“Cái bọn trời đánh này, hại người ta tan cửa nát nhà, có
thấy thoải mái với những đồng tiền kiếm được không?”, mợ và cô Chu nói về
chuyện vừa xảy ra ở đường phía tây. Mợ rất ít khi nói những lời cay độc, nên
những lời này được thốt ra như thế chứng tỏ là mợ đang vô cùng tức giận. “Người
nào làm thì đã có ông Trời chứng kiến. Sớm muộn cũng bị báo ứng thôi.” Mợ nói
xong nhận thấy lời nói của mình có phần quá đáng, vẻ mặt ngượng ngùng, liếc
nhìn Tiểu Uyển.
Trần Uyển cười.
Vừa rồi chứng kiến cảnh tượng hỏa hoạn, chuyện cũ trên đường
Thượng Hải ba năm về trước như được tái hiện, hậu quả lần đó còn nghiêm trọng
hơn bây giờ, một căn hộ nằm trong diện phải di dời chuyển bình ga ra vốn chỉ để
thị uy, sau đó không biết tại sao lại nổ tung, khiến hai người chết ba người bị
thương. Mặc dù cuối cùng điều tra ra, kết quả là có người phải chịu trừng phạt
vì chuyện này, nhưng chân tướng sự việc sau tấm màn đen như thế nào thì ai có
thể nhìn rõ đây?
Cha cô chính vì có dính dáng tới chuyện đó nên cuối cùng mới
chọn con đường cùng.
Từ khi cha vào làm trong Cục Nhà đất thì trong nhà hoàn toàn
khác trước, mặc dù số rượu và thuốc lá cao cấp đều là hàng trong phạm vi hợp
lý. Người quá xét nét hẳn sẽ chẳng có ai chơi, cô mặc dù tuổi nhỏ nhưng đã hiểu
điều này. Ngoài số rượu và thuốc lá đó ra, những thứ khác đều không có gì là
quá xa xỉ, bao gồm cả số tiền mặt mà người ta tìm thấy trong phòng làm việc của
cha sau khi cha tự sát, tất cả đều khiến cô mơ hồ cảm thấy có sự ám hại nào đó.
Thật sự không thể lý nổi về cuốn sổ tiết kiệm với số tiền khủng được cất giấu
trong hộp rượu Mao Đài mà tên của chủ sổ chính là Trần Hải Hành.
Hơn ba năm trôi qua, cô vẫn không tin cha vì sợ bị kết tội
mà tự sát. Ông đang ở độ tuổi thuận lợi cho hoạn lộ, con đường phía trước tươi
sáng, không thể vì chút lợi ích nhỏ mà phá hỏng tiền đồ. Cô nhớ, từng thấy dáng
vẻ cha chán nản ngồi trong thư phòng, lần đó cô rụt rè bước đến gần cha hỏi:
“Cha, cha sao thế?”. Cha chán nản khẽ nói: “Làm người thật khó, làm quan càng
khó hơn”. Sau đó cha vung tay như muốn đẩy thứ gì đó, cười cười, lại nói: “Con
còn nhỏ, nói với con điều ấy thì có tác dụng gì chứ?”.
Cô tin cha là người tốt, cho dù như cậu nói cha có luồn cúi
vì danh lợi đi chăng nữa thì về bản chất cha vẫn là người tốt, thậm chí cha
cũng còn muốn làm một vị quan tốt.
Mặc dù cha bị hàng nghìn người chỉ trích, toàn thế giới đều
cho rằng cha tội ác tày trời, vậy thì sao chứ? Cha mãi mãi là người yêu thương
cô nhất, sau khi mẹ qua đời, cha đã không tái hôn vì sợ cô tủi thân. Cô đứng
trước cửa tiệm, ngẩng lên nhìn ánh tịch dương cuối cùng của buổi chiều hè, cảnh
tượng cha đang nhấc bổng cô lên hiện rõ trong đầu như vừa mới hôm qua, khi ấy
mẹ cũng ở đó, mẹ lặng lẽ đứng bên nhìn hai cha con bằng ánh mắt dịu dàng, cha
cười rạng rỡ, mẹ vẫn nhẹ nhàng…
Tần Hạo đứng cách đó vài thước, mê mẩn tận hưởng khung cảnh
này. Ánh tịch dương, bức tường trắng đã nổi rêu xanh, không gian bỗng nhiên tĩnh
lặng, tĩnh lặng đến mức sâu lắng, tĩnh lặng đến mức anh có thể nghe thấy tiếng
thở của cô khi hàng mi rủ xuống.
