cười, “Vậy à?
Để tớ xem xem. Điện thoại hết pin rồi”.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn như ma ấy, xảy ra chuyện gì? Cậu
cậu bị bắt lại hả? Ninh Tiểu Nhã, đừng kéo tay áo tớ.”
“Không có gì. Chỉ là thấy khó chịu. Các cậu đã mua cơm
chưa?”
Mọi người trả lời, Ninh Tiểu Nhã hỏi: “Tiện thể mua giúp cậu
nhé”.
Trần Uyển lắc đầu, nằm xuống giường mình, “Các cậu đi đi, tớ
không đói”, nói rồi kéo rèm. Nhớ tới điện thoại nhưng không muốn bước xuống tìm
cục sạc.
“Tớ giúp cho”, người nói là Thái Uẩn Khiết. Trần Uyển còn
đang ngạc nhiên thì cô ta đã giúp cô cắm sạc, lại nói: “Nhìn cậu như sắp muốn
ngất đi rồi ấy. Có muốn ngậm mấy viên đường không? Nhớ lúc nhỏ tớ thiếu máu,
cậu luôn trộm đường của nhà để cho tớ”.
Trần Uyển nhếch nhếch khóe môi, gượng cười, nói: “Không cần
đâu, cảm ơn cậu. Ngủ một giấc là khỏe ngay thôi. Chuyện lúc nhỏ, tớ gần như
quên sạch rồi”.
Thái Uẩn Khiết nghe cô nói đã quên gần hết, gương mặt đang
tươi cười bỗng cứng đờ, mãi sau mới nói: “Vậy cậu ngủ đi, tớ cũng đi mua cơm”.
Trần Uyển đợi mọi người trong phòng đi hết mới với lấy điện
thoại đang nạp điện. Mấy chục cuộc gọi nhỡ, đa phần là số của ký túc xá và Hà
Tâm Mi, lúc nhìn thấy tên của Tưởng Tiểu Vi hiện lên màn hình, nỗi oán hận
trong cô lại trào lên. Sau khi xóa số liên lạc chướng mắt đó, cô lại ấn số của
Phương Tồn Chính, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu rồi xóa từng số một.
Đừng suy nghĩ những thứ đó là có hay không, cũng đừng nói
hắn đến gây chuyện chống đối anh, làm thế chỉ hại hắn thôi…
Cô cắn chặt môi, đè nén cơn oán hận, điên cuồng và tuyệt
vọng đang gầm gừ nơi cổ họng, mãi đến khi cảm thấy mùi máu trong miệng. Lần đầu
tiên cô thấy mình yếu đuối và bất lực, lần đầu tiên cô biết mình hèn hạ như cỏ
rác.
Đúng lúc cô ấn lại số điện thoại Phương Tồn Chính thì điện
thoại đổ chuông. Số của người lạ. “Đến ký túc xá rồi à? Mở điện thoại rồi sao?
Ăn chút gì rồi ngủ đi…”
Cô vừa nghe thì thét lên, như tiếng con vật tru lên đầy
tuyệt vọng, sau đó điện thoại bị đập vào tường, vỡ tan thành bốn, năm mảnh,
giống hệt như trái tim cô, như cơ thể cô lúc này.