Đợi đến hơn ba
giờ sáng, Củng Tự Cường mới được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, gãy xương sườn,
nhưng nguy hiểm nhất là lá lách bị rạn, trong bụng tụ một lượng máu bầm lớn.
May mà đưa đến bệnh viện kịp, nếu không mất máu quá nhiều khó tránh khỏi bị suy
hô hấp dẫn đến tử vong.
Sau khi chuyển
đến phòng theo dõi, Trần Uyển khuyên mợ và Tiểu Vũ về nhà nghỉ trước. Nhà cửa
bề bộn cần được sắp xếp lại, ngày mai còn phải có người thay phiên nhau chăm
sóc cậu, hơn nữa chú Lưu ở phân cục cũng gọi điện đến nói ngày mai sẽ tới lấy
lời khai.
Sau khi bình tĩnh
trở lại, cô mới ý thức được vấn đề phải đối diện lúc này là tình hình tài chính
đang quẫn bách. Cô biết cậu mợ có để dành một khoản tiền để đóng cho hai chị
em, vừa rồi không hỏi kĩ Phương Tồn Chính đã đưa bao nhiêu tiền đặt cọc viện,
xem ra số tiền tiết kiệm kia không đủ rồi. Hơn nữa cậu nằm viện phí, tiệm ăn
chắc cũng phải tạm dừng buôn bán…
Hai mươi năm nay,
những thứ có được thì quá ít, những thứ mất đi lại quá nhiều, đã nếm trải quá
nửa những đau khổ của cuộc sống, nên cho dù gặp bão tố thế nào chăng nữa, cô
tin cuối cùng rồi cũng vượt qua. Chỉ là, kiên trì tới cùng, nó có làm người ta
chai sạn đi không? Có cam tâm rơi vào vòng suy bại không? Có tuyệt vọng hoàn toàn
không?
…
Cô chán nản ngồi
trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, hoàn toàn không biết sự ảnh hưởng của mình đối
với anh. Anh lòng đầy bực tức đi ra bãi đậu xe, rồi lại đầy bực tức quay trở
lại. Đứng trong dãy hành lang mờ mịt, nhìn gia đình bốn người đang đứng ở cửa
phòng cấp cứu. Phương Tồn Chính cúi đầu nói với cô, vỗ về an ủi, sau đó xoa đầu
em trai cô. Họ như một gia đình, còn người ngoài như anh vốn nên nói lời tạm
biệt, nhưng anh không tài nào nhấc chân lên nổi, một nơi nào đó trên cơ thể như
kết thành hòn thành cục, ánh mắt càng trở nên tức tối. Phương Tồn Chính chỉ là
hàng xóm của gia đình họ thôi, có tư cách gì mà chạy tới chạy lui? Có tư cách
gì mà thể hiện như một trụ cột trong gia đình họ?
Nhưng điều anh
không đành lòng nhìn thấy chính là hình ảnh chán nản, sa sút lúc này của cô.
Tiếng chuông vang
lên, không biết đứa thần kinh nào mà gọi lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Lúc
này anh mới nhớ ra là mình bẵng đi đám bạn xấu một thời gian khá lâu rồi, Tần
Hạo hoang mang bấm tắt điện thoại, tiếng chuông lại vang vọng trong hành lang
tĩnh mịch. Lúc cô đứng dậy nhìn thấy anh, anh nghĩ rằng lại lần nữa phải đối
diện với ánh mắt căm ghét của cô, anh bỗng rùng mình.
Cô quá mệt mỏi,
xoa xóa trán rồi từ từ đi ra.
“Ở đây không được
dùng điện thoại”, cô khép cửa lại.
“Anh tắt đây, bây
giờ tắt”, lời nói không trách móc, không thể hiện bất cứ cảm xúc gì ít thấy ở
cô khiến anh không thích ứng kịp, lắp bắp nói xong rồi tắt luôn nguồn điện
thoại.
“Cảm ơn anh đã
đưa cậu tôi đến đây.” Lúc cô nghe bác sĩ nói may mà đưa cậu đến kịp, lần đầu
tiên cô cảm kích anh.