Cô ngước đầu lên, làn da cổ trắng nõn làm mê lòng người. Ánh
tà dương chiếu lên lòng Thanh Thuỷ, những con sóng nhuộm vàng lại phản xạ lên như
có ánh hào quang hồng đồng đỏ đỏ vấn vít, lay động xung quanh cô. Từ năm mười
bảy tuổi, anh đã biết thưởng thức vẻ đẹp phụ nữ, đã quen với rất nhiều cô gái,
nếu đem ra so sánh thì có thể nói cô là người nổi trội hơn hẳn. Anh nhớ tới vẻ
đẹp đến ngạc nhiên của cô trong lần gặp mặt cách đây một năm, nhưng lúc đó vẫn
chỉ là cảm giác ngạc nhiên vì sắc đẹp thôi. Thời khắc này, anh mới biết vẻ đẹp
quyến rũ đến ngỡ ngàng là như thế nào, là đẹp đến mức làm rung động lòng người,
khiến người khác không dám nhìn trực diện.
Cô đứng trước ngôi nhà cũ trong ánh hoàng hôn, trước mặt là
con đường đá hẹp, nhấp nhô và dòng Thanh Thuỷ với mùi hôi thối đến ghê người,
giống như một cây mẫu đơn diễm lệ đứng giữa đống đổ nát, càng là khung cảnh
càng đổ nát thì càng làm tăng vẻ quyến rũ của cô. Chỉ có riêng cô là không biết
được vẻ đẹp của bản thân, không biết rằng mình lại có vẻ đẹp làm mê hoặc phái
nam đến thế, bởi vậy vẻ đẹp càng được tăng thêm vài phần.
Anh chậm rãi bước tới, cô mở mắt ra, trước khi nhìn rõ người
bên cửa, cô cười theo thói quen, nói: “Đến ăn tối phải không? Vào ngồi đi”. Sau
đó chăm chú nhìn mới biết chính là anh, nét mặt cô thay đổi chỉ trong tích tắc,
đầu tiên ngạc nhiên, sau đó né tránh, không biết là căm ghét hay do xấu hổ
ngượng ngùng, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa, nụ cười của cô đã rơi rụng
đến bảy phần, cô rùng mình: “Buổi tối không có mì”.
Tần Hạo dường như không nhận ra tâm trạng của cô, cái mỉm
cười được thay đổi trong chớp mắt như kỳ tích khiến anh sững người, lập tức vì
vẻ mặt phong phú của cô mà phá lên cười, “Không có mì thì tôi ăn cái khác”,
nhìn chằm chằm vào khoé miệng cô, cảm thấy vẻ lạnh lùng mà cô cố kìm nén vô
cùng thú vị, “Mở tiệm buôn bán, chưa nhìn thấy khách mà đã vội đuổi đi”.
Hình như cô “hứ” một tiếng.
Tần Hạo không hiểu là tại sao cô lại tỏ thái độ thù địch đối
với anh, gặp anh ba lần thì ba lần cô đều không có nét mặt vui vẻ. Thực ra,
ngay cả bản thân Trần Uyển cũng không hiểu nổi, là bởi vì cô căm ghét những
người thuộc “tầng lớp đặc quyền”, hay là phản cảm với ánh mắt nhìn người khác
chằm chằm của anh?
Tần Hạo đi thẳng tới ngồi xuống chiếc bàn trống, cô nhếch
môi, vào trong quầy lấy ra tờ thực đơn để trên mặt bàn trước mặt anh. Cái gọi
là tờ thực đơn ấy chẳng qua chỉ là tờ giấy với hai mặt có ghi chữ mà thôi. Anh
không xem, gọi đại hai món nóng, cuối cùng hỏi cô còn bánh nướng đậu phộng
không.
Trần Uyển bất giác nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, “Bánh
nướng đã bán hết từ chiều rồi”, thấy anh có vẻ thất vọng, cô lại nói: “Có bánh
rau thôi, ăn không?”.
Tần Hạo gật đầu.
Cũng khó trách tại sao Trần Uyển lại tỏ ra kỳ quái như thế.
Thật ra anh có đến quán nhà họ Củng mấy lần rồi, chỉ là thời gian trước Trần
Uyển đang bận ôn thi, vốn đã bất hoà lại không có duyên gặp gỡ.
Tần Hạo thích ăn uống, lúc nhỏ bà nội anh thường trêu đùa
rằng: “Cái miệng nhọn nhọn, là cái miệng hay ăn”. Bà là người Tế Thành, cũng là
người sống trong hẻm Chu Tước, gia đình mấy đời buôn bán, khi đó được coi là
giàu có bậc nhất ở Tế Thành. Bởi vì cụ ngoại là môi giới cho người Đức, cho nên
gia đình luôn được giáo hoá theo cách tân tiến. Bà nội anh là nữ học sinh duy
nhất ở Tế Thành tham gia cuộc vận động thanh niên cứu quốc, sau đó lại càng
chứa chan nhiệt huyết khi cùng một số bạn học tiến thẳng tới Diên An.
Ngay từ lúc nhỏ, anh thường nghe bà nội kể về những ký ức ở
con hẻm Chu Tước: Bà từng trốn dưới cái bàn thờ Thái Ất trong Thuần Dương quan
và ngủ lại đó một đêm, nguyên nhân chính là đã phạm lỗi và sợ cụ trách phạt,
kết quả là khiến gia đình náo loạn cả ngày trời. Những a hoàn bất kể là già
trẻ, lớn bé đều bị sai đi tìm người; Hoa của cây hòe già thường được bọn trẻ
đập trộm cho rơi xuống để nhặt làm bánh trứng gà rau hẹ hoa hòe; Nghe nói rửa
mặt bằng nước giếng cổ trong quan thì sẽ có làn da trắng; Quán của nhà họ Củng
ngay đầu đường là tiệm ăn ngon nhất Tế Thành, ngay cả những quán nổi tiếng trên
đường Thượng Hải cũng không thể sánh được…
Bà con thân thích của bà Tần Hạo sau khi kháng chiến kết
thúc đều ra nước ngoài sống, căn nhà tổ tiên cũng được sung làm quốc hữu. Bà
anh từ đó chưa trở về Tế Thành, đến khi già rồi tới lúc lâm chung cũng luôn
nhắc về con hẻm Chu Tước. Mấy năm cuối đời, những hồi ức về thời con gái mộc
mạc, chất phác, bình yên của bà càng dội về như mới xảy ra. Ban đầu Tần Hạo đến
Tế Thành rồi tới hẻm Chu Tước để lần tìm những dấu tích trong ký ức của bà nội,
cũng là để anh tưởng nhớ đến bà nội - người mà anh thương yêu.
Tần Hạo phải công nhận là quán ăn nhà họ Củng đúng như bà
nói, với món đặc biệt là mì bò; lần thứ hai đến, món bánh nướng đậu phộng mà
anh thưởng thức càng khiến anh có cảm giác như mình vừa xuyên qua đường hầm
thời gian để quay trở về thế giới vậy. Anh nhớ tới hồi còn bé, thường ngồi trên
chiếc ghế đẩu trong bếp ngửi vị ngọt lan khắp không gian, đợi dầu sôi rồi những
chiếc bánh vàng rộm được vớt ra. Bà nội nhìn đứa cháu đang hau háu đợi và mắng
yêu: “Đồ háu ăn”, vừa nói vừa vớt chiếc bánh trong chảo ra, lấy giấy thấm dầu
bọc cẩn thận rồi đưa cho Tần Hạo.