…
Anh líu lưỡi,
điều bất ngờ hơn lại là sự ngượng ngập lạ kỳ, “Người đó, sao lại đi rồi?”, anh
chợt nhớ ra điều gì, vì thế hỏi, “Làm sao có thể để em một mình qua đêm ở
đây?”.
Trong giọng anh
có chút giận hờn khiến cô cau mày, cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng, nói:
“Anh ấy đưa mợ tôi về rồi quay lại. Sao anh còn chưa đi?”.
Anh tự trách mình
vì không có lập trường gì cả, nét mặt ngượng ngùng, nói: “Về cũng không ngủ
được, nên ở đây đợi thì tốt hơn”.
Trần Uyển ngồi
xuống băng ghế, cơn buồn ngủ kéo đến, cô đưa bàn tay nhấn vào đôi mắt đã khô,
lại thở dài, sau đó ngước mắt hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.
Rốt cuộc muốn thế
nào?
Anh cũng từng hỏi
chính mình, nhưng không tìm được câu trả lời. Một thời gian dài trước đây anh
biết, muốn gần gũi cô, muốn chiếm đoạt cô như bất kỳ chuyện tình ướt át nào.
Khi chìm đắm trong quá trình theo đuổi cô, anh đã ngông cuồng cho rằng chỉ cần
có được cô là đã thấy mãn nguyện, nhưng thực tế thì ngược lại. Anh ngang ngược
chen vào cuộc sống của cô, dùng thủ đoạn đê hèn nhất để chiếm hữu cô, nhưng
chiếm hữu được rồi thì sao? Anh vẫn lo sợ, hoang mang vô định. Cái cảm xúc lạ
lẫm không thể kiểm soát được này khiến anh bất an, khiến anh khó chịu, khiến
anh có chút sợ hãi, khiến anh càng nóng lòng muốn giữ lấy cô để giảm bớt cảm
giác ấy.
“Biết là sự quấy
rầy này khiến người ta căm ghét không? Những việc anh làm với tôi, tôi không có
cách nào để tố cáo anh, không có cách nào tìm được công lý, tôi chấp nhận. Anh
hà tất phải lấy anh ấy ra uy hiếp tôi?”, thần sắc cô mệt mỏi, ngay cả giọng nói
cũng không còn bừng bừng khí thế như trước đây, “Anh ấy lại không đắc tội gì
với anh, như thế chẳng phải anh ức hiếp người quá đáng thì là gì? Anh tránh xa
chúng tôi ra có được không? Tôi xin anh, đừng đến quấy nhiễu chúng tôi nữa có
được không?”.
Cô hoàn toàn vứt
bỏ sự tôn nghiêm của bản thân mà khẩn khoản van nài, anh quay đầu đi, không dám
nhìn vào đôi mắt đang tha thiết khẩn cầu ấy. Trái tim bất giác yếu đuối khiến
anh hít một hơi thật sâu, nghĩ đến sau này không có cô, nghĩ tới cô sau này có
thể sẽ chung sống với Phương Tồn Chính, anh chỉ có cảm giác như bị một bàn tay
to lớn xé rách trái tim, đau đớn khôn cùng. Anh cố gắng kiềm chế tâm trạng,
hắng giọng hỏi cô: “Tới giờ này, em còn bảo vệ hắn?”.
“Không phải bảo
vệ anh ấy, mà là cảm thấy anh ấy rất bất hạnh. Anh ấy và anh khác nhau, đám
người các anh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp, chưa biết cực
khổ là gì, còn anh ấy từ nhỏ ngay cả một đôi giày mới cũng không mua nổi. Việc
anh ấy làm không tốt đẹp gì, nhưng mỗi một đồng một cắc anh ấy có đều là do cực
khổ mới làm ra, cái giá anh ấy phải trả để đi được đến ngày hôm nay anh không
tài nào tưởng tượng được đâu. Anh ấy chẳng can hệ gì tới chuyện của chúng tôi,
tại sao anh nhất quyết muốn kéo anh ấy vào? Anh đã… tôi rồi, còn có điều gì mà
anh chưa thỏa mãn?”