Tần Hạo vừa nhớ lại những chuyện đã qua vừa ung dung thổi
nước trà, đảo mắt qua những bức tường gạch cũ loang lổ xung quanh, xà nhà bị
khói ám đen kịt, đằng sau quầy hàng làm bằng gỗ tạp bày la liệt các loại rượu,
bia. Không khí oi nóng vẫn chưa tan hết, tấm biển quảng cáo bằng vải treo cao
nơi cửa quán không hề lay động, ánh mắt anh dõi theo những động tác của Trần
Uyển, cô mở hai chai bia lạnh mang đến bàn bên cạnh, chắc là khách quen, cô
cười cười và nói mấy câu với người khách. Sau đó cô quay người đi về phía quầy,
cái váy màu xanh hơi nhếch lên để lộ đôi chân trắng nõn, đáng tiếc là anh mới
vừa nhìn thấy thì cô đã khuất sau quầy hàng. Cô cầm một tập giấy hình như là
hoá đơn thanh toán, bộ dạng mím môi, chăm chú. Mái tóc đen rủ xuống vài sợi
phất phơ trên gò má, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, dường như cảm giác được ánh
mắt sáng rỡ của Tần Hạo nên cô liền quay sang nhìn, rồi tiếp tục trừng mắt với
anh.
Tần Hạo chỉ cảm thấy trái tim râm ran trước ánh nhìn ấy của
cô, ánh mắt anh lại càng thêm nóng bỏng.
Trần Uyển đỏ hồng đôi má, vừa ngượng vừa bực, cô nói với mợ
là đi vào bếp, rồi quay người bước vào.
Tần Hạo đành nhìn theo tấm rèm xanh hoa vén lên rồi phủ
xuống, chỉ có thể gác lại tâm tư đang xáo trộn của mình và tiếp tục quan sát
căn nhà cũ.
Tiệm cơm mùa hè có vẻ làm ăn được hơn một chút. Thời tiết
nóng, những gia đình lân cận không phải nhà nào cũng có điều hoà, cho nên có
vài người đàn ông đến quán nhà họ Củng gọi hai chai bia, hai món rau trộn, tán
gẫu để giết thời gian. Tần Hạo ngồi một lúc, trong quán đã đầy khách. Anh thấy
Trần Uyển vén tấm rèm lên, ở sân sau có hai chiếc bàn nhỏ, tất bật ra ra vào
vào, lúc bưng trà lên cho anh, trên mũi cô vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Anh tưởng
tượng cảm giác mình lau những giọt mồ hôi trên mũi cô, liền nhấc tay lên rồi
lại buông xuống.
“Nhìn đủ chưa?”, gò má cô ửng hồng, ngay cả cổ cũng hây hây
đỏ, “Ăn đi.”, ăn xong rồi cút đi cho khuất mắt.
Anh cười khì khì, cầm đũa lên rồi cẩn thận lấy giấy lau qua
một lần, “Biết tại sao việc buôn bán nhà cô không tốt không?”.
Cô định đi vào rồi nhưng lại tò mò dừng bước.
“Người phục vụ không được xấu, xấu quá sẽ làm ảnh hưởng đến
khẩu vị của khách, nhưng cũng không được đẹp quá, đẹp quá sẽ khiến khách mải
nhìn theo, thử hỏi ai còn tâm trạng mà ăn uống chứ?”
Trần Uyển tức đến nỗi sắc mặt chuyển từ đỏ hồng sang xanh
xám, liếc xéo anh một cái, “Anh tưởng ai cũng có đôi mắt sói sao?”.
Lúc giận dữ cô càng trở nên quyến rũ, đặc biệt là cái liếc
mắt ấy khiến người ta mê hoặc. Tần Hạo bỗng có cảm giác hồn bay phách lạc, thẫn
thờ nói: “Tiêu phu nhất hà nhuận, tú sắc nhược khả xan [1]”.
[1] Câu này nghĩa là:
Làn da tươi rói mịn màng, vẻ thanh tú ấy cũng có thể coi như một bữa ăn.
“Tôi con nhà quê mùa, nghe không hiểu. Ăn xong rồi đi đi,
quán nhỏ không tiếp nổi khách quý.”, cô nghiêm mặt nói.
Tần Hạo vẫn muốn trêu ghẹo cô vài câu, lúc này màn đêm đã
buông xuống, trong tiệm có mấy bóng đèn huỳnh quang đang hắt những tia sáng xuống,
vẻ lạnh lùng toát lên từ nét mặt cô khiến anh cảm thấy trái tim lạnh lẽo giữa
ngày hè oi bức, vô cùng khó chịu, anh luôn tự khoe mình phong lưu mà giờ không
thể thốt lên lời nào.