Đúng, anh chưa
thỏa mãn. Anh nhớ nét mặt cam chịu của cô lúc bị anh hoàn toàn chiếm đoạt, anh
gần như muốn kết thúc sự tàn bạo của mình nhưng cuối cùng lại để cho cô một vết
thương thật đau, anh thừa nhận mình thủ đoạn bỉ ổi, nhưng không hề hối hận. Với
tính cách của cô, cho dù là anh có chọn cách âm thầm bảo vệ, che chở như Phương
Tồn Chính đi chăng nữa thì e rằng cả đời họ cũng chẳng có cơ hội bên nhau. Anh
không hối hận, anh luôn nhắc đi nhắc lại với mình như thế. Chỉ cần có cơ hội
đền bù cho cô, anh sẽ đối xử với cô thật tốt, tốt hơn bất kỳ người nào trước
kia từng tốt với cô.
Ánh mắt anh sâu
xa khó hiểu, nhìn xuống cô hồi lâu mới bình tĩnh nói: “Không thỏa mãn. Điều anh
muốn không chỉ như thế”.
Ngọn lửa bất ngờ
bùng lên trong đôi mắt cô như có thể thiêu đốt anh, sau đó dần dần dịu lại, hóa
thành đốm lửa rồi cuối cùng tắt lịm. “Nếu tôi không quan tâm đến chuyện sống
chết của Phương Tồn Chính, thì anh thật sự vẫn sẽ làm thế?”, giọng nói của cô
như từ một nơi xa xăm nào đó vọng lại, mệt mỏi mà kỳ quái.
Lời nói của cô
như động chạm đến trái tim anh, một nơi nào đó bỗng dưng chấn động khiến anh
khó có thể biện hộ cho bản thân. Nhưng sau một lúc tranh đấu, anh đanh mặt,
nhìn ra đoạn cuối hành lang, kiên quyết nói: “Anh sẽ làm thế. Em biết anh là
hạng người nào mà. Hơn nữa sẽ làm mọi việc đến cùng. Cái xưởng đó của hắn không
nhỏ, trong một thời gian ngắn sẽ không thể rút tay ra khỏi. Em cũng đừng nghĩ
tới việc báo cho hắn chuyển đi nơi khác, có chuyển cũng chẳng ăn thua gì, Đế
Cung nằm ở đó rồi. Đừng quên là, anh đã từng nói, ném một vài túi bột trắng vào
bất cứ ngóc ngách nào ở Đế Cung là rất dễ”.
Cô nhếch môi vẻ
châm biếm và tỏ ra bất cần khiến lồng ngực anh như bị đè nén, xót xa mà đau
đớn.
“Anh muốn thế nào
nữa? Nói rõ ra đi? Một lần, hai lần hay ba lần? Bao nhiêu lần mới khiến anh
thỏa mãn…”, khóe miệng cô cong lên, dường như cô thấy thật nực cười, “Tôi muốn
hỏi cho rõ”.
Bao nhiêu lần?
Anh không ngờ là cô sẽ hỏi chuyện này, nhất thời sửng sốt. Anh chỉ đơn giản
muốn ở bên cạnh cô, cho dù người cô thích là ai, anh yêu cô là đủ rồi, “Ba năm,
sống với anh ba năm là được. Hai người chúng ta sẽ sống thật vui”. Anh nghe
những lời mình nói, có quãng thời gian ba năm để ở bên cô, đủ để khiến cô nhìn
nhận anh, hiểu anh, chỉ cần cô đồng ý cho anh cơ hội, anh tin rằng có thể đền
bù tất cả cho cô.
“Ba năm”, cô lẩm
bẩm nhắc lại.
Là ai đã nói: Cho
anh ba năm, anh sẽ dần dần bàn giao tất cả cho bọn Hầu Tử. Ba năm nữa em cũng
tốt nghiệp, đến lúc đó, em cho anh một cơ hội để có thể theo đuổi em, được
không?
Những lời nói này
cũng gần giống thế nhưng tại sao bây giờ nghe lại có cảm xúc hoàn toàn trái
ngược? Cô cười nhạt trong lòng, một thời gian cô đã ngưỡng mộ Tưởng Tiểu Vi,
thậm chí còn coi cô ta là mục tiêu để phấn đấu, sau đó có chút khinh thường khi
có những nghi ngờ về nguyên tắc sống và hành vi ứng xử của người phụ nữ ấy.
Nhưng thời cuộc đổi thay, cô khinh thường người khác, lại hoàn toàn không ngờ
mình cũng chuẩn bị dấn thân vào con đường tương tự.
“Sau ba năm anh
sẽ buông tha tôi, buông tha anh ấy sao?”
Nếu sau ba năm mà
cô vẫn chưa tha thứ..., anh bặm môi, không tin vào khả năng có thể xảy ra, “Anh
nói là làm”.
“Tôi không tin
nổi anh”, cô khịt khịt mũi.
“Vậy em bảo phải
làm sao?”
“Tôi muốn anh
phải thề, phải thề độc!” Ánh mắt cô hăm dọa, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng
thấu xương.
“Đến mức thế sao?
Anh có thể vỗ ngực, lấy mình ra bảo đảm sẽ không nuốt lời.”
Cô cười mỉa mai,
“Tôi dù có tin ai cũng không tin nổi anh. Anh không thề cũng thế, cũng chỉ là
vỗ ngực rồi thôi, đến cuối cùng bên sứt càng bên gãy gọng là được. Anh đi khai
báo Phương Tồn Chính để anh ấy ăn cơm tù; tôi đi đến tỉnh cục tố cáo anh, kêu
oan, tố cáo không được thì cũng phải nói cho thiên hạ biết sự xấu xa của anh”.
Hai người bốn mắt
nhìn nhau, yên lặng hồi lâu.
Thì ra cô hận
anh, căm ghét anh đến thế. Hiểu ra vấn đề, hơi thở của anh như ngừng lại, nhìn
chằm chằm vào đôi mắt cô, lẩm bẩm nói: “Được, anh thề. Nhưng còn em? Em có đồng
ý với anh là sẽ không gặp Phương Tồn Chính? Còn nữa, có thể nói cho hắn biết
chuyện chúng ta để hắn không còn hi vọng gì nữa không? Đừng lừa anh nói rằng
hắn chỉ là hàng xóm hay gì đó nữa, tình ý của hắn ngay cả thằng mù cũng còn
thấy được”.
Nỗi đau đớn xót
xa thoáng qua trong đôi mắt cô, nhưng ngay tức khắc trở nên dữ dội: “Tôi đồng
ý, tôi sẽ nói với anh ấy”.
Anh cứng miệng,
trong đầu vụt qua những cảm giác kỳ lạ, vừa vui vừa buồn, không thể hình dung
nổi cái mùi vị của hàng trăm thứ hỗn độn trong đó. Kết quả coi như đã thành
công, tại sao anh không tưởng tượng được niềm vui trong đó? Sau nụ cười gượng
gạo là câu nói lúng túng: “Có trời đất chứng giám, tôi Tần Hạo xin thề, sau ba
năm tuyệt đối không quấy nhiễu và không gây bất kỳ điều gì bất lợi cho gia
đình, bạn bè Trần Uyển, Phương Tồn Chính. Thế được chưa?”.
“Chưa đủ, nếu như
vi phạm lời thề ngày hôm nay thì sẽ cho tôi sống lâu trăm tuổi, nhưng phải chịu
cảnh xa lìa thân thích không lối quay về, lưu lạc đến cuối đời.”
“Có cần phải thề
độc vậy không? Anh chịu báo ứng thật sự khiến em vui mừng sao?” Thật giống với
một vở hài kịch, anh chỉ muốn phẩy tay áo mà đi, chỉ là bị đắm chìm trong đôi
mắt cô khiến hai chân nặng như chì, không thể cử động.
“Tất nhiên là tôi
vui mừng, kẻ làm điều xấu xa bị báo ứng thì tại sao lại không vui được chứ? Tôi
hận là ngay lúc này đây không thể nhìn thấy anh bị báo ứng”, giọng cô rất nhẹ,
nỗi oán hận trong đó đang trào dâng như mạch sóng ngầm.
“Nếu như vi phạm
lời thề ngày hôm nay thì sẽ cho tôi sống lâu trăm tuổi, nhưng phải chịu cảnh xa
lìa thân thích không lối quay về, lưu lạc đến cuối đời.” Đêm cuối xuân mà khắp
cơ thể anh lại lạnh toát, cơn lạnh thâm nhập vào tứ chi, xương cốt, giống như
trong đó mọc lên những cái rễ cứ liên tục len lỏi, xâm nhập vào tận xương tủy